Nhánh hồng thứ ba mươi ba
“Tối hôm qua cậu bạn nhỏ mơ thấy anh à?”
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Thử lại một lần nữa, trợ lý trường quay đập bảng, Khương Hòa Lâm phát huy trình độ vượt ngoài mong đợi, thể hiện khả năng đối diễn với Kỷ Tòng Kiêu rất tốt, không hề bị kỹ thuật diễn của Kỷ Tòng Kiêu lấn át.
Nhưng một khi có sự tiếp xúc chân tay thân mật hơn một chút, Khương Hòa Lâm vẫn không thể vượt qua được như cũ. Tuy đã dốc toàn lực nhưng rốt cuộc bản lĩnh vẫn không đến nơi đến chốn, từ tận đáy lòng cậu ta vẫn nảy sinh cảm giác phản cảm gay gắt, vẫn nhìn ra được quá nhiều khuyết điểm trong đôi mắt. Mặc dù đúng là ổn hơn nhiều so với trước đó, thế nhưng mức độ này vẫn còn thua xa sự chấp nhận của Hàn Lược.
Hàn Lược lại lôi người ra ngoài một lần nữa, tận tình khuyên nhủ rồi dọa nạt, vẫn cứ không hỏi ra được vấn đề, cuối cùng hắn hằm hằm giận dữ quay về ném kịch bản.
Diễn viên không phối hợp, đạo diễn nổi trận lôi đình, trong phút chốc không một ai trong đoàn làm phim dám ho he câu nào thừa thãi.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn Hàn Lược tức đến hộc máu, khẽ tặc lưỡi một cái rồi rót trà lạnh vào cốc, mang qua chỗ hắn vừa rời đi ban nãy.
Khương Hòa Lâm ngồi xổm dưới tàng cây, đang chán nản bứt cỏ dại xung quanh.
“Này!” Kỷ Tòng Kiêu gọi cậu ta rồi đi tới.
Khương Hòa Lâm nghe thấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cậu thì hốt hoảng, vẻ chán chường vừa xong không còn nữa, cậu ta chỉ vào cậu mà nói: “Anh anh anh, anh đừng có qua đây!”
Kỷ Tòng Kiêu chẳng buồn để ý, xách trang phục diễn sải bước tới ngồi chồm hỗm cạnh cậu ta.
“Nói đi, là sao đây? Tôi nhớ trước đây hai anh em chúng ta vẫn ổn mà nhỉ?”
Khương Hòa Lâm nuốt nước bọt, lén nhìn Kỷ Tòng Kiêu, cũng không lươn lẹo nữa, “Nói thật với anh, tôi sợ…”
Kỷ Tòng Kiêu kéo vạt trường bào lên quạt gió cho mình, vốn chỉ định mang nước qua thôi nhưng khi nghe thấy câu trả lời này, trong nháy mắt cậu khựng động tác lại, vẻ cà lơ phất phơ hờ hững trong mắt thoắt cái trở nên đông cứng, thoáng qua rồi biến mất. Đang định thăm dò thêm rốt cuộc anh chàng này biết gì nữa không thì Khương Hòa Lâm lại mở miệng.
“Tôi nhìn thấy anh và Đỗ Minh Cảnh tình chàng ý thiếp, tôi không có ý kiến gì với hai anh cả!” Khương Hòa Lâm luống cuống giải thích, chỉ lo Kỷ Tòng Kiêu có hiểu lầm gì với mình, “Thật sự không có ý kiến gì cả! Con người anh rất tốt, nhưng tôi cứ nhìn anh là lại thấy người ngợm không thoải mái…”
Cậu ta vừa nói, biểu cảm vừa tỏ vẻ kỳ cục, còn giơ tay xoa xoa cánh tay, cứ như cả người nổi hết da gà lên rồi.
Khương Hòa Lâm nói xong, Kỷ Tòng Kiêu cũng nhớ ra ngay. Người xông nhầm vào phòng riêng ở Thập Nhị Lâu không ai khác mà chính là cậu tiểu thịt tươi này. Trái tim vốn dĩ treo lơ lửng hạ cánh về chỗ cũ ngay tức khắc, cậu cáu kỉnh mở to mắt nhìn trời, “Tôi đang đánh hắn cơ mà.”
Khương Hòa Lâm: “…”
Cậu ta đơ mặt nhớ lại cảnh tượng đáng nhớ ngày hôm đó, Kỷ Tòng Kiêu đè Đỗ Minh Cảnh lên bàn, một tay nắm chặt cà vạt của hắn, tay còn lại… ờm, hình như cũng giống nắm đấm thật.
“Ra là do tôi hiểu lầm.” Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi về phía Kỷ Tòng Kiêu, nhưng đang đi giữa chừng thì lại cảnh giác, “Từ từ, vậy đến cùng anh có phải thế không?”
Kỷ Tòng Kiêu do dự.
“Anh đừng có lừa tôi, nếu không tôi lan tin đồn của anh ra ngoài đấy.” Khương Hòa Lâm uy hiếp.
Kỷ Tòng Kiêu cũng chẳng buồn để sự uy hiếp của cậu ta vào mắt, cho dù cậu lừa Khương Hòa Lâm thật thì cậu ta sao có thể biết được tính chân thực của nó chứ? Chỉ đơn giản là đợi một ngày nào đó cậu bị công khai, đến lúc đó, tin tức này bị lan truyền ra thì cũng đâu có khác gì?
Cậu tiểu thịt tươi này đúng là rất đơn thuần.
Kỷ Tòng Kiêu trầm ngâm chớp mắt, cuối cùng đưa ra quyết định.
Để giảm thiểu rủi ro gặp phải, bây giờ cậu nên phủ nhận, bí mật càng ít người biết thì càng an toàn. Nhưng vừa nghĩ đến việc, vừa rồi Khương Hòa Lâm dù bị Hàn Lược uy hiếp nạt nộ vẫn khăng khăng không nói ra bí mật của cậu, dốc hết sức gánh lấy sự trách móc nặng nề, cậu lại cảm thấy việc này không được tôn trọng Khương Hòa Lâm cho lắm.
Chưa kể bây giờ hai người đều đang đóng phim, trang phục trên người được giao tới, hóa trang cũng đều do chuyên gia trang điểm quản lý, đừng nói mấy thứ như máy ghi âm, ngay cả điện thoại di động cũng không mang bên người.
Chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Vì thế, cậu tiến thêm một bước, nhấc tay đặt lên bả vai Khương Hòa Lâm.
“Khương Khương à, cậu nghĩ thử xem, đồ đệ Giang Chấp Bùi của cậu một lòng si mê lưu luyến Cố Hoành Khê, đây rõ ràng là một chàng trai thẳng tắp. Diễn kịch ấy, mấu chốt nhất là phải nhập vai…”
Khương Hòa Lâm gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó sai sai, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ nào đó, thoắt cái cậu ta nhích xa ra ba mét có thừa.
Nhấn mạnh Giang Chấp Bùi là trai thẳng, thế chẳng phải là… Kỷ Tòng Kiêu cong sao?
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, tận hưởng thú vui ác độc nhích sang bên kia theo, khiến Khương Hòa Lâm liên tiếp lùi ra phía sau, cậu cười không thở nổi nhìn cậu ta.
Bên ngoài đồn đại chẳng sai tẹo nào, đúng là Khương Hòa Lâm rất thẳng thắn, hoặc phải thay một từ phù hợp hơn——Thật thà.
Cậu ta thật thà bày tỏ thái độ sợ sệt với người đồng tính, nhưng lại thể hiện sự tôn trọng nhất định cho cộng đồng này. Mặc dù hành động của cậu ta dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng trong đôi mắt trong veo kia lại không hề tỏ ra ghét bỏ hay khinh bỉ.
Cũng không biết được ai nuôi dưỡng, lớn tướng rồi mà vẫn giữ được cái tâm trong sáng.
Chuyện này cứ như vậy được giải quyết, Hàn Lược cũng vui vẻ vì hai người hòa giải được. Hắn nhìn sắc trời, quả quyết vung tay cho kết thúc công việc. Không tính sự sai lầm của Khương Hòa Lâm thì thành quả hôm nay cũng khá tốt. Thời gian còn dư dả, hắn cũng chẳng keo kiệt cho nhân viên đoàn làm phim được nghỉ ngơi nhiều hơn, tinh thần tốt thì tâm mới hướng về đoàn làm phim, như vậy mới có thể tự giác hoàn thành công việc một cách tốt đẹp.
…
Kỷ Tòng Kiêu tẩy lớp trang điểm đi, có một nhóm chuyên viên quay phim rủ cậu cùng đi ăn xiên nướng. Kỷ Tòng Kiêu đồng ý ngay, cậu đi đâu cũng có thể hòa mình vào nhóm người xung quanh, không vì gì khác, chỉ vì hai chữ, náo nhiệt.
Một nhóm đàn ông kề vai sát cánh, la lối om sòm đi trên đường, Kỷ Tòng Kiêu đội mũ đi trong nhóm, không hề xuất hiện sự lạc quẻ nào cả, còn đi cùng vô cùng hòa hợp.
Nhóm chuyên viên cũng cảm thấy Kỷ Tòng Kiêu khác hẳn những nghệ sĩ ngôi sao khác, dù họ không lạnh lùng với bọn họ, còn dễ tính là đằng khác, cách đối nhân xử thế cũng tốt, bình thường cũng lịch sự lễ phép với bọn họ ở phim trường, thế nhưng ra khỏi phim trường là hai bên không còn tương tác gì với nhau nữa. Nhưng riêng Kỷ Tòng Kiêu thì lại theo chân bọn họ đi uống rượu huyên thuyên suốt buổi, không hề mất tự nhiên chút nào cả.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng đây cùng lắm chỉ là do cậu ra vẻ, nhưng sau đó mới phát hiện, các chủ đề tán dóc dù là phim truyền hình mới, tin đồn trong giới hay là các cúp bóng đá thế giới, Kỷ Tòng Kiêu đều có thể bon miệng tiếp cận nói chuyện cùng bọn họ. Thậm chí, khi nói về việc giới trẻ lên thủ đô làm việc và sống dưới tầng hầm khó khăn như thế nào, cậu cũng có thể mặt không đổi sắc nói theo được rất nhiều.
Lúc đó bọn họ mới tin cậu thanh niên này không hề giả vờ, vì thế rất phấn khởi nhét cậu hòa nhập vào nhóm luôn.
Nhóm người vào ngồi ở một quán gần phim trường, uống đến khí thế ngất trời, tán dóc những chủ đề trong sự hiểu biết của mình. Kỷ Tòng Kiêu ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng góp miệng đôi câu, thỉnh thoảng lại uống vài ngụm bia.
Tửu lượng của cậu không tốt, lần đầu tiên sau khi uống say cậu đã phải nhờ Cố Ương Ương đưa về. Món ăn đã lên đủ, cậu bị nhóm người kia nhét vào tay một lon bia, chỉ một lon thôi, nhiều hơn không được.
Uống bia lạnh, gặm xiên nướng, tự dưng Kỷ Tòng Kiêu lại nhớ đến Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài chưa bao giờ quản việc cậu uống bia uống rượu, anh chỉ đánh giá lượng cậu uống vào, sau đó sẽ đưa ra lời cảnh báo trước ranh giới say xỉn. Nếu như Kỷ Tòng Kiêu còn muốn uống, anh cũng không cản, thế nhưng sau khi tỉnh rượu, nhất định cậu sẽ được ở một nơi vừa an toàn lại vừa quen thuộc.
“Anh cảm thấy gương mặt Chu Điềm rất xinh!”
“Tô Khanh mới là nữ thần.”
“Thẩm Hàm Nhã cũng được lắm đó.”
“Thôi nào, nghiêm túc mà nói thì cô Thương mới là người được săn đón nhất!”
Cả nhóm cười nói vui vẻ, còn nói đến chủ đề vạn năm không thay đổi mà kiểu gì đàn ông cũng nhắc đến. Ai cũng liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười thô tục, chia sẻ báu vật quý giá của mình. Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy thì sững sờ.
Biểu cảm của cậu quá rõ ràng, đến mức các đại ca kia quyết định chia sẻ chút tài nguyên tốt cho anh bạn trẻ này. Sau khi nhanh chóng càn quét bàn đồ ăn, cả nhóm đổi địa điểm, dẫn theo Kỷ Tòng Kiêu về khách sạn.
Cả nhóm vô cùng thần bí đóng cửa lại, kéo hết rèm cửa sổ, đến khi đại ca quay phim lấy laptop ra, thành thạo mở một thư mục quen thuộc được đặt tên bừa, cậu nở nụ cười, ngầm hiểu ngay.
Tiếng người đàn ông th.ở dốc, tiếng người phụ nữ rên rỉ, còn có tiếng va chạm cơ thể khi cả hai lao vào nhau, đều ra sức lọt vào trong tai. Kỷ Tòng Kiêu nhìn hình ảnh trên màn hình lẫn một đám đàn ông trưởng thành đã không còn bận tâm tới cậu nữa, nhếch môi lên, khẽ khàng rời khỏi phòng, còn giúp bọn họ đóng chặt cửa lại.
Trở về phòng mình ở tầng trên, cậu rửa qua mặt, sau đó cầm điện thoại lên giường hóng tin tức.
Top 1 của hotsearch chẳng có gì lạ khi là tin tức Thịnh Hoài đoạt giải, chỉ là cái thứ hai thì——Thịnh thần xuất hiện ở sân bay quốc tế thủ đô?
Nhanh thế anh đã về rồi à?
Cậu nhấn vào xem, vài bức ảnh chụp HD hiển thị ngay tức khắc. Thịnh Hoài mặc áo hoodie có mũ, quần dài, tóc chải lên cao, lộ ra vầng trán trơn bóng, kính râm to bản che mất, không nhìn rõ vẻ mặt anh. Đúng là trẻ ra không ít, nhưng cũng xa lạ hơn hẳn.
Dù vậy vẫn không thể phủ nhận rằng, bây giờ mới thấy được khí thế của người tạo động lực mạnh nhất cho thế hệ trẻ trong nước.
Kỷ Tòng Kiêu tiện tay quẳng điện thoại đi, gối lên cánh tay xuất thần nhìn trần nhà. Ý thức dần mơ hồ, bên tai như vọng lại tiếng diễn viên nam thở dốc trên màn hình nhỏ ban nãy, giọng quá nặng nề, quá gồng, không tự nhiên chút nào, chẳng có một chút cảm giác mê hoặc nào cả.
Còn không bằng giọng của Thịnh Hoài truyền đến qua điện thoại lần trước.
Hơn nữa cơ bắp trên người anh ta quá phát triển, không đẹp tí nào, chắc chắn là không bằng Thịnh Hoài được…
Kỷ Tòng Kiêu mê man chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng vang lên âm thanh tí tách của nước chảy trong phòng tắm, cậu dụi mắt ngồi dậy đi xem. Cậu đẩy cánh cửa đang khép ra, trong phút chốc tiếng thở dốc tuôn ra tràn vào tai. Cậu nhìn Thịnh Hoài nhắm mắt dưới vòi sen, nước chảy từ gương mặt anh trượt xuống đến cổ, xuống chút nữa, dọc theo xương quai xanh trượt xuống ngực và bụng, rồi không thấy gì nữa.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ấy chẳng biết mở ra từ lúc nào, còn toát lên dụ/c vọng nồng đậm trong đó, người đàn ông ấy vươn tay ra về phía cậu.
Trong phút chốc bị mê hoặc.
Ngón tay cậu chạm vào nó, thoắt cái cậu bị người ta đè lên vách tường, răng môi quấn quýt. Đồng thời bàn tay ấm áp men theo vạt áo cậu sờ lên trên, vuốt ve lưng cậu. Lòng bàn tay hừng hực kíc/h thích cậu, khiến dòng máu chảy trong cậu sôi trào, khiến cậu không kìm lòng được liên tục tràn ra từng tiếng rên khẽ từ bên môi…
…
Kỷ Tòng Kiêu trở mình bật dậy, há miệng thở hồng hộc.
Tối hôm qua bị kích/ thích quá lớn, trước khi ngủ lại đọc tin tức của Thịnh Hoài, không ngờ lại khiến… cậu đưa Thịnh Hoài vào giấc mộng xuân.
Hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ, mặt cậu nóng bừng lên.
Chuông cửa vẫn đang kêu, Kỷ Tòng Kiêu cau mày đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa, người đàn ông mặc hoodie trùm mũ và quần dài gỡ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt dịu dàng.
Kỷ Tòng Kiêu mặt tỉnh bơ quay đi, “Hóa ra vẫn còn đang mơ.”
Thịnh Hoài nhướng mày, cản lại cánh cửa phòng mà cậu sắp đóng, nhấc cánh tay lên khoác vai cậu.
“Tối hôm qua cậu bạn nhỏ mơ thấy anh à?”