Hòa Ly - Chương 80
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Hòa Ly


Chương 80


Đại kết cục Hạ: Đứng lên nào, dưới đất lạnh_

Ta rốt cuộc cũng chiếm được cơ thể “của mình”.

Dưới tình huống ta chưa từng nghĩ đến, bằng một cách ta chẳng thể ngờ, thành công vào được cơ thể này.

Máu và linh khí ta vô cùng quen thuộc đang chảy khắp cơ thể ta.

Ta mở to mắt nhìn Côn Luân ta lớn lên.

Thu vào tầm mắt dáng vẻ đã khắc sâu trong cốt tủy.

Trận pháp ẩn đã sáng lên trên bầu trời Côn Luân, tà khí bên ngoài như con mãng xà khổng lồ vẫn đang công kích kết giới dữ dội.

Bên dưới đã hoàn toàn hỗn loạn, từng đợt tà khí len lỏi giữa dòng người chạy trốn.

Chúng đang dồn lực công kích ta!

Ta điều động hồn lực trong cơ thể, phất tay đánh tan tà khí, âm thanh bên tai cũng dần trở nên rõ ràng.

Ồn ào, huyên náo, hỗn loạn, những tiếng la hét chói tai không ngớt.

Hình ảnh, âm thanh, mọi thứ đều vô cùng chân thực.

Sau giây phút bần thần ngắn ngủi, ta xác định rằng mình không nằm mơ, phiêu dạt mấy ngàn năm, ta rốt cuộc cũng chờ được ngày này!

Đúng lúc ấy, trận pháp trên cao chớp tắt liên hồi.

Người người đồng loạt kinh hô:

“Kết giới sắp bị phá!?”

“Có người động tới Rìu Bàn Cổ!”

“Mau lên đỉnh Côn Luân xem sao!”

Ta nhìn chỗ ánh sáng chập chờn trên kết giới, quả nhiên trông thấy màn sương đen quen thuộc trên đỉnh Côn Luân.

Tạ Trạc, dưới tình huống này mà chàng con mẹ nó còn muốn trở về năm trăm năm trước diệt nhân duyên?

Hay là… hắn hiện giờ đã thực sự bị tà khí khống chế? Bởi lẽ lúc ta bỏ đi, có rất nhiều tà khí đang quấn lấy hắn.

Ta thầm chửi rủa, nhưng không vội lỗ mãng xông đến.

Dù có phải Tạ Trạc động đến Rìu Bàn Cổ trên đỉnh Côn Luân hay không, thì việc ta đơn thương độc mã đến đó tuyệt đối là hạ sách.

Cân nhắc chốc lát, ta quyết định đi tìm Tây Vương Mẫu trước.

Lúc ta đuổi tới đại điện, Tây Vương Mẫu đã không còn ở đây nữa, toàn bộ thượng tiên đều kéo đến đỉnh Côn Luân, trong điện không một bóng người.

Nhưng rõ ràng vừa rồi ta không nhìn thấy Tây Vương Mẫu bên ngoài, động tĩnh lớn đến vậy, Tây Vương Mẫu không thể không biết, lại càng không có khả năng lẩn trốn.

Chỉ còn một nơi…

Ta nhìn ghế chủ tọa của Tây Vương Mẫu, không do dự bước lên, chạm vào sau ghế.

Ánh sáng lóe lên.

Vừa tiến vào mật thất, liền nghe có người đang nói: “… Hắn đột nhiên làm loạn ở Côn Luân, nhất định có âm mưu đằng sau.”

Nhìn kỹ quả nhiên trông thấy chín bóng dáng trong thạch kính, là các Chủ Thần!

Tây Vương Mẫu đang đứng đối diện với thạch kính.

Thấy ta xuất hiện, Tây Vương Mẫu khẽ nhíu mày: “Cửu Hạ?”

“Ta biết ta đột nhiên tới đây quả là rất đáng ngờ, nhưng Tây Vương Mẫu, ta không có thời gian giải thích tường tận với người.” Ta nói với Tây Vương Mẫu, “Người nhất định phải tin ta, Tà Thần không có chuẩn bị hay âm mưu gì cả, hắn bây giờ chỉ có một mục đích duy nhất là giết ta!”

Tây Vương Mẫu nhíu mày.

Ta không biết tà khí có theo ta vào đây hay không, chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút:

“Tà Thần tái sinh là do tộc trưởng tuyết lang tộc dùng toàn bộ trọc khí của đất rừng Minh Kính để đổi lấy một sợi linh phách của hắn. Cách duy nhất để giết Tà Thần cũng chính là đem tất thảy tà khí trong thiên hạ trả về mảnh đất kia! Chuyện này chỉ Tạ Trạc mới làm được!”

Lời vừa nói ra, các Chủ Thần đều sửng sốt.

Tây Vương Mẫu khó tin nhìn ta: “Sao ngươi…?”

Trong thạch kính có một Chủ Thần lập tức nói: “Côn Luân đang bị tà khí quấy nhiễu, có thể nàng ta đã nhiễm tà khí rồi, cứ lấy mộc tiên Kinh Nam Thủ mà làm gương.”

Ta liếc vị Chủ Thần vừa lên tiếng: “Ta biết các người không tin.”

Ta đảo mắt khắp thạch kính, nhận ra bóng dáng Chủ Thần Tễ, mặc dù bây giờ hắn đã khác hẳn trước kia.

“Tễ thần quân, đêm lập Bất Tử thành ta đã bảo vệ ngài, Côn Luân tâm pháp, linh phách vãng lai nhập vào cơ thể thiếu niên quân sĩ Thước Sơn, ngài còn nhớ ta chứ?”

Chủ Thần Tễ sửng sốt: “Ngươi…”

Ta cúi người chắp tay: “Khẩn cầu chư vị thần quân nhất định phải tin ta!” Ta ngẩng đầu nhìn Tây Vương Mẫu, khẩn thiết nói:

“Giờ Tạ Trạc đang ở đỉnh Côn Luân khởi động Rìu Bàn Cổ, nếu không phải hắn muốn mang ta về năm trăm năm trước diệt nhân duyên thì chắc chắn hành động này là do tà khí thao túng, ý đồ phá trận pháp Côn Luân. Tây Vương Mẫu, hiện giờ chỉ có người mới giúp được ta! Chúng ta phải thức tỉnh Tạ Trạc!”

Tây Vương Mẫu trầm mặc vài giây: “Ta làm sao để giúp ngươi?”

“Giúp ta dẫn độ tà khí trong cơ thể Tạ Trạc.”

Các Chủ Thần đồng loạt ồ lên, duy nhất Chủ Thần Tễ giữ im lặng.

“Không phải dùng người để dẫn độ!”

Ta biết bọn họ hiểu lầm, bèn lập tức nói, “Linh phách ta từng trôi dạt khắp thế gian suốt mấy ngàn năm, ta biết, bông hoa, ngọn cây, núi đá đều có thể chứa được linh phách. Tà khí của Tà Thần cũng giống như linh phách, chỉ cần Tây Vương Mẫu giúp ta dẫn độ một phần tà khí trong cơ thể Tạ Trạc sang núi đá Côn Luân là được. Chỉ cần Tạ Trạc khôi phục một chút thần trí, ta rất có lòng tin, ta sẽ kéo hắn trở về chính đạo, nói đúng hơn…”

Ánh mắt ta sáng quắc nhìn Tây Vương Mẫu:

“Hắn nhất định có thể tự tìm lại chính mình.”

Các Chủ Thần đều lâm vào trầm mặc.

Tây Vương Mẫu ngẫm nghĩ một hồi, nàng quay sang nhìn Chủ Thần Tễ bên trong thạch kính.

Bởi vậy mọi ánh mắt đều hướng về Chủ Thần Tễ.

Chủ Thần Tễ nhìn ta, chỉ mất vài giây để ra quyết định: “Ta tin nàng.”

Bấy giờ ta mới được thả lỏng đôi chút.

Chủ Thần Tễ lại nói: “Tuy ta có thể xác minh những chuyện ngươi vừa nhắc đến, nhưng vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, mong rằng khi mọi chuyện kết thúc, cô nương có thể cho chúng ta một lời giải thích.”

“Không thành vấn đề!”

Ta không dám trì hoãn thêm nữa, liều mạng kéo tay Tây Vương Mẫu: “Không còn thời gian đâu, Tây Vương Mẫu, chúng ta mau đi thôi!”

Chủ Thần Tây Vương Mẫu lập tức dùng thuật pháp, chỉ trong nháy mắt đã đưa ta đến đỉnh Côn Luân.

Hiện giờ, đỉnh Côn Luân không có kết giới của Tạ Trạc, chỉ có lốc xoáy hắc khí.

Các thượng tiên Côn Luân đúng như ta nghĩ, không đánh lại Tạ Trạc, bấy giờ đều lăn lóc bất tỉnh trên đất.

Lúc Tây Vương Mẫu và ta đến nơi, Tạ Trạc y phục rách nát đang đứng giữa trung tâm lốc xoáy, trên tay trái chính là thần khí Côn Luân – Rìu Bàn Cổ.

Không có thời gian cảm thán, ta nhìn Tạ Trạc, trong lòng chỉ cảm thấy mừng rỡ!

Hắn chưa khởi động Rìu Bàn Cổ!

“Tạ Trạc!” Ta gọi to tên hắn, muốn xem thử hắn còn tỉnh táo đến đâu.

Hắn nhìn ta, nhưng không nói một lời, hoàn toàn không có phản ứng.

“Lần trước” Tạ Trạc quay ngược thời không năm trăm năm, hắn vẫn còn lý trí, có thể nói chuyện, giao lưu, tuy ngập tràn oán niệm nhưng không vô hồn giống như bây giờ.

Tạ Trạc bây giờ…

Rõ ràng đã bị tà khí Côn Luân ảnh hưởng rất nhiều.

Mắt hắn chuyển sang màu đen.

Tà Thần đang liều mạng đem toàn bộ tà khí rót vào người hắn.

Có lẽ Tà Thần cũng biết, trận tử chiến hôm nay, rất có thể sẽ là trận chiến cuối cùng.

Nếu Tạ Trạc tỉnh lại, tìm ra cách đối phó với hắn. Thì hắn xong rồi.

Tây Vương Mẫu thấy bộ dạng này của Tạ Trạc cũng phải bất ngờ.

Nàng sầm mặt, tay bấm pháp quyết, đem thần lực rót vào Rìu Bàn Cổ từ khoảng cách xa.

Rìu Bàn Cổ vốn là thần khí của Côn Luân ta, Tây Vương Mẫu lại là Chủ Thần Côn Luân, hai thứ tương hợp, thần lực được khuếch đại, thoáng chốc đã đẩy lui được Tạ Trạc khỏi Rìu Bàn Cổ.

Rìu Bàn Cổ dồi dào thần lực phóng thẳng về phía chân trời, tu bổ trận pháp trên không, còn thuận tiện gột rửa toàn bộ tà khí bám trên kết giới.

Không hổ là Chủ Thần!

Ta thật thông minh khi quyết định tìm nàng!

Ta quay sang nhìn Tây Vương Mẫu, nghĩ bụng chẳng lẽ “lần trước” Tạ Trạc bổ ra thời không nàng đang bận họp với các Chủ Thần nên mới tới muộn?

Cũng may lần này ta đến tìm nàng trước, nếu không, e rằng cũng lại không kịp…

“Tây Vương Mẫu, người canh chừng Rìu Bàn Cổ đi.” Ta nói với nàng, “Bất luận thế nào cũng không thể để Tạ Trạc động tới nó…”

Bảo vệ tốt kết giới Côn Luân, không cho Tạ Trạc cơ hội đảo lộn dòng thời gian.

Tây Vương Mẫu đương nhiên biết phải làm gì.

Ta còn chưa dứt lời, thân ảnh nàng đã vụt chuyển.

Nữ thần cao quý vung lên cây rìu khai thiên lập địa.

Hình ảnh có chút điên cuồng, nhưng trong mắt ta lại là sự bảo chứng an tâm nhất.

Tương xứng làm sao!

Phải như vậy mới đúng!

Không cần ta nói thêm gì nữa, Tây Vương Mẫu quyết đoán giấu Rìu Bàn Cổ đi, tay bấm pháp quyết, miệng nhẩm thần chú, bắt đầu dẫn độ tà khí trên người Tạ Trạc!

Không hổ là Chủ Thần của Côn Luân!

Ta yêu người!

Tạ Trạc nhíu mày, thân thể khẽ run lên, tà khí cuồn cuộn không ngừng bị kéo ra khỏi người hắn, dẫn vào đỉnh núi Côn Luân.

Tốc độ cực nhanh, thần lực mạnh mẽ áp đảo, đây là trình độ mà một thượng tiên như ta không thể sánh bằng.

Ta nhìn mọi chuyện đều đang đi theo chiều hướng có lợi, trong lòng lại càng mừng rỡ.

Tuy nhiên, đúng lúc ta còn mải tán thưởng, việc ngoài dự liệu đã xảy ra, tà khí được Tây Vương Mẫu dẫn vào trong núi lại không bị giữ lại!

Chúng phân tán khắp nơi, thậm chí bắt đầu tụ lại, tấn công Tây Vương Mẫu.

Bấy giờ ta mới nghĩ đến, linh phách ta sở dĩ có thể nhập vào bông hoa ngọn cỏ, là vì bản thân ta muốn lưu lại.

Còn tà khí lại tuân theo ý thức của Tà Thần, chúng hoàn toàn không muốn bị giam trong vật thể. Tây Vương Mẫu có bản lĩnh loại bỏ chúng khỏi Tạ Trạc, nhưng lại chẳng thể bắt chúng ngoan ngoãn chôn chân trong núi đá.

Tà khí này chỉ là ác niệm tàn dư của Tà Thần sau năm trăm năm bị phong ấn tại Côn Luân, ta không lo chúng sẽ đả thương Tây Vương Mẫu, nhưng ta sợ chúng làm ảnh hưởng đến việc dẫn độ của nàng.

Ta nhìn hai mắt hóa đen của Tạ Trạc, một bên đã được gột rửa, nhưng bên còn lại vẫn u tối như loài dã thú.

Lại nhìn Tây Vương Mẫu vừa phải bảo vệ Rìu Bàn Cổ, vừa phải dẫn độ tà khí, còn phải né tránh công kích.

Có lẽ đã đủ rồi.

Hắn hiện tại không thể nào tay không xé mở dòng thời gian.

Ta còn sợ gì chứ?

Ta bước về phía Tạ Trạc.

Hắn đứng tại chỗ, nhắm bên mắt đen lại, vẻ mặt có phần thống khổ.

Nghe tiếng bước chân ta, hắn trừng mắt nhìn ta, đầy vẻ oán hận cùng không cam lòng.

Hắn không muốn ta tới gần, bèn vung tay lên, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm.

Thanh kiếm này ta từng thấy hắn sử dụng, ở Bất Tử thành, hắn cõng ta, đột phá vòng vây, dùng kiếm giết vô số kẻ ngáng đường.

“Cửu Hạ! Lui lại!” Tây Vương Mẫu lo lắng phất tay đánh về phía Tạ Trạc.

Ta giơ tay, dùng tiên lực chặn lại đòn công kích của Tây Vương Mẫu.

Tây Vương Mẫu sửng sốt, Tạ Trạc nửa tỉnh nửa mê cũng thoáng ngây người.

Ta tiếp tục tiến đến chỗ Tạ Trạc, không chút nao núng.

Hắn không dùng kiếm, ta còn hơi sợ, nhưng hắn đã lấy kiếm ra rồi, ta trái lại không kiêng dè nữa.

Vì sao hả?

Bởi vì…

Nhân duyên của chúng ta còn chưa kết thúc.

Giờ chẳng phải chính là lúc để huyết thề giữa chúng ta phát huy tác dụng hay sao?

Ta nghênh ngang đối diện với mũi kiếm của Tạ Trạc, không có nửa phần tránh né, cho đến khi mũi kiếm chạm vào ngực ta.

“Tạ Trạc.” Ta gọi hắn, chăm chú nhìn hắn, “Hòa ly, là ta sai.”

Hắn bất động, ngơ ngác nhìn ta. Dù là con mắt thanh tỉnh hay con mắt hoang dại đều không giấu nổi kinh ngạc.

“Giờ ta đã biết quá khứ của chàng, cũng hiểu lý do chàng giấu ta.”

Hắn không thu kiếm, nhưng khóe môi hắn đang run rẩy.

Nhằm lúc hắn không chú ý, ta đột nhiên tiến lên một bước.

Mũi kiếm lập tức đâm rách y phục và da thịt ta, phập một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ y phục.

Khổ nhục kế.

Đương nhiên ta rất đau, nhưng ta biết, hắn càng đau hơn.

Hắn lùi lại một bước, mũi kiếm vừa rút ra, thần sắc hắn thay đổi, màu sắc trong con mắt nhập ma bắt đầu giằng co dữ dội.

Màu đen dần thối lui, những đau đớn, khổ sở cùng không dám tin lần lượt hiện ra trong mắt hắn.

“Tạ Trạc, ta thực sự rất yêu chàng.”

Ta khẩn trương áp sát một bước.

Tạ Trạc lảo đảo lùi về sau. Ánh mắt càng thêm hoảng sợ.

Tay cầm kiếm của hắn buông xuống.

Ta thừa thắng xông lên, bước liền mấy bước vọt tới trước mặt hắn, nắm lấy tay trái hắn.

Bởi vì tay phải của hắn gãy rồi…

Ta lưu luyến nắm chặt.

Kiếm trên tay hắn vì thế mà rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng biến mất.

“Chúng ta đừng hòa ly nữa.” Ta đưa ra yêu cầu, ghé sát mặt hắn dè dặt hỏi, “Được không?”

Tạ Trạc hoàn toàn ngẩn ra, hắn nhìn ta, mặc kệ Tây Vương Mẫu vẫn đang đánh nhau với tà khí, mặc kệ hắc khí như con mãng xà khổng lồ ra sức vùng vẫy đập vào kết giới. Trong mắt hắn dường như chỉ còn có ta.

Hắn chỉ để tâm ta, ánh mắt một lần nữa sáng rõ, ấn ký màu đen trên cổ từ từ thu nhỏ lại rồi hoàn toàn biến mất.

“Tơ hồng, đã cắt.” Môi hắn run rẩy nửa ngày mới nói được bốn chữ.

“Nối lại.” Ta đáp.

“Tơ hồng Côn Luân, đã cắt rồi không nối lại được.”

“Từ hôm nay trở đi, tơ hồng Côn Luân cắt rồi vẫn có thể nối lại.” Ta tiếp, “Quy tắc, ta sửa, Tây Vương Mẫu phê chuẩn.”

Linh phách ta đã ở bên hắn suốt mấy ngàn năm, há có thể bại bởi một sợi tơ hồng?

“Không hòa ly.” Ta tiếp tục hỏi hắn, “Được chứ?”

Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, giống như biến thành người câm.

Mà ta nhìn Tạ Trạc gần trong gang tấc, không cảm thấy phải nói thêm bất cứ điều gì. Ta kéo vạt áo đã bị tà khí xé rách của hắn, kéo người hắn về phía trước, làm một chuyện ta rất muốn, rất muốn làm với hắn suốt những năm qua ——

Ta hôn lên môi hắn.

Hắn cũng không phản kháng.

Tựa hồ bị dọa sợ, không kịp phản ứng.

Chờ mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, ta nhất định phải nói với Tạ Trạc, để có tiếp xúc thân mật, đương nhiên phải hiểu rõ lòng nhau.

Đừng như bốn trăm năm qua, hắn chỉ âm thầm chịu đựng, không nói với ta nửa lời.

Ta chuyên tâm hôn hắn, giống như phẩm trà thưởng rượu, chìm đắm trong niềm vui tốt đẹp bậc nhất thế gian.

Chỉ trong nháy mắt, tà khí trên người Tạ Trạc đều bị quét sạch, nhanh chóng bay lên rồi biến mất.

Tà khí trên y phục rách nát hay những dấu vết chằng chịt trên da thịt hoàn toàn rút vào vết sẹo trước ngực hắn.

Trên đỉnh Côn Luân, tà khí giằng co quyết liệt với Tây Vương Mẫu như vừa nhận lệnh lui binh, thoáng chốc đã không thấy tung tích.

Tà khí của Tà Thần vốn cộng hưởng với cảm xúc của Tạ Trạc, nay Tạ Trạc đã bình tĩnh lại, Tà Thần lại đang bị phong ấn, tự khắc sẽ không còn khả năng gây sóng gió.

Bên ngoài kết giới Côn Luân, xúc tu hắc khí khổng lồ cũng bị trận pháp triệt tiêu.

Tất thảy đã quay về trạng thái vốn có.

Còn ta, ta vẫn hôn Tạ Trạc, thậm chí không ngại sự có mặt của Tây Vương Mẫu, hôn càng lúc càng nhập tâm…

Đang lúc cao trào, ta đột nhiên bị Tạ Trạc đẩy ra.

Ta sững sờ, không kịp phản ứng, Tạ Trạc đảo khách thành chủ, tay trái bắt lấy cổ tay ta, buộc ta buông vạt áo hắn ra.

Hắn giữ chặt ta, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

“Ngươi… Bị tà khí khống chế rồi?”

“Ta?”

Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Không phải ta.” Ta tiếp, “Vừa rồi chàng mới là người bị tà khí khống chế! Sao chàng có thể quay ngoắt đổ thừa cho ta như vậy!”

Ta luống cuống giải thích.

Tạ Trạc nhíu mày, đánh giá ta.

Ta nghĩ thầm, cũng phải.

Với ta tới nói, đã là mấy ngàn năm, trải qua thiên sơn vạn thủy, dày công trù tính mới đến được ngày hôm nay.

Nhưng đối với Tạ Trạc, ta chính là thê tử tuyệt tình mấy ngày trước còn ầm ĩ đòi hoà ly, ấy vậy mà chỉ qua một buổi tối đã bình tĩnh lại, thậm chí còn nói “yêu” hắn.

Trước sau quá khác biệt, quả thực rất khó tin.

“Bất luận thế nào…” Tây Vương Mẫu xen vào, “Cửu Hạ, ngươi có rất nhiều chuyện cần giải thích với chúng ta đấy.”

Ta quay đầu nhìn Tây Vương Mẫu.

Vừa rồi nàng rất phối hợp với ta, bây giờ ta cũng nên cho nàng một đáp án rõ ràng.

Ta lại nắm tay Tạ Trạc.

“Chàng băng bó tay phải bị gãy trước đã.” Ta đề nghị, “Chuyện này rất phức tạp, ta chỉ nói một lần, chàng cũng đến nghe, được chứ?”

Tạ Trạc tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tạ Trạc băng bó cánh tay cẩn thận, sau đó chúng ta cùng quay về mật thất sau điện Tây Vương Mẫu.

Trong thạch kính, chín vị Chủ Thần sớm đã chờ chúng ta.

Giờ phút này, ta không muốn che giấu bất cứ chuyện gì nữa.

Ta thoải mái thuật lại toàn bộ ký ức trong hình hài linh phách.

Theo lời kể của ta, hình ảnh trong trí nhớ lần lượt hiện lên thạch kính.

Mỗi một hình ảnh, khi thấy lại ta đều cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ta và Tạ Trạc hòa ly, xuyên không về năm trăm năm trước, ở lần xuyên không thứ hai, đến Bất Tử thành, Tạ Trạc bỏ mạng, Côn Luân diệt vong, ta lại trở về mấy ngàn năm trước, tới thời thơ ấu của Tạ Trạc…

Mỗi một diễn biến, đều khiến sắc mặt Tạ Trạc và các Chủ Thần thêm khó coi.

Hình ảnh đang chiếu trong thạch kính là ta nhập vào bông tuyết, ánh nến và hoa mùa hạ, Tạ Trạc bên cạnh ta khẽ run lên.

Cho đến khi “tiểu lang” xuất hiện rồi chết đi, ta cũng không dám nhìn vẻ mặt của Tạ Trạc.

Nói ra từng chuyện ngay trước mặt hắn, kỳ thực ta có hơi xấu hổ.

Kể xong chuyện cũ Thước Sơn, ta nhanh chóng lướt qua những diễn biến sau này.

“Sau đó, là hiện tại.”

Buổi nói chuyện kết thúc, mười vị Chủ Thần hoàn toàn lâm vào trầm tư.

Qua một lúc lâu, vẫn là Tây Vương Mẫu đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Cửu Hạ, Côn Luân và cả hồng hoang đều cảm tạ ngươi.”

Ta bị nàng ôm trong lòng, không nói gì mà chỉ nhìn qua vai nàng để thấy Tạ Trạc vẫn đang trầm mặc.

Đồng tử đen nhánh như nhìn sâu vào đáy mắt để thấy được linh phách ta.

Hắn không nói một lời, nhưng ta lại cảm thấy hắn đã nói thiên ngôn vạn ngữ.

Ta như nghe được hắn đang nói yêu hận, sinh tử, thề nguyền.

Lời của hắn băng qua trời biển, vượt qua thời không. Từ quá khứ cho đến hiện tại.

Ta vỗ vỗ Tây Vương Mẫu, nàng hiểu ý buông ta ra.

Ta tới bên cạnh Tạ Trạc, dùng ngón trỏ ngoắc vào ngón út của hắn, đồng thời cảm nhận được cơn run rẩy từ cơ thể truyền tới ngón tay hắn.

Hắn như cũ tiếp tục trầm mặc, nắm lấy cả bàn tay ta.

“Tạ Trạc, Tà Thần phải bị tiêu diệt.” Ta kéo hắn ra khỏi tâm trạng rối loạn, “Hơn nữa, bây giờ là thời cơ tốt nhất.”

Nhắc tới chuyện này, các Chủ Thần đều trở nên căng thẳng.

“Hôm nay hắn hao tâm tổn sức ở Côn Luân, muốn khống chế Tạ Trạc nhưng bất thành, nhất định đã đại thương nguyên khí. Giờ là thời cơ tuyệt vời để tiễn linh phách hắn về lại phong ấn dưới Cực Uyên.”

Ta vừa dứt lời, các Chủ Thần cũng hào hứng gật đầu.

Tây Vương Mẫu nói: “Việc này không thể chậm trễ, quyết không cho hắn đường lui. Hôm nay, ta lập tức đưa người đến rừng Minh Kính.”

Chúng thần lần lượt hưởng ứng.

Ta nắm tay Tạ Trạc:

“Chúng ta cùng đi, bây giờ có các Chủ Thần, họ sẽ giúp chàng gánh vác, chắc chắn sẽ không giống lần đó…”

“Nàng không thể đi.” Tạ Trạc ngắt lời ta.

Ta sửng sốt: “Tại…”

“Lần này đi rừng Minh Kính, ngoại trừ ta và các Chủ Thần, những người khác đều không được.” Tạ Trạc nhìn ta, đồng tử đen tuyền đều là hình bóng ta, “Không để hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu.”

Giống như Chử Liên trước đây…

Hoặc giả, Tạ Trạc sợ chuyện của “tiểu lang” sẽ tái diễn một lần nữa.

Ta trầm mặc, không tìm được lý do để phản bác.

Trong thạch kính, Chủ Thần Tễ nhẹ giọng nói, “Cửu Hạ tướng quân, hiện giờ trong linh phách ngươi đã tồn tại tà niệm, e rằng thực sự không thể đi chuyến này.”

Đúng vậy, vào thời điểm ta chiếm đoạt cơ thể, giết chết một bản thể khác của mình, linh phách ta đã sinh ra tà khí…

“Ngươi cứ ở lại Côn Luân, loại bỏ tà khí trong cơ thể trước đã.” Tây Vương Mẫu khuyên ta,

“Chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi bảo vệ tốt Tạ Trạc.”

Ta bất giác siết chặt tay Tạ Trạc, cho dù ngàn vạn lần không nỡ, ta vẫn buộc phải khống chế tâm tư trong lòng.

“Được.” Ta dùng lý trí gật đầu, “Các người đi đi.”

“Chúng ta mau đi thôi.” Tây Vương Mẫu nói với các Chủ Thần, nàng vừa dứt lời, phất tay một cái, ánh sáng trong thạch kính vụt tắt.

Mật thất tối sầm lại, nàng quay đầu nhìn ta và Tạ Trạc:

“Tạ Trạc, ta ra ngoài chờ ngươi. Cửu Hạ, trước khi chúng ta trở về, ngươi hãy ở đây tĩnh tâm điều tức, nơi này an toàn hơn so với bên ngoài.”

Ta gật đầu.

Tây Vương Mẫu xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho ta và Tạ Trạc.

Ta quay đầu, nhìn thẳng vào Tạ Trạc.

Ta không nói, hắn cũng im lặng, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, hắn đột ngột vươn tay, gần như có chút ngang ngược ôm chầm lấy ta, ghì ta vào lòng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt ta, không cho ta không gian hít thở.

“Phục Cửu Hạ.” Tiếng hắn nghẹn ngào, gần như nghiến răng nỉ non bên tai ta,

“Nàng làm cách nào trải qua quãng thời gian này?”

“Không nói một lời, không người hay biết…”

“Sao nàng có thể…”

Hắn dường như đang rất đau lòng, thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Hắn ôm ta ngày càng chặt, như muốn găm ta vào cơ thể.

Đi qua bằng ấy năm, thời gian dài đằng đẵng, ta trước nay chưa từng nghĩ hắn sẽ nói như vậy.

Làm cách nào ư?

Ở bên hắn, liền vượt qua.

Có thể mỉm cười trước hiểm nguy, liều mạng trong tuyệt cảnh.

Là vì…

“Chẳng phải ta có chàng sao?”

“… Nàng chỉ có ta.”

“Tuyết lang tộc hay Thước Sơn đều là quá khứ của chàng, “ta” không rõ tiền căn hậu quả vẫn sẽ lựa chọn cắt dây tơ hồng. Vậy nên, trước khi gặp lại chàng, ta không thể chết được. Ta phải sống để ở bên chàng, sống để yêu chàng. Ta phải đứng trước mặt chàng giống như bây giờ, ta…”

Tạ Trạc kéo gáy ta, vội vã cuồng loạn hôn ta.

Không còn kìm nén, không còn trầm ổn khiêm nhường.

Giờ khắc này Tạ Trạc như muốn ăn tươi nuốt sống ta, mọi cảm xúc bị đẩy lên đỉnh điểm.

Ta chưa bao giờ cảm thấy mấy năm qua là khổ.

Nhưng cánh môi cháy bỏng của Tạ Trạc lại dễ dàng xô đổ thành lũy kiên cường trong lòng ta.

Nước mắt không ngừng rơi.

Ta rõ ràng có thể nói ra tất cả, nói với hắn ta có bao nhiêu chân thành, nồng nhiệt, nói với hắn ta yêu hắn biết bao, yêu từ quá khứ cho đến hiện tại.

Nhưng ta căn bản không cầm được nước mắt.

Ta như muốn dùng cách này để giãi bày hết những tủi hờn, nhẫn nại, yếu đuối mà dịu dàng đã cất giấu suốt quãng thời gian nằm gai nếm mật.

Mấy ngàn năm trải đầy biến cố, sinh ly tử biệt, trắc trở gập ghềnh mới đổi lại được cái ôm của bây giờ.

Nhưng sau giây phút thân mật ngắn ngủi, ta biết, hắn sẽ phải tiếp tục đối mặt với vận mệnh của mình, đi hoàn thành trọng trách cuối cùng.

“Tạ Trạc…” Ta khóc nức nở đẩy hắn ra, “Chàng phải trở về. Tơ hồng chưa nối lại, chuyện của chúng ta, còn chưa nói xong.” Ta hung hăng đấm lên lưng hắn, như muốn lưu lại dấu vết thuộc về ta.

“Chàng phải trở về!”

Rốt cuộc, trong tiếng thở dốc, hắn trịnh trọng thì thầm bên tai ta.

“Ta nhất định sẽ trở về.”

Như sợ nán lại sẽ không đi được nữa.

Tạ Trạc buông ta ra, rời khỏi mật thất.

Ta nhìn hắn khuất bóng, sau đó ngồi xếp bằng.

Ta đọc tâm pháp Côn Luân.

Ký ức của đêm lập Bất Tử thành lại ùa về.

Tâm pháp lưu chuyển, không biết đã qua bao lâu, ta đột nhiên cảm giác được tà khí luôn cuốn lấy linh phách bắt đầu dao động.

Ta mở mắt, nhìn tà khí trong cơ thể bị đẩy ra ngoài.

Tà khí xoay tròn, chầm chậm bay ra khỏi mật thất.

Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ta vội vàng đuổi theo tà khí.

Chủ điện Côn Luân không một bóng người.

Ta đuổi tới bên ngoài cửa lớn, vừa lúc trông thấy tà khi đang cuốn lên không trung.

Bấy giờ, trên bầu trời Côn Luân có vô số tụ điểm tà khí, tốc độ biến mất càng lúc càng nhanh, thoáng chốc đã tan biến vào hư vô.

Tà khí trong thiên hạ đang… biến mất…

Tạ Trạc bọn họ, thành công rồi sao?

Ta đứng trước cửa điện, không dám tiến thêm một bước.

Tà khí biến mất, nhưng Tây Vương Mẫu vẫn chưa trở về.

Liên tục có thượng tiên vì dị tượng mà đến bẩm báo Tây Vương Mẫu, nhưng bọn họ chỉ thấy ta, thắc mắc vài câu, thấy ta không đáp lại, bèn quay gót ra về.

Dù sao, tà khí biến mất vốn không phải chuyện xấu.

Chỉ có ta vẫn luôn đứng trước cửa lớn chủ điện, nhìn không trung, chờ đợi.

Từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn, từ bầu trời sao đến nắng ban mai.

Một ngày một đêm, ta không di chuyển.

Ta biết các chủ thần có thần lực, nếu muốn, bọn họ lập tức có thể trở về.

Nhưng tà khí đã biến mất một ngày, bọn họ vẫn chưa về, Tạ Trạc cũng vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến đêm thứ hai, Tần Thư Nhan xuất hiện.

Hắn nhìn ta, biểu cảm thập phần nghiêm túc: “Cửu Hạ, theo ta đến rừng Minh Kính đi.”

Trên đường đến rừng Minh Kính.

Lão Tần nói với ta.

Các Chủ Thần cùng Tạ Trạc thành công bày trận trong rừng, hấp thu toàn bộ tà khí về đây. Tạ Trạc trấn thủ mắt trận, các Chủ Thần chia nhau chống đỡ giúp hắn.

Sau đó toàn bộ tà khí đều bị dẫn về thánh địa rừng Minh Kính.

Rừng Minh Kính khôi phục sắc màu vốn có.

Trận pháp kết thúc, tà khí được gột rửa.

Nhưng Tạ Trạc vẫn ngồi ở mắt trận không tỉnh lại.

Mắt trận chính là cánh cửa cuối cùng ngăn cách Tà Thần với thế gian.

Các Chủ Thần nói, hắn đang tranh đấu với Tà Thần trong cơ thể, cố gắng đóng cánh cửa cuối cùng kia lại. Bọn họ dùng rất nhiều biện pháp vẫn không thể giúp được Tạ Trạc.

Khi ta tới rừng Minh Kính, cố hương của Tạ Trạc đã khôi phục dáng vẻ vốn có, những đóa hoa mùa hạ mỹ lệ theo gió bay vào rừng, khiến khu rừng trở nên kinh diễm chưa từng thấy.

Ta đi theo cánh hoa tìm được Tạ Trạc đang ngồi trên mắt trận.

Các Chủ Thần vây xung quanh hắn, không ngừng truyền thần lực cho hắn, tuy không rõ tình huống hắn đang gặp phải, nhưng dù có làm chuyện vô ích, họ cũng không muốn bỏ qua bất cứ tia hi vọng nào.

“Tạ Trạc.” Ta nhẹ giọng gọi tên hắn.

Ta không hi vọng xa vời sẽ được đáp lại, nhưng một khắc kia, ta phát hiện hàng mi khép chặt của Tạ Trạc khẽ run lên.

Lòng ta chấn kinh: “Hắn cử động.”

Lão Tần đứng bên cạnh nhìn ta, thương xót nói:

“Hắn đã bất động nhiều ngày, có lẽ ngươi nhìn nhầm chăng? Nếu hắn thật sự tỉnh lại, vậy mối họa Tà Thần xem như hoàn toàn được khống chế, sao có thể dễ dàng đến vậy…”

“Không phải, hắn thực sự cử động mà!”

Ta vừa nói vừa rảo bước đến chỗ Tạ Trạc.

“Cửu Hạ!” Lão Tần muốn ngăn cản ta, nhưng ta gạt tay hắn chạy về phía Tạ Trạc, tà váy cuốn bay thảm hoa trong rừng.

Ta biết, hắn chưa bao giờ bị Tà Thần đánh bại, trước kia không, bây giờ cũng sẽ không.

Hơn nữa, hắn đã hứa với ta. Nhất định sẽ trở về.

“Tạ Trạc!”

Ta gọi to tên hắn, gián đoạn các Chủ Thần truyền thần lực.

Lão Tần ở đằng sau quát bảo ta dừng lại, nhưng ta bỏ ngoài tai, ta chỉ thấy Tạ Trạc trước mặt chầm chậm mở mắt.

Màu mắt đen phản chiếu bóng dáng ta.

Ta mang theo gió, theo hoa, nhào vào lòng hắn.

Ta vòng tay ôm chặt lấy Tạ Trạc.

Nhưng Tạ Trạc vẫn không có phản ứng, giống như vừa rồi thấy hắn mở mắt chỉ là ảo giác của ta…

Ngay khi ta bắt đầu hoài nghi bản thân, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lưng ta, lòng bàn tay nóng rực như lửa.

Từ sau lưng truyền đến khuôn mặt, làm hốc mắt ta ửng đỏ.

“Cửu Hạ.” Hắn nói, “Đứng lên nào, dưới đất lạnh.”

Thời khắc này, dưới nắng và gió, ta ôm chầm lấy hắn, vừa khóc vừa cười trông thực khó coi.

“Trở về…” Ta nói năng lộn xộn bên tai hắn, “Phục hôn… Yến tiệc, ta muốn mời trăm bàn! Bố cáo thiên hạ!”

Đáp lại ta, Tạ Trạc nghiêm túc đưa ý kiến.

“Bằng hữu của chúng ta không nhiều, một bàn là đủ.”

Thực ra, một bàn cũng không cần.

Có chàng là đủ.

___***___

Tác giả có lời muốn nói:

“Lần này động phòng, ta phải “làm” mười ngày mười đêm.”

“… Được.”

=========================

Một chương này! Dài quá đi!!!

Rốt cuộc chính văn cũng kết thúc!!!

A!!!

Tháng 8/2020 khai hố, viết đến tháng 4/2022!

Một năm tám tháng qua các tình yêu vất vả chờ đợi rồi!

Ở đây xin chân thành cúi đầu cảm tạ cả nhà!

Kết thúc vào tháng ba âm lịch, cũng không tính là nuốt lời ha!

Mặt khác, mỗi lần kết thúc, mị đều cảm thấy có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại sợ vốn từ không đủ, nên viết rồi lại xóa.

Nói ngắn gọn, mị cảm thấy mỗi một câu chuyện đều như một phần “linh phách” mị gửi đến mọi người, “linh phách” này có thể là trải nghiệm gần đây, cũng có thể là kinh nghiệm đúc kết trong cuộc sống của mị.

Thật vui khi một phần sinh mệnh của mị được chia sẻ với mọi người.

Hy vọng các tình yêu có thể thưởng thức câu chuyện, tỉ muội chúng ta gặp mặt, linh phách tương liên, thời gian kiểm chứng.

======================

Cuối cùng, 《Hòa Ly》 còn một phiên ngoại, là phiên ngoại dưới góc nhìn của Tạ Trạc.

Phiên ngoại này sẽ không đăng trên web, mà sẽ phát hành trong sách xuất bản!

Nhưng khi nào sách ra thì vẫn là bí mật.

Tóm lại, khi nào có mị sẽ báo cho các tình yêu trên Weibo!

Yêu mọi người!

Hẹn gặp lại!!!

( Tiếp theo có thể sẽ viết tiếp 《Đúng lúc gặp được em》. Tuy vậy, mấy năm nay mị quả thực bận đến hộc máu, trong tay còn vô số việc phải làm, chờ làm xong, mị còn phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Thỉnh thoảng sẽ viết một chút, cả nhà đừng vội nhảy hố! Ái nỉ mấn moaz moaz moaz =3=)

___***___

Vy Vy có lời muốn nói:

Tôi đã khóc… vì ứ có thịt ==”

Mười ngày mười đêm đâu!!! Trả đây mụ kia!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN