Hỏa Ngục (Inferno)
Chương 57
Peccatum… Peccatum… Peccatum…
Bảy chữ P viết ở phía sau chiếc mặt nạ người chết của Dante lập tức kéo suy nghĩ của Langdon trở về với nội dung tác phẩm Thần khúc. Trong thoáng chốc, anh nhớ lại sân khấu ở Vienna, nơi anh trình bày bài giảng “Dante Thần thánh: Những biểu tượng của địa ngục”.
“Giờ chúng ta đi xuống”, giọng anh vang vọng qua loa, “băng qua chín tầng địa ngục tới trung tâm trái đất, mặt đối mặt với quỷ Satan”.
Langdon chuyển hình chiếu qua một loạt hình ảnh quỷ Satan ba đầu từ những tác phẩm nghệ thuật khác nhau – Vực Địa ngục của Botticelli, hình gốm khảm trong nhà rửa tội Florence, và con quỷ đen đúa khủng khiếp của Andrea di Cione, lông của nó bết máu đỏ của các nạn nhân.
“Chúng ta”, Langdon tiêp tục, “cùng nhau leo xuống bộ ngực xù xì của Satan, đảo ngược hướng vì lực hấp dẫn thay đổi, và chui lên từ thế giới tối tăm… để lại nhìn thấy những vì sao một lần nữa”.
Langdon cho chạy hình chiếu tới hình ảnh mà anh vừa trình chiếu lúc trước – bức vẽ mang tính biểu tượng của Domenico di Michelino từ bên trong thánh đường, mô tả Dante mặc áo choàng đỏ đứng bên ngoài tường thành Florence. “Và nếu quan sát thật kỹ…các vị sẽ thấy những ngôi sao ấy.”
Langdon chỉ lên bầu trời đầy sao trên đầu Dante. “Như các vị thấy, bầu trời được cấu tạo thành chín quả cầu đồng tâm bao quanh trái đất. Cấu trúc thiên đường chín tầng này tương ứng và cân bằng với chín tầng địa ngục. Như các vị có thể đã biết, con số Chín là một đề tài quen thuộc của Dante.”
Langdon ngừng lại, nhấp một ngụm nước và đế cho đám đông lấy lại nhịp thở sau hành trình đáng sợ đi xuống rổi thoát ra khỏi địa ngục.
“Cho nên, sau khi đã kinh qua những điều hãi hùng của hỏa ngục, hẳn các vị đều rất hào hứng tiến về phía thiên đường. Nhưng rất tiếc, trong thế giới của Dante, chẳng có gì dễ dàng cả.” Anh bật ra một tiếng thở dài nhằm gây ấn tượng. “Để lên được thiên đường tất cả chúng ta đều phải – cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng – leo lên một ngọn núi.”
Langdon chỉ tay vào bức tranh của Michelino. Ở chân trời, phía sau Dante, cử tọa có thể thấy một quả núi duy nhất hình nón vươn lên bầu trời. Xoáy trôn ốc bên trên quả núi là một con đường lượn tròn liên tục hình nón – chín lần – vươn lên thành nhiều bậc cao dần về phía đỉnh. Dọc theo con đường ấy là những hình người trần truồng khổ sở lê bước đi tới, chịu đựng rất nhiều cực hình trên đường đi.
“Tôi đang cho quý vị xem Núi Luyện ngục”, Langdon tuyên bố. “Và buồn thay, con đường đi lên gồm chín vòng mệt mỏi này là lộ trình duy nhất từ vực sâu của hỏa ngục đi tới hào quang của thiên đưòng. Trên con đường này, các vị có thể thấy những linh hồn ăn năn hối hận đang đi lên… từng người phải trả một cái giá thích hợp cho một tội lỗi nhất định. Những kẻ đố kỵ phải leo lên với hai mắt bị khâu lạỉ để họ không thể thèm khát được nữa, những kẻ tự phụ phải vác theo đá nặng trên lưng khiến họ phải cúi rạp trong tư thế khúm núm, những kẻ tham ăn phải leo lên mà không có thức ăn hoặc nước uống, do đó phái chịu cơn đói kỉnh khủng, và những kẻ đầy dục vọng phải vượt qua lửa nóng đế thanh lọc bản thân khỏi sức nóng cùa dục vọng.” Anh ngừng lại. “Nhưng trước khi các vị được huởng đặc quyền leo lên ngọn núi này và gột bỏ tội lỗi của mình, các vị phải nói chuyện với nhân vật này.”
Langdon chuyển màn hình tớí hình cận cảnh một bức vẽ của Michelino, trong đó một thiên thần có cánh ngồi trên ngai đặt dưới chân Núi Luyện ngục. Duới chân thiên thần đó là một hàng dài những kẻ tội lỗi biết sám hối đợi được phép đi vào con đường leo lên cao. Rất lạ là thiên thần ấy cầm một thanh kiếm dài, dường như đang đâm mũi kiếm vào mặt của người đầu tiên trong hàng.
“Có ai biết”, Langdon hỏi to, “thiên thần này đang làm gì không?”.
“Đâm vào đầu ai đó phải không?”, một giọng nói đánh bạo.
“Không phải.”
Một giọng khác. “Đâm vào mắt ai đó?”
Langdon lắc đầu. “Ai có ý kiến khác không?”
Một giọng tít phía sau vang lên đầy chắc chắn. “Viết lên trán anh ta.”
Langdon mỉm cười. “Có vẻ ai đó ở phía sau biết rõ Dante của mình.” Anh lại ra hiệu về phía bức tranh. ‘Tôi nhận ra nhân vật trông như thiên thần này đang đâm vào trán kẻ xấu số kia, nhưng không phải vậy. Theo văn bản của Dante, thiên thần canh gác luyện ngục dùng mũi kiếm của mình viết gì đó lên trán các vị khách trước khi họ bước vào. “Vậy thiên thần viết gì?” – các vị hẳn sẽ đặt câu hỏi như vậy.”
Langdon ngừng lại để tăng hiệu quả. “Thật lạ, ông ấy viết một chữ cái duy nhất… được lặp lại bảy lần. Có ai biết thiên thần viết bảy lần chữ cái gì trên trán Dante không?”
“P!”, một giọng nói rất to từ đám đông.
Langdon mỉm cười. “Đúng, Chữ P. Chữ P này mang nghĩa peccatum – từ trong tiếng Latin chỉ ‘tội lỗỉ”. Và thực tế nó được viết bảy lần, tượng trưng cho Septem Peccata Mortalia, còn được gọi là…”
“Bảy Trọng tội!”, ai đó nói to.
“Tuyệt vời. Và vì thế, chỉ bằng cách leo lên qua từng cấp luyện ngục các vị mới có thể chuộc lại tội lỗỉ của mình. Với mỗi câp các vị leo qua, một thiên thần sẽ xóa bớt một chữ P trên trán các vị cho tới khi các vị lên tới đỉnh, trán được xóa sạch cả bảy chữ P và linh hồn các vị được gột sạch mọi tội lỗi.” Anh nháy mắt. “Nơi này được gọí là luyện ngục vì một lý do.”
Langdon giật mình thoát khỏi suy tưởng và nhìn thấy Sienna đang đăm đăm nhìn anh từ bên kia bồn rửa tội. “Bảy chữ P à?”, cô nói, kéo anh trở về với thực tại và ra hiệu về phía chiếc mặt nạ người chết của Dante. “Anh nói đó là một thông điệp phải không? Cho chúng ta biết cần phải làm gì à?”
Langdon giải thích nhanh tưởng tượng của Dante về Núi Luyện ngục, những chữ P đại diện cho Bảy Trọng tội, và quy trình làm sạch chúng trên trán.
“Rõ ràng”, Langdon kết luận, “Bertrand Zobrist, vốn là người mê Dante, rất quen với bảy chữ P và hiểu quá trình tẩy sạch chúng khỏi trán như là một cách thức để tiến tới thiên đường”.
Sienna có vẻ nghi ngờ. “Anh nghĩ Bertrand Zobrist viết những chữ P này lên chiếc mặt nạ vì ông ta muốn chúng ta… theo đúng nghĩa đen sẽ tẩy sạch chúng trên chiếc mặt nạ người chết ư? Đó là việc mà anh nghĩ chúng ta cần làm à?”
“Anh nhận ra…”
“Robert, kể cả chúng ta tẩy sạch mấy chữ cái này, liệu điều đó giúp gì cho chúng ta chứ?! Chúng ta sẽ chỉ có được một chiếc mặt nạ hoàn toàn trống trơn.”
“Có thế có.” Langdon nở một nụ cười đầy hy vọng. “Cũng có thể không. Anh nghĩ có nhiếu thứ không thể chỉ nhìn bằng mắt.” Anh di chuyển về phía chiếc mặt nạ. “Em còn nhớ anh đã nói với em rằng phía sau chiếc mặt nạ nhạt màu hơn vì quá trình già hóa không đều không?”
“Vâng.”
“Có thể anh sai”, anh nóí. “Sự khác biệt về màu quá rõ nên không thể do già hóa được, và kết cấu bề ngoài của mặt sau rất gai”.
“Gai là sao?”
Langđon chỉ cho cô thấy kết cấu bề ngoài ở mặt sau thô hơn mặt trước và cũng nhám hơn, giống như giấy ráp. “Trong thế giới nghệ thuật, kết cấu bề mặt thô ráp thế này được gọi là gai, và họ thích vẽ lên một bề mặt gai sần bởi vì sơn bám lên đó tốt hơn “
“Em không hiểu.”
Langdon mỉm cười. “Em có biết thạch cao là gì không?”
“Có chứ, họa sĩ dùng nó để phủ lót toan và…” Cô đột ngột ngừng lại, ý của anh thể hiện rất rõ.
“Chính xác”, Langdon nói. “Họ dùng thạch cao để tạo ra một bề mặt trắng sạch và gai, và đôi khi để phủ lên những bức vẽ không muốn có nếu họ định dùng lại tấm toan đã vẽ.”
Giờ trông Sienna đầy phấn khích. “Và anh nghĩ có lẽ Zobrist che đi thứ gì đó phía sau chiếc mặt nạ người chết bằng thạch cao phải không?”
“Điều đó lý giải cho lớp gai sần và màu sáng hơn. Nó cũng có thể giải thích lý do tại sao ông ta lại muốn chúng ta xóa sạch bảy chữ P”
Sienna có vẻ bối rối trước ý cuối anh vừa nói.
“Ngửi thử xem”, Langdon nói, nhấc chiếc mặt nạ đưa lên sát mặt cô giống như một cha cố đang làm lễ Ban thánh thể.
Sienna rúm lạỉ.”Thạch cao có mùi như một con cún lông ướt nhẹp vậy.”
“Không phải tất cả thạch cao đều vậy. Thạch cao thường có mùi như phấn viết. Mùi chó lông ướt là thạch cao acrylic,”
“Nghĩa là…?”
“Nghĩa là nước có thể hòa tan.”
Sienna nghiêng đầu, và Langdon có thể cảm nhận được bánh xe đang chuyển động. Cô từ từ đưa mắt nhìn chiếc mặt nạ và sau đó đột nhiên quay lại Langdon, mắt mở to. “Anh nghĩ có gì đó bên dưới lớp thạch cao à?”
“Điều đó giúp lý giải rất nhiều.”
Sienna lập tức nắm lấy nắp bồn rửa tội hình lục giác và kéo nó sang bên, để lộ mặt nước phía dưới. Cô nhặt lấy một chiếc khăn lanh mới và nhúng vào nước rửa tội. Sau đó cô chìa chiếc khăn đang rỏ nước tong tong cho Langdon. “Anh làm đi.”
Langdon úp chiếc mặt nạ xuống lòng bàn tay trái và cầm lấy chiếc khăn ướt. Anh vẩy bớt nước thừa rồi bắt đầu thấm khăn ướt vào mặt trong phần trán của Dante, làm ướt toàn bộ chỗ có bảy chữ P mỹ miều. Sau vài lần thấm bằng ngón tay trỏ, anh lại nhúng khăn xuống bồn và tiếp tục. Lớp mực đen bắt đầu lờ mờ hiện ra.
“Thạch cao đang tan dần”, anh hào hứng nói, “Lớp mực cũng đang bong ra.”
Khi thực hiện quy trình đến lần thứ ba, Langdon bắt đầu nói bằng giọng đều đều ủ ê và thành kính, vang vọng khắp nhà rửa tội. “Bằng phép rửa tội, Chúa Jesus giải thoát con khỏi tội lỗi và đưa con lên với cuộc đời mới nhờ nước và Chúa Thánh thần.”
Sienna đăm đăm nhìn Langdon như thể anh bị mất trí, Anh nhún vai. “Có vẻ hợp đấy chứ.”
Cô đảo tròn mắt và nhìn lại chiếc mặt nạ. Khi Langdon tiếp tục thấm nước, lớp thạch cao nguyên thủy bên dưới lớp thạch cao mới hiện ra rõ hơn, sắc vàng của nó hợp hơn với những gì Langdon kỳ vọng nhìn thấy trên một hiện vật lâu đời như thế này. Khi chữ P cuối cùng biến mất, anh lau khô chỗ đó bằng một chiếc khăn sạch và giơ cái mặt nạ lên cho Sienna quan sát.
Cô bật kêu to một tiếng.
Đúng như Langdon dự liệu, thực tế có gì đó ẩn giấu bên dưới lớp thạch cao mới – một lớp văn tự thứ hai – những chữ cái được viết trực tiếp lên bề mặt màu vàng nhạt của lớp thạch cao nguyên thủy.
Tuy nhiên, lần này, các chữ cái lại tạo thành một từ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!