Hoa Phong Bạch Vân - Chương 12: Bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Hoa Phong Bạch Vân


Chương 12: Bất ngờ


Lúc này trong sân tập luyện chung tại Vân Tiêu Điện, một trăm lẻ ba đệ tử của năm lớp tập trung đầy đủ, xếp thành năm hàng thẳng tắp, mỗi hàng một lớp, mặt hướng về phía trước. Trước mặt họ là Lãnh Vân Hàn.

Lãnh Vân Hàn nhìn đám đệ tử phía dưới một chút thấy đã ổn liền mỉm cười nói. “ Như các sư muội, sư đệ đã biết. Hôm nay chúng ta sẽ thực hành về khả năng nắm bắt nguyên tố và điều khiển chúng. Đây cũng là bài kiểm tra khảo hạch năng lực của từng người. Buổi sáng mọi người đã được học lí thuyết về nó, nên sư huynh mong rằng mọi người sẽ không làm sư huynh thất vọng. Mọi người đã sẵn sàng chưa. “

“ Rồi. ‘ Một trăm lẻ ba đệ tử đồng thanh đáp.

Lãnh Vân Hàn gật đầu hài lòng mỉm cười nói tiếp. “ Được rồi, vậy bây giờ bắt đầu khảo hạch, yêu cầu rất đơn giản. Mỗi người chỉ cần bước qua Truyền Tống Trận, phía bên kia Truyền Tống Trận là Vân Vụ Sâm Lâm ở phía Bắc. Tất cả vào trong đó, mỗi người tìm kiếm năm gốc Vân Thiên Thảo. Vân Thiên Thảo có lá của chúng màu trắng và có hình dạng như một đám mây, vào ban đêm tỏa ra ánh sáng ngân sắc, thường mọc rãi rác trong Vân Vụ Sâm Lâm. Mọi người sẽ ở trong Vân Vụ Sâm Lâm hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba phải thoát ra khỏi khu rừng, bước vào Truyền Tống Trận ngoài bìa rừng để trở về Vân Tiêu Điện, giao năm gốc Vân Thiên Thảo cho sư huynh là đã hoàn thành nhiệm vụ. Lưu ý một điều, bên trong Vân vụ Sâm Lâm rất nguy hiểm, nên yêu cầu mọi người hãy tìm cho mình bạn đồng hành, như vậy có thể giảm bớt một phần nguy hiểm. Bên trong Vân Vụ Sâm Lâm cũng có rất nhiều Linh Thú cấp bậc cao, nên nếu có gặp chúng thì không nên ham chiến mà phải tránh xa. Đương nhiên nếu gặp nguy hiểm và muốn bỏ cuộc, thì mọi người có thể bóp nát quả cầu thủy tinh thành bột phấn, ngay lập tức sẽ trở lại Tiêu Vân Điện, và nếu bỏ cuộc giữa chừng thì đồng nghĩa với việc đệ tử đó không vượt qua bài khảo hạch lần này. “

Lãnh Vân Hàn vừa nói vừa chỉ về giá để những quả cầu thủy tinh, một bên là một cánh cổng hình tròn, viền cổng được làm bằng bạch ngọc, bốn phía có để bốn viên ngọc màu xanh dương tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bên trong viền cổng là một màn ánh sáng màu xanh – đây chính là Truyền Tống Trận.

Hơn trăm đệ tử nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý, sau đó dưới sự chỉ thị của Lãnh Vân Hàn, từng người lần lượt cầm lấy một quả cầu thủy tinh sau đó đi qua Truyền Tống Trận.

Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên kì và Tần Thiên Hạo liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở một nụ cười, sau đó liền tiến lại gần giá gỗ, cầm lấy quả cầu thủy tinh, vững bước đi vào Truyền Tống Trận.

Đợi sau khi người cuối cùng đi qua, Lãnh Vân Hàn lập tức thu hồi Truyền Tống Trận, sử dụng thuật ngự kiếm bay về phía Vân Nguyệt Điện – nơi nghị sự của Bạch Vân Sơn.

Bên trong Vân Nguyệt Điện

Trên chủ tọa là Bạch Vân Chưởng Môn một thân ngân y đang ngồi, dung nhan tinh xảo, tuấn mĩ tuyệt luân, khí chất thanh cao, lạnh lùng trong trẻo như mặt trăng, ấn kí ngân sắc trên mi tâm tuyệt đẹp.

Ngồi bên phải là một nam tử vận sam y, dung mạo anh tuấn, khí chất trầm ổn, nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, y chính là Nghiêm Tôn – Lãnh Tà Trần.

Ngồi bên trái là một nam tử vận hoa phục màu xanh dương, diện mạo yêu nghiệt, hoa đào song mâu mị hoặc nhân tâm, lại thêm chính giữa mi tâm điểm một nốt chu sa đỏ rực càng tăng thêm khí chất yêu nghiệt của y, vạt áo trước ngực khẽ mở để lộ ra một mãng da thịt săn chắc, ẩn ẩn có thể thấy rõ xương quai xanh tinh xảo, thật khiến người ta khó mà kiềm chế được loại dụ hoặc này, đúng là yêu nghiệt ngàn năm có một, nam tử chính là Vũ Tôn – Phong Dật Lưu.

Lãnh Vân Hàn từ bên ngoài đi vào đại điện Vân Nguyệt Điện, vẻ mặt cung kính hành lễ với ba người Phong Vân Lưu Thủy.

“ Đệ tử Lãnh Vân Hàn tham kiến Chưởng Môn Sư Thúc, Sư Phụ, Vũ tôn sư thúc. “

“ Miễn lễ. “ Phong Vân Lưu Thủy khẽ phất tay, lạnh nhạt nói. Lãnh Tà Trần thì im lặng không nói, Phong Dật Lưu vân vê lọn tóc trước ngực, lười biếng nằm nghiêng trên tọa kỉ.

“ Tạ Chưởng Môn sư thúc. “ Lãnh Vân Hàn nói xong đứng dậy chờ chỉ thị.

“ Mọi việc tiến hành sao rồi? “ Lời này là của Lãnh Tà Trần.

“ Bẩm sư phụ, đã làm xong. “ Lãnh Vân Hàn cung kính bẩm báo.

“ Ân, vậy thì làm đi. “ Phong Dật Lưu lười biếng nói.

“ Đệ tử đã rõ. “

Lãnh Vân Hàn nói xong liền đi đến chính giữa đại điện, hai tay giao nhau làm thủ thế tạo ra kết ấn, một luồng ánh sáng màu trắng phát ra từ tay y, y làm động tác tay khiến luồng ánh sáng trắng đánh thẳng về phía giữa đại sảnh. Ánh sáng trắng sau khi tiếp xúc bề mặt đại điện lập tức bị hấp thụ, chỉ nghe một tiếng cạch, bề mặt giữa đại điện lập tức xuất hiện một vòng tròn, từ vòng tròn nổi lên một cái Chậu Pha Lê có chứa nước bên trong tỏa ánh sáng bảy màu cầu vồng tuyệt đẹp, từng dãi màu ánh sáng bảy màu cầu vồng bay tán loạn trên không trung, sau đó kết hợp lại tạo thành một màn hình lớn, màn hình này được gọi là Vân Linh Kính, bên trong Vân Linh Kính chính là hình ảnh của các tân môn đệ tử bên trong Vân Vụ Sâm Lâm, mà Vân Linh Kính lúc này đang phản chiếu hình ảnh của Bạch Phong, Bạch Trúc Hi và Hàn Vi Vi.

Từ hình ảnh phản chiếu trên Vân Linh Kính mà Phong Vân Lưu Thủy, Lãnh Tà Trần và Phong Dật Lưu có thể nhìn thấy được các đệ tử thí luyện trong Vân Vụ Sâm Lâm vượt qua thử thách ra sao, từ đó đưa ra nhận xét và cân nhắc, đồng thời thông qua Vân Linh Kính ba người có thể biết rõ tình hình của chúng đệ tử, nếu có ai gặp nguy hiểm có thể kịp thời ra tay cứu.

Phong Vân Lưu Thủy lạnh nhạt nhìn hình ảnh trong Vân Linh Kính, Lãnh Tà Trần thì chỉ nhìn với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đúng với con người y, Phong Dật Lưu hứng thú dạt dào nhìn vào Vân Linh Kính mong sẽ có thể gặp được chuyện thú vị. Riêng Lãnh Vân Hàn thì hơi lo lắng nhìn vào bên trong Vân Linh Kính.

Thông qua Vân Linh Kính có thể thấy được tình trạng hiện giờ của nhóm người Bạch Phong. Tình trạng của họ cũng không khá lạc quan lắm.

Bạch Phong, Bạch Trúc Hi và Hàn Vi Vi trước khi đi vào Truyền Tống Trận đã thống nhất sẽ ở chung đội, dù sao thì ba người chơi với nhau cũng khá thân. Vừa bước vào Truyền Tống Trận, cả ba đã chia tách những người còn lại bước vào trong rừng, đi xa khỏi nơi ban đầu khoảng hai khắc thì cả ba đã đi đến một khu đất trống, chưa kịp nghĩ ngơi thì đã gặp phải sự tấn công của một con Linh Thú.

Huyễn Thú gồm có bốn loại là Huyền Thú, Ma Thú, Linh Thú và Thần Thú. Ma Thú là Huyễn Thú đặc trưng của Ma Giới, Linh Thú của Thiên Giới và Thần Thú của Thần Giới, còn Huyền Thú ở Nhân giới là cấp bậc thấp nhất trong Huyễn Thú. Huyền Thú ban đầu chỉ là động vật có tri thức, trãi qua trăm năm bắt đầu tu luyện thành Huyền Thú. Từ Huyền Thú muốn tu luyện thành Linh Thú phải trãi qua mười giai đoạn đó là Đại Huyền Thú, Địa Huyền Thú, Thiên Huyền Thú, Tinh Huyền Thú, Tông Huyền Thú, Phi Huyền Thú, Tôn Huyền Thú, Ngọc Huyền Thú, Vương Huyền Thú và Hoàng Huyền Thú. Mỗi giai đoạn lại chia ra từ Nhất Nguyệt đến Cửu Nguyệt. Các từ Đại, Địa, Thiên, Tinh, Tông, Phi, Tôn, Ngọc, Vương, Hoàng đều được dùng cho ba loại còn lại là Ma Thú, Linh Thú và Thần Thú, chỉ khác mỗi chữ Huyền thành Ma, Linh và Thần.

Trước mặt ba người lúc này là một con Mãng Xà lớn và dài cỡ ba mét, toàn thân nó đen nhánh, con Mãng Xà thè ra cái lưỡi chẻ đôi, miệng há to như cái chậu máu, cặp mắt lục sắc lạnh lẽo trừng trừng nhìn ba người. Ba người bất ngờ thấy mãng xà thì sợ hãi không thôi, đang yên đang lành lại gặp phải nó đã vậy còn là Địa Linh Thú tứ nguyệt Hắc Mãng Xà. Không đợi ba người kịp phản ứng, Hắc Mãng Xà đã tấn công ba người. Đầu tiên nó đưa cái đuôi dài của mình qua quét về phía Bạch Trúc Hi. Bạch Trúc Hi chưa kịp hoàn hồn liền bị cái đuôi dài của mãng xà quất trúng bị văng ra xa tạo thành một đường cong tuyệt đẹp cuối cùng đập người vào thân cây rớt xuống đất. Hắc Mãng xà thấy vậy thì vui vẻ ngoắt cái đuôi hua qua hua lại. Sau đó dùng cặp mắt lục sắc của nó nhìn Hàn Vi Vi, phun lửa về phía Hàn Vi Vi, Hàn Vi Vi thấy Bạch Trúc Hi bị Hắc Mãng Xà đánh văng thì hoàn hồn lại, nhìn Hắc Mãng Xà bằng cặp mắt giận dữ. Nàng thật không ngờ con Linh Thú này lại dám tấn công tỷ mụi tốt của nàng, xem ra cần phải cho nó một bài học mới được. Nghĩ vậy Hàn Vi Vi liền vận linh lực vào tay, vận dụng Băng Linh Quyết tạo ra một làn khí lạnh đánh về phía ngọn lửa do Hắc Mãng Xà phun ra, ngọn lửa bị bao trùm bởi hàn khí lập tức bị đóng băng, vỡ ra thành từng mãnh. Hắc Mãng Xà tức giận vì công kích của nó bị Hàn Vi Vi hóa giải.

Bạch Phong nhân cơ hội đó phóng xuất ra một đạo kim quang đánh về phía Hắc Mãng Xà, Hắc Mãng Xà bị trúng chiêu ăn đau lập tức nổi giận phun ra một ngọn lửa lớn về phía Bạch Phong, đuôi hướng Hàn Vi Vi mà quất tới. Bạch Phong lập tức né tránh công kích thành công, Hàn Vi Vi thấy cái đuôi Hắc Mãng Xà đang tiến lại gần liền nhảy lên không trung né tránh. Bạch phong liền lấy kiếm từ Giới Linh, rút kiếm ra khỏi vỏ, phi thân về phía Mãng Xà mà chém. Hắc Mãng Xà thấy vậy liền dùng đuôi quất về phía Bạch Phong ý đồ quất bay y. Nhưng Bạch phong làm sao có thể khiến Hắc Mãng Xà được như ý nguyện, y liền xoay người một cái tránh thoát cái đuôi, phi thân nhảy lên cành cây gần đó mà đứng.

Bạch Trúc Hi bên kia sau khi bị quất ngã đập vào thân cây, nằm dưới đất ôm lấy thân thể bị đau, không ngừng hút đổ khí lạnh rên rỉ. Nhưng nghĩ lại bản thân bị quất khiến mình đầy thương tích thì tức giận không thôi. Liền nhanh chóng đứng dậy, vừa đứng dậy liền thấy Bạch Phong và Hàn Vi Vi đang chiến đấu với Hắc Mãng Xà liền vận dụng linh lực trong cơ thể tạo ra một thủy cầu ném về phía Hắc Mãng Xà, bản thân thì triệu hồi kiếm từ Giới Linh phi thân về phía Hắc Mãng Xà nhập chiến.

Trông Hắc Mãng Xà vừa to vừa lớn cứ nghĩ nó di chuyển không linh hoạt, thế nhưng chỉ thấy Hắc Mãng Xà lắc mình một cái đã thành công tránh được đòn công kích của Bạch Trúc Hi. Bạch Phong mắt thấy mãng xà tránh được đòn công kích, quay qua thì thấy Bạch Trúc Hi thân mang sát khí đang vọt đến đây thì thầm cảm thấy may mắn, may mắn mụi mụi của y không có vấn đề gì. Tiếp đó y tạo ra một cơn lốc điều khiển di chuyển đến chỗ mãng xà, Hắc Mãng Xà mắt thấy cơn lốc tiến về phía nó liền dùng đuôi của nó hướng lên trên quất đuôi tạo thành nhiều vòng tròn, chẳng mấy chốc một cơn lốc được tạo ra nhờ cái đuôi của nó, Hắc Mãng Xà thấy cơn lốc do nó tạo ra cũng đã được liền cho ném về phía cơn lốc do Bạch Phong tạo ra. Ngay khi hai cơn lốc tiếp xúc với nhau, một đạo kình khí phóng ra ngoài, đất đá xung quanh bị cuốn bay, phút chốc khói bụi mịt mù.

Sau khi bụi đất tan ra thì chỉ thấy một thân hình dài thườn thượt di chuyển linh hoạt tấn công về phía Bạch Phong. Bạch Trúc Hi