Họa Phố
Quyển 14 - Chương 36: Phiên ngoại (02)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
# Bức ký họa thứ tư
Đây là một trang trong tập tranh vẽ của một đứa bé nào đó, phần rìa mép được dùng bút sáp tô đầy màu cam màu đỏ, chắc có lẽ là muốn diễn tả cảnh tượng bị bao phủ bởi thật nhiều thật nhiều cây phong đỏ cùng cây hoàng lư, ở giữa là một cái nhà được vẽ bằng mấy nét thô sơ đơn giản, giống như có thể xuyên tường nhìn thấy những người đang nghỉ ngơi bên trong, trong đó có hai người đang ở góc phòng đánh cờ, có hai người ở một góc khác đọc sách, lại có ba người bu quanh máy tính không biết đang nhìn cái gì, cùng một đám người khác đang ngồi cạnh nhau ăn uống tán gẫu, ở bên ngoài có ba người đang dùng bếp nhỏ nấu cái gì đấy.
Ngôi nhà lợp mái ngói cổ xưa, bên trên có một cái bảng tô vẽ bằng bút sáp màu đen, được viết hai chữ ngây ngô non nớt: Phong Lư.
* * * * *
Mục Dịch Nhiên lần này chơi cờ vây gặp được đối thủ, mỗi nước đi đều phải suy ngẫm thật kỹ.
Nhạc Sầm thì ngược lại, ngồi ở phía đối diện có vẻ hết sức ung dung tự tại, thi thoảng còn lên tiếng tán gẫu với đối thủ của mình đôi ba câu “Lần đầu tiên Phong Lư đón khách nhỉ?”
“Hm?” Mục Dịch Nhiên hai ngón tay kẹp quân cờ đen, ngẩng đầu nhìn Nhạc Sầm “Ừm.”
“Tôi nhìn kiến trúc nơi này có vẻ cổ kính, nhưng theo trang trí, bàn ghế dụng cụ cùng với độ cũ mới của sách báo, cảm giác như là rất ít khi tiếp khách. Nhân viên công tác nơi đây tuy được đào tạo huấn luyện rất nghiêm chỉnh, nhưng thái độ đối với khách cứ có gì đó lễ phép quá mức, chứ không ung dung như đã thành thói quen.” Nhạc Sầm nói xong, mắt nhìn bàn cờ, cầm lấy quân trắng đặt ở một vị trí làm cho người ta hoàn toàn không ngờ tới.
Mục Dịch Nhiên chống cằm im lặng một lúc, nói “Nếu như chị vào tranh sớm một chút, có lẽ mọi người cũng sẽ bớt được một chút hy sinh.”
Nhạc Sầm có hơi trầm mặc một lát, rồi mới nhẹ giọng cười nói “Hiếm lắm mới nghe được lời tán dương từ Mục tiên sinh.”
Tiếng ồn ào cười giỡn của đám La Bộ ngồi ở bên kia đột nhiên cất cao “Gì mà —— lởm dữ vậy? Còn dám xưng phim kinh dị? Còn thua xa cả “Lỗ tai bự TuTu” nữa! Coi bộ vào tranh đúng là rèn lòng can đảm của tui ghê nhờ.”
Lý Tiểu Xuân ngồi ở giữa nói “Còn tôi thì trước giờ đều vô cảm với phim kinh dị, bởi vì biết toàn là giả, đều là đạo cụ cả.”
Vệ Đông ngó La Bộ “Chú mày đâu ra cái thói mở mồm vào tranh khép mồm cũng vào tranh, rồi tính giải thích với bạn gái của chú thế nào?”
Mà ở một cái bàn cách đó không xa, bạn gái của La Bộ và mấy đồng chí nữ đang cùng nhau uống trà bánh trò chuyện tán gẫu, hoàn toàn nhìn không ra có chút nào lạc quẻ, hình như còn vừa mới hẹn với Cố Thanh Thanh cuối tuần này sẽ cùng nhau đi bờ hồ ngắm cò trắng.
“Tui chưa từng thấy qua cò trắng ở ngoài đời thật bao giờ á,” Bạn gái của La Bộ cười đến siêu ngọt ngào “Hồi lúc tui học trung học thích mấy áng văn của Giản Trinh lắm, tui nhớ cô ấy từng viết một câu: Khi em chẳng thể vỗ về anh, hay anh chẳng còn quan tâm em nữa, xin hãy ghi nhớ một điều, trong những tháng năm nhỏ vụn của đôi ta, từng có mười hai chú cò trắng bay qua mặt hồ thu.” (*)
“Đẹp ghê luôn,” Cố Thanh Thanh gật gù liên tục “Mình cũng nhớ, hồi nhỏ thích nhất là chép lại thơ Đỗ Mục, trong đó cũng có một bài viết về cò trắng: Kinh phi viễn ánh bích sơn khứ, nhất thụ lê hoa lạc vãn phong (*). —— Nếu như là để ẩn dụ cảnh hoa lê rơi đã đẹp lắm lắm rồi, nhưng hoa lê kia lại dùng để so sánh một bầy cò đang vỗ cánh bay đi, thật sự là đẹp đến không sao tả xiết luôn!”
Hai cô gái lúc này quả thật là hận vì gặp nhau quá muộn..
Ngô Du ngồi ở bên cạnh ăn hạt dẻ rang đường khựng một cái, nhỏ giọng thì thầm hỏi Phương Phỉ ở bên cạnh “Hiện tại lập tức bảo cô nghĩ ra một bài thơ tả cò trắng, cô làm được hông?”
“Được chứ, ‘Lưỡng chích hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộ thượng thanh thiên’.” (*) Phương Phỉ đối đáp hết sức trôi chảy.
“Được phết nha, nếu trong tranh mà ra đề này cho tui, tui bảo đảm mắt chữ O mồm chữ A.”
Phương Phỉ tiếp tục đọc cho hết bài thơ kia “Cô phàm viễn ảnh bích không tận, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn (*).”
“Thặc toẹt vời!” Ngô Du bật ngón tay cái, lại quay sang nhìn Thiệu Lăng vẻ mặt ‘méo thể tin nổi’ đang ngồi bên cạnh “Thiệu tổng, tới cả hạt dẻ rang đường mà anh cũng không biết cách ăn hả, đó là vỏ mà!”
—— Vệ Đông “…Hỏi thật đấy Củ Cải, chú mày rốt cuộc giải thích với bạn gái về vụ kia như nào ấy.”
La Bộ vẻ mặt điềm nhiên ngó mắt nhìn cảnh cương thi mẹ đang gào khóc nức nở đẻ ra hơn một vạn cương thi nhỏ lớp nha lớp nhớp, miệng cắn một cái mứt hồng ngọt đến ê răng “Thì bảo chúng ta là một cái đoàn, đang cũng nhau chơi một game vượt ải tên là 《 Họa Phố 》.”
Vệ Đông “…”
Lý Tiểu Xuân nhỏ giọng nói “Cho dù bạn gái của cậu không có hứng thú với gêm gủng gì, nhưng lỡ như ngày nào đấy cô ấy nổi hứng chạy lên mạng tìm thử thì sao, hoặc là lúc nói chuyện với bạn bè vô tình nhắc đến sau đó phát hiện hoàn toàn không có cái game kia thì làm sao?”
La Bộ cười hết sức thoải mái “Bởi nên, tui tính cùng với thằng bạn mở công ty game hợp tác làm một cái nè.”
Vệ Đông giật cả mình “Đù má, tui tuyệt đối sẽ không chơi không tìm cái game quỷ đấy.”
Lý Tiểu Xuân “La Bộ, cậu với bạn gái cậu quả thật là chân ái ha.”
“Đương nhiên rồi,” La Bộ duỗi lưng một cái “Bạn gái của tui nói thích chỗ này, dự định là hàng năm đều đến chơi một lần na.”
“Đại lão có bảo là Phong Lư vẫn sẽ luôn chào đón chúng ta.” Lý Tiểu Xuân thậm chí còn từng sinh ra ý niệm ở lại nơi này kiếm cái việc đầu bếp nào đó làm luôn cho rồi, như vậy ngày nào cũng được ở đây.
***
Phong Lư là một ngôi biệt thự xây ở giữa núi, ở bên cạnh biệt thự còn xây một cái sưởng hiên (*) toàn bằng pha lê dựa vào núi.
Lúc này mọi người đều ở bên trong tòa sưởng hiên ấy, xuyên qua vách tường kính pha lê trong suốt, nhìn ra cảnh sắc mùa thu tuyệt đẹp.
Ánh nắng thu tháng mười đong đưa rực rỡ ngập tràn ở bên ngoài.
Kha Tầm, Tần Tứ cùng cậu con trai chín tuổi của Hoa quán trưởng lúc này đang ở ngoài đấy, pha trà bằng cách thức cổ điển.
Hoa quán trưởng nhìn xuyên qua tường kính pha lê, trông thằng con trai đùa giỡn đến không biết mệt là gì của mình, cùng với đứa con gái bảy tuổi đang ngồi chăm chú vẽ tranh dưới gốc cây phong lớn, trong lòng bỗng dâng tràn cảm xúc năm tháng bình yên.
Chu Hạo Văn ngồi bên cạnh vùi đầu đọc sách, từ sau khi giảng với cậu ta một ít kiến thức ít người biết về các phong tục Tết, cũng lấy một quyển có liên quan từ kệ sách đưa cho, cậu ta liền ngồi nhìn mê mẩn đến bây giờ.
Đám người La Bộ Vệ Đông bên kia là náo nhiệt nhất, Hoa quán trưởng nhìn, bất giác cười nói “Mới nãy lúc đi trên con đường kính kia, Củ Cải rõ ràng sợ đến cứng cả người, khác hẳn hoàn toàn so với lúc này. Nhìn cậu ta lúc ấy làm tôi chợt nhớ tới cái lần đầu mình lái xe.”
Chu Hạo văn “…”
Hoa quán trưởng vẫn cười nói tiếp “Lần đầu tiên lái xe, tôi đã chạy ra cao tốc rồi, thật chứ, suốt dọc đường đi tới con mắt tôi cũng không dám chớp nữa, cả người mồ hôi đầm đìa như tắm, giờ nhớ lại cũng không biết làm thế nào mà có thể chạy được những ba tiếng đồng hồ.”
Chu Hạo văn “…”
Lý Tiểu Xuân lúc này xen mồm cắt ngang “Hoa quán trưởng, chắc ngài không biết lái xe còn có ý khác đúng hông?”
Hoa quán trưởng “Ồ? Lái cái xe thôi mà, đơn giản đến thế mà cũng có hàm nghĩa khác à?” Nói xong liền quay qua hỏi Chu Hạo Văn “Hạo Văn, tới lượt cậu giúp tôi phổ cập kiến thức một chút rồi đó, tôi phải cố gắng học hỏi tiếng lóng của mấy cô cậu trẻ tuổi mới được.”
Chu Hạo văn “…Chúng ta tiếp tục nói về phong tục Tết đi.”
*
# Bức ký họa thứ năm
Đây là một tấm giấy bìa cứng hình trứng, nếu như không lật nó ra, sẽ rất khó phát hiện đây hóa ra là một tấm thiệp cưới được thiết kế hết sức độc đáo.
Mặt sau của tấm thiệp cưới có một bức tranh, thoạt nhìn như là dùng bút lông đầu nhỏ vẽ nên, đường nét thanh mảnh mà xinh đẹp, chỉ vài nét sơ sài đã phác ra một khung cảnh hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, toàn bộ mọi người trong tranh ai nấy cũng ăn mặc hết sức xinh đẹp, nhất là hai vị nam tính mặc đồ vest đứng ở giữa, có thể nói là nổi bật nhất toàn hình ảnh.
Một người cao hơn người còn lại chút xíu, mắt mũi mặt mày đều là tràn ngập ý cười, quả thực trái ngược hoàn toàn so với khí chất lạnh nhạt vốn có của hắn, còn người bên cạnh hắn cũng toét miệng nở nụ cười xán lạn mà tươi tắn, nụ cười ấy giống như có sức cảm nhiễm lan truyền cho toàn bộ những người bên cạnh.
Toàn bộ những người có mặt trong bức tranh ấy đều đang mỉm cười, có người như đang nâng ly nói lời chúc phúc, hay như đang nói chuyện gì đó rất thú vị đặc sắc, mà trong đó có hai cô gái mặc váy dạ hội cực kỳ bắt mắt, hai người họ xúm quanh một người đàn ông đang cầm hoa tươi trong tay, vẻ mặt như đang phàn nàn oán trách tại sao lại là người này bắt được hoa.
Mà người đàn ông kia, thì đang nhìn chằm chằm bó hoa trong tay, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]
=w= Okela vậy là Họa Phố chính thức kết thúc rồi ha, tớ cũng hông biết nói gì để phát biểu cho nó ngầu nữa….
Ờm đại khái có lẽ đây là bộ đầu tiên mà tớ edit với tốc độ thần thánh như zậy, một phần sợ lười quá lại hố, phần nữa là vì tớ siêu siêu siêu thích bộ này, rất muốn giới thiệu cho càng nhiều người biết, tại hồi tớ đọc bản cv thì đã cảm giác nó khó nhằng rồi, phức tạp mà khó hiểu quá xá (toàn đọc lướt hông, tới lần thứ 2 3 4 vì edit mới đọc lại và mới hiểu ấy chứ).
Điểm tớ thích nhất ở bộ này là về chủ đề, mỗi chủ đề của nó đều cụ thể mà rõ ràng trong các bức tranh, hơn nữa liên kết với nhau vô cùng chặt chẽ, dẫn đến đáp án cuối cùng, bởi vậy kết thúc của nó với tớ mà nói siêuuuuuu VIÊN MÃN chứ không hề đầu to đuýt teo như vô số tác phẩm vô hạn lưu khác. Thứ nữa là các nhân vật bên trong truyện, nhân vật chính thì khỏi nói rồi, ai cũng có điểm đặc sắc riêng, mà dù là kiểu mấy nhân vật phụ hay gì cũng có nét riêng nhè nhẹ để nhớ (=T= ầu, tới giờ vẫn nhớ mãi La Duy…). Và điều cuối cùng là cái kết của nó, rất đáng suy nghĩ.
À ờm bảo không nói mà nói nhèo quá, thôi tớ ngậm mồm đây =w=
Hẹn gặp lại mọi người ở bộ khác nhá ~ Mãi eo <3
_________________________
Chú thích
(*) Đây là một câu trích trong “Tứ nguyệt liệt bạch” (Lụa rạn tháng tư… đừng hỏi mị nó là cái giống gì) của nhà văn nổi tiếng Giản Trinh.
Bên dưới là trích đầu đuôi của cả câu, thông cảm người ta văn chương lai láng còn mị thì văn chương cục súc nên không dịch lãng mạn được, chỉ bảo đảm hơi hơi tròn ý thôi, đọc tham khảo hiểu là chính ha nên đừng xét nét quá =T=
Hôm ấy, em mượn xe lăn đẩy anh đến ven hồ ở ngoài bệnh viện, nắng thu mềm mại mênh mang rải rác khắp mọi nơi, lắc lư lãng đãng, thi thoảng lại xoắn quyện cỏ dại ven bờ hồ.
Em cảm giác xương gầy anh như chiều tà trên ánh sông, suy nghĩ em như khói chiếc nơi đại mạc.
Khi chúng ta ngồi trước mặt hồ, như sắp quên mất cuộc đời nơi đâu, đột nhiên ở xa xa mặt hồ xuất hiện một đàn cò trắng, nương theo gió nổi lên vút qua hồ bay đi mất, chẳng thể tìm ra được nữa. Hồ nước vẫn đấy, như thuyền đã chìm, mặt nước lặng thinh, gió cũng chẳng thổi, nơi chân trời tụ tập những vầng mây.
Anh hỏi em trên giấy: “Mấy con?”
Em đáp: “Mười hai con.” Anh nhẹ nhàng mà gật đầu.
Chắc là, sẽ chẳng còn sách cổ trúc trắc gập ghềnh nào có thể làm khó em và anh nữa. Khi anh mãi luôn dùng cái bi ai của thơ ca để chinh phục sinh mệnh bi ai, còn em lại thử dùng huyền nhai tiểu thuyết để tan rã huyền nhai của sinh mệnh; Khi em chẳng thể vỗ về anh, hay anh chẳng còn quan tâm em nữa, xin hãy ghi nhớ một điều, trong những tháng năm nhỏ vụn của đôi ta, từng có mười hai chú cò trắng bay qua mặt hồ thu.
(*) Đây là bài thơ Lộ Tư (鹭鸶 / cò trắng), một bài thơ do nhà thơ Đỗ Mục thời nhà Đường sáng tác, thuộc loại thất ngôn tuyệt cú (bảy chữ hết câu)
Bản gốc
Tuyết y tuyết phát thanh ngọc chủy
Quần bộ ngư nhi khê ảnh trung
Kinh phi viễn ánh bích sơn khứ
Nhất thụ lê hoa lạc vãn phong
Bản lược dịch (Vì bài này tớ không tìm được bản dịch bên mình nên tớ tự phịa vậy… oke tớ biết trình tớ kém, đọc cho hẻo thôi ha)
Áo trong mũ trắng miệng như ngọc
Thành đàn bắt cá giữa khe sông
Chấn kinh bay lạc soi bóng núi
Lác đác hoa lê trong gió đêm
(*) Câu thơ này nằm trong Tuyệt cú tứ thủ kỳ 3 của Đỗ Mục
Bản gốc
兩個黃鸝鳴翠柳,
一行白鷺上青天。
窗含西嶺千秋雪,
門泊東吳萬里船。
Lưỡng cá hoàng ly minh thuý liễu,
Nhất hàng bạch lộ thướng thanh thiên.
Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết,
Môn bạc Đông Ngô vạn lý thuyền.
Dịch nghĩa
Hai con hoàng anh hót trong hàng liễu biếc,
Một hàng cò trắng bay vút lên trời xanh.
Song cửa ngậm tuyết núi Tây Lĩnh đã từ nghìn năm,
Ngoài cửa đậu những con thuyền của Đông Ngô xa tới muôn dặm.
(*) Được rồi, tớ phải bóc phốt Phỉ ca vì cái tội đọc lộn xộn hai câu thơ này (vậy mà còn tưởng là cùng bài mới ghê chứ), nhớ lại đợt đấy Tần ca cũng đọc bậy bạ lum la, quả là không cùng một kiểu người thì chẳng chung được một đội mà
Câu đầu là “Cô phàm viễn ảnh bích không tận” nằm trong bài thơ Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng (quen hem, trong Văn học lớp 10 có đó =w=). Nếu mọi người còn nhớ thì sau câu này sẽ là câu “Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.”
Câu sau là “Khinh chu dĩ quá vạn trùng sơn” nằm trong Há Giang Lăng – Tảo phát Bạch Đế thành của Lý Bạch
Mọi người có thể google để biết thêm chi tiết, phần bóc phốt tới đây là chấm dứt
(*) Sưởng hiên (敞轩): Sưởng: tức là rộng mở, không có vách ngăn hoặc vách che lại; Hiên, là loại đình (để nghỉ ngơi ngoài trời) có kích thước lớn, từ trước ra sau có mái hiên lớn, hai bên có mái hiên nhỏ, một kiểu kiến trúc đặc trưng của Trung Quốc. Vậy, sưởng hiên là kiểu kiến trúc hiên đình với tầm nhìn trống trải, nhưng không thể ở lại.
Xem minh họa tạm bên dưới, nó kiểu na ná vậy cơ mà bốn bề toàn kính á.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!