Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau - Chương 98: C98: Chương 98
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau


Chương 98: C98: Chương 98


Nhánh hồng thứ chín mươi tám

Tâm nguyện

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

“Dân tộc Lặc Tương chịu nỗi oan khuất lớn, đợi ra ngoài rồi tôi sẽ lan truyền toàn bộ chân tướng.” Lâm Hoãn mặc áo sơ mi và áo khoác cũ nát, đứng trước mặt thiếu niên, dùng tiếng Lặc Tương mình còn chưa đủ thông thạo nói chậm rãi với cậu thiến niên trước mặt.

Kỷ Tòng Kiêu đứng trước mặt anh, nửa thân trên để trần, trên người cậu chỉ thắt một cái áo khoác luộm thuộm, đó là chiến lợi phẩm mà cậu vừa cướp được từ nhóm nhân vật chính. Mái tóc cậu rối tung, làn da xanh xao, những tô-tem cổ thần bí hiện rõ trên gương mặt cậu. Đôi mắt xanh lam đẹp tựa những bông hoa khoe mình dưới ánh sáng đêm trong di chỉ này.

Cậu mở to đôi mắt, tò mò nhìn Lâm Hoãn, ánh mắt lướt qua trần hang động, lướt qua thạch nhũ, dao động đảo qua đảo lại.

“Lặc Tương, cậu đã nghe thấy chưa?” Lâm Hoãn thân thiện hỏi lại lần nữa.

Kỷ Tòng Kiêu không hề bị tác động, vươn tay kéo chiếc thẻ sách đang lắc lư trên quyển sổ của anh, chơi đến là vui.

“Lặc Tương?! Cậu nghe tôi nói trước đã.” Lâm Hoãn đột nhiên giấu chiếc thẻ sách đi.

Kỷ Tòng Kiêu giận dữ rít gào, vươn tay vỗ lên cánh tay anh.

“Cậu nghe tôi nói hết, sau đó tôi sẽ lấy nó ra.” Lâm Hoãn lùi lại một bước, không hề bị dao động.

Kỷ Tòng Kiêu lườm anh, xoay người định đi.

Lâm Hoãn túm cánh tay cậu lại, “Cậu chờ đã——”

Kỷ Tòng Kiêu quay đầu hung dữ nhe răng với anh, đập mạnh vào tay anh khiến anh buông tay. Tay Lâm Hoãn tê rần, anh mất thăng bằng, quyển sổ đang cầm đột nhiên bị đối phương ném xuống hồ nước. Nó nhanh chóng chìm nghỉm xuống vực sâu, nơi có một loài cá ăn thịt không biết tên đang tung tăng bơi trong đó.

“Sổ ghi chép của tôi!” Lâm Hoãn hít sâu một hơi, lập tức kéo vai Kỷ Tòng Kiêu lại, nghiêm khắc quát một tiếng chói tai, “Cậu đi nhặt lại cho tôi! Tôi biết cậu có thể làm được!”

Kỷ Tòng Kiêu đẩy anh ra, ánh mắt lộ rõ vẻ dữ tợn, “Tôi…”

Giọng cậu khàn khàn, âm điệu kỳ dị, quanh năm suốt tháng không mở miệng khiến tiếng Lặc Tương của cậu còn không thạo bằng nhân vật chính.

“Nó… là của tôi, anh… cũng là của tôi.” Cậu vươn tay, dang rộng hai cánh tay ra, ôm lấy trời đất, “Tất cả… đều là của tôi.”

“Cắt! Cảnh này qua! Nghỉ ngơi một lát đi!” Cuối cùng đạo diễn lên tiếng.

Kỷ Tòng Kiêu ngồi phịch xuống tảng đá, Cố Ương Ương vội phủ lớp áo khoác dày lên cho cậu. Nhiệt độ mùa này trên cao nguyên lạnh hơn ở thủ đô rất nhiều.

“Khờ khạo dữ quá…” Lâm Hoãn ngồi xuống bên cạnh cậu, “Anh nhìn mà còn không nỡ mắng cậu.”

Kỷ Tòng Kiêu cười, tìm kịch bản Cố Ương Ương đem ra, “Điều này chứng tỏ anh là người tốt, nếu là em, cho dù Lặc Tương không hiểu gì, nhưng cậu ta sai cái gì thì vẫn là sai, em tuyệt đối sẽ không tha thứ. Từ trước tới nay, quan điểm sự thiếu hiểu biết không phải một cái tội không hề có tác dụng với em.”

Lâm Hoãn khẽ tặc lưỡi, không trả lời mà lại gần nhìn vào kịch bản của cậu, bị các dòng đánh dấu chi chít đủ màu sắc làm cho giật cả mình. Anh cảm thán, “Hèn gì hai hôm trước đạo diễn mắng anh một trận, nói anh không nắm bắt được tính cách nhân vật, còn không nghiêm túc, hóa ra là vì cậu.”

Anh kéo kịch bản của Kỷ Tòng Kiêu sang, lật xem thử vài trang, thấy những lời chú thích rõ ràng vẫn còn mới thì nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải cậu phân tích xong rồi ư? Sao lại viết một lần nữa vậy?”

“Lần đầu tiên luôn có sai lệch, chưa kể trong quá trình diễn thường sẽ có thể cảm nhận được những khía cạnh khác. Một vài thời điểm chỉ cần sai lệch một chút thôi là sẽ tạo nên sự hoàn toàn khác biệt về sau.” Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, lấy điện thoại di động ra xem, không thấy tin nhắn của Thịnh Hoài thì lại nhét vào.

“Thế này thì anh nghe mắng cũng không oan!” Lâm Hoãn lắc đầu, nhét trả kịch bản vào ngực cậu.

Kỷ Tòng Kiêu cong khóe môi mỉm cười với anh. Thật ra Lâm Hoãn cũng cố gắng lắm, thường xuyên tìm cậu đối diễn, chỉ cần bản thân thấy vẫn chưa đạt, cho dù đạo diễn có lên tiếng thì anh vẫn khăng khăng diễn đi diễn lại ba bốn lần. Nếu là trước đây, Kỷ Tòng Kiêu cảm thấy chắc chắn mình không thể chuyên nghiệp và nghiêm túc bằng đối phương, nhưng bây giờ không thể so với trước đây nữa. Cậu muốn sánh vai với Thịnh Hoài, muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, vậy thì cậu nhất định càng phải nghiêm túc hơn, bền bỉ hơn, làm tất cả mọi thứ tốt nhất có thể.

“Chỉ là cậu ráng quá cũng không ổn đâu, thi thoảng vẫn nên chậm lại(*).” Lâm Hoãn kiến nghị.

Kỷ Tòng Kiêu tiếp thu, sau đó còn hớn hở nói: “Em cứ cảm thấy anh nói hai chữ này cứ như đang gọi nhũ danh của mình vậy.”

(*) Hoãn hoãn (缓缓) = chậm lại, chữ Hoãn trong tên của Lâm Hoãn cũng là chữ này.

Lâm Hoãn: “…”

Anh trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, ra chiều không nghe lọt tai gì nữa, “Ngày mai có mấy cảnh quay, quay xong chúng ta có thể ra gần đó chơi xem sao. Nghe nói ngôi chùa mà chúng ta quay nổi tiếng lắm.”

Kỷ Tòng Kiêu rất biết điều hùa theo chủ đề, “Nổi tiếng? Linh nghiệm lắm à?”

“Hôm qua anh có nói chuyện với một ông bác, nghe họ nói đủ thành tâm thì sẽ thiêng.”

“Thế nào mới gọi là… thành tâm?” Kỷ Tòng Kiêu ra chiều không ngại học hỏi.

“Thắp hương bái Phật, khom lưng dập đầu, tóm lại là những việc kiểu thế.” Lâm Hoãn nhún vai, sau đó nhướng mày, “Cậu muốn đi lễ hả? Xin gì vậy? Nhân duyên à? Nhắc mới nhớ, anh cũng đi xin chán xin chê rồi, sắp ba mươi rồi mà mấy lần yêu đương đều chẳng quá nổi nửa năm, chia tay nhiều tới nỗi anh sắp chai lì…”

Lâm Hoãn ở bên cạnh lải nhải linh tinh, Kỷ Tòng Kiêu thì lại trầm ngâm suy nghĩ.

Giữa những tảng đá lởm chởm kỳ lạ, giữa những rặng cây xơ xác và bãi cát vàng, ngôi chùa rộng lớn không biết bao nhiêu năm tuổi đã dần bị ăn mòn, bề ngoài ảm đạm u tối, bức tường loang lổ điêu tàn, trông tịch mịch và trang nghiêm.

Lặc Tương cản đám dị thú đang đuổi theo nhóm người tha hương, trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi ngôi chùa.

Bấy giờ cậu mới ra khỏi hang động âm u.

Cậu đi chân trần, đôi chân giẫm lên cát, đi tới trước điện, học theo tư thế của những người kia, bắt chước họ quỳ xuống vái lạy.

Động tác của cậu trịnh trọng và thành kính, ánh mắt cậu tò mò và ngây thơ.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đậu trên hai gò má xanh xao của cậu, trên những tô-tem cổ huyền bí trên gương mặt cậu.

Phía trước cậu, tượng Phật từ bi; phía sau cậu, dị thú cắn xé.

“Cắt! Qua!” Trợ lý trường quay đập bảng, Kỷ Tòng Kiêu từ từ nhắm mắt rồi đứng dậy.

Cảnh này cậu phải quay ba lần. Lần đầu tiên ánh mắt chưa đủ ngây thơ, không sánh được với động tác hoàn hảo, đạo diễn yêu cầu quay lại. Lần thứ hai, bên đạo diễn thì qua nhưng ở máy quay một góc khác thì lại thấy rõ được động tác quỳ xuống của cậu chưa đủ chuẩn, tự cậu yêu cầu quay lại. Đây là lần thứ ba, lần cuối cùng hoàn hảo.

Cậu xem hiệu quả cảnh quay trên máy quay, nét mặt không khỏi vui mừng. Cậu có thể tưởng tượng ra, sau khi xử lý hậu kỳ thì cảnh này sẽ rung động đến mức nào.

“Mau đi thay bộ khác đi, đừng để bị cảm mạo, bị cảm trên cao nguyên không phải chuyện nhỏ đâu.” Đạo diễn vỗ vai Kỷ Tòng Kiêu, hòa nhã nhắc nhở, hoàn toàn không nhìn ra đây là vị đạo diễn kén chọn đã nổi trận lôi đình, thậm chí còn mắng thẳng vào mặt cậu diễn viên đã được chọn sẵn từ đầu.

Tất cả chỉ vì Kỷ Tòng Kiêu đã vượt qua mong đợi của ông.

Khi thử vai, ông còn ôm thái độ hoài nghi, nhưng sau khi chính thức quay, sự tiến bộ của cậu diễn viên này được thể hiện quá rõ nét trong mắt ông và gần như tất cả mọi người ở đây. Mỗi lần NG, mỗi lần quay đều có thể nhìn thấy sự thay đổi khác rõ rệt giữa lần trước và lần sau của cậu. Điều này khiến đạo diễn ngạc nhiên thán phục, vậy nên thái độ của ông cũng tự nhiên hòa nhã hơn hẳn.

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, sau đó về phòng thay bộ đồ đơn giản. Trước khi thay quần áo, cậu còn phải tẩy đi lớp hóa trang khiến mình trẻ đi bốn, năm tuổi. Cuối cùng cậu lấy chiếc nhẫn từ chỗ Cố Ương Ương rồi giấu vào trong áo.

Kỷ Tòng Kiêu rót trà gừng nóng vào ly, ngồi trên ghế dưới ánh mặt trời gọi điện cho Thịnh Hoài. Bây giờ anh đang trong giai đoạn nhàn nhã chọn kịch bản, chẳng qua gần đây bị Hà Xa ép nên anh mới buộc phải đến Thiên Tụng để hỗ trợ.

Kỷ Tòng Kiêu thấy vui vì chuyện này. Dù sao so sánh với cường độ quay chụp dày đặc của bản thân, trông dáng vẻ nhàn nhã ung dung của Thịnh Hoài đúng là khiến người ta hận đến nghiến răng.

Hai người nói ngắn gọn vài câu, Thịnh Hoài phải đi họp, còn Kỷ Tòng Kiêu cũng có việc mình muốn làm.

Cậu cúp điện thoại, bước lên thềm đá, vòng qua cổng hông ngôi chùa – nơi quay phim, đi xuyên qua hành lang, xuyên qua mảnh sân rồi đi đến trước điện thờ, từng bước từng bước đi xuống bậc thang, cuối cùng dừng lại cuối con đường núi.

Cậu xoay người lại, quay lưng về phía rặng núi tuyết kéo dài không thấy điểm cuối. Gió núi tạt lên má cậu, tạt đến mức khiến cậu đau nhức.

Nhưng nét mặt cậu lại quá đỗi dịu dàng, tựa như gió xuân tháng ba.

Cậu đứng ở ngã tư rải sỏi, dáng người thẳng tắp.

Cậu chắp tay trước ngực, giơ tay lên cao quá đỉnh đầu, đi về phía trước một bước.

Bàn tay hạ xuống trước mặt, lại tiến về trước một bước nữa.

Khi tay hạ xuống trước ngực, cậu đã đi được bước thứ ba.

Lòng bàn tay chia lìa, song song với mặt đất, cậu quả quyết quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, thân nằm rạp xuống lễ bái. Lòng bàn tay cậu áp sát xuống đất, trán khẽ tì lên mặt sỏi.

Lần bái đầu tiên của cậu cao hơn cả đỉnh đầu.

Tư thế của cậu vừa tiêu chuẩn vừa thành kính, biểu cảm của cậu vừa kiên định vừa dịu dàng. Đằng sau cậu là núi tuyết sừng sững, trường tồn vĩnh viễn.

Cậu thành tâm niệm Phật trong đầu, sau đó hoàn thành ba lần vái trên con đường núi này.

Đầu gối cậu đau đớn, vầng trán hơi bầm lại, cậu cảm thấy đoạn đường này chưa đủ dài, cậu e ngại cự ly ngắn này chưa đủ khiến thần Phật ngự tọa trên cung thấu hiểu suy nghĩ của cậu.

Kỷ Tòng Kiêu bước lên thềm đá, sau khi đã lạy xong lễ cuối cùng cao hơn đỉnh đầu bên ngoài điện.

Lạt ma trong điện nhường chỗ cho cậu.

Cậu quỳ xuống đệm hương bồ, cúi thấp người vái.

Vái đầu tiên, cầu xin anh ấy bình yên khỏe mạnh.

Vái thứ hai, cầu xin anh ấy mãi mãi hạnh phúc.

Vái thứ ba, cầu xin anh ấy mọi việc suôn sẻ.

Cậu thành kính dập đầu, niệm đi niệm lại những mong muốn trong lòng mình.

Chỉ mong sao tâm nguyện được thỏa mãn.

______________________

Editor có lời muốn nói:

Trùng Trùng vốn không tin vào tâm linh, ngay từ những chương đầu, ẻm chẳng ngại thề thốt mấy câu dạng như không làm việc này sẽ bị xe đâm. Một người như vậy giờ lại thành tâm cầu xin những điều tốt đẹp cho người mình thương, đủ để thấy tình yêu của ẻm lớn đến nhường nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN