Hoa Hồng Đỏ - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Hoa Hồng Đỏ


Chương 3


Đến địa điểm đấu giá thì trời đã tối, những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại,  Trần Tĩnh xuống xe, gió lạnh thổi qua khiến cô nổi da gà. 

Phó Lâm Viễn một tay cài khuy áo, một tay ném áo vest vào lòng cô, Trần Tĩnh nhận lấy rồi khoác lên cánh tay mình. 

Phó Lâm Viễn vừa đi vừa nghe điện thoại, Trần Tĩnh đi theo anh, kể từ khi trở thành thư ký của anh thì đây là lần đầu tiên cô đến những nơi đấu giá như thế này. 

Trần Tĩnh vừa liếc nhìn đã nhận ra rất nhiều gia đình hào môn ở Bắc Kinh.

Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, không biết anh muốn mua cái gì. 

Chỗ ngồi của bọn họ cách khá xa sân khấu, sau khi ngồi xuống, Trần Tĩnh hơi căng thẳng, cô nhìn anh, Phó Lâm Viễn đã cài lại khuy ở cổ áo, anh ngồi trên ghế, hai chân tách ra, lưng tựa vào sau, đang trả lời email. 

Trần Tĩnh cũng chỉ có thể yên lặng ngồi đó, đợi anh giao việc.

Một lát sau, món hàng đầu tiên xuất hiện.

Là món hàng có tên gọi ‘Nước mắt của người sói’.

Một viên đá quý lớn màu đỏ, nó giống hệt như ánh mắt của một người sói giết người mù quáng. 

Theo phản xạ Trần Tĩnh quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, anh không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ cụp mắt bấm điện thoại, ánh sáng lờ mờ dọi lên khuôn mặt tuấn lãng. Anh không nói gì, nên Trần Tĩnh lại tiếp tục nhìn lên sân khấu.

Những viên đá quý này đều rất đẹp, Trần Tĩnh xem tới lóa cả mắt. 

Cho đến khi món hàng cuối cùng xuất hiện. 

Trên sợi dây chuyền khảm một viên kim cương màu hồng nhạt, ánh kim lấp lánh của viên kim cương khiến không ít người có mặt ở đó đều phải thốt lên. Quá đẹp, Trần Tĩnh cũng sững sờ, sợi dây chuyền kim cương màu hồng này được gọi là ‘Sơ Kiến’.

Người đàn ông bên cạnh cất điện thoại đi, chống cằm trầm giọng nói: “Giơ bảng.” 

Tim Trần Tĩnh lỡ một nhịp, cô quay đầu nhìn anh. 

Anh nheo mắt nhìn cô trong ánh sáng lờ mờ, Trần Tĩnh bắt gặp ánh mắt của anh, cô cầm bảng giơ lên. 

Giá khởi điểm là mười sáu triệu.

Cô hô: “Mười bảy triệu.” 

Mười tám triệu. 

Mười chín triệu. 

Tất cả đều cao hơn cái giá mà Trần Tĩnh đưa ra, cô lại quay sang nhìn Phó Lâm Viễn, anh búng ngón tay ra hiệu: “Tiếp tục.” 

Trần Tĩnh ra giá hai mươi mốt triệu. 

Hiện trường yên ắng vài giây, có người nhìn về phía họ, Trần Tĩnh đợi một lúc cũng không có ai tiếp tục lên tiếng, ngay khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nữ vừa nãy ra giá mươi tám triệu lại tăng lên thành hai mươi ba triệu. Trần Tĩnh sững sờ, tim cô đập loạn xạ, theo phản xạ nhìn về phía Phó Lâm Viễn, trong ánh sáng tối tăm sắc mặt của người đàn ông không chút thay đổi.

Anh trầm giọng nói: “Khiến cô ta im lặng.” 

Sau khi nghe thấy vậy, Trần Tĩnh ngồi thẳng lên hô hai mươi lăm triệu. 

