Hóa Huyết Thần Công - Chương 6: Thiếu phụ đi giầy thêu lại xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Hóa Huyết Thần Công


Chương 6: Thiếu phụ đi giầy thêu lại xuất hiện


Nàng liền theo vào phòng thì thấy A Liệt đang đưa tay ra vuốt má mẫu thân cũng cảm hấy bùi ngùi trong dạ. Trước cảnh tượng thê lương thảm đạm này, nàng không khỏi đồng tình sa lệ.

A Liệt trái lại vẫn yên lặng phóng lên tiếng khóc. Bỗng chàng ngửng đầu lên nhìn Âu Dương Tinh một cái rồi lùi lại hai bước, lặng lẽ nhìn cái xác không hồn nằm trên giường.

Âu Dương Tinh lau mắt nói :

– A Liệt! Ta có mấy lời rất trọng yếu muốn nói cho ngươi biết.

A Liệt nghiến răng, đưa mắt nhìn nàng.

Âu Dương Tinh nói :

– Bây giờ tuy ngươi rất đỗi bi thương, nhưng chẳng phải là lúc khó lóc rên rỉ. Ngươi hãy chạy mau đi để khỏi bị hung thủ gia hại.

A Liệt trầm ngâm một chút rồi hỏi :

– Liệu hung thủ còn trở lại không?

Âu Dương Tinh đáp :

– Dĩ nhiên hắn sẽ trở lại. Có chặt cỏ trừ rễ thì hắn mới yên tâm được.

A Liệt nói :

– Nếu vậy thì tiểu đệ quyết chẳng đi đâu, cứ chờ hắn đến để liều mạng với hắn.

Đoạn chàng chạy vào góc phòng mở cái rương gỗ đã vỡ nát lấy lưỡi đao trủy thủ dài chừng 7, 8 tấc còn cả vỏ thủ bào trong bọc. Rồi chàng nói :

– Tiểu đệ dùng lưỡi đao nhỏ này đê đâm chết hắn.

Âu Dương Tinh chau mày nói :

– Không được đâu! Lưỡi đao trủy thủ này ngắn quá.

A Liệt nói :

– Được! Thanh đao này rất sắc bén, có thể đâm thủng cả áo dạ Trước nay gia mẫu không cho tiểu đệ động đến nó bao giờ.

Âu Dương Tinh lắc đầu nói :

– Ngươi hãy nghe lời tạ Lưỡi đao này tuy sắc bén, nhưng tên hung thủ kia tinh thông võ nghệ, ngươi không thể đến gần hắn được. Thôi bây giờ đành thế này vậy. Ngươi làm mồi nhử hung thủ đến rồi ta giúp ngươi giết hắn cho.

A Liệt rất lấy làm cảm kích. Song chàng nghĩ tới chuyện này cực nguy hiểm liền lắc đầu hỏi :

– Giả tỷ hung thủ là một tay cực kỳ lợi hại. Như vậy há chăng để lụy cho cô nương ư?

Âu Dương Tinh nói :

– Ta có thể kêu Tứ thúc trợ lực chọ Võ công lão rất cao cường. Trong võ lâm ít người địch nổi lão…

A Liệt cúi đầu ngẫm nghĩ. Sau một lúc, một lão già áo xanh vọt vào trong phòng không một tiếng động. A Liệt vừa thấy bóng người liền nhảy sổ lại.

Bỗng nghe Âu Dương Tinh hỏi ngay :

– Tứ thúc! Bên ngoài có gì khác lạ không?

Lão già áo xanh đáp :

– Không thấy chi hết.

Lão đưa cặp mắt sắc bén đảo nhìn trong phòng một lượt. Lúc lướt qua A Liệt, mục quang vẫn không dừng lại.

Lão bảo Âu Dương Tinh :

– Tinh thư nhi! Chúng ta về nhà quách!

Âu Dương Tinh ngạc nhiên hỏi :

– Sao! Về nhà ư? Chẳng lẽ bỏ mặc gã hay sao?

Lão già áo xanh vẻ mặt vẫn lạnh lùng đáp :

– Giữa gã và chúng ta đã không thân tình cũng không giao kết thì dính vào thế nào được? Nếu Tinh thu nhi nghĩ đến chỗ quen biết thì không nên bỏ mặc gã, song chỉ giúp gã ít tiền bạc thế là nhân nghĩa lắm rồi! Chẳng còn ai trách cô không biết điều nữa.

Âu Dương Tinh nói :

– Nhưng gã là đồ đệ của tiểu diệt…

Nàng chưa dứt lời, lão áo xanh đã chẹn họng :

– Nếu Tinh thu nhi thu gã làm đồ đệ đưa về nhà thì nhất định lão gia không chịu đâu. Cô thử nghĩ xem có đúng thế không?

Âu Dương Tinh hỏi lại :

– Vậy diệt nữ không cho gia gia hay thì còn có chuyện gì nữa?

Lão áo xanh hỏi :

– Đến việc này mà cô cũng dám dối lão gia ư?

Âu Dương Tinh hiển nhiên rất sợ phụ thân nàng. Bỗng nàng ra chiều khó nghĩ.

A Liệt đột nhiên lên tiếng :

– Cô nương về đi thôi không nên dính vào công việc của tiểu đệ nữa.

Âu Dương Tinh trầm ngâm một chút rồi nói :

– Nếu chúng ta bỏ đi, nhất định hung thủ sẽ xuất hiện ngay tức khắc.

A Liệt cất giọng kiên quyết :

– Tiểu đệ đã nói là không sợ hắn kia mà.

Âu Dương Tinh đưa mắt nhìn lão già áo xanh nói :

– Chúng ta giả vờ bỏ đi rồi núp vào chỗ kín, chắc là sẽ bắt được hung thủ, nếu hắn dám trở lại hạ thủ A Liệt.

Lão áo xanh hững hờ đáp :

– Giả tỷ hung thủ gia hại thằng nhỏ này sớm hơn một chút thì chúng ta có bắt được hung thủ cũng chẳng ích gì. Hơn nữa tội gì lại rước lấy sự phiền não vào mình? Lão gia mà hay biết, nhất định người bực tức lắm đó.

Âu Dương Tinh dậm chân hỏi :

– Thế thì chúng ta bỏ mặc cho hung thủ giết gã hay sao?

Lão áo xanh đáp :

– Nếu cô chỉ muốn giữ cho gã được toàn mạng thì ta có một cách rất giản dị.

A Liệt nghe lão nói vậy, nghĩ thầm :

– Nếu lão này bảo ta trốn đi thì ta quyết không nghe.

Âu Dương Tinh vội hỏi kế gì thì lão áo xanh đáp :

– Giản dị lắm! Chúng ta thông báo cho người trong bảy phái là tự nhiên họ phái cao thủ đến đây tra xét Tra phu nhân kia chết về cái gì, thì có hy vọng kiếm ra manh mối. Khi đó chúng ta sẽ thảnh thơi chẳng lo gì thằng nhỏ này không người chiếu cố.

Âu Dương Tinh nói :

– Kế ấy rất tuyệt diệu! Đại khái trong quảng thời gian ngắn, gã chưa việc gì ngay đâu. Chờ khi an táng nạn nhân xong, gã có thể tùy cơ lén đi ẩn ở địa phương nào khác. Có khi Mai am chủ sẽ giúp gã trong lúc hoang mang này cũng chưa biết đâu chừng.

Lão áo xanh nói :

– Vậy bây giờ ta báo tin đi cho họ.

Âu Dương Tinh nghĩ tới A Liệt ở trước tình trạng thê thảm này khó lòng chịu được lâu, nàng đâm ra e ngại, vội nói :

– Không cần đến Tứ Thúc. Để tiểu nữ đi dọ tin cũng được.

Dứt lời nàng chạy đi ngay.

Lão áo xanh lớn tiếng dặn :

– Cô phải cẩn thận đó! Nhất là đừng có động thủ với ai!

A Liệt trong lòng rất cảm xúc, miệng lẩm bẩm :

– Vị Tứ thúc này đối với ta lạnh nhạt vô tình, nhưng nàng lại rất quan tâm đến tạ Hỡi ơi!

