Nhánh hồng thứ hai mươi bảy
Lúc nào cậu cũng giàu sức sống, nhưng ở khía cạnh này lại như thiếu hụt dây thần kinh tức giận, vẻ ung dung bình tĩnh của cậu không giống thanh niên nhiệt huyết và bốc đồng ở độ tuổi này.
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Đỗ Minh Cảnh gọi điện tới là để thông báo địa điểm gặp mặt lát nữa cho Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài cúp điện thoại rồi lên xe, vẻ điềm đạm khi nói chuyện ban nãy đã biến mất trong phút chốc, thay vào đó là sự cau có giữa hai hàng lông mày.
“Sếp sao thế? Chụp poster nhân vật không thuận lợi sao? Hay là có ai chọc anh giận?” Lý Việt nhìn anh qua gương chiếu hậu. Hai người họ hợp tác đã lâu, đều thân quen với nhau cả, không có quy tắc gì cấm kỵ hết.
Thịnh Hoài hết giận nhìn cậu ta, “Cậu xưng hô kiểu gì đấy?”
Lý Việt trưng ra vẻ mặt vô tội, “Chị Hà dặn em thế, phải thường xuyên nhắc cho anh nhớ mình là lãnh đạo của Thiên Tụng.”
Thịnh Hoài mỉm cười, “Thế cậu có biết sếp được quyền đuổi người không?”
Lý Việt kéo khóa cái mỏ của mình vào ngay tức khắc.
Thịnh Hoài cong môi, tâm tư lại quay về chuyện đang cân nhắc ban nãy.
Kiều Dịch nói, Đỗ Minh Cảnh là người có nửa khả năng có thể khiến Kỷ Tòng Kiêu nghe lời.
Điều này có vẻ nhất quán với đánh giá của anh rằng quan hệ giữa hai người họ hoàn toàn không bình thường.
Ban đầu khi ở ngoài ban công, đầu tiên anh nghe thấy Kỷ Tòng Kiêu từ chối trước, ngay sau đó Đỗ Minh Cảnh tỏ lòng, kể cả gã có tỏ ra thất vọng thế nào thì Kỷ Tòng Kiêu vẫn chẳng hề bận tâm tới, chỉ suy nghĩ làm sao có thể tương kế tựu kế chơi cho vui. Anh từng cho rằng cậu bạn nhỏ không hề có chút cảm giác nào với Đỗ Minh Cảnh, chẳng qua chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà thôi. Nhưng bây giờ xét theo cách nói của Kiều Dịch thì hoàn toàn không giống vậy.
Đối với chuyện này, Kiều Dịch không cần thiết phải lừa anh. Với tư cách là bạn tốt của Kỷ Tòng Kiêu, cậu ấy tuyệt đối không thể nhầm lẫn chuyện này. Cho nên người duy nhất nhầm không phải ai khác, mà là chính bản thân anh.
Anh quên mất rằng Kỷ Tòng Kiêu vốn dĩ là một diễn viên có kỹ thuật diễn rất tốt, cũng đánh giá thấp mức độ quan tâm Đỗ Minh Cảnh của cậu. Thật ra không phải cậu không bận tâm, cũng không phải không thích. Nhớ đến những ngón tay run rẩy của Kỷ Tòng Kiêu sau khi nghe thấy màn bộc bạch khi đó, có lẽ là cậu… lạt mềm buộc chặt nên từ chối, hay chưa suy nghĩ kỹ nên do dự, hay là sự tình thú nho nhỏ trước khi đồng ý?
Thế thì… bạn nhỏ biết rõ chân tướng rồi hẳn sẽ rất buồn phải không?
Trao đi sự thật lòng, nhưng thứ nhận lại là sự dối trá. Muốn trả thù, nhưng lại khổ nỗi mình đang dưới trướng Cảnh Hoàn, không thể làm được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể cười gượng, thông qua một một trò chơi nhỏ để giảm bớt sự đau khổ tích tụ trong lòng. Cũng khó trách… khi có thể kết thúc cậu lại chọn tiếp tục. Đâu ra là sợ thiên hạ chưa đủ loạn? Rõ ràng chỉ là không cam lòng thôi.
Đúng vậy, những câu nói đùa hời hợt kia, làm sao có thể địch nổi nỗi đau khi trao con tim nhầm chỗ?
“Anh Thịnh, đến rồi.”
Xe chậm rãi dừng lại cạnh quán cà phê. Lý Việt đưa khẩu trang và kính râm cho anh, nhưng Thịnh Hoài không nhận, cũng không có ý định xuống xe.
Hôm nay anh và Đỗ Minh Cảnh hẹn nhau, hoàn toàn là bởi hôm đó bạn nhỏ nói không muốn kết thúc trò chơi, anh bèn điều tiết lại dự định một phen, thỏa mãn mong muốn của Kỷ Tòng Kiêu.
Nhưng hiện tại, nếu bạn nhỏ vẫn thật sự ôm tình cảm khác với Đỗ Minh Cảnh, vậy thì sự kiên quyết sẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Muốn khiến một mối tình phai nhạt, thời gian và khoảng cách mới là liều thuốc tốt.
Đương nhiên, cũng có thể chọn một cách giải quyết nhanh chóng——Bất cứ khi nào gặp nhau thì lại là một lần rạch miệng vết thương ra, đến khi thời gian đủ lâu, đau đớn sẽ thành thói quen, vết sẹo sẽ đóng vẩy, sau đó sẽ trở nên thờ ơ không còn động lòng nữa. Nhưng không thể phủ nhận, cách này quá thống khổ.
Cho dù có cách xa, không gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến vẫn sẽ đau thấu tim gan như cũ, càng đừng nhắc đến mỗi giây mỗi phút đều bị kích động. Hẳn là khó chịu lắm phải không?
Anh không nỡ để mặc cậu bạn nhỏ hết lần này tới lần khác phải chịu cơn đau đớn đẫm máu như vậy. Rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, vốn dĩ cậu phải được che chở chăm sóc hết mức, giống như những thanh niên bình thường khác được tự do vui vẻ, không lo không nghĩ.
Thế nhưng cuối cùng Thịnh Hoài vẫn xuống xe.
Anh không có quyền đưa ra quyết định thay Kỷ Tòng Kiêu. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất.
…
Không gian quán cà phê rất tao nhã, cách bài trí giản lược cách điệu, tiếng đàn cello trầm xuống ngân nga.
Vốn dĩ Thịnh Hoài khá thích nơi này, nhưng hiện tại, anh không hề có tâm tư thưởng thức nó, thậm chí anh còn không nghe ra được khúc cello này là kiệt tác của ai.
Trong mắt anh chỉ có Đỗ Minh Cảnh ở cách đó không xa đang mỉm cười vẫy tay với mình.
Anh nở nụ cười đi tới, càng tới gần, sự chán ghét trong lòng lại tăng thêm một phần.
Thịnh Hoài dịch ly cà phê Đỗ Minh Cảnh gọi cho mình qua một bên, gọi nhân viên đổi sang ly nước chanh, không giữ mặt mũi cho Đỗ Minh Cảnh chút nào. Có điều anh đã quen xử sự tử tế với người khác, cho dù bây giờ không giải thích câu nào, Đỗ Minh Cảnh vẫn tự tìm cái cớ hợp lý cho bản thân gã, còn không quên thể hiện vài câu hỏi han.
Thịnh Hoài đè nén tâm trạng bất mãn, trưng ra nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được, đáp lại từng câu gã hỏi.
Cuối cùng khi đã đợi được đến đúng lúc, anh ra vẻ lơ đãng nhắc đến, “Sao gần đây không thấy Tòng Kiêu nhỉ?”
Đỗ Minh Cảnh nhướng mày, thử dò hỏi: “Cậu ấy khai máy phim mới rồi, Tòng Kiêu không liên lạc với em sao?”
Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài thân thiết với nhau, điều này luôn là mối tai họa lớn trong lòng gã. Gã chỉ lo mình sơ sểnh một cái, chuyện bản thân cùng lúc theo đuổi cả hai sẽ bại lộ.
Mặc dù biết rõ Thịnh Hoài rất tôn trọng việc riêng tư của người khác, tuyệt đối sẽ không tiết lộ những chuyện liên quan đến xu hướng tính dục của mình ra; mặc dù biết rõ Kỷ Tòng Kiêu sẽ không dễ dàng tin tưởng ai, cũng sẽ không giao nhược điểm của bản thân vào tay người khác, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất(*).
(*) 不怕一万, 就怕万一 (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất): Thành ngữ Trung Quốc, có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Thịnh Hoài lắc đầu, cho Đỗ Minh Cảnh một viên thuốc an thần, “Gần đây cả hai bận rộn quá, không liên lạc mấy. Chỉ là hôm nay nói chuyện với người khác có nhắc đến cậu ấy.”
Đỗ Minh Cảnh nghe câu trả lời này thấy sao mà hay thế, gã bèn tiếp tục chủ đề này, “Nói chuyện gì vậy?”
Thịnh Hoài uống một hớp nước, nói ra lời giải thích đã nghĩ sẵn, “Nói hình như tính tình cậu ấy tốt lắm, rất ít khi cáu giận. Cho dù trước đây scandal của bọn tôi ầm ĩ như thế, cậu ấy vẫn cứ như đang hóng kịch.”
Tuy lời giải thích này là được chuẩn bị kỹ càng, nhưng nội dung lại không có gì là giả hết. Bao lâu nay, lúc nào anh cũng thấy bạn nhỏ cười, cho dù không cười thì dáng vẻ cũng chỉ hờ hững xuất thần. Thịnh Hoài chưa bao giờ thấy cậu nổi giận, cho dù là biết Đỗ Minh Cảnh lừa gạt, tự dưng bị đám săn ảnh đuổi theo xe, bị Diệp Trác coi là phụ thuộc Đỗ Minh Cảnh, hay hiểu nhầm ý của Hàn Lược là coi thường cậu, Kỷ Tòng Kiêu gần như chưa từng nổi giận, cứ thản nhiên đón nhận, từ tốn phản bác, dường như cậu chẳng để gì trong lòng cả.
Lúc nào cậu cũng giàu sức sống, nhưng ở khía cạnh này lại như thiếu hụt dây thần kinh tức giận, vẻ ung dung bình tĩnh của cậu không giống thanh niên nhiệt huyết và bốc đồng ở độ tuổi này.
Thậm chí Thịnh Hoài còn cảm thấy, đến ngay cả hành động cậu đấm Đỗ Minh Cảnh mấy hôm trước, có khi cũng chỉ là phản xạ có điều kiện chứ không phải do cậu tức giận.
Nghe thấy lời anh nói, Đỗ Minh Cảnh cong môi cười, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Cậu ấy không để tâm mấy chuyện này đâu. Cho dù không được bàn bạc trước với phòng làm việc, bị những người khác bắt tạo scandal để ké fame, cậu ấy cũng chỉ cười cho qua thôi.”
Suy cho cùng, Đỗ Minh Cảnh quen biết Kỷ Tòng Kiêu bao nhiêu năm qua, có vài phương diện dĩ nhiên gã phải hiểu cậu hơn là Thịnh Hoài mới quen cậu mấy tháng ngắn ngủi.
“Thế à?” Thịnh Hoài gật đầu, hình như đã hiểu.
“Đại khái là cậu ấy không thèm để ý. Mặc dù phải gánh rất nhiều scandal, nhưng thật ra cậu ấy là người rất thuần túy, chỉ có hứng thú với diễn xuất thôi. Còn những chuyện khác cậu ấy có bận tâm đâu, đương nhiên sẽ không vì nó mà nổi giận rồi…” Đỗ Minh Cảnh dừng lại, bưng tách lên uống một ngụm cà phê, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt gã. Không bận tâm nên không nổi giận, mà nổi giận thì sẽ động thủ, điều này chứng tỏ gì đây?
Gã cong môi, nhìn Thịnh Hoài, “Khoảng thời gian này cũng nhàn rỗi, nghe nói phong cảnh tỉnh J khá đẹp, hay chúng ta đi du lịch đi? Tiện thể qua thăm trường quay luôn?”
Bây giờ thì hiểu rồi.
Thịnh Hoài cười.
Anh từ chối, nói: “Không được đâu, mấy hôm nữa tôi cũng phải vào đoàn, anh đi thì mang giúp tôi thứ này cho cậu ấy.”
Mặc dù đến thăm phim trường bạn nhỏ diễn cũng là lựa chọn hay, thế nhưng đồng nghĩa với việc anh phải đi cùng Đỗ Minh Cảnh suốt cả hành trình. Hiện tại anh rất không thích phải nhìn cái tên này trước mặt hàng ngày, chưa kể anh thật sự không đủ thời gian.
Đỗ Minh Cảnh hỏi là thứ gì.
“Cách đây không lâu tôi làm hỏng món đồ chơi nhỏ của cậu ấy, nếu đợi tôi vào đoàn xong rồi quay về mới đền, chắc cậu ấy ghi thù tôi lâu lắm.” Thịnh Hoài nói giỡn, lục điện thoại cho gã xem một bức ảnh.
“Cậu ấy bảo em sửa à?” Đỗ Minh Cảnh nhìn bức ảnh, lắc đầu, “Quả nhiên vẫn còn là trẻ con, mỗi món đồ chơi cũng lo lắng.”
Từ câu nói này có thể nghe ra được sự thân mật rõ mồn một không thể che giấu được giữa hai người họ. Nếu như không phải Thịnh Hoài đã biết rõ nội tình, có lẽ anh cũng chỉ cảm thấy Đỗ Minh Cảnh đang chăm sóc trẻ con, như anh bây giờ vậy.
Đỗ Minh Cảnh nghiên cứu lịch trình, lại nửa đùa nửa thật cười bảo: “Tôi phải đến nhanh nhân lúc bọn họ vừa mới quay phim, nếu không đến muộn thì lại không dám đi nữa.”
Thịnh Hoài nhướng mày nghi hoặc nhìn lại.
Đỗ Minh Cảnh cười, “Mọi người đều biết mà, lúc cậu ấy đóng phim, thời gian càng lâu thì càng say sưa.”
“Nhập vai quá sâu à?” Thịnh Hoài cau mày.
“Có lẽ thế.” Đỗ Minh Cảnh thuận miệng đổi chủ đề, “Lần trước hẹn em đi suối nước nóng thì không đủ thời gian, tối nay đi xem phim không? Tôi nghe thư ký giới thiệu, có một rạp chuyên chiếu phim điện ảnh, cũng gần đây thôi, em yên tâm, tôi đã đặt chỗ trước rồi.”
Thời gian không còn sớm, từ chối cũng không tìm được cái cớ phù hợp. Thịnh Hoài suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
…
Sau đó không lâu, Thịnh Hoài ngồi trong rạp chiếu phim trống trải say sưa nhìn màn hình, thỉnh thoảng quay đầu sang thảo luận với Đỗ Minh Cảnh rằng đoạn phim này được quay rất đẹp, nhân vật chính xử lý khúc đó rất chuẩn xác. Còn Đỗ Minh Cảnh thì vừa đáp lời, vừa hối hận sâu sắc trong lòng vì đã không xem trước hôm nay chiếu phim gì. Gã đỡ trán nhìn lên màn hình——
Kỷ Tòng Kiêu đóng vai con trai của nhân vật chính, tầm mười ba mười bốn tuổi, ngồi trong phòng học vò đầu bứt tai làm đề toán. Tiếng ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ làm cậu cứ ngó ra ngoài nhìn nhiều lần, cuối cùng cậu ném bút, lặng lẽ ra khỏi lớp, trèo lên cây cổ thụ già trong sân trường, đang trèo dở thì bị giáo viên chủ nhiệm lớp đi tìm tóm gọn. Cậu bị dọa, cả người trượt dọc xuống theo thân cây…
Mặc dù đúng là rất đáng yêu, nhưng Đỗ Minh Cảnh thật lòng không muốn cùng Thịnh Hoài đi xem cậu diễn xuất. Gã hoàn toàn không biết mình nên vui vì chọn được bộ phim mà Thịnh Hoài hứng thú, hay là nên buồn vì bị Kỷ Tòng Kiêu xen vào thế giới riêng khó lắm mới có được giữa hai người họ.
Thịnh Hoài lại không có tâm tư quan tâm suy nghĩ của gã, độ cong khóe miệng anh cứ cao lên chứ không hạ thấp xuống chút nào. Quả thật bộ phim rất xuất sắc, nhưng anh cũng không xem kỹ như những gì mình thể hiện, tất cả những gì anh nói đều là nhờ bài bình luận về phim mà anh từng vô tình đọc được, bây giờ vừa hay dùng để ứng đối với Đỗ Minh Cảnh. Còn thật ra anh chỉ lo nghiên cứu tỉ mỉ kỹ thuật diễn của anh bạn nhỏ từ thuở còn là sao nhí. Nhìn bạn nhỏ lúc khóc lúc cười, lúc ồn ào lúc chạy nhảy, thể hiện cảm xúc của nhân vật vô cùng nhuần nhuyễn trên màn ảnh, bây giờ anh chỉ muốn gọi điện cho cậu để khen lấy khen để mà thôi.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Anh Thịnh hiểu lầm! Anh Thịnh đau lòng! Sẽ sáng tỏ ngay thôi! Tui cam đoan!
Tiểu kịch trường:
Kỷ Tòng Kiêu: Tôi, người đàn ông sống trong những cuộc nói chuyện của mọi người! Người đàn ông sống trong bộ phim của mọi người! Tôi, có mặt ở khắp mọi nơi!
Thịnh Hoài: Thế tối nay em vào giấc mơ đi.
Kỷ Tòng Kiêu: Anh muốn giấc mơ gì cơ?
Kiều Dịch: Thì là giấc mơ mùa đó đó.
Tác giả: Kiều Dịch, hình tượng của cậu đâu? Hình tượng của cậu đâu rồi?