Hóa Huyết Thần Công
Chương 96: Cuộc điều tra tông tích ác ma
Bên kia mười mấy vị cao thủ danh gia nổi tiếng thiên hạ cũng biết vụ này có điều ngoắt ngoéo nên A Liệt chưa chịu ra tay giải cứu. Họ xầm xì bàn tán và đưa mắt nhìn mấy người bên này ra chiều nghi hoặc.
Trình Nhất Trần đạo nhân nói:
– Mối cừu hận của Tra công tử khó bề tiêu giải nên chàng không chịu ra tay có lẽ vì thế cũng chưa biết chừng.
Bùi Khôn Lượng thở dài nói:
– Giả tỷ chàng bỏ mặc mấy người này cũng không thể trách được.
Nhất Sơn đại sư trầm ngâm nói:
– Vụ này e rằng không giản dị như vậy. Ngay trong tệ phái cũng có một tên đệ tử bất thiện mà chàng căm hận sâu xa, gã bị kiếm độc đả thương, chàng vẫn ra tay giải cứu thì sao?
Trình Huyền Đạo nói:
– Theo nhận xét của bần đạo thì Tra công tử quả là kẻ sĩ nghĩa hiệp chân chính đời nay. Cứ coi việc Lục Minh Vũ vừa chạy thoát, chàng lấy việc cứu người là trọng hơn rượt theo kẻ địch thì đủ biết. Huống chi Lục Minh Vũ lại là kẻ tử thù của chàng…
Mai Am chủ nói:
– Đúng thế! Tra công tử lòng dạ Bồ Tất thật khiến người ta phải kính trọng.
Chưởng môn Thất Tinh môn là Nhâm Viễn thủng thảng nói:
– Nhất định Tra công tử vấp phải vấn đề nan giải, nên đang thương lượng với mấy người khác.
Y đảo mắt nhìn bảy người nằm rên ta dưới đất nói tiếp:
– Theo ý kiến của tại hạ thì không gì bằng hãy đưa mấy vị này vào trong thành, đồng thời phái khoái mã đi mới độc sư Kim Thụ tới hoặc giả y có cách cứu trị được chăng?
Mọi người đều tán thành, chỉ mình Trình Huyền Đạo không đồng ý đáp:
– Chúng ta hãy chờ một chút xem sao đã. Cục diện bữa nay vi diệu vô cùng. Chúng ta hiển nhiên chẳng có liên quan gì đến vụ Tra gia. Đồng thời trong các phái cũng chỉ một số ít tham dự vào vụ án lưu huyết đó. Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa được A Liệt tín nhiệm. Đó là một điều dễ nhận ra.
Nhất Sơn đại sư nói:
– Trình đạo huynh nói phải lắm.
Trình Huyền Đạo nói:
– Vì thế mà chúng ta cần một người trung gian làm môi giới mới dễ nói chuyện.
Đạo nhân đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói:
– Nhân vật có thể làm trung gian là Cao Thanh Vân đại hiệp, nhưng hiện giờ y đang rượt theo Lục Minh Vũ, vậy chúng ta phải chờ y trở về sẽ tính.
Diêu Văn Thái xen vào:
– Sáu bảy tay cao thủ Cái bang cũng đang rượt theo Lục Minh Vũ.
Du Nhất Phong nói:
– Không hiểu đến bao giờ bọn họ mới trở lại?
Nhất Phong nói rồi cất bước toan chạy đi, nhưng Nhâm Viễn đột nhiên cản lại nói:
– Du huynh hay chờ một chút.
Phân kim thủ Du Nhất Phong ngạc nhiên quay lại hỏi:
– Nhâm huynh có điều chi dạy bảo?
Nhâm Viễn đáp:
– Phải chăng Du huynh muốn đi liệu lý di hài của lệnh sư đệ?
Y muốn nói về Quái Y Tề Duy Ngã.
Du Nhất Phong gật đầu đáp:
– Đúng thế.
Nhâm Viễn nói:
– Hắn chuyên về y học dùng độc rất cao minh khiến cho bao nhiêu cao thủ danh gia phải cúi đầu nghe lệnh. Nay tuy hắn chết rồi nhưng quyết không nên đụng vào di thể cùng đồ vật của hắn.
Còn việc thu lượm mai táng thì hay hơn hết là để những tay chuyên môn xử lý.
Câu nói của Nhâm Viễn ngay thẳng làm cho người phái Nga Mi không được khoan khoái, nhưng rất đúng lý khiến ai cũng khâm phục.
Du Nhất Phong gật đầu đáp:
– Đa tạ Nhâm huynh đã nhắc nhở.
Những người nằm dưới đất vẫn lăn lộn kêu gào làm người nghe rất đỗi băn khoăn, hồi hộp.
A Liệt nhìn Âu Dương Tinh nói:
– Phiền cô nương lấy cho một thùng nước.
Âu Dương Tinh chưa trả lời thì Phùng Thúy Lam nói:
– Một mình y làm thế nào được? Để tiểu muội đi với y.
Nguyên Phùng Thúy Lam coi mục quang Âu Dương Tinh đã hiểu y ghen tức. Nhất là A Liệt nhờ nàng việc này tựa hồ có ý bảo nàng xa ra, nên Âu Dương Tinh nhất định không chịu.
Âu Dương Tinh thấy Phùng Thúy Lam nguyện ý đi với mình thì vui vẻ làm ngay.
Hai cô vào nhà trong nhờ có mục quang hơn người, nhìn rõ cả lu nước trong bóng tối,liền múc lấy một thùng.
Lúc kiếm nước Phùng Thúy Lam có nói:
– Sau khi công cuộc bữa nay kết thúc tiểu muội lui khỏi giang hồ làm kẻ vô danh săn sóc việc nhà.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên hỏi:
– Thật thế ư?
Phùng Thúy Lam đáp:
– Dĩ nhiên là thật, tiểu muội nói ra cô nương đừng cười. Tiểu muội đã yêu họa sư Kim Cung Hữu. Y không hiểu võ công cũng chẳng có điều chi sở trường mà chỉ có nét họa khiến người đột nhiên cảm thấy trong lòng khoan khoái.
– Phùng thư thư! Thư thư bình luận như vậy là không công bằng. Nét bút tức là bản lãnh của y đó, hơn nữa y đã là người được thư thư thương mến thì nhất định còn có nhiều bản lãnh khác.
Phùng Thấy Lam thấy giọng nói của nàng chân thành liền hiểu ngay và có quyết định từ nay không nên thân cận với A Liệt. Cô liền cười nói:
– Âu Dương cô nương nói có lý, tiểu muội không nên bình luận như vậy là phải.
Hai người lúc đi đường đều vui mừng hớn hở. Âu Dương Tinh cầm thùng nước đưa cho A Liệt.
Liễu Phiêu Hương đi tạt ngang ra đằng trước khẽ huých khuỷu tay vào Phùng Thúy Lam.
Phùng Thùy Lam lộ vẻ bâng khuâng hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Liễu Phiêu Hương khẽ hỏi lại:
– Dường như có điều khác lạ! Chuyện gì vậy?
Phùng Thúy Lam đáp:
– Tiểu muội đã đi đến một quyết định, chẳng hiểu có đúng không?
Liễu Phiêu Hương là một phu nhân kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Mụ xoay chuyển ý nghĩ hiểu ngay, nói:
– Âu Dương tiểu thư kia không còn điều gì lo phiền nét mặt lộ vẻ hí hửng. Ta tin rằng điểm này có liên quan đến quyết định của ngươi.
Phùng Thúy Lam đáp:
– Đúng thế!
Liễu Phiêu Hương đáp:
– Ngươi nghĩ thế cũng phải. Nhưng nếu ngươi bi thương quá đỗi thì quyết định đó lại không phải.
Phùng Thúy Lam ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Bi thương thái quá ư? Tiểu muội không có cảm giác mãnh liệt gì hết, có điều trong lòng không khỏi bâng khuâng tựa hồ đánh mất vật gì. Liễu Phiêu Hương tủm tỉm cười nói:
– Cái đó thì không trách được vì ta nhận thấy giữa ngươi và Tra công tử đã phát sinh tình cảm, tuy ngươi cho là không thích hợp mấy, nhưng dầu sao y vẫn là chàng trai bảnh khiến cho người ta khó lòng quên được.
Phùng Thúy Lam đáp:
– Liễu tỷ tỷ nói phải lắm!
Liễu Phiêu Hương hỏi:
– Muội muội vì ai nỡ đành xa Tra công tử?
Phùng Thúy Lam đáp:
– Cái đó tỷ tỷ cũng biết rồi. Y chính là Kim Cung Hữu.
Trong đầu óc Liễu Phiêu Hương hiện lên một gã trai phong lưu nho nhã. Mụ ngấm ngầm thở dài tự nhủ:
– Chẳng những ta quen biết gã mà còn ở với gã khá nhiều ngày. Tuy ta chỉ yêu cầu gã họa hình mà sự thực…
Mn vội cắt đứt lòng tư tưởng, thủng thẳng hỏi:
– Kim Cung Hữu ư? Gã là một họa sư vẽ người khéo vào bậc nhất. Không hiểu gã đã họa hình ngươi chưa?
Phùng Thúy Lam gật đầu đáp:
– Có họa một bức rồi.
– Ta tin rằng bức vẽ kia khiến tâm linh ngươi hoà hợp. Thêm vào đó ngày trước đến Giang Nam lấy kiếm, dọc đường sớm tối nhìn thấy nhau rồi phát sinh tình cảm.
Phùng Thúy Lam nói:
– Đúng thế. Hiện giờ y một mình ở Hàng Châu đợi tiểu muội.
Liễu Phiêu Hương nói:
– Bây giờ ở đây ta mừng ngươi trước vì gặp được lang quân đúng mối lương duyên tiền định….
Phùng thúy Lam hỏi:
– Cám ơn Liễu tỷ tỷ! Còn tình trạng của tỷ tỷ thì sao?
Cô định hỏi mụ phải chăng mụ cùng Tăng Lão Tam ở với nhau. Nhưng Tăng Lão Tam lại là con người ai cũng chán ghét nên không tiện nói ra.
Liễu Phiêu Hương đáp:
– Vẻ chi một cánh hoa tàn, được người không rẻ bỏ lại còn cậy mai mối hỏi ta làm vợ. Ta tự lấy làm thỏa mãn rồi.
Phùng Thúy Lam ngấm ngầm kinh hãi nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt, chỉ nói mấy lời chúc hạ. Bên kia A Liệt đã lấy một cánh hoa tiên đàm bỏ vào thùng nước chờ một chút rồi xách đi.
Tăng Lão Tam theo sau chàng.
Hai người thương nghị xong rồi, đều hy vọng thùng nước này giải được bách độc và hấp dẫn kẻ ra tay. Nói một cách khác, bước đầu tiên hai người chú trọng đến việc điều tra kẻ đã thi triển độc thủ.
Quần hào đều chú ý theo dõi động tác của hai người và phỏng đoán về thùng nước này có tác dụng gì. Dĩ nhiên mọi người đã nhìn thấy A Liệt bỏ một vật vào thùng nước nhưng không tin như vậy đã đủ trị độc cho mọi người.
Trình Huyền Đạo cất tiếng hỏi trưốc:
– Tra công tử! Công tử đã tìm ra cách chữa trị cho họ chưa?
A Liệt đáp:
– Cứu trị tận gốc thì không phải chuyện dễ dàng. Nhưng tạm thời giải thoát cái đau khổ chẳng khó khăn gì. Xin các vị múc nước trong thùng này đổ vào miệng những người bị nạn là xong.
Chàng vừa nói câu này, người các phái liền ra tay để cứu bạn đồng môn.
Chỉ trong khoảnh khắc, bao nhiêu tiếng kêu rú đều yên lặng. Quả nhiên cách chữa của A Liệt đã sinh hiệu lực.
Quần hùng lộ vẻ hoan hỉ đến trước mặt A Liệt tạ Ơn, nhưng A Liệt và Tăng Lão Tam lúc này càng thêm nghi hoặc, vì hai người chỉ chờ phản ứng của quần hào đề tìm ra kẻ khả nghi. Ngờ đâu cho đến bây giờ chưa được kết quả gì.
A Liệt không nhịn được liền kéo Trình Huyền Đạo ra một chỗ nói cho lão nghe mối nghi ngờ trong lòng mình, rồi tiếp:
– Nếu chúng ta không tra ra được kẻ đã thi triển thủ pháp phát độc thì bao nhiêu công trình đều vô dụng hết. Phong Càn và Lục Minh Vũ với nhân vật này chằng kém gì nhau. Không biết làm thế nào cho được.
Trình Huyền Đạo lẳng lặng không lên tiếng, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:
– Công tử và Tăng thí chủ trong lòng đã sẵn thành kiến nên ước lượng đích nhân quá cao minh.
A Liệt ngạc nhiên hỏi:
– Đạo trưởng nói vậy là nghĩa làm sao?
Trình Huyền Đạo đáp:
– Vì hành động của Phong Càn và Lục Minh Vũ khiến công tử ra thành khẩn trương, nghĩ rằng bọn ác ma này thủ đoạn cao cường và cho rằng còn một tên ghê gớm lẩn quất trong bọn ta. Nhất là những người này chất độc phát tác một cách đột ngột đồng thời ngã ra tựa hồ có kẻ thao túng…
A Liệt nói:
– Đúng thế!
Trình Huyền Đạo nói:
– Bần đạo cũng thừa nhận có kẻ thúc đẩy chất độc phát tác mới khiến bấy nhiêu người té nhào cùng một lúc. Nhưng vừa rồi Nhâm Viễn huynh đã nói một câu khiến bần đạo không cho là còn có người ẩn nấp trong bọn ta.
A Liệt càng kinh ngạc hơn hỏi:
– Theo nhận xét của đạo trưởng thì biểu hiện này do nguyên nhân nào?
Trình Huyền Đạo đáp:
– Lúc Du Nhất Phong toan đi mai táng thi thể Tề Duy Ngã, Nhâm huynh cảnh cáo hắn đừng vọng động vì e có chất độc hại người được, nghe câu đó thì Tề Duy Ngã chết rồi vẫn có thể phát độc, chẳng lấy chi làm lạ.
A Liệt tỉnh ngộ cất bước tiến về phía Tề Duy Ngã. Chàng nhìn kỹ lại thấy một tay hắn chìa ra úp xuống đất. Kẽ tay còn ẩn hiện màu xanh biếc, coi rất khả nghi. Ai cũng sợ độc công của Tề Duy Ngã, chỉ có A Liệt là thản nhiên cúi xuống lật bàn tay hắn lên, thấy có một cái bình nhỏ đã mở nút và một thứ nước màu xanh chảy ra. Vì thế bên mình và kẽ ngón tay hắn đã nhuộm vết xanh lè.
A Liệt hít manh một hơi chân khí. Chàng cầm bình dốc chỗ nước còn lại vào kẽ tay đã có màu xanh, và cả người hắn. Sau đó chàng nhìn Nhất Sơn đại sư gật đầu.
Vị cao tăng chùa Thiếu Lâm này liền sai hai lên đệ tử cầm phương tiện sạn khoét một hố sâu ở góc viện.
A Liệt chính mình kéo thi thể Tề Duy Ngã bỏ xuống huyệt. Hai nhà sư kia liền cuốc đất đổ xuống vùi xác chết thật sâu. Sự việc bên này dường như đã kết thúc một đoạn.
Những nhân vật đầu não các phái đều hạ lệnh cho đệ tử giải tán về nơi trú ngụ. Chỉ còn những nhân vật đầu não được Diêu Văn Thái mời đến sảnh đường ngồi chờ Cao Thanh Vân trở về.
Trong sảnh đường đèn lửa huy hoàng, nhưng chẳng bao lâu trời đã sáng rõ. Bọn người này chật vật suốt đêm mà không ai lộ vẻ mỏi mệt. Quần hùng đang chờ đợi thì thấy Cao Thanh Vân trở về, coi nét mặt y cũng biết cuộc rượt theo không đem lại kết quả.
Mọi người tâm tình trầm trọng. Thực tình Cực Lạc Giáo đã tan vỡ, Phong Càn và Lục Minh Vũ đều ôm thương trốn chạy nhưng hai tên đầu tội này mà không bắt được thì sau đây một thời gian, tro tàn lại cháy lên, võ lâm lại nổi sóng gió.
Mặt khác vụ huyết án nhà họ Tra hiện nay đổ cả lên đầu Phong Càn và Lục Minh Vũ, nhưng thực ra cả bảy môn phái lớn cũng không thoát khỏi mối liên can. Vì thế mà hai tên Phong, Lục còn ngày nào chưa chết là bảy phái lớn cảm thấy vụ huyết án nhà họ Tra chưa kết thúc, không khỏi ngay ngáy lo âu. Mấy môn phái trên đường Quan Lạc như phái Lạc Xuyên, Thanh Long hội, Thất Tinh môn đều động viên toàn lực xục tìm Phong Càn và Lục Minh Vũ xem lạc lõng nơi đâu.
Những môn phái lớn như Thiếu Lâm, Võ Đương cũng giúp đỡ điều tra. Còn các môn phái khác không ở trong phạm vi thế lực này chỉ chờ nghe tin tức. Cả bọn A Liệt, Diêu Văn Thái cũng vậy.
Quang âm thấm thoát, bốn ngày trôi qua mà tin tức về Lục Minh Vũ và Phong Càn vẫn như đá chìm đáy biển, chẳng thấy tăm hơi chi hết. Bao nhiêu người đều chán nản.
Nên biết Lục Minh Vũ đã làm bang chúa Cái Bang lại ngấm ngầm làm giáo chủ Cực Lạc giáo nên thế lực rải rác khắp nơi trong nước. Hắn lại là người xảo trá đa nghi, kinh nghiệm phong phú sắp sẵn những chỗ ẩn thân bí mật vô phương tìm kiếm. Chuyện đó chẳng có chi là lạ.
Trừ phi Lục Minh Vũ không nơi bí mật chẳng nói làm chi. Hắn mà có thì người Cực Lạc giáo cũng chẳng thể biết được, hẳn mới dám ẩn lánh.
Còn Phong Càn tuy là kẻ chủ chốt trong vụ huyết án, nhưng trước nay hắn vẫn ở trong bóng tối, người giang hồ ít kẻ biết hắn là nhân vật thế nào.
Bởi những lẽ trên, không một ai tra ra được những thân nhân hoặc bạn hữu có liên quan tới hắn. Trước tình trạng này muốn tìm ra nơi ẩn lánh của hắn còn khó hơn cả Lục Minh Vũ.
Các môn phái lớn liền tập trung toàn lực dò la tin tức Lục Minh Vũ. Chỉ có cách tìm thấy Lục Minh Vũ rồi là tìm ra Phong Càn chẳng khó khăn gì.
Trong thành Lạc Xuyên ít ra có đến hàng ngàn người tra xét Lục Minh Vũ. Họ đều là môn đồ phái Lạc Xuyên, Thất Tinh Môn, Thanh Long hội và một số người được các phái Thiếu Lâm, Võ Đương động viên. Vì thế có thể nói là bao nhiêu nhà cửa trong thành Lạc Dương đều bị theo dõi.
Lạc Dương tỷ như trung tâm của mạng lưới tản ra bốn mặt tám phương. Phía đông đến thành Khai Phong, phía bắc đến Thái Nguyên, phía tây đến Trường An, phía nam đến những đất Hán Trung, Từ Dương. Dĩ nhiên một địa khu rộng lớn như vậy, nguyên một việc chuyển tin tức cũng đã mất nhiều ngày. Huống chi chưa tìm ra được người lẩn tránh thì dù mọi việc có thuận lợi đến đâu cũng mất ít ra là mười ngày mới có kết quả.
Ai cũng hy vọng Lục Minh Vũ và Phong Càn hãy còn lẩn quất ở vùng Lạc Dương. Nếu chúng ra khỏi Lạc Dương xa chạy cao bay thì khó mà tìm thấy được.
Đêm đã qua canh tư, trong thành Lạc Dương không tìm được manh mối chi hết. Ai cũng cho rằng Lục Minh Vũ và Phong Càn đã lọt lưới rồi.
Một hôm Cao Thanh Vân sẵn tiện hỏi thăm tin tức các phái vô tình đến một khách điếm đi thẳng vào sau viện thì thấy Âu Dương Tinh ở cửa phòng nhìn y vẫy tay.
Cao Thanh Vân chạy lại nói:
– Cô nương có điều chi muốn nói?
Âu Dương Tinh đáp:
– Hiện giờ A Liệt đang luyện công, Cao tiên sinh hãy vào phòng ngồi chơi.
Cao Thanh Vân cười nói:
– Dĩ nhiên tại hạ không quấy nhiễu.
Phòng A Liệt ở ngay bên cạnh phòng Cao Thanh Vân, ít bữa nay chàng suốt ngày khổ công tập luyện nên không để ý gì đến việc ngoài. Dù là việc của hai kẻ đại thù Phong Càn và Lục Minh Vũ chàng cũng không có thì giờ đi thám thính. Nguyên chàng nhận thấy mình ở Lạc Dương hay nơi nào khác cũng không quen thuộc bằng người phái Lạc Xuyên, vì thế chàng cho việc đó làm mất nhiều thì giờ sao bằng trấn tĩnh tâm thần rèn luyện võ công cho thật tinh diệu. Chàng biết rõ có một ngày Phong Càn tái xuất giang hồ và lúc đó phải đối phó với hắn, tình thế tất nhiên cực kỳ hung hiểm.
Cao Thanh Vân hiểu chỗ dụng tâm của A Liệt, y cũng rất tán thành, nên những ngày qua, một mình y đến ở khách sạn, thỉnh thoảng mới gặp mặt A Liệt một cách ngẫu nhiên. Bao nhiêu người khác muốn gặp A Liệt hoàn toàn bị y ngăn cản.
Cao Thanh Vân hỏi Âu Dương Tinh:
– Bọn Tăng Lão Tam đâu rồi?
Âu Dương Tinh đáp:
– Chắc bọn họ Ở phòng riêng, tiểu muội không muốn đến dây với hắn.
Cao Thanh Vân nói:
– Tại hạ lại…
Âu Dương Tinh đột nhiên mỉm cười ngất lời:
– Cao đại ca, đại ca vẫn cho là mình không thích đàn bà con gái chứ gì?
Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi hỏi lại:
– Cô nương nói vậy nghĩa là làm sao?
Âu Dương Tinh đáp:
– Mãi đến nay mà đại ca chưa có bạn gái khiến tiểu muội đã nghĩ đến đại ca là một nhà đạo học cổ kính. May mà tiểu muội kịp thời phát giác ra chuyện bí mật này…
Cao Thanh Vân tự hỏi:
– Ta có điều chi bí mật đâu? Nếu cô phát giác ra điểm nào cũng không thể trách cô được.
Y nóng muốn biết đâu bi mật gì đó, nhưng vốn là người thâm mưu cơ cảnh, y xoay chuyển ý nghĩ rồi không hỏi nữa. Đó là một lối thoái để mà tiến. Vì tính tình của con người lắm lúc rất kỳ quặc. phải dùng đường quanh co mới đi tới nguyện vọng.
Y am hiểu nghệ thuật làm người, liền giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào bên môi tỏ ý cho cô đừng nói, rồi khẽ bảo:
– Cô nương hạ thấp giọng xuống một chút. ~ Âu Dương Tinh là một thiếu nữ , tuổi hãy còn tính trẻ. Cô thấy vậy hí hửng đáp:
– Nếu đại ca muốn giữ bí mật thỉ phải có cái gì trả giá mới được.
Cao thanh Vân nói:
– Được rồi! Nhưng cô nương làm thế nào cho tại hạ tin tưởng?
Âu Dương Tinh đáp:
– Đại ca không tin cũng chẳng được.
Cao thanh Vân thở dài, ra chiều bất đắc dĩ mà phải đầu hàng, y nói:
– Hay lắm! Cô nương muốn ra điều kiện gì cũng được.
Âu Dương Tinh càng đắc ý đáp:
– Tiểu muội chỉ muốn một cây Ngọc tiêu.
Cao Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:
– Sao?
Âu Dương Tinh chúm môi hỏi lại:
– Đại ca không cho chăng?
Cao Thanh Vân vội đáp:
– Cho, cho! Nhưng cô hãy nói điều bí mât kia trước cho tại hạ hay. Cái đó kêu bằng coi hàng định giá trên chốn giang hồ.
Âu Dương Tinh nghe nói đến luật giang hồ, cô đành phải tuân theo nói:
– Đại ca! Sáng sớm hôm nay tiểu muội vào trong phòng đại ca… lúc đó đại ca ra ngoài.
Cao Thanh Vân nói ngay:
– Phải rồi! Sáng nay tại hạ ra khỏi phòng sớm lắm.
Âu Dương Tinh nói:
– Tiểu muội nghe nói đại ca bao năm nay ngày nào cũng trời hừng sáng là trở dậy rồi. Lúc đó mặt trời đã mọc nên tiểu muội không gọi, đi thẳng vào phòng đại ca.
Cao Thanh Vân nói:
– Lần sau cô chớ làm thế nhé! Cô thử nghĩ coi tuy tại hạ dậy rồi, nhưng cô đã lớn mà tại hạ là đàn ông, tỷ như tại hạ đang thay áo mà cô vào thì thẹn chết.
Âu Dương Tinh cười đáp:
– Đừng bịp nữa! Đại ca bị tiểu muội khám phá ra điều bí mật mới mượn cớ nói vậy để từ nay tiểu muội không dám quậy nữa. Tuy nhiên bây giờ tiểu muội cho đại ca hay là tiểu muội đã nhìn thấy y.
Cao Thanh Vấn tròn mắt lên hỏi:
– Cô nương thấy ai?
Âu Dương Tinh đáp:
– Một cô đẹp lắm vào trạc ngoài hai mươi tuổi. Cô thiệt là đẹp, chẳng những mặt cô xinh xắn, da trắng như tuyết, mà phong độ lại rất cao quí nhàn nhã.
Cao Thanh Vân vừa nghe Âu Dương Tinh đòi Ngọc Tiêu liền tự hỏi:
– Mỹ nhân kia nhất định là Tử Y Ngọc Tiêu Ngô Đinh Hương rồi. Nàng đã cùng Bành Xuân Thâm tuyệt tích, sao còn xuất hiện ở đây?
Y nhún vai nói:
– Cô bất tất phải tả bình dáng nữa mà chỉ cần cho tại hạ hay sau khi cô gặp y rồi làm sao nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!