Hoa Hồng Đỏ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Hoa Hồng Đỏ


Chương 21


“Cô lo lắng cho tôi.”

Yên lặng vài giây, Phó Lâm Viễn gần như cúi xuống nhìn cô mà nói.

Cơ thể cô nghiêng về phía trước, gần như tạo thành một hình cong, anh khẳng định nói.

Trần Tĩnh nhìn vào mắt anh: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phó.”

Cô trả lời dứt khoát, nhưng bốn chữ tổng giám đốc Phó lại tỏ rõ hết thảy. Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn hơi mở, giây tiếp theo mạnh mẽ túm chặt eo của cô, kéo cô dựa vào người mình.

Anh nghiêng đầu, cách cô rất gần: “Là bởi vì tôi là tổng giám đốc Phó?”

Phó Lâm Viễn gần Trần Tĩnh đến mức cô phải chống khuỷu tay lên vai anh, ngước mắt lên nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo.

Trần Tĩnh muốn rút người ra, nhưng không được.

Trần Tĩnh giật thót, tim không kìm chế được đập liên hồi, cô há miệng thở dốc: “Phó Lâm Viễn, anh còn bị thương.”

Lần đầu tiên nghe cô gọi anh là Phó Lâm Viễn, rất lạ. 

Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hơi nóng trong lòng bàn tay không ngừng truyền vào người cô, anh nói: “Gọi thêm lần nữa.”

Trần Tĩnh: “Tổng giám đốc Phó.”

Phản xạ thật nhanh, Phó Lâm Viễn híp mắt nhìn chằm chằm cô vài giây, Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn vết máu ở ngực anh, ở tư thế này cô rất khó khăn lau miệng vết thương cho anh. Cô cũng không giãy dụa, nhưng lòng bàn tay của anh cứ không di chuyển đi, anh nhìn chằm chằm vào cô.

Anh muốn cô nói ra, cô lo lắng cho anh với thân phận là một người phụ nữ chứ không phải vì anh là cấp trên.

Trần Tĩnh chột dạ, cô không muốn bị anh phát hiện ra cái gì, cô xử lý đơn giản miệng vết thương cho anh, cuối cùng cũng lau sạch vết máu. Một vết thương chạy dài từ bả vai xẹt qua xương quai xanh, cũng không nhỏ, giống như bị vật nhỏ sắc nhọn quẹt qua, cổ áo cũng loang lổ vết máu. Trần Tĩnh nhẹ nhàng mở cổ áo anh ra.

Cô vươn tay với lấy dung dịch oxy già trên bàn, cố hết sức rút thêm cây tăm bông. Khi cô quay đầu, Phó Lâm Viễn đang nhìn xuống xương quai xanh của cô.

Lúc này, ánh mắt anh trực tiếp và rất suồng sã.

Trần Tĩnh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô hít một hơi sâu, âm thầm cầu nguyện có người đến phá vỡ cục diện này.

Đúng lúc, di động trong tay Phó Lâm Viễn vang lên, anh thu hồi tầm mắt, trượt nút trả lời rồi đặt lên tai nghe.

Lục Thần gọi đến, anh ta ở đầu dây bên kia xổ ra một tràng xin lỗi: “Thật xin lỗi, ngàn tính vạn tính lại không tính được Phùng Bảo Châu đã trở về, phụ nữ điên kia quả thực quá đáng sợ, tôi chưa từng thấy người nào cực đoan như thế. Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý, anh với Trần Tĩnh thế nào rồi? Nhất là Trần Tĩnh, sợ lắm phải không?”

Phó Lâm Viễn liếc Trần Tĩnh một cái: “Bị dọa sợ.”

Lục Thần càng sốt ruột: “Bây giờ tôi qua đó.”

“Cút.”

Câu nói vừa dứt, Lục Thần phản ứng lại: “Đúng đúng, hiện giờ không thể qua, cô ấy chắc là đang giận tôi. Cái mệnh này của tôi, mới bắt đầu đã không tốt, chuyện gì cũng làm không xong.”

Phó Lâm Viễn im lặng nghe, sau đó anh nói: “Tôi sẽ xử lý Phùng Bảo Châu.”

Lục Thần nghe xong lập tức sợ hãi: “Anh muốn xử lý thế nào? Hai năm nay Phùng thị đang lên, lần trước tôi muốn tống cô ta vào tù nửa tháng, tốn rất nhiều công sức lại không làm được, cuối cùng chỉ có thể đưa cô ta ra nước ngoài, mẹ của cô ta như muốn ăn thịt tôi đến nơi.”

Phó Lâm Viễn không đáp lại, anh trực tiếp ngắt máy.

Bên này Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô rửa sạch miệng vết thương cho anh, tiêu độc, bôi thuốc mỡ. Cô nhìn kỹ miệng vết thương, nói: “Tổng giám đốc Phó, có muốn đi bệnh viện khám không?”

“Không cần.”

Trần Tĩnh gật đầu.

Lúc này, bên kia cánh cửa truyền đến tiếng chìa khóa tra vào lỗ, sau đó cạch một tiếng, Trần Tĩnh theo phản xạ đứng lên, lúc này không bị gì cản trở nữa.

“Cục cưng Tĩnh Tĩnh!” Tưởng Hoà mang đồ ăn chạy vào: “Cậu sao rồi? Tớ nghe nói có người…”

Cô ấy nhìn thấy Phó Lâm Viễn trên sô pha thì đột nhiên giọng đông cứng lại.

Cô ấy ngây người vài giây: “Tổng giám đốc Phó.”

Phó Lâm Viễn tựa vào ghế dựa, chầm chậm cài lại khuy áo, anh ừ một tiếng. Vẻ mặt Tưởng Hoà khiếp sợ, cô ấy nhìn về phía Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ vào hộp thuốc trên mặt đất, Tưởng Hoà nhìn xuống, lại nhìn về phía Phó Lâm Viễn, cổ áo anh có vết máu, cô ấy hiểu ra.

Cô ấy dùng hơi nói: “Anh ấy bị thương sao?”

Trần Tĩnh gật đầu.

Tưởng Hoà ngạc nhiên, đám người đó dám làm Phó Lâm Viễn bị thương.

Trong phòng có một người đàn ông như vậy, huống chi đây còn là ông chủ của cô ấy, Tưởng Hoà cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, đi qua, đứng cùng Trần Tĩnh.

Giống như ở công ty vậy, Phó Lâm Viễn nói chuyện, mấy người bọn cô đứng nghe.

Dù sao anh cũng là ông chủ, có đi đâu thù vẫn là ông chủ.

Im lặng một lúc.

Phó Lâm Viễn sửa lại cổ áo xong, xắn tay áo sơ mi lên, anh nhìn các cô một cái, chủ yếu là nhìn Trần Tĩnh. Sau đó đứng dậy, giọng nói trầm thấp: “Bắt đầu từ ngày mai, hai người sẽ đi làm và tan làm cùng nhau.”

Tưởng Hoà vừa nghe, lập tức đáp lại: “Vâng, vâng.”

Người ta ở trên cao, rõ ràng căn phòng khách nhỏ bé này không thể chứa được vị Phật lớn như anh, đứng lên thôi đã cảm giác bị áp bách rồi. Anh nhìn Trần Tĩnh một cái, bỏ tay vào túi quần đi về phía cửa.

Tưởng Hoà ở gần, cô ấy bước nhanh đến giúp anh mở cửa.

Phó Lâm Viễn đi ra ngoài, chân người đàn ông này rất dài, đầu ngón tay anh miết vào đường viền cổ áo có dính máu, vẻ mặt không kiên nhẫn, đi vào trong thang máy.

Tưởng Hoà thấy anh đã vào trong thang máy thì quay người đi vào, đóng cửa lại. 

Trở lại nhìn về phía Trần Tĩnh, cô ấy giữ chặt lấy tay Trần Tĩnh, xem xét từ trên xuống dưới.

Trần Tĩnh cười nói: “Tớ không sao, nhờ có tổng giám đốc Phó.”

Tưởng Hoà nhìn cô từ trên xuống dưới xong, thở một hơi, cả người bình tĩnh lại: “May là không có việc gì, tớ thật sự sợ đó, Vu Tùng gọi bảo tớ về với cậu, nói có người ức hiếp cậu, tớ còn không đợi tài xế đến đón mà đón taxi về nhà luôn.”

Trần Tĩnh xoa tóc cô ấy: “Không có gì, yên tâm đi.”

Tưởng Hoà ừ một tiếng.

“Tổng giám đốc Phó bị thương ở đâu vậy? Tớ thấy áo của anh ấy có vết máu.”

Trần Tĩnh hơi sững người, cô chỉ vào bả vai kéo đến xương quai xanh: “Nơi này.”

Tưởng Hoà ồ một tiếng: “Khó trách, vết thương không nặng chứ?”

Trần Tĩnh lắc đầu: “Cũng không nặng lắm, tớ hỏi anh ấy có muốn đi bệnh viện không, anh ấy nói không đi, có lẽ là không sao.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà một mình tổng giám đốc Phó dư sức xử lý bọn người đó, tớ nghe nói anh ấy đánh nhau rất giỏi.” 

Trần Tĩnh yên lặng mấy giây.

Có thể đánh hay không cô không rõ, nhưng lúc hiện trường hỗn loạn kia, cô chỉ lo anh bị thương. Mấy người đàn ông kia đánh rất tàn nhẫn, như muốn giết anh vậy.

Đúng là một trận tai bay vạ gió mà.

Trần Tĩnh quay lại dọn dẹp hộp thuốc, Tưởng Hoà mở đồ ăn khuya ra, Trần Tĩnh đem hộp thuốc bỏ lại chỗ cũ, sau đó ngồi xuống sô pha. Cô mở chiếc túi nhỏ, lấy điện thoại ra, chiếc điện thoại đã bị vỡ thành hai mảnh, mặt trước và mặt sau bị tách rời. 

Tưởng Hoà vừa thấy, lại gần nói: “Là bọn người kia làm phải không?”

Trần Tĩnh ừ một tiếng.

Tưởng Hoà nghiến răng: “Phải để họ đền!”

Trần Tĩnh cố gắng ghép nó lại, khởi động máy, màn hình đã bị nát, còn may là vẫn có thể khởi động lại, nhưng giao diện bị mờ. Trần Tĩnh vào phòng và nhìn xung quanh, tìm thấy một chiếc điện thoại cũ, sau đó bắt đầu chuyển dữ liệu trong điện thoại sang, Tưởng Hoà gắp một miếng thịt nướng cho cô, nói: “Đã nói rồi, chúng ta phải tôn trọng nhưng không thể yêu đương những người như giám đốc Lục được, bạn gái của anh ta có rất nhiều người xuất thân cao quý. Chúng ta gặp người như thế, chỉ có thể bị đánh.”

Trần Tĩnh vừa gật đầu vừa ngồi nhai thịt.

Dữ liệu nhanh chóng chuyển thành công, máy cũ được bật lên, màn hình sáng, Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Cô tìm một chiếc túi trong suốt và đặt chiếc máy bị hỏng vào đó.

Tưởng Hoà thấy túi của cô đều bẩn hết thì giúp cô trút những thứ khác ra, nói: “Ngày mai nên mang đến tiệm giặt.”

Trần Tĩnh đồng ý.

Trải qua một đêm như thế, Trần Tĩnh cũng mệt mỏi, ăn khuya cùng Tưởng Hoà, dọn dẹp rồi đi tắm rửa. Trần Tĩnh tắm trước, ba đoá hoa hồng trắng vẫn đẹp đẽ, cao quý như ban đầu, khiến người khác không dám tuỳ tiện chạm vào. Cô mặc áo ngủ quay về phòng, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho Vu Tùng.

Trần Tĩnh: [Những người đêm nay như thế nào rồi?] 

Vu Tùng: [Đang xử lý, cô không sao chứ?] 

Trần Tĩnh: [Tôi không sao.] 

Trần Tĩnh: [Trên người tổng giám đốc Phó có vết thương, anh nhắc anh ấy không nên dính nước.] 

Vu Tùng: [Được, cô nghỉ ngơi sớm đi.] 

Trần Tĩnh: [Anh cũng vậy.] 

Sau khi đặt điện thoại xuống, Trần Tĩnh cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tay trong đó. Khi còn đại học cô thích chơi thứ này cùng với bạn học, bởi vì nó giảm bớt áp lực. Cô không để lại bất kỳ từ nào trong sổ, chỉ vẽ một số hình chibi cho đẹp, sau đó lật tới trang cuối.

Cô viết xuống một chữ ở trang cuối cùng của quyển sổ.

Fly.

Ước một ngày nào đó em có thể đi về phía anh.

Cô muốn chạy tới chiếc thuyền lớn của anh, ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp ở đó, ngắm nhìn buổi đêm trên đỉnh núi.

Chỉ là Trần Tĩnh không nghĩ tới, những điều bất ngờ sẽ xảy ra.

Cô khép sổ lại, nằm xuống.

Tưởng Hoà tắm rửa xong, nằm vào ổ chăn, ôm lấy cô, hỏi: “Đêm nay thời điểm tổng giám đốc Phó cứu cậu, có phải cực kì đẹp trai hay không?”

Trần Tĩnh im lặng, không đáp lại.

Tưởng Hoà cười he he, ấn vào trái tim đang đập của cô. 

“Lúc ấy tim cậu có đập dữ dội không?”

Trần Tĩnh kéo tay cô ấy ra: “Tớ sợ anh ấy bị thương, ông chủ bị thương vì tớ thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Cậu đó, đừng nghiêm túc như vậy được không, thỉnh thoảng có thể tưởng tượng một chút mà.”

Trần Tĩnh không đáp lại.

Tưởng Hoà ôm chiếc eo mềm mại của cô: “Cậu thơm quá.”

“Cậu cũng vậy.” Trần Tĩnh cười ôm lại cô ấy, hai người ầm ĩ chốc lát rồi ngủ. Trong mơ, Trần Tĩnh nhìn thấy một biển máu, toàn bộ toà thành mà cô xây dựng từ từ sụp đổ.

Ngày hôm sau, Trần Tĩnh và Tưởng Hoà đi từ khu chung cư ra, đến cổng lớn của khu chung cư, sau sự hỗn loạn đêm qua thì bây giờ đã yên ắng trở lại. Lúc ấy Trần Tĩnh đã thật sự nhìn thấy chú bảo vệ gọi người đến, nhưng mà Phó Lâm Viễn giải quyết nhanh hơn.

Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt.

Hai người đi hai trạm tàu địa ngầm đến Phó Hằng từ khá sớm. 

Vừa đến cửa công ty đã thấy Lục Thần đứng đó hút thuốc, khi nhìn thấy Trần Tĩnh thì lập tức đi xuống bậc thang, trên mặt thiếu đi vẻ cà lơ phất phơ trước kia: “Thư ký Trần, chuyện tối hôm qua thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ làm cô bị thương.”

Trần Tĩnh nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh ta. Gặp người như Phùng Bảo Châu quả thật quá đáng sợ.

Cô nói: “Anh Lục, quả thật chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến tôi, một người thường như tôi, cố gắng làm việc ở Bắc Kinh không dễ dàng gì, tôi chỉ muốn yên ổn sống thôi.” 

Cô uyển chuyển từ chối anh ta.

Lục Thần nghe ra được, trong lòng thở, anh ta nói: “Cô bình thường chỗ nào, tôi chưa từng thấy thư ký nào giỏi như cô cả, vừa chuyên nghiệp vừa giỏi giang. Nếu không Phó Lâm Viễn cũng sẽ không chọn cô làm thư ký của anh ta đâu.”

Trần Tĩnh yên lặng vài giây: “Anh Lục quá khiêm tốn rồi.”

Lục Thần vuốt tóc, nhìn cô nói: “Cô yên tâm, sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, tôi sẽ cho cô một cuộc sống yên ổn.”

Trần Tĩnh sững lại.

Cô nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”

Lục Thần thở dài, chống eo, đi đến trước mặt nhìn chằm chằm cô: “Tôi sẽ thể hiện thành ý của mình.”

Trần Tĩnh theo bản năng lùi về sau một bước.

Lúc này, một chiếc xe màu đen dừng ở đằng sau anh ta, cửa xe mở ra, Phó Lâm Viễn xuống xe, cổ áo anh hơi mở, sắc mặt lạnh lùng, anh nhìn về phía bên này, sau đó lướt qua bọn họ.

Lục Thần thấy anh, nhướng mày hô lên.

Anh không trả lời lại, trực tiếp đi vào, Vu Tùng ngồi ở trong xe nhìn bọn họ mấy lần. Vẻ mặt Trần Tĩnh bình tĩnh, gật đầu với Lục Thần, sau đó kéo Tưởng Hoà đi ngang qua anh ta. Tưởng Hoà ho một tiếng, đưa mắt nhìn Lục Thần đang suy sụp, đàn ông đẹp, dáng vẻ suy sụp cũng đẹp, đáng tiếc lại là công tử trăng hoa.

Vào đến công ty, Tưởng Hoà kề sát vào Trần Tĩnh, nói: “Lần đầu nhìn thấy tổng giám đốc Lục như thế, từ trước tới nay anh ta đều vui vẻ.”

Trần Tĩnh không đáp lại, cô khẽ thở một hơi, đứng đợi thang máy.

Mới vừa rồi, không ít người đi làm nhìn thấy bọn họ, có lẽ đến giữa trưa thì tin đồn sẽ truyền khắp công ty. Cửa thang máy mở ra, Trần Tĩnh đi vào thang máy. 

Thang máy mở ra, cô đi về phía bàn làm việc. Lúc này, cô đứng trước bàn làm việc, đặt chiếc túi nhỏ xuống, đứng bình tĩnh tâm trạng một chút.

Sau đó cô mới đi về phía văn phòng của Phó Lâm Viễn.

Anh đang cởi áo khoác ra và treo lên, dáng người anh cao lớn.

Trần Tĩnh đi đến bàn cà phê, đứng đó pha cà phê cho anh trước. Phó Lâm Viễn kéo tay áo sơ mi, vẻ mặt không thay đổi.

Cả văn phòng tĩnh lặng, chỉ có mỗi âm thanh máy pha cà phê vang lên, cà phê chảy vào trong ly. Trần Tĩnh bưng ly cà phê, nhìn về phía Phó Lâm Viễn, anh đi về phía bàn làm việc, đầu ngón tay tuỳ ý lật tài liệu trên bàn. Trần Tĩnh đi qua đó, đặt cà phê sang một bên, anh ngẩng đầu, nhìn cô một cái.

Trần Tĩnh hơi dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Miệng vết thương của tổng giám đốc Phó còn đau không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN