Mỗi một lần xa cách mới mang đến chính là một giai đoạn gặp lại mới, hai người không chỉ có không có xa lánh lẫn nhau, ngược lại như là dây thừng thả dài, co vào tự nhiên, lúc để xa lại thu chặt, càng gần gắn bó.
Đương nhiên hai người cũng có lúc ngầm giận dỗi, khó chịu lẫn nhau, nhưng dù sao cũng là vợ chồng trẻ, chỉ cần một cơ hội, một cái bậc thang nho nhỏ, là có thể thoải mái nói ra.
Đa số thời gian, hai người đều rất hài hòa, cái này tự nhiên cũng bao gồm những thứ không thể miêu tả, lại làm ra hoạt động xúc tiến thân tâm hợp nhất. Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, chuyện này liền rất thường xuyên. Thế giới hai người hưởng thụ đủ, Thẩm Thận và Hứa Mạt cũng không có nghĩ đến phương diện con cái.
Nói đến con cái, vẫn là khi hai người về nhà cũ Thẩm gia ăn cơm, Thẩm lão gia tử nhắc đến ở trên bàn cơm.
Hai người kết hôn ba năm, lão gia tử cảm thấy cũng là lúc chỉ rõ cho hai người rồi. Thời gian ba năm, ông cho đã đủ lâu.
Bà nội Thẩm tuy không có đi theo phụ họa, nhưng trong nội tâm cũng là khát vọng cháu chắt. Bà cơm áo không lo, được nuông chiều cả một đời, bây giờ chỉ muốn chơi với con nít, nam nữ cũng không quan trọng, có là được.
Lúc đầu tất cả mọi người chờ đợi Thẩm Khoảnh, nhưng mà anh ta im lặng như hến, một chút tin tức cũng không, đến bây giờ vẫn còn chưa kết hôn. Hôn ước với đại tiểu thư Liên gia cũng bị anh ta dùng thủ đoạn mạnh mẽ lùi lại, Thẩm lão gia tử vì chuyện này cáu kỉnh một hồi với anh ta.
Sau đó, vốn cho là anh ta sẽ an tâm cưới Nhị tiểu thư Liên gia mà anh ta ngưỡng mộ trong lòng, nhưng mà không biết tại sao, đến bây giờ đối phương cũng không để ý tới anh ta. Thẩm Khoảnh vội vàng theo đuổi người, bây giờ thường xuyên không về nhà, Thẩm lão gia tử dù tức, nhưng cũng không làm gì được anh ta.
Đã không làm gì được anh ta, mục tiêu của ông liền chuyển hướng một đôi này của Thẩm Thận.
Khi Thẩm Thận ở trên bàn cơm nghe thấy thúc giục, rũ mặt xuống, mí mắt cũng không có nhấc lên, gắp một đũa thức ăn cho Hứa Mạt, lười nhác, “Vội gì chứ?”
Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu, “Cháu của ông không phải còn tốt lành ở đây sao, lại không có thương tật, đã muốn đứa nhỏ rồi?”
Bà nội Thẩm nhìn về phía cháu trai nhà mình, đối phương mặt mày viết đầy cự tuyệt, bà lại nhìn Hứa Mạt, người sau một mặt mờ mịt.
Bà phản chiến nhanh, “Cũng được đi, tùy các cháu, dù sao còn trẻ, đến lúc quyết định muốn sinh cũng nhanh.”
Thẩm lão gia tử thần sắc không rõ, vuốt vuốt sợi râu, đến cùng vẫn là bổ sung thêm một câu, “Vậy cũng không thể quá muộn.”
Thẩm Thận xì khẽ một tiếng, “Lão gia tử ông cũng đừng phí sức, cháu hiện tại không muốn sinh, ai cũng khuyên được cháu.”
·
Sau khi về nhà, Thẩm Thận ở phòng khách chơi game, Hứa Mạt ngồi xếp bằng ở trên sô pha, ánh mắt nhìn về bóng lưng lớn của anh.
Thẩm Thận ở nhà chỉ mặc đồ trong nhà hưu nhàn, so với những loại áo sơ mi, lộ ra sự đặc biệt bồng bột và tinh thần phấn chấn của anh.
“Chồng ơi, anh thật không muốn sinh con sao?” Hứa Mạt để điện thoại xuống, dứt khoát dùng tay chống đỡ mặt, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Thẩm Thận nghe được Hứa Mạt gọi anh, thả ra điều khiển từ xa game trong tay ra, đóng trò chơi lại, đi qua chỗ cô.
Hơi thở trong nháy mắt ùn ùn kéo đến trộn lẫn mùi muối biển nhàn nhạt ập đến, Thẩm Thận cứ như vậy cong nửa người đứng đó, hai tay chống lên lưng ghế sô pha, vây Hứa Mạt lại ở trong ngực.
“Lại gọi một lần?” Góc độ này, tóc đen của anh rũ xuống, chắn nửa tầm nhìn.
Hứa Mạt cào anh một cái, rõ ràng hai người bình thường thường xuyên gọi như vậy, anh còn giống như nghe không đủ.
“Em không gọi.” Sau khi cào xong, cô đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng.
“Mèo con gãi ngứa.” Thẩm Thận cười khẽ, sau đó một tay rơi xuống eo thon của cô, nhéo nhéo, xúc cảm rất tốt.
Hai cánh tay Hứa Mạt vòng quanh cần cổ của Thẩm Thận, ấn anh xuống, nhẹ nói, “Anh vẫn chưa trả lời em đấy, anh thật không muốn sinh sao?”
Thẩm Thận ngồi xuống bên cạnh cô, nhàn nhạt đáp một tiếng, “Ừm.”
Nói xong, ánh mắt anh nhàn tản ném qua, rơi trên nơi phập phồng của cô, tỉ mỉ đánh giá.
Quần áo mỏng, đường cong của Hứa Mạt lộ ra, nở nung no đủ, siết lấy chặt chẽ.
Thẩm Thận cong lên một nụ cười lưu manh, “To rồi.”
Hứa Mạt vừa còn đang nghĩ lại ý tứ trong lời của anh, anh đột nhiên lại tới một câu như vậy, cô trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Thẩm Thận gần kề tai cô, thậm chí còn hư hỏng thổi khí ở bên vành tay xinh xắn của cô, phun hơi nóng lên trên đó, đồng thời mang theo lời nói nhiệt tình, “Đều là anh trai bóp cho em.”
Hứa Mạt mặt hơi nóng, lúc này phản bác trở về, “Em vốn đã……”
Thẩm Thận nắm bàn tay nhỏ của cô, “Đã cái gì?”
Cô phương diện này vĩnh viễn cãi không lại anh, dứt khoát đổi một đề tài, “Vì sao anh không muốn có con?”
Mặc dù bình thường nhìn đến, cô cũng không nhìn ra Thẩm Thận đối với con nít có sự đặc biệt yêu thích, nhưng Hứa Mạt vẫn muốn hiểu suy nghĩ trong lòng anh. Phương diện này anh không ham thích, chuyện giường chiếu thì ngược lại.
Thẩm Thận ngửa ra sau, tựa ở trên ghế sô pha, “Em muốn rồi?”
Hứa Mạt suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừm, nói thật, có một chút.” Vừa nghĩ tới cùng Thẩm Thận có em bé, tim Hứa Mạt như nước đường hòa tan, sền sệt lại ngọt ngào.
Hai người tướng mạo đều vô cùng tốt, con của hai người, chắc sẽ đáng yêu bao nhiêu.
Thẩm Thận nhìn dáng vẻ mong ước cực kỳ của Hứa Mạt, nói, “Anh chưa nói muốn hay không, có điều sau này nếu sinh rồi, anh cũng sẽ phụ trách tốt.”
“Lời này anh nói, sao khó nghe như vậy chứ.” Hứa Mạt có chút im lặng, đá đá bắp chân anh.
Thẩm Thận nắm chặt mắt cá chân tinh tế của cô, đặt lên trên đùi mình, nhàn nhạt nói, “Kỳ thực vẫn không quá muốn, em còn quá nhỏ, lại bận quay phim, trước tiên làm chuyện em thích nhất, chuyện con cái sau này nói cũng được.”
“Anh hiểu rõ chuyện em thích như vậy sao?” Hứa Mạt cười nhẹ nhàng hỏi anh.
Đầu ngón tay Thẩm Thận vuốt ve trên đùi thon bóng loáng của cô, ngữ khí nhẹ nhàng, “Đương nhiên. Có điều lời vừa nãy của anh còn chưa nói xong, thế giới hai người của hai chúng ta không thể ít đi, sau này con ra đời rồi, cũng không thể.”
Nói xong, anh nhìn cô nhướng mày.
Hứa Mạt hưởng thụ anh vỗ về và xoa bóp, “Thế nhưng anh cũng phải nghe em.”
Thẩm Thận cười đến đặc biệt không đứng đắn, “Phương diện này, anh quyết định.”
Hứa Mạt nhớ tới anh phương diện nào đó rất cường thế, cùng cường độ nghiên cứu sâu, trên mặt hiện lên hai hòn đỏ ửng.
Cô muốn rút chân về, thế nhưng Thẩm Thận luôn nắm chặt, không cho cô động đậy.
Hứa Mạt nâng giọng gọi anh, “Này! Anh vặn chân em đau quá……”
Thẩm Thận mắt điếc tai ngơ, “Gọi tiếng chồng ơi đến nghe xem.”
Hứa Mạt còn đang giãy dụa, chính là không gọi, Thẩm Thận kiên nhẫn, ngữ khí mang theo dụ dỗ, “Kêu liền làm chuyện sinh con nên làm với em.”
Cô mới không nghe anh ngụy biện, lúc hai người cùng một chỗ, làm cũng chưa ít qua.
“Em cũng sẽ không thỏa hiệp…… này…… anh quá xấu xa!” Giọng Hứa Mạt nâng cao hai nốt, Thẩm Thận gãi lên sau đầu gối cô, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, đó là chỗ mẫn cảm của cô, không ai biết, chỉ có loại người thích tìm tòi như anh mới sẽ rõ như lòng bàn tay.
“Không xấu em có thể yêu anh sao? Chính là xấu xa em mới thích.” Thẩm Thận chững chạc đàng hoàng, sau đó tóm lấy cô hôn một trận, thẳng đến chặn cô thở hổn hển, con ngươi nổi lên hơi nước, mới buông tha cô.
Cô bây giờ tựa như là một quả đào mật phấn nộn, gương mặt tròn trĩnh, bên trong trắng nõn mang theo chút hồng, mê người đến muốn mạng.
Thẩm Thận hơi thở bất ổn, liền theo tâm ý của mình, gặm một cái ở trên gương mặt cô, sau đó trực tiếp ôm lấy cô, trở về phòng làm chuyện sinh con nên làm.
Ngày đêm điên đảo, mê loạn hơn nửa đêm, Thẩm Thận mới vừa lòng thỏa ý.
Mà hai người liên quan tới thảo luận con cái, vừa nhắc đầu đề, liền bị bóp ch,ết ở trong trứng nước, kết thúc trong sự đùa giỡn của hai người.
Nhưng dù sao đã nhắc đến, trong lòng Hứa Mạt vẫn nảy lên mầm nhỏ, theo thời gian trôi qua, không chỉ không có héo úa, ngược lại bò càng lúc càng cao, lan tràn toàn bộ.
Hứa Mạt trong thời gian kế tiếp, thật sự suy nghĩ kỹ một chút.
Cô cũng xác định muốn vì sinh con mà tính toán, ở trong giới lâu như vậy, địa vị của cô dần kiên cố, cuộc sống mỹ mãn, hôn nhân hạnh phúc, tình cảm lại suông sẻ, tất cả toàn vẹn đến không thể toàn vẹn hơn.
Hứa Mạt nghĩ vậy, cũng thật làm như vậy. Ở năm thứ tư kết hôn, cô đẩy dời công việc của cả một năm tiếp theo, trực tiếp bắt đầu thời gian tu dưỡng.
Người đại diện thấy cô từ tốn như vậy, cũng là tùy ý cô quyết định. Hứa Mạt hiện tại là bà chủ chân chính của Nhất Thiên, người đại diện mắt nhắm mắt mở cũng cũng cho qua.
Mặc dù tin tức đám cưới của hai người không có chính thức công bố, nhưng là nhân sĩ trong giới biết chuyện, đều đối quan hệ vợ chồng ngầm hiểu lẫn nhau của Hứa Mạt và Thẩm Thận có thái độ cam chịu.
Những tin tức ngầm truyền trên mạng kia, người qua đường xem như đề tài nói chuyện nhìn xong liền thôi, nhưng fan hâm mộ cũng có thể từ một chút trong dấu vết lôi ra được chút tin tức, đối với hai người kết hôn cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Thẩm thận không phải là không muốn công bố, chỉ là luôn yên lặng chờ một cơ hội chính mùi.
–
Lúc bắt đầu kết thúc lịch trình bận rộn, Hứa Mạt còn có chút không thích ứng. Nhưng cô lúc đầu cũng nghĩ mượn cơ hội này cho mình thả lỏng một chút, cho nên không quá hai ngày đã thích ứng kỳ nghỉ dài hạn này, mỗi ngày ngồi xổm ở trong nhà không làm gì.
Thời gian Thẩm Thận đi làm cô cũng không tẻ nhạt, mỗi ngày thay đổi đủ cách nấu cơm cho anh. Có chuyện không có chuyện cũng sẽ gọi thím Chu cùng đến, theo đó học nấu nướng.
Thẩm Thận vừa mới bắt đầu nghe được quyết định này của cô, im lặng thật lâu. Sau đó chỉ là nhíu nhíu mày, không có phản đối.
Thời gian đều đâu vào đấy trôi qua, nhưng luôn có một chút biến hóa.
Thẩm Thận liền rất cảm khái, bởi vì từ khi Hứa Mạt nghỉ dài hạn đến nay, anh liền nhạy cảm nhận ra chuyển biến của cô.
Hứa Mạt càng thêm nhiệt tình so với trước kia, cũng càng thêm chủ động. Anh đối cô vốn cũng không có sức chống cự, trải qua sự trêu chọc mấy lần của cô, thế là trải qua một đoạn thời gian tiêu hồn.
Cũng may mỗi lần ý loạ,n tình mê, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu vội vàng, anh đều làm xong biện pháp bảo vệ.
Thẩm Thận biết suy nghĩ trong lòng Hứa Mạt, nhưng anh không có đâm thủng. Nguyên nhân rất đơn giản, anh đặc biệt hưởng thụ sự ân cần với sự nhiệt tình và lớn mật chưa từng có của nàng dâu nhà mình.
Con cừu nhỏ tự mình đưa tới cửa, có một loại thú vị khác lạ.
Ngày này hai người ăn xong cơm tối, Thẩm Thận còn có chuyện phải xử lý, liền đi vào phòng sách.
Đợi đến làm xong trận này, anh chuẩn bị dẫn Hứa Mạt ra ngoài du lịch, đi dạo một vòng, thuận tiện đưa chuyện cô tâm tâm niệm niệm vào hành trình, thỏa mãn cô.
Vậy mà hôm nay lại không giống trước kia lắm, bên cạnh không có tiểu bảo bối vây xung quanh, anh còn có chút không quen.
Thẩm Thận ra khỏi phòng sách, dạo qua một vòng ở lầu một, đều không có thấy bóng dáng của Hứa Mạt.
Đi lên lầu hai, ngoại trừ đèn tường trên hành lang, chỉ có phòng cất quần sáng lên đèn vàng ấm.
Thẩm Thận chậm rãi bước qua, đẩy mở cửa, hơi nhẹ nâng mắt, không chỉ tầm mắt ngừng lại, chậm đi một nhịp, ngay cả hô hấp cũng tắc nghẽn, nơi yết hầu đột nhiên dâng trào khát vọng