Lá xanh chuyển sang hơi vàng, thời tiết thoải mái dễ chịu mát lạnh.
Thành phố Z ánh nắng vừa vặn, hôn lễ của Thẩm Thận và Hứa Mạt cũng cử hành vào ngày này.
Hai người ở trong hôn lễ vô cùng khiêm tốn, tận khả năng ngăn cản tất cả nhân tố quấy nhiễu ở bên ngoài, truyền thông từ chối không gặp mặt.
Chỉ có điều, một ngày này, toàn bộ tiệm hoa hoa nhài trong thành phố đều bị Thẩm Thận mua hết, tặng cho cho người qua đường đi ngang qua mỗi tiệm hoa, ngụ ý cùng nhau chia sẻ phần vui sướng này.
Từ một phương diện khác mà nói, Thẩm Thận tự mình xác nhận với bên ngoài ngày tốt lành này.
Tiệc cưới cử hành tại khách sạn Hoa An Đình Thành dưới trướng Thẩm thị, trừ hai nhà thân thích, còn có một số gia tộc thế gia giao hảo với Thẩm thị đến đây chúc mừng.
Bởi vì nhà mẹ đẻ của Hứa Mạt cũng không ở đây, cho nên bà nội Hứa và Hứa Trạm đặc biệt đi đến, dưới sự an bài nhiệt tình của Thẩm Thận, ở lại thành phố Z rất lâu.
Bởi Thẩm gia là gia tộc thế gia, hôn lễ của hai người làm theo kiểu truyền thống. Thẩm Thận suy nghĩ rất nhiều chủ ý mới, đều bị trưởng bối bác bỏ trở về, nhưng đến cùng kết hôn chuyện quan trọng như vậy, anh vẫn thỏa mãn tâm nguyện của người lớn hơn một thế hệ.
Dù sao, ở sâu trong nội tâm của Thẩm Thận, anh vẫn hi vọng có thể đạt được chúc phúc chân thành nhất của từng người.
Điều chạm đến trong lòng anh nhất là cô là của anh, vậy cũng đủ rồi.
Hứa Mạt sớm đã bị vớt đi trang điểm, Thẩm Thận với một số trưởng bối vẫn đang vội vàng đón khách ở sảnh trước, lúc này phòng trang điểm chỉ có Hứa Trạm với Ưng Thư Nguyệt.
Ưng Thư Nguyệt là cô gái tuyên bố không qua ba mươi sẽ không kết hôn, cô ấy và Hứa Mạt quan hệ lại thân mật, để cô ấy tới làm phù dâu không có gì thích hợp bằng.
Hứa Trạm đứng ở một bên, mặc dù vẫn ngượng ngùng như trước kia, nhưng đến cùng vẫn trưởng thành rồi, mặt mày lắng đọng rất nhiều.
Lời nói ngược lại vẫn giống như trước, không nhiều.
Giữa chừng, Ưng Thư Nguyệt nhận được cuộc điện thoại, ra hiệu với Hứa Mạt một phen, cười đẩy cửa đi ra.
Hứa Trạm dường như thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng mím chặt cũng đi theo đó thả lỏng.
Lớp trang điểm của Hứa Mạt còn đang làm tỉ mỉ đến bước cuối cùng, không thể có động tác lớn.
Không quay đầu lại được, cô nhìn Hứa Trạm ở trong gương, “Sao vậy?”
Hứa Trạm sửng sốt, lập tức cong lên một nụ cười khẽ, “Không có gì, chị, lát nữa chị phải khoắt tay em cho tốt.”
Hứa Mạt cũng cười lên, nói, “Bởi vì Thư Nguyệt sao? Lần trước em thi đại học xong, một mình chạy tới thành phố Z, có phải là tới gặp cậu ấy.”
Hứa Trạm giật mình một hồi, hiếm thấy cà lăm, “Chị ấy…… chị ấy nói với chị?”
Hứa Mạt chớp chớp mắt với cậu, “Tự chị đoán.”
Tâm tư của em trai nhà mình, cô làm chị sớm đã phát hiện. Có điều Ưng Thư Nguyệt đã có Trần Thanh Huy, cô cũng không tốt lại tác hợp hai người.
Hứa Mạt còn muốn nói tiếp cái gì, Hứa Trạm giành trước, khuôn mặt đẹp trai hiếm mà mang theo chút vội vàng, “Chị, em sớm đã không rồi.”
Thẩm Thận giẫm lên âm cuối của Hứa Trạm đẩy cửa vào, nghe được lời cậu nói, nghi hoặc nhìn tới.
Hứa Trạm nhất thời ngậm miệng, im lặng, nhìn thấy Thẩm Thận tiến đến, cậu tùy ý tìm cái cớ, cũng vội vàng đi ra.
Lớp trang điểm của Hứa Mạt ở đoạn kết thúc, Thẩm Thận vừa bắt đầu bận đến xoay vòng vòng, hiện tại rảnh rỗi, hai tay ôm vai, ánh mắt lười biếng nhìn tới.
“Ai da, sao anh cũng đến?” Hứa Mạt còn nhớ lời bà nội Thẩm, trước khi vào phòng tiếp khách, hai người nên tách ra.
Thẩm Thận khóe miệng hơi cong, “Vợ anh ở chỗ này, vì sao không thể đến?”
Thợ trang điểm nghe vậy, tay theo đó run một cái, ổn định tâm thần cố định lớp make up cho Hứa Mạt, giống như bay mà chuồn đi.
Hứa Mạt: “……”
Cô theo đó muốn đứng lên, nhưng váy cưới phần đuôi kéo dài, không có người chuyên nghiệp cầm lấy, hành động không tiện lắm.
Chân dài Thẩm Thận vừa bước, đi đến sau lưng cô, ấn vai của cô, nhẹ nhàng đè xuống, ấn cô về chỗ cũ.
“Em ngồi đi, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa bắt đầu hẳn là sẽ rất mệt mỏi.” Thẩm Thận cúi người xuống, mặt gần sát hai má của cô, ánh mắt lại khóa chặt cô ở trong gương.
Cho dù ánh mắt anh xuyên qua là tấm gương, nhưng vẫn như cũ nóng rực mang theo ngọn lửa, so dĩ vãng càng thêm sâu, mắt đen sâu thẳm, giống như hồ băng trong đêm tối.
Hứa Mạt nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh, Thẩm Thận trong chớp mắt mê loạn, nhẹ ngửi mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người cô.
“Bảo bối của anh hôm nay thật đẹp.” Anh cảm thán một tiếng, hôn một cái ở bên gáy cô.
Anh đột nhiên càn rỡ, thẳng thừng mang đến một trận tê dại, Hứa Mạt vội vàng che cổ mình, nhỏ giọng nói, “Đợi lát nữa là hôn lễ rồi, anh làm gì vậy, nếu như để lại dấu anh chờ mà ngủ cuối giường đi.”
Thẩm Thận cười đến tà khí, “Được, bây giờ đáp ứng em, có điều đêm nay phải cho anh trai hôn thật tốt.”
Nói xong, anh đứng thẳng dậy, giúp cô vén tóc đang rũ hai bên tóc mai ra sau tai.
Hứa Mạt suýt nữa bị anh chọc cười, “Đây là tạo hình, anh làm gì vén ra phía sau vậy.”
Thẩm thận hiếm thấy ngớ ra, sau đó lại làm bộ không có việc gì, đẩy cọng tóc xoăn đó lên đằng trước.
Anh như vậy đứng đấy, chân dài thân cao, trong gương nhìn không được đầy đủ, Hứa Mạt dứt khoát nghiêng đầu, tỉ mỉ đánh giá anh.
Thẩm Thận tuy rằng đã đổi lễ phục kết hôn, lại như cũ đơn giản sơ mi trắng âu phục, kích thước càng thêm vừa vặn thích hợp hơn trước đây, làm tôn lên thân hình vai rộng eo hẹp, một thân lạnh lùng cao quý của anh.
Nút quần áo cũng đang cài nút cao nhất, đè lại tính tình tùy ý tự thân anh có, sự đẹp trai vô cùng có tính áp bách đập vào mặt.
Hứa Mạt nhìn gần như hoảng thần, cô hơi tránh đi, nghiêng đầu qua, lại vẫn bị Thẩm Thận bắt được.
Thẩm Thận nhéo nhéo vành tai đỏ thấu của cô, cuối cùng lại chọc cô, “Anh phải đi rồi, chờ lát nữa bắt đầu đừng căng thẳng, chỉ nhìn anh là được.”
Hứa Mạt khéo léo nhẹ gật đầu, ngay lúc Thẩm Thận sắp rút thân rời đi, nắm lấy cánh tay anh.
Thẩm Thận cong người cúi đầu, thuận thế nửa ngồi xuống, ánh mắt song song với cô, giống như hiểu được cô đang nghĩ gì, chậm rãi lên tiếng, “Anh nghe đây, em nói đi.”
Hứa mạt tiến lên trước, cũng ở trên chỗ cổ của anh, có qua có lại in lên chỗ yết hầu của anh một dấu dâu tây…
“Đây là trả lại cho anh, ai bảo anh luôn làm em.” Hứa Mạt nói xong, còn giở trò xấu gãi gãi ở trên đó.
Thẩm Thận không nói gì, cứ như vậy yên lặng nhìn cô, lâu đến Hứa Mạt cho rằng thời gian đã dừng lại.
Qua thật lâu, Thẩm Thận đột nhiên nở nụ cười, “Được nha, về sau cứ như vậy…… Làm anh.”
Anh cố ý dừng lại, sau đó ngữ khí cố ý nhấn mạnh vào hai chữ cuối cùng.
Cuối cùng, Thẩm Thận cơ hồ bị Hứa Mạt đuổi ra ngoài.
·
Thẩm gia đặc biệt chọn lấy giờ lành tháng tốt, sau khi đồng hồ thạch anh ở chính giữa lễ đường gõ tám tiếng, cửa sảnh trước chậm rãi mở ra, toàn lễ đường nín thở.
Hứa Mạt khoác khuỷu tay Hứa Trạm, trên đầu phủ nửa miếng lụa mỏng xuyên thấu.
Đường hoa rất dài, trên mặt đất phủ kín cánh hoa nhài tươi mới hái, cả phòng tràn ngập mùi thơm ngát.
Thẩm Thận từ phía trên chậm rãi bước xuống thang, sau đó đưa tay, nhẹ nhàng duỗi tay về phía cô.
Mặt đang cúi thấp của Hứa Mạt nhẹ ngẩng, ánh mắt hai người chợt giao nhau trong không trung.
Tay của cô vừa chạm vào đầu ngón tay của anh, liền bị Thẩm Thận dùng lực nắm qua.
Lòng bàn tay của anh ấm áp, giờ phút này đang chặt lấy tay cô, sau đó, trịnh trọng khoác tay cô lên cánh tay của bản thân.
Hai người toàn bộ hành trình đều không có bất kỳ giao lưu gì, nhưng chỉ như vậy, giống như bên cạnh không có người khác, tình yêu tự nhiên mà tản ra, làm người đứng xem đều run rẩy tâm thần.
Lúc đi đi lên trên bậc thang, người chứng hôn là Thẩm lão gia tử vẫn còn đang tìm từ, hai người mặt đối mặt, đều nhẹ nhàng cười.
Trong mắt trong tim, trong ngực trong cái ôm, thứ tràn ra toàn bộ đều ra sự vui vẻ.
Đến lượt cô dâu chú rể đọc diễn văn, Thẩm Thận cũng vẫn như vậy mà nhìn cô.
Cùng với trước kia không giống, ánh mắt này mang theo sự quyến luyến, sâu sắc kéo dài.
Anh giống như xuyên qua cô sau lớp lụa mỏng, nhìn về phía phương xa.
Thẩm Thận đẩy lớp lụa mỏng đó ra, ôm chặt lấy eo cô, làn môi rơi xuống.
Tựa như trước kia vô số lần, lòng bàn tay dán chặt ở bên eo cô, vô cùng yên tâm thoải mái, cái vuốt ve mang theo dịu dàng, cuồn cuộn không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng ấm của anh, sự quyến luyến anh chôn giấu, phần tình yêu độc nhất vô nhị của anh.
·
Người có tình luôn nghỉ lại dưới ánh trăng tròn.
Bận đến rất khuya, Thẩm Thận mới mang theo một thân mùi rượu trở về phòng.
Phòng cưới của hai người vẫn ở chung cư tại trung tâm thành phố, hai người đều ở quen rồi, không muốn đổi lại.
Nhưng bởi vì tiệc rượu bố trí ở khách sạn, đêm hôn lễ hôm nay của hai người tự nhiên ở trong căn phòng cao nhất của Hoa An Đình Thành, bên trong đã bày đồ vật của phòng tân hôn, lộng lẫy tinh xảo.
Lúc chiều, Hứa Mạt đứng lâu, có một chút mệt, Thẩm Thận yêu thương cô, muốn cô đi nghỉ ngơi, đều bị cô cự tuyệt,
Thân cô mệt nhưng lòng lại không mệt, trái lại, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Ngày vui nhuộm đẫm, bất kỳ ai thoạt nhìn đều hòa ái. Hứa Mạt chỉ muốn cùng anh đứng một chỗ sóng vai, vẻn vẹn như vậy, liền cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Sau khi tiệc rượu đi qua, theo thường lệ mời rượu, Thẩm Thận lúc này thế nào cũng không cho cô tham dự, sợ cô khó chịu.
Tống Đình kêu vui vẻ nhất ở đây, bị ánh mắt như dao cắt âm trầm của Thẩm Thận liếc qua, cũng không dám kêu lên, nhất thời im lặng như gà, sau đó quậy tân hôn cũng dưới ám chỉ của Thẩm Thận, không dám tiến thêm một bước hành động.
Thẩm Thận tuy là hơi say rượu, ý thức vẫn rất rõ ràng.
Vòng qua từng tầng trang trí vui mừng ở trong phòng, Thẩm Thận nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng ngủ chính.
Ngoài cửa sổ sát đất ánh trăng chiếu vào, bên trong cửa sổ có giai nhân chờ đợi.
Hứa Mạt đã tẩy trang, vẫn đang mặc lễ phục thấp ngực hồi chiều mời rượu, để chân trần, giẫm lên sạp mềm cuối giường, nửa dựa vào gối, giống như đang nghỉ ngơi.
Nghe được động tĩnh ở cửa, cô lập tức mở mắt ra, sau đó giày cũng không mặc, trực tiếp chân trần chạy xuống.
Thẩm Thận giang hai tay kéo một cái đầy lồ,ng ngực, cọ xát đỉnh đầu của cô, nhẹ giọng thì thầm, “Vợ ơi, anh về rồi.”
Hai người ôm một hồi, Hứa Mạt từ trong ngực anh chui ra ngoài, tự mình đỡ lấy anh, không ít lo lắng, “Uống rất nhiều sao? Anh trai, anh khó chịu không?”
Thẩm Thận nửa khép đôi mắt, ngón tay thon dài đặt lên cổ áo, linh hoạt kéo xuống cà vạt, sau đó hơi dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng yếu ớt, cúc áo của anh đều bị xé rách hết, nứt toạc rơi xuống đất.
Áo sơ mi của anh nửa hở, lộ ra lồ,ng ngực hẹp mạnh khỏe, không nhanh không chậm nói, “Anh trai rất khó chịu, chỗ này đặc biệt khó chịu.”
Vừa dứt lời, anh liền mò lấy tay Hứa Mạt, kéo tới phương hướng nào đó.
Ngày đại hỷ, anh lại bị rót rượu, bên người lại có cô làm bạn, Thẩm Thận căng đến phát nóng.
Hứa Mạt nóng mặt, “Còn…… Còn chưa tắm rửa.”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, một giây sau, long trời lở đất.
Thẩm Thận ôm ngang cô lên, đi về phía phòng tắm, “Vừa vặn, cùng tắm.”
Cái tắm này chính là hơn hai tiếng, phòng tắm hỗn độn trước mắt, dĩ nhiên là không thể nhìn được, nơi nào cũng đều là vệt nước, giống như nhìn thấy được động tác cuồng dã vừa nãy của hai người, vô cùng hung hăng.
Lúc hai người trở lại nằm trên giường, đã là rạng sáng. Bên ngoài ánh trăng đang lúc chiếu sáng rơi xuống đầy phòng.
Uyên ương bị hạ, tình nhân quấn quýt và nỉ non vẫn còn tiếp tục.
Tim Thẩm Thận giống như bị nước sôi nóng hổi tạt qua, phun đầy ý nóng, hơi nước mù mịt.
Cuối cùng khi hai người đến cực điểm, Thẩm Thận nhanh nhẹn tàn ác, anh ấn chặt Hứa Mạt, trong lúc hoảng hốt, nghe thấy lời âu yếm êm tai nhất trên đời.
Đó là giọng nói của Hứa Mạt đang nhẹ nhàng vang lên, “Thẩm Thận, em yêu anh.”