Lão già áo xanh đứng trơ ra bên cửa sổ như pho tượng đá. Nhưng cặp mắt sắc như đao vẫn đảo qua đảo lại nhìn vào trong phòng.

Sau một lúc, đột nhiên lão hắng dặng một tiếng rồi nói :

– Hài tử! Ngươi ở vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Vậy ngươi chạy sớm đi may ra còn có thể bảo toàn được tính mạng.

A Liệt không lý gì đến lão. Chàng tiến lại hai bước tựa vào thành giường từ từ đưa tay vuốt ve da mặt mẫu thân ra chiều rất thương mến.

Động tác này của chàng khiến cho người lão áo xanh cực kỳ chấn động. Mặt lão thay đổi kịch liệt. Lão ngoảnh đầu ra chỗ khác tựa hồ không muốn nhìn vào.

Sau một lúc lão áo xanh cất bước tiến lại bên A Liệt, hạ thấp giọng xuống nói :

– Hài tử! ngươi mất mẫu thân mà nín nhịn không khóc, đủ rõ ngươi quyết chí báo thù. Có đúng thế không? Nếu ta đoán trúng thì có hai điều rất quan hệ đến cuộc trả thù muốn nói cho ngươi hay.

A Liệt rút tay về ngửng đầu trông lão.

Lão áo xanh lại nói tiếp vẫn bằng một giọng rất khẽ :

– Điều thứ nhất là người nên hạ táng mẫu thân cho mau lẹ. Khi có người bảy phái đến tra xét hung thủ, ngươi liệu tìm cơ hội lén đi. Dù đến chỗ khác mà phải ăn xin mà sống còn hơn là ở lại đây để bị hung thủ giết chết. Ngươi mà chết đi thì mối thù sâu tựa biển này vĩnh viễn không còn ai trả nũa.

A Liệt gật đầu đáp :

– Tại hạ nhớ rồi!

Lão áo xanh lại nói :

– Còn điều thứ hai là thấy người bảy phái tới ngươi phải khóc rống lên đừng để cho ai nhìn thấy gan ruột ngươi quyết chí báo thù.

Lão ngừng một chút rồi nói tiếp :

– Chí báo thù của ngươi một khi mọi người đã biết thì hung thủ cũng biết. Hắn sẽ hết sức đề phòng và ngươi sẽ chẳng còn hy vọng nào trốn thoát được.

A Liệt nghe lão nói rất hợp ý chàng chẳng thể không tin. Đồng thời tâm tình chàng biến đổi thành cảm kích. Chàng liền nhìn lão gật đầu đáp :

– Tại hạ cũng ghi nhớ rồi.

Lão áo xanh đột nhiên cất giọng lạnh lùng nghiêm khắc nói :

– Nhưng rồi đây ngươi không được đến nhà Âu Dương ở Ký Bắc, cũng không được đề cập đến tên họ tiểu thư nhà ta ra với bất cứ ai.

Dứt lời lão lui ra đến bên cửa sổ và trở lại bộ mặt lạnh như tiền.

Lòng cảm kích của A Liệt đối với lão áo xanh bây giờ lại mất hết.

Sau một lúc bên ngoài có tiếng bước chân nhộn nhịp. Chớp mắt đã có ba người chạy vào. Người đi trước là Âu Dương Tinh, Mai am chủ và Bất Sân đại sư chùa Thiếu Lâm theo sau nàng.

Âu Dương Tinh thấy A Liệt vẫn quỳ phục bên giường, chưa xảy gì bất trắc. Nàng thở phào một cái nói :

– A Liệt! Mai am chủ đã phái người thông tri đi khắp nơi rồi!

A Liệt sực nhớ tới lời lão áo xanh vội cả tiếng khóc rầm. Lòng chàng chứa đầy nỗi đau khổ, chàng không cần giả vờ cũng nổi lên được nhưng tiếng khóc thiên sầu địa thảm.

Mai am chủ cùng Bất Sân đại sư lúc vào phòng đều chú ý nhìn lão áo xanh thì thất lão cực kỳ lạnh lẽo không muốn chào hỏi nói năng với ai nên hai vị cứ đi thẳng vào đến bên giường. Mấy vị coi kẻ bị nạn rồi lại đi vòng quanh nhà để xem xét mọi chỗ.

Chỉ trong khoảng khắc Đổng Công Xuyên ở Thất Tinh môn, Trịnh Nhất Trần ở phái Nga Mi, Phàn Phiếm ở Phong Dương Thần Câu môn, Hứa Thái Bình ở hội Thanh Long đều đến đủ. Sau cùng là Xích Luyện Xà Kỳ Kinh ở phái Bắc Mang cũng tới nơi.

Mọi người vào tra xét tình hình trong phòng rồi, Đổng Công Xuyên hỏi :

– Bà họ Tra này bị chết tuy chẳng lấy chi làm kỳ, nhưng chúng ta cũng cần phán đoán xem có phải là hành vi của người ở Hóa Huyết môn không?

Lão đảo mắt ngó Bất Sân đại sư hỏi :

– Đại sư có cao kiến gì không?

Bất Sân đại sư đáp :

– Đổng lão thí chủ đã hạ vấn, bần tăng chẳng thể không trình bày được. Theo nhận xét của bần tăng thì bà họ Tra này bị thương ở huyệt Liêm Toàn trong cổ họng. Đó là một tử huyệt. Hơn nữa kẻ hạ thủ đã dùng chỉ lực thông thường, vì thế mà muốn tìm ra manh mối ở thương thế thì chẳng khác gì mò cá trên ngọn cây. Thật không hy vọng.

Đổng Công Xuyên lại hỏi mọi người thì ai nấy đều giải thích như vậy.

Lão chau mày hỏi tiếp :

– Nếu thế thì chúng ta chẳng những không thể đo lường được võ công của hung thủ sâu nông thế nào mà hơn nữa lúc đó họ có giết cả thằng nhỏ này không biết đường nào mà mò. Giả tỷ không có Âu Dương cô nương ở đây, liệu hung thủ có dừng tay hay tiến thêm bước nữa là giết cả thằng nhỏ rồi.

Hứa Thái Bình đáp :

– Có phải Đổng huynh nhận thấy trên quảng cửa còn có vết đất hiển nhiên là hung thủ đặt chân mà rằng võ công hung thủ rất tầm thường, nên họ không dám kinh động Âu Dương cô nương chứ gì?

Đổng Công Xuyên đáp :

– Ngoài các đó còn một điểm nữa. Nếu hung thủ là người Hóa Huyết môn thì nhất định họ đã thi triển thủ pháp độc môn của họ. Chỉ sợ chúng ta nhận không ra, nên không có cách nào đoán được lai lịch hung thủ. Vì thế lúc đó hung thủ không giết thằng nhỏ này khiến cho mọi người không biết đâu mà lường.

Kỳ Kinh cười lại hỏi :

– Nói như vậy thì người Hóa Huyết môn ra, cả đến chúng ta cũng có thể là hung thủ chăng?

Trình Nhất Trần chau mày nói :

– Bần đạo không dám ăn nói cẩu thả như Kỳ huynh.

Mai am chủ, Bất Sân đại sư cũng buông tiếng cười lạt tỏ vẻ đồng ý với Trình Nhất Trần.

Kỳ Kinh nói :

– Các vị muốn nghĩ thế thì cứ việc mà nghĩ, nhưng tại hạ không sợ thừa nhận có mối hiềm nghi này. Có điều tại hạ không động thủ là sự thực.

Trình Nhất Trần nói :

– Kỳ huynh nói thì tựa hồ bức bách mọi người phải mặc nhiên thừa nhận. Thật không thông rồi!

Âu Dương Tinh không nhịn được nói :

– Nếu hung thủ không phải là người ở Hóa Huyết môn thì dĩ nhiên bất cứ ai cũng có thể bị hiềm nghi.

Mai Am Chủ ngắt lời :

– Âu Dương cô nương không nên xen vào.

Kỳ Kinh cười lạt hỏi :

– Thực ra cả y cũng đáng hiềm nghi, vì tại hạ nghĩ không ra được vì lẽ gì mà hung thủ không dám kinh động đến y?

Âu Dương Tinh tức giận hỏi lại :

– Các hạ dám nói càn đến thế ư?

Kỳ Kinh hững hờ đáp :

– Tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng nếu miệng cô không sạch sẽ thì ta cũng không nể đâu.

Lão già áo xanh vẫn đứng yên trong góc nhà từ trước, bây giờ mới lên tiếng :

– Chà chà! Ai dám bất lịch sự với tiểu thư nhà là gặp chuyện xúi quẩy rồi đó.

Mọi người liền đưa mắt nhìn lão.

Kỳ Kinh lớn tiếng hỏi :

– Lão là ai?

Lão già áo xanh lạnh lùng đáp :

– Tại hạ là Âu Dương Vô Cụ. Bình sinh trong mắt tại hạ chỉ kính trọng có một mình gia chủ.

Cặp mắt gà chọi của Kỳ Kinh chớp nhấp nhoáng lộ vẻ bất mãn nhưng trong bụng mừng thầm. Hắn trở giọng hỏi :

– Kỳ mỗ thường nghe trong nhà Âu Dương có ba tên danh tướng võ công cao cường. Lão tất là một trong ba tên này? Theo lời lão nói thì ngoài Kỳ mỗ, không còn ai đáng để vào mắt phải không?

Âu Dương Vô Cụ đáp :

– Đúng thế!

Vẻ mặt mọi người từ chỗ không bằng lòng biến thành phẫn nộ miệng lẩm bẩm :

– Ngay chủ nhân của ngươi gặp chúng ta cũng còn phải khép nép mà ngươi dám cuồng vọng tự đại như vậy ư?

Kỳ Kinh muốn chọc giận mọi người rồi lấy danh nghĩa bảy phái ra tay đánh lão này thì dù có gây mối cừu hận, chắc nhà Âu Dương cũng đành nuốt giận im tiếng.

Hắn thấy mọi người đã lộ vẻ phẫn nộ liền lớn tiếng hỏi :

– Ở đây là những người trong bảy phái, và đều là những nhân vật có danh tiếng, há để cho ngươi ngông cuồng đến thế ư? Kỳ mỗ hãy thay mặt mọi người cho tên cuồng đồ một bài học.

Hắn vừa quát vừa tiến lại gần đối phương vung chưởng đánh ra. Chưởng lực của hắn đã cực kỳ mãnh liệt mà thủ pháp lại kỳ bí ác độc phi thường. Ngoài ra năm đâu ngón tay của hắn nổi lên màu sắc xanh đen, vừa trông đã biết là hắn từng luyện công phu kỳ độc.

Âu Dương Vô Cụ vội né người đi vung chưởng nghinh địch.

Hai chưởng đụng nhau nổ lên một tiếng “sầm” rùng rợn.

Hai bên mới giao nhau một chưởng mà lập tức luồng cường phong nổi lên khiến mọi người phải chấn động tâm thần.

Hai người đều lùi lại phía sau. Âu Dương Vô Cụ lùi lại nhiều hơn Kỳ Kinh một bước.

Mọi người đều kinh hãi nghĩ bụng :

– Kỳ Kinh là một trong ba tay đại cao thủ phái Bắc Mang, hiện nay trên đời ít có người địch thủ. Thế mà một tên gia tướng của nhà Âu Dương có thể đón tiếp thì đủ biết công lực lão thâm hậu cũng vào hàng cao thủ bậc nhất. Gia tướng còn như vậy thì chủ nhân không cần nói cũng hiểu là nhân vật thế nào.

Âu Dương Tinh thét lên lanh lảnh :

– Tứ thúc! Tứ thúc không nên động thủ với y.

Hiển nhiên nàng thấy bản lãnh Kỳ Kinh ghê gớm nên đã sinh lòng khiếp sợ.

Âu Dương Vô Cụ trừng mắt lên ngó Kỳ Kinh nói :

– Theo địa vị của ta, dĩ nhiên trong con mắt ta chỉ coi chủ nhân là trọng. Thế mà ngươi mượn cơ hội này để chọc giận người ngoài rồi động thủ với tạ Thật đáng tức cười.

Âu Dương Vô Cụ cũng là tay lão luyện giang hồ. Lão biết rõ đối phương lợi dụng câu nói của mình để chọc giận mọi người, nhưng lão cũng cố ý không muốn giải thích.

Mãi đến bây giờ lão đã thử công lực đối phương liền biết là những người kia cũng danh bất hư truyền, lão mới đưa lời biện bạch để phá thế liên thủ bảy phái của đối phương.

Âu Dương Vô Cụ đảo mắt nhìn mọi người nhận thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, liền nói tiếp :

– Vụ hung án đêm nay, tiểu thư nhà ta hoàn toàn không dính líu vào. Thế mà ngươi khinh y nhỏ tuổi khoác mối hoài nghi vào thì ta e rằng anh hùng thiên hạ phải cười đến trẹo quai hàm.

Tuy lão vẫn đả kích Kỳ Kinh nhưng đã bớt phấn kích, không đến nỗi bắt buộc Kỳ Kinh phải động thủ.

Kỳ Kinh đã cân nhắc lợi hại, hắn cũng nhận thấy không nên gây thù địch với nhà Âu Dương liền lạnh lùng hỏi :

– Ngươi nói thế là đủ chính ngươi có hạ thủ giết người cũng không liên can gì đến tiểu thư của nhà ngươi phải không?

Âu Dương Vô Cụ bản tính cương ngạnh mà lạnh lùng, không thích tranh hơi với người, lão chỉ đáp gọn một câu :

– Đúng thế!

Kỳ Kinh lại đảo cặp mắt gà chọi cười lạt nói :

– Thế thì bất luân Âu Dương cô nương không liên can gì đến hay không nhưng vụ hung án bữa nay các ngươi cũng phải chịu một phần hiềm nghi.

Âu Dương Vô Cụ biết rằng nếu còn giải thích thì cả là một thiên nghị luận dài dòng, lão cũng không buồn lên tiếng nữa.

Âu Dương Tinh tức mình hỏi vặn :

– Vì lẽ gì Tứ thúc ta lại giết Tra đại thẩm?

Kỳ Kinh đáp :

– Những mối ẩn tình khác thì ta không hiểu rõ nhưng giả tỷ cô nương và lão dời khỏi nơi đây từ trước thì chẳng ai sinh lòng ngờ vực, nhưng vụ Huyết Vũ thư này có dính líu đến các vị thì việc hạ thủ giết người có thể là các vị cũng nên.

Mọi người không ai lên tiếng. Tuy ai cũng có cảm giác là lý do của Kỳ Kinh đưa ra có vẻ miễn cưỡng, nhưng nhà Âu Dương ở Ký Bắc từng nổi danh về môn âm độc kỳ bí thì ai mà hiểu được nó có mối liên quan ẩn bí nào với Hóa Huyết môn? Vì vậy việc giết Tra thị có thể do nhà Âu Dương gây ra.

Thế là vụ án mạng đã biến thành trăm đầu mối, như cá hóa rồng khiến người ta phải suy nghĩ đến nhức đầu mắt hoa.

Đổng Công Xuyên là nhân vật địa chủ vùng này, sau khi mở cuộc điều tra, liền báo cáo với mọi người những điểm sau đây :

Điểm thứ nhất : Án mạng phát sinh vào lúc đêm tối trong khi đó Âu Dương Tinh và Tra Tư Liệt đang trò chuyện với nhau.

Điểm thứ hai : Ở ngoài cổng, Âu Dương Vô Cụ vẫn ngồi trước cỗ xe ngựa không thấy một người dạ hành nào ra vào.

Điểm thứ ba : Tra thị bị tử thương vì một thủ pháp điểm huyệt rất thông thường và trên khung cửa sổ hãy còn vết đất đặt chân lên, dường như bản lãnh hung thủ rất tầm thường.

Điểm thứ tư : Án mạng xảy ra ngay trước khi định đưa Tra thị đến cư trú tại am Pháp Hoa núi Hoa Sơn, điểm này tỏ ra hung thủ đã giết Tra thị vào cơ hội cùng mà cũng ám chỉ hung thủ đã hiểu việc Tra thị sắp di cư.

Sự thực thì ý nghĩa về điểm này chẳng có chi đáng kể vì những tay cao thủ phái Hoa Sơn cũng như Mai am chủ núi Kinh Sơn đã đem tin này truyền đi cho sáu phái kia.

Điểm thứ năm : Đổng Công Xuyên đã phái người kiển tra thuốc thang của Mai am chủ đua tới thì thấy là dược vật rất thông thường. Đã xét nghiệm cả bã thuốc cũng không có gì đáng ngờ.

Còn điểm sau cùng là : Người các phái đã tới Khai Phong. Ngoài bọn này còn một số hành tung chưa rõ. Cũng vì lý do trên mà mọi người chưa chịu thuyết minh.

Đổng Công Xuyên báo cáo xong quay lại nhìn Tư Liệt nói :

– Nếu ngươi đồng ý thì lão phu sẽ phái người làm và giúp ngươi hết những phí khoản về mộ phần, quan tài, pháp sư cùng mọi chi phí về mai táng không phải lo gì hết. Sáng mai có thể cử hành cuộc xuất thành.

A Liệt vừa bi thương vừa bối rối, chàng chẳng biết trả lời ra sao? Thậm chí bọn người này ra đi từ lúc nào chàng cũng không hay.

Canh khuya tịch mịch, chỉ còn nghe tiếng khóc nghẹn ngào của A Liệt thêm phần thê lương áo não. Ngọn đèn đã khô dầu nên lửa cũng tắt phụt :

Một bóng người từ trên nóc nhà mau lẹ đi xuống. Thoáng cái đã đến cửa sổ phía sau.

Người này chưa đứng vũng thì đột nhiên trượt chân té xuông đánh “huỵch” một tiếng.

Người dạ hành vừa té nhào thì bóng hai đạo nhân đã vọt xuống theo đến bên người kia. Một đạo nhân cúi xuống cắp người bị té chạy đi rất mau. Còn lại một người thân hình thấp bé như con nít đứng ngoài cửa sổ nhòm vào rồi cũng len lén rút lui biến vào trong bóng tối.

A Liệt không biết gì về biến diễn xảy ra.

Sáng sớm hôm sau quan tài cùng đồ khâm liệm đua đến đầy đủ.

Tiếp theo bọn Bất Sân đại sư và những người trong bảy phái lớn lục đục kéo đến. Ngoài ra còn những người hàng xóm tới giúp việc. Gian nhà hủ lậu chật ních những người. Bọn cao thủ võ lâm tuy không có dây dưa gì với nhà họ Tra, song cũng vào làm lễ trước linh cữu.

A Liệt nằm phục bên quan tài. Chàng khóc đã khan cả tiếng.

Nhưng hễ có người hành lễ là chàng lại giữ địa vị hiếu tử đáp lại. Vụ này có Lý đại thẩm ở nhà mé hữu nhắc nhở nếu không thì chàng cũng chẳng biết có ai vào hành lễ điếu tế.

A Liệt nước mắt đầm đìa khấu đầu đáp tạ; bỗng thấy một người đi giầy thiêu mà đôi tất cũng diêm dúa đi vào.

Ban đầu chàng không biết nên chấn động tâm thần. Chàng còn nhớ người đàn bà búi tóc cao đã phát Huyết Vũ thư, nhưng lại không rõ dong mạo vì lẽ lúc đó mụ đứng xoay lưng vào không nhìn thấy mặt. Nhưng chàng nhớ rõ là mụ đi đôi giầy thêu vì mụ giẫm lên con mèo đen bị nó cào một cái rồi mụ tức giận đá chết con vật.

Sự việc này đã in sâu vào óc A Liệt. Vì mắt nhìn thấy đôi giầy thêu nên chàng ngửng đầu lên ngó xem người đó là ai.

Người đàn bà này thân hình nhỏ bé tóc dài bỏ xõa xuống. Mụ bịt đầu bằng một tấm khăn đen và phía trước cũng che lấp nửa mặt.

A Liệt chỉ ngó thất cặp mắt và tình trạng này chàng cũng chỉ có một ấn tượng mơ hồ về thiếu phụ như bữa trước chứ không được rõ rệt.

Thiếu phụ không chú ý đến động tác cùng mục quang của A Liệt. Nhưng lúc mụ trở gót thì ngưng thần nhìn chàng một lúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN