Họa Nữ Xuyên Không: Vạn Sủng Tiểu Thê - Chương 2: Nhị tiểu thư đã tỉnh táo?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Họa Nữ Xuyên Không: Vạn Sủng Tiểu Thê


Chương 2: Nhị tiểu thư đã tỉnh táo?


Mạc Ý Viện của Đại phu nhân giờ đây bầu không khí cổ quái bao trùm, vừa sáng sớm tỉnh giấc đã nghe nha hoàn cùng ma ma báo cáo rằng bên Lão phu nhân đã cho Nhị tiểu thư trở về Họa Ý Viện, không biết là có ý gì nhưng tâm trang của Đại phu nhân giờ đây rối bời cùng tức giận. Là bà nhốt Tần Hoán vào trong nhà hoang của tì nữ để cảnh cáo nhưng lại quên mất mà không đoái hoài đến, không hiểu vì sao Lão phu nhân lại tự ý cho Tần Hoán ra ngoài, tuy nói Lão phu nhân nhiều năm đã không còn quản lí việc trong ngoài của phủ, mọi việc bây giờ đều thông qua Đại phu nhân nhưng mọi người vẫn giữ lễ nghĩa mà tôn trọng, nhất là lão gia vẫn rất hiếu kính mẹ già.

Bây giờ đột nhiên tự ý thả Tần Hoán ra khiến Đại phu nhân không hài lòng.

Tì ma ma đứng bên pha tách trà nóng rồi nhẹ nhàng đặt trên bàn cho Đại phu nhân, biết chủ tử đang không thoải mái liền nhẹ giọng khuyên bảo “Lão phu nhân chắc là chỉ lo cho Nhị tiểu thư thôi, dù sao mấy ngày nay bị nhốt cũng khiến nàng học được một bài học. Lát nữa ngài đi diện kiến cũng phải nhìn sắc mặt Lão phu nhân mà hành xử”

“Ta đã chừng này rồi mà lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt bà ta mà làm việc, lão bà kia sao không thể chết sớm hơn để đỡ rách việc”

“Đại phu nhân, người đừng nóng ruột…trước sau cũng sẽ đến ngày đó”

Tì ma ma cùng Đại phu nhân bốn mắt nhìn nhau đầy thâm ý, bọn họ đã chuẩn bị kế hoạch này từ lâu, bây giờ chỉ cần ngồi đợi thời cơ đến nữa thôi.

Hai người im lặng khi thấy thiếu nữ xinh đẹp từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt xinh đẹp đầy tinh xảo mang theo nét cười dịu dàng, mắt phượng mày ngài, làn da như mỡ đông. Bạch y lay động theo từng bước chân mà nàng đi, mái tóc đen huyền được vấn kiểu vân kế, còn điểm thêm chiếc trâm hình hoa phù dung, chiếc eo thon chưa đầy một nắm tay, làn váy thêu dãy hoa tím nhỏ rải xung quanh. Một bộ dáng liễu yếu đào tơ, tư thái yêu kiều như chim yến đón gió. Nàng ta chính là Đại tiểu thư của Phủ Thừa tướng – Tần Uyển Như năm nay vừa tròn mười bốn tuổi nhưng đã ra dáng một đại cô nương đầy xinh đẹp.

“Mẫu thân, đã đến giờ vấn an Lão phu nhân rồi ạ”

Đại phu nhân thấy nữ nhi yêu kiều của mình thì mặt mày cong lên đầy vui vẻ, nữ nhi ngày càng xinh đẹp, bộ dáng hiểu chuyện cùng thông tuệ như vậy có lẽ sau này rất thích hợp để làm mẫu nghi thiên hạ. Bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa lập hậu, đăng cơ được ba năm mà đã nhanh chóng khiến đất nước này một phát triển, hai năm chinh chiến trên sa trường đều đem về thắng lợi, thành công đuổi được quân giặc đang lăm le xâm chiếm đất nước lại còn mở rộng diện tích lãnh thổ ra.

Bây giờ vị trí Hoàng hậu vẫn chưa ai ngồi lên, biết bao nhiêu nữ nhân đang nhìn đỏ mắt vào nơi đó nhưng theo bà thấy thì người thích hợp nhất vẫn là đứa con gái này của bà, lão gia là Tần Thừa Tướng có quyền cao chức trọng, Tần gia lại không phải là gia tộc yếu kém. Nói đến xuất thân thì rất nên được coi trọng, còn cả Tần Uyển Như bộ dáng chim sa cá lặn, thông tuệ hơn người, cầm kì thi họa đều giỏi vang danh kinh thành. Không phải Tần Uyển Như ngồi lên chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ thì còn có thể là ai khác cơ chứ?

“Được rồi, chúng ta đi thôi”

Hai mẹ con Đại phu nhân đi đến gian nhà chính, theo sau bọn họ là Tì ma ma và đám nha hoàn nối gót. Chưa đặt chân vào đã nghe giọng cười đầy vui vẻ của Lão phu nhân, hai mẹ con Đại phu nhân nhìn nhau rồi tiến nhanh vào trong, vừa vào tầm mắt đã đặt trên người một thiếu nữ mặc thanh y đang ngồi bên cạnh Lão phu nhân mà mấp máy môi nói chuyện gì đó, đôi lúc sẽ nghe Lão phu nhân bật cười.

Tần Uyển Như biết Đại phu nhân đang rất tức giận vì bước vào nãy giờ vẫn không có ai chú ý, đám di nương kia cũng đã thấy nhưng đưa mắt làm ngơ rồi hí hửng chăm chú nghe thiếu nữ kia nói chuyện, bọn họ ai nấy cũng đưa khăn tay lên che miệng mà cười vui vẻ.

Tần Hoán tuy kể chuyện nhưng mắt vẫn liếc thấy Đại phu nhân sắc mặt âm trầm cùng Tần Uyển Như nét mặt dù che dấu đến thế nào vẫn có thể nhìn ra là đang ghen ghét nhìn chằm chằm nàng.

“Mẫu thân, Đại tỷ!” Tần Hoán bật đứng dậy mà hành lễ. Đồng thời kéo tầm mắt của Lão phu nhân và mọi người về phía hai người bọn họ.

Đại phu nhân đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, mỉm cười bước đến hành lễ với Lão phu nhân rồi qua ghế ngồi còn không quên đánh giá Tần Hoán.

Tần Uyển Như thì khác, nàng ta hiếu thuận hành lễ sau đó tiến đến định pha trà hầu hạ Lão phu nhân thì bị Từ ma ma ngăn cản “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đã làm hết rồi. Đại tiểu thư cứ qua kia ngồi đi, ở đây có tiểu nô chăm sóc”. Tần Uyển Như ngưng động tác giữa không trung sau đó cười gượng gạo thu về, bộ dáng như rất oan ức mà đi về chỗ ngồi khiến Đại phu nhân đau lòng.

Đau lòng? Mới có như vậy mà đã đau lòng sao? Rốt cuộc Tần Hoán nàng không phải con của Đại phu nhân sanh ra hay sao? Tần Hoán thầm nghĩ trong lòng, cứ cảm thấy vị Đại phu nhân này không xem nàng vào mắt thì phải, nãy giờ toàn đánh giá cùng chán ghét?

“Đứa nhỏ này, ta nghe nói con đã chuyển về Họa Ý Viện. Nếu ở nơi đó thấy thiếu thốn thứ gì thì cứ nói với ta, ta là mẹ con, sẽ không để con phải thiệt thòi. Ta và tỷ tỷ con ở đây đều có thể trông cậy”

Đại phu nhân mở lời, khuôn mặt cười hiền hậu nhìn Tần Hoán.

Nói những lời này có phải là thừa thãi hay không? Có mẹ ruột nào mà nhốt con gái mình trong nhà hoang tồi tàn lạnh lẽo, không cho ăn uống trong hai ngày hay không?

Tần Hoán thật muốn xoắn tay áo lên mà vặn hỏi cái bà cô này, đi, tôi với bà ngồi xuống bàn luận về cách nuôi dạy nữ nhi, thân làm mẹ mà lại phân biệt đối xử như vậy. Cho dù con mình ngu ngốc thế nào thì cũng là đứa con mình đau ruột khó khăn lắm mới sanh ra, bà nỡ lòng nào để đứa nhỏ này chết đói, chết cóng trong nhà hoang hả?

Nếu bà không biết nuôi dạy con thì tôi sẵn sàng ngồi xuống chịu khó dạy bà cách nuôi con, đùa chứ Tần Hoán tôi đây đã đi gần nửa đời người, học bao nhiêu năm để lấy bằng cấp đợi tốt nghiệp sẽ ra xã hội bôn ba kiếm tiền, việc nuôi dạy con cái đương nhiên tôi đây rất biết và thông thạo tuy chưa có con bao giờ nhưng còn giỏi chăm sóc con hơn bà đấy bà cô à!

Những lời này chỉ biết nghĩ trong lòng, trên mặt nở nụ cười phải phép đầy ngây ngô của đứa nhỏ chưa trải sự đời. Tần Hoán muốn bái phục bản năng diễn xuất của mình, có thể đi nhận giải Oscar cũng nên ~

“Mẫu thân nói phải, nữ nhi chỉ sợ làm phiền mẫu thân và Đại tỷ thôi”

Tần Uyển Như cảm giác có gì đó không đúng, muội muội sao lại có lí trí mà nói mấy lời này cùng nàng và mẫu thân? Lúc trước cứ ngờ nghệch như đứa trẻ, mặt đần chạy nhảy khắp nơi trong phủ mà gây phiền phức sao bây giờ lại có thể ngoan ngoãn trò chuyện cùng bọn họ. Tuy là nghi ngờ nhưng giọng nói đầy nhiệt tình thân thiết “Hoán Hoán sao lại nói là làm phiền được, mẫu thân và tỷ phải có trách nhiệm giúp đỡ muội chứ” Nàng ta còn không quên nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm tình tỷ muội mà nhìn Tần Hoán.

Ôi kìa! Tỷ tỷ thật xinh đẹp, đúng là bộ dáng tiên nữ thanh thoát a~ Người đẹp thì làm cái gì lại không đẹp cơ chứ, chỉ một cái nhíu mày nhăn mặt là đã khiến nam nhân gục dưới váy rồi.

Tần Hoán một bên đánh giá không ngừng. Chỉ sợ miệng lúc này đã chảy nước miếng rồi, nàng chính là có sở thích ngắm những người xinh đẹp nha, dù cơm nấu khó ăn thế nào cũng chỉ cần có người đẹp ở bên thì thứ gì vô miệng mà lại chả ngon.

Tần Uyển Như như có như không cảm thấy ánh mắt của Tần Hoán có gì đó không đúng, tại sao lại nhìn mình đắm đuối như vậy cơ chứ? Cứ như thể Tần Uyển như nàng là miếng đùi gà ngon lành mà Tần Hoán muốn bỏ vào bụng vậy, điều này làm Tần Uyển Như lạnh xương sống.

Nếu biết được vị Đại tỷ này nghĩ gì thì Tần Hoán đã phải phá lên vỗ đùi mà cười to rồi.

“Tỷ cũng thật là, đứa nhỏ này bị tỷ bỏ quên trong nhà hoang mà đã hai ngày, nếu không tự ý trốn ra thì cũng chưa chắc đã có mặt ở đây mà kể chuyện vui cho Lão phu nhân” Người vừa phát ngôn chính là nhị di nương đang che miệng cười duyên mà có ý nhắc nhở, sâu trong đó nồng đậm ý châm chọc.

Mẫu thân bỏ quên nữ nhi trong nhà hoang, vô tâm như vậy thì có đáng làm mẫu thân hay không?

Đại phu nhân nụ cười khẽ cứng lại sau đó giản ra “Là ta sai rồi, cũng chỉ muốn đứa nhỏ này hiểu biết một chút để sau này không gây họa”

Hiểu cái quần gì? Một đứa nhỏ ngu ngơ đần độn từ nhỏ, không dạy bảo rõ ràng mà đã nhốt vào viện hoang không nước không cơm không một chút đồ giữ ấm trong thời tiết rét lạnh, nữ nhân ngu xuẩn không biết dạy con. Đây chính là ý nghĩ trong đầu của Nhị di nương và Tần Hoán.

Nhị di nương tuy luôn âm thầm đối đầu với Đại phu nhân nhưng thực sự là một người tốt, bản năng của người mẹ lúc nào cũng hơn Đại phu nhân ngàn lần, nhìn thấy Tần Hoán như vậy cũng có thương tiếc, bộ dáng xinh đẹp tuy không bằng tỷ ruột của nàng ta nhưng cũng chỉ là hài tử, bị đối xử như nha hoàn suốt bao năm qua rất đáng thương.

Tần Hoán không ngờ Nhị di nương lại đối tốt như thế với mình, nhưng thật ra là đối tốt với mình hay đang mượn mình để châm chọc Đại phu nhân?

Nơi cổ đại này, đấu đá trong gia đình luôn luôn có, người có thể tin tưởng được bao nhiêu?

Cuối cùng, Lão phu nhân nhíu mi tâm lên tiếng: “Đứa nhỏ này cũng đã chịu khổ nhiều rồi, Mạc thị, đều là con gái của ngươi. Cũng không nên quá chăm sóc đứa này mà bỏ bê đứa kia. Còn có Uyển Như nữa, thân là tỷ tỷ, phải chăm sóc muội muội của mình” Thản nhiên dặn dò Đại phu nhân và Tần Uyển Như một cách ý tứ, hiển nhiên là đang căn nhắc bọn họ vể vị trí của Tần Hoán.

Giúp bọn họ hiểu rõ rằng, Tần Hoán chính là Nhị tiểu thư của Phủ Thừa Tướng, trước sau đều không thể thay đổi được. Bọn họ nên đối xử tốt với nàng!

Buổi vấn an nhanh chóng kết thúc.

Tần Hoán thong dong đi về viện của mình, lúc đi ngang qua Tần Uyển Như, nhìn thấy nàng ta còn dịu dàng mỉm cưởi với mình khiến thâm tâm ngứa ngáy nhộn nhạo. Quả đúng là mỹ nhân cổ đại, mỉm cười cũng làm say lòng người khác!

Nàng thầm oán hận.

Nếu có thể xuyên qua làm nam nhân thì bản thân sẽ chân chính theo đuổi mỹ nhân khắp thiên hạ a~

Tiếc là… chỉ có thể làm tiểu nữ oa đáng yêu. Tần Hoán liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình, một thân quần áo vải lụa tầm thường, đầu tóc cũng chẳng có trang sức trâm cài xa xỉ, chỉ có thể búi đại lên một đống trên đầu cho gọn.

Từ đó rút ra được một kết luận: Tần Hoán nàng thiếu ngân lượng!

Nếu có thật nhiều ngân lượng thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, có câu nói “Có tiền thì không gì là không thể mua!” Vì thế trong đầu đã vạch sẵn nhiều kế hoạch kiếm ngân lượng nhanh nhất có thể.

Nhưng kiếm ngân lượng vừa không phải lao động mệt mỏi, công việc nhẹ nhàng mà có thể kiếm ra ngân lượng nhanh nhất và nhiều nhất thì tìm ở đâu? Đó là công việc gì?

Bán thân? Không được! Ai lại đi mua nữ oa đáng yêu về nhà để tốn một miệng cơm cơ chứ?

Buôn lậu? Mình cần tiền vốn để mua đồ buôn lậu! Vẫn không được.

Cái này cũng không tốt, cái kia cũng không xong. Tần Hoán bực bội đi đi lại lại trong phòng rầu rĩ không thôi, bực bội đá cái ghế, lực đạo không nhẹ khiến cái ghế văng ra xa trúng ngay tủ gỗ chứa mấy bình gốm cùng đồ chơi và tượng xứ. Tủ gỗ ngã, đồ vỡ tang vang lên tiếng vỡ nát lớn.

Nha hoàn đi ngang qua Họa Ý Viện nghe tiếng này cũng không lấy làm lạ, nghĩ rằng bệnh điên của Nhị tiểu thư lại phát tác nên không để ý nhiều.

Tần Hoán ngồi sụp xuống đất đau lòng nhìn mấy bình gốm xứ đã vỡ nát, mấy thứ này có thể bán được nha. Giờ vỡ hết rồi! Thiên a~ Tần Hoán sao mày ngủ xuẩn vậy hả????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN