Vì để xác nhận Lâm Yến Thời sẽ không đổi ý.
Tôi vội vã trở lại nhà anh.
Hôm nay anh ấy không đi làm.
Chỉ mặc mỗi áo phông trắng cùng quần thể thao màu xám, trang phục đơn giản thế thôi mà nhìn anh ấy đẹp trai đến lạ.
Tôi hơi ngẩn ngơ.
Năm nay Lâm Yến Thời đã ba mươi mốt tuổi rồi.
Sao một chút cũng không thấy anh ấy già đi thế nhỉ, ngược lại còn đẹp trai ngời ngời í.
Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia là một cô gái.
Tôi mím môi.
Để Lâm Yến Thời không nhìn thấy mình, tôi lén đến ngồi cạnh anh.
Giọng nói của cô gái kia rất ngọt ngào, giống như lê ngâm đường vậy.
“Vậy lần này anh muốn mua hoa gì? Tôi sẽ để lại cho anh một bó tươi nhất.”
Tôi nhíu mày, thì ra là cô chủ cửa hàng hoa.
Đầu bên kia lại tiếp tục, “Hay là để tôi giới thiệu cho anh một loại hoa mới nhé, rất thích hợp để đặt trong nhà, chỉ là ngôn ngữ của loài hoa này không như anh nghĩ…”
Lâm Yến Thời ngắt lời cô ấy, không có chút gợn sóng nào trong giọng nói của anh.
“Lần này không phải mua để trưng trong nhà, tôi muốn đi thăm mộ cô ấy.”
Cô chủ cửa hàng hoa chắc là cảm thấy mình đã nói sai, áy náy nói không nên lời.
Lâm Yến Thời mới nói: “Thật ngại quá, tại tôi không nói rõ với cô trước.”
“Không sao đâu, vậy để tôi gói cho anh một ít hoa hợp với việc đi thăm viếng, anh thích hoa cúc hay hoa huệ hơn? Hay là…”
“Không cần, gói cho tôi một bó hoa nhài là được.”
Tôi vuốt ve khuôn mặt của anh.
Sau khi ngồi với anh được một lúc, tôi đi lại chỗ rèm cửa, sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Rồi huýt sáo và trêu chọc anh: “Anh đẹp trai, anh ở nhà một mình sao?”
Lâm Yến Thời nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Ừm, nhưng vợ tôi sẽ về sớm thôi, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành chuyện này.”
Tôi kéo cổ áo xuống ngang vai, lắc lư nũng nịu với anh.
“Vậy phải nhanh lên, anh không muốn để vợ mình biết phải không?”
Lâm Yến Thời nhắm mắt lại, nở nụ cười.
“Tô Lật, đừng đùa với tôi nữa.”
Tôi lại lần nữa quay lại ghế sofa.
“Ngày mai anh sẽ đến nghĩa trang đúng không?”
Anh ấy ừ một tiếng thật dài, “Có lẽ thế.”
“Cái gì mà có lẽ! Phải là chắc chắn!” Tôi nhấn mạnh.
Anh ấy lười biếng tựa vào lưng ghế sofa, ngửa đầu ra sau.
Lâm Yến Thời có sống mũi cao cùng góc nghiêng hoàn hảo, yết hầu khẽ lăn mấy lần rồi mới uể oải cam đoan với tôi.
“Ừm, nhất định sẽ đến.”
Vậy tốt rồi.
Lâm Yến Thời nhắm mắt lại, không chịu nhìn tôi.
“Lâm Yến Thời.” Tôi gọi tên anh ấy.
“Ừm.” Anh đáp.
“Anh có yêu em không?”
Anh ấy buột miệng: “Không yêu.”
Tôi im lặng.
“Tô Lật.” Giọng nói của Lâm Yến Thời trầm thấp.
“Hả?”
Anh ấy vẫn nhắm mắt, lông mi lại có chút ẩm ướt.
Khóe miệng khẽ run rẩy.
“Em hỏi tôi thêm vài lần nữa đi.”
7
Tôi đã đợi ở nghĩa trang rất lâu.
Chờ từ sáng cho đến đêm.
Lâm Yến Thời đã không đến.
Tôi không đi tìm anh ấy, tôi nghĩ rằng đến hay không là quyền của anh, cho dù anh ấy có không đến, tôi cũng không trách.
Sinh nhật thôi mà, có gì to tát đâu.
Tôi cuộn mình trong góc, trời đã đổ mưa, kèm theo tiếng sấm.
Có lẽ anh ấy sẽ không đến đâu, trời mưa to như vậy lái xe sẽ không an toàn.
Nhưng anh ấy vẫn đến.
Lâm Yến Thời hòa mình vào màn đêm, mặc áo mưa đen và cầm một cái ô cũng màu đen.
Thứ duy nhất màu trắng là bó hoa nhài trên tay anh.
Mặc dù trước đây anh ấy chưa bao giờ đến nhưng vẫn có thể tìm thấy mộ của tôi một cách chính xác.
Làn da trông trắng bệch lạnh lẽo, trên má không biết tại sao lại có một vệt máu dài, thậm chí còn chưa đóng vảy.
Bó hoa trên tay được anh đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt tôi.
Rồi anh lấy gà rán được che bởi lớp áo mưa kia ra.
“Tôi đến muộn quá, cửa hàng đóng cửa mất, phải năn nỉ ông chủ làm cho, vẫn còn nóng lắm.”
Tôi không trả lời anh.
Anh ấy thậm chí còn không biết tôi có ở đây không.
Anh đặt ô xuống để nước mưa không rơi xuống trúng bó hoa.
Bằng cách đó, nó sẽ không bị khô héo, úa tàn hay th.ối r.ữa.
“Tôi đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định tặng hoa nhài cho em.”
Tôi vừa ăn gà rán vừa khóc.
Anh ấy ngồi xuống, dựa vào bia mộ của tôi, co một chân, hai tay buông thõng.
Mưa rơi vào mặt, anh cũng không màng lau đi.
Lại mở chai rượu ra nhấp một ngụm, sau đó làm đổ phần rượu còn lại xuống đất.
“Tô Lật, tôi không biết em có thích hoa nhài (茉莉) không, dù sao khi còn sống tôi cũng chưa từng tặng hoa cho em.”
Có chứ, em thích lắm, rất thích.
“Nhưng anh cảm thấy hẳn là em sẽ thích, nếu không tại sao lần đầu tiên gặp anh, em lại cùng cái tên Molly (莫莉) cơ chứ?”
Nghĩ đến kỷ niệm xưa, tôi không khỏi bật cười thành tiếng.
Khi đó tôi hoàn toàn chỉ hứng thú với thân thể của Lâm Yến Thời, cho nên khi anh ấy hỏi tôi tên gì, tôi đã tùy tiện bịa ra một cái tên.
“Em nói với tôi rằng em là trẻ mồ côi, còn tôi gần như cũng không có bố mẹ, cho nên ở một phương diện nào đó, chúng ta có thể coi là một cặp trời sinh nhỉ.”
Đúng vậy.
Lâm Yến Thời ngẳng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng vì mưa.
“Tô Lật, em ch.ết sớm quá.”
“Tôi còn tưởng rằng người sống vô tâm vô lo như em sẽ sống thật lâu cơ.”
“Cuộc đời có phải quá vô thường rồi không?”
Không ai trả lời anh.
Tôi cũng vậy
Anh ấy nghiêng đầu buồn bã nhìn bức ảnh đen trắng tươi cười rạng rỡ của tôi.
Rồi hít một hơi thật sâu.
Anh ấy nửa quỳ trước mặt tôi.
Đôi mắt đen trong veo như muốn nhìn thấy tôi qua bức ảnh ấy.
Tôi siết chặt lòng bàn tay.
Lâm Yến Thời dùng đầu ngón tay vuốt má tôi.
“Tô Lật, em yên tâm đi.”