Giọng nữ kia tiếp tục vang lên, thêm một triệu, Trần Tĩnh căng da đầu lại cao thêm hai triệu, cả hội trường lặng ngắt như tờ, giọng nữ kia cũng không lên tiếng nữa.

Ngay khi Trần Tĩnh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì có một người đàn ông giơ bảng, trực tiếp ra giá hai mươi bảy triệu. 

Trần Tĩnh sửng sốt. 

Cô quay phắt đầu nhìn Phó Lâm Viễn. 

Phó Lâm Viễn ngả người ra sau, lông mày hơi nhướng lên.

Anh nói: “Thêm.” 

Trần Tĩnh nhìn anh thêm vài giây, tim đập mạnh, cô giơ bảng lần nữa.

“Ba mươi triệu.” 

Được rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, người đàn ông kia cũng hạ bảng xuống. Người dẫn chương trình đấu giá gõ búa lần một, lần hai rồi lần ba: “Chúc mừng quý cô, ba mươi triệu cho viên kim cương ‘Sơ Kiến’ của chúng ta.” 

Có rất nhiều người nhìn qua đây, đặc biệt là người phụ nữ đã cạnh tranh với Trần Tĩnh lúc đầu, cô ta trực tiếp đứng dậy nhìn về phía hai người. Nhưng cô ta chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng dậy, hai tay đút túi quần, mặc sơ mi đen đi ra bên ngoài, Trần Tĩnh nhanh chóng đứng dậy đi theo vào hậu trường, họ ký hợp đồng rồi thực hiện việc bàn giao. 

Khi con dấu cá nhân của Phó Lâm Viễn đóng xuống, Trần Tĩnh lại nhìn viên kim cương màu hồng bên cạnh, vừa nãy nhìn từ xa nó đã đẹp rồi nhưng không ngờ bây giờ nhìn gần nó càng đẹp hơn nữa, bên trong phát ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn nhìn thấy ánh cam trong đó.

Khó trách có nhiều người muốn tranh giành nó như thế. 

Thật đẹp. 

Phòng đấu giá sẽ gửi nó đến cho tập đoàn Phó Hằng sau, Trần Tĩnh nhận hợp đồng, rồi rời khỏi hậu trường. 

Chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa, Vu Tùng bỏ tay đang vắt xuống mở cửa cho cô, Trần Tĩnh khom người nhìn vào, Phó Lâm Viễn không ở ghế sau. 

Cô hơi sững người, xong vẫn ngồi vào. 

Vu Tùng đóng cửa xe, vòng qua ghế lái rồi khởi động xe. 

Trần Tĩnh lập tức hỏi: “Tổng giám đốc Phó đâu?” 

Vu Tùng xoay vô lăng đáp: “Tổng giám đốc Phó lên xe của nhà họ Văn rồi, anh ấy dặn tôi đưa cô đi ăn.” 

Trần Tĩnh ừm một tiếng, cô nhìn vị trí bên cạnh, gấp áo khoác của anh lại, đặt lên chỗ ngồi. Nhà hàng được đặt trước, là một phòng bao, Trần Tĩnh và Vu Tùng ngồi đối diện nhau, dù sao hai người cũng là đồng nghiệp, nhưng khác ở chỗ Vu Tùng đã đi theo Phó Lâm Viễn từ khá lâu về trước. 

Anh ta gấp miếng sashimi lên, thấy Trần Tĩnh đặt hợp đồng lên đùi, vẻ mặt khá lo lắng, anh ta cười nói: “Có lẽ cô không biết tổng giám đốc Phó mua viên kim cương này để làm gì đúng không?” 

Trần Tĩnh nhấp một ngụm rượu gạo, ngước mắt lên. 

“Làm gì?” 

Vu Tùng gắp một miếng sashimi đặt vào đĩa của Trần Tĩnh: “Rất nhanh cô sẽ biết.” 

Trần Tĩnh cúi đầu nhìn xuống tập hợp đồng trị giá ba mươi triệu, nắm chặt chiếc ly, viên kim cương màu hồng đẹp đẽ như vậy có thể làm gì ngoại trừ đem tặng phụ nữ chứ. 

Trần Tĩnh cụp mắt, lặng lẽ gắp miếng sashimi lên ăn. 

_

Đến tối, trở về căn hộ, Trần Tĩnh đặt hợp đồng xuống rồi đi tắm, khi cô trở ra, Tưởng Hòa gửi một tin nhắn tới, cô mở lên xem. 

#Phó Lâm Viễn của tập đoàn Phó Hằng ẵm trọn viên kim cương hồng ‘Sơ Kiến’ trị giá ba mươi triệu #Top 1 hot search. 

Blogger giới thiệu viên kim cương màu hồng này là do một nhà thiết kế nào đó làm ra để kỷ niệm mối tình đầu, màu này hiếm có nhất trên đời, nó không đơn giản là màu hồng mà còn có ánh cam lung linh rực rỡ trong đó, màu cam tượng trưng cho sự chua ngọt của mối tình đầu, màu hồng tượng trưng cho sự bắt đầu của mộng ảo, cho nên giá khởi điểm mới cao như thế. 

Tưởng Hòa: [Tình đầu? Mối tình đầu?]

Tưởng Hòa: [Tổng giám đốc Phó tặng nó cho mối tình đầu của anh ấy? Tình đầu của anh ấy là ai?]

Trần Tĩnh: […]

Tưởng Hòa: [Tối nay hai người vừa đi đấu giá nó mà đúng không? Nó đẹp như trong ảnh phải không?]

Trần Tĩnh: [Ừm.] 

Tưởng Hòa: [… Tớ bị sốc thật rồi.]

Trần Tĩnh thầm nghĩ. 

Cô cũng sốc lắm. 

Cô nhìn những bình luận trên Weibo kia. 

[Chậc chậc, người phụ nữ nào nhận được nó thì tớ sẽ gọi người đó làm chị dâu luôn.]

Trong đầu Trần Tĩnh hiện lên khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp của Hoàng Mạt.

Lẽ nào… là cô ta?

Hôm sau, Trần Tĩnh đi cùng xe của Tưởng Hòa đến tòa cao ốc tập đoàn Phó Hằng, hai người lên tầng, Tưởng Hòa đến phòng đầu tư, còn cô lên tầng cao nhất. Vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Tề thông báo có cuộc họp, Trần Tĩnh đặt chiếc túi xách và hợp đồng xuống, cô cầm một notebook rồi đi theo trợ lý Tề vào phòng họp.

Vừa ngồi xuống. 

Người đàn ông cao lớn cũng bước vào, cả phòng đứng dậy, nhìn anh. 

Phó Lâm Viễn đeo cà vạt, trông anh có hơi mệt mỏi, anh khẽ nhìn Trần Tĩnh một cái. Trần Tĩnh lập tức tỉnh tạo lại ngay, rời khỏi ghế, đi ra khỏi phòng họp. 

Cô vội vã đến phòng trà pha một tách cà phê đen. 

Khi cô mang nó trở lại phòng họp mọi người đã ngồi xuống, cô đi đến bên cạnh Phó Lâm Viễn đặt cà phê vào tầm tay của anh. 

Sáng sớm. 

Trên người anh có phảng phất mùi gỗ của nước tắm. 

Xem ra anh đã dậy rất sớm để tắm rửa. 

Trần Tĩnh đặt tách cà phê xuống, ngồi bên cạnh anh, Phó Lâm Viễn nhấp một ngụm cà phê, nhìn về phía Phùng Chí, giám đốc bộ phận đầu tư, Phùng Chí thấy anh ra hiệu thì bắt đầu cuộc họp. 

Cuộc họp chủ yếu nói về vốn tái đầu tư. 

Phó Lâm Viễn muốn mua lại ‘Thượng Thần’ của một công ty trò chơi, nhưng trong sản nghiệp của Phó Hằng đã có một trò chơi khác là ‘Sát Thần’, do hai trò chơi có tính chất tương đồng nên phải tiến hành sắp xếp lại.

Cuộc họp kết thúc lúc chín giờ rưỡi. 

Viên kim cương hồng cũng đã được chuyển đến, Trần Tĩnh vội vàng mang nó lên, cô cầm một chiếc hộp rất xinh, khi đi ngang qua ai cũng đều ngước nhìn cô. Trần Tĩnh bước vào văn phòng của Phó Lâm Viễn.

Anh đang ngồi bàn làm việc xem tài liệu.

Trần Tĩnh đặt viên kim cương lên bàn. 

Phát ra một tiếng nhỏ, Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, anh ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kim cương kia. 

Trần Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Đã kiểm tra rồi, tổng giám đốc Phó.” 

Phó Lâm Viễn nhìn nó vài giây, anh lấy điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, sau đó anh lấy một tấm bưu thiếp từ phía bên cạnh ra, rồi đẩy qua cho Trần Tĩnh, anh nói bằng giọng trầm. 

“Đem đến nơi này, Vu Tùng sẽ đi cùng cô.” 

Trần Tĩnh cầm lấy tấm bưu thiếp. 

Địa chỉ là ở Philadelphia nước Mỹ. 

Trần Tĩnh hơi ngừng lại, ngước nhìn người đàn ông trước mắt: “Bây giờ đi luôn sao?” 

Phó Lâm Viễn cầm bút lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thứ năm rồi đi.” 

“Dạ vâng.” 

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trần Tĩnh quay đầu lại thì thấy Lục Thần mặc áo sơ mi lịch sự cùng áo khoác đen đi vào, anh ta nhìn thấy cô liền nhướng mày nói: “Chào buổi sáng thư ký Trần.” 

Trần Tĩnh khựng lại, cô cầm lấy chiếc hộp lùi ra sau một bước: “Chào buổi sáng, anh Lục.” 

Lục Thần đi tới, đầu tiên nhìn cô, sau đó lại nhìn chiếc hộp trong tay cô, mỉm cười nhìn Phó Lâm Viễn: “Vẫn để anh mua được rồi nhỉ.” 

Phó Lâm Viễn ngước lên, gạt tàn thuốc đi. 

Anh không đáp lời Lục Thần mà chỉ nhìn Trần Tĩnh: “Cất nó vào két sắt đi.” 

Trần Tĩnh nghe theo. 

Cô đi đến bên két sắt ngồi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, khi ngồi xuống, áo sơ mi để lộ ra một phần eo nhỏ xíu, Lục Thần đứng sang một bên, vô thức nhìn cô chằm chằm. 

Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh mở cái két này, khi cô vào làm trợ lý Tề đã nói cho cô biết mật khẩu, nhưng lúc này cô lại quên mất rồi. 

Trần Tĩnh ngẩn người, đầu ngón tay đặt trên phím số nhớ lại. Lục Thần còn tưởng cô đang đề phòng mình nên mỉm cười, xoay người nói: “Tôi không nhìn, cô nhanh lên đi.” 

Trần Tĩnh càng sửng sốt. 

Cô do dự ít lâu cuối cùng cũng nhìn về phía Phó Lâm Viễn. 

Phó Lâm Viễn cầm một điếu thuốc, khi cô nhìn sang anh hơi nhướng mày, đứng dậy, anh tiến đến, nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay thon dài nhấn phím số: “Nhớ cho kỹ.” 

Trần Tĩnh gật đầu, ngay lập tức tập trung nhìn các phím số. 

Bởi vì khoảng cách quá gần, thân hình anh dường như bao phủ lấy cô, quanh cô phảng phất mùi thuốc lá. 

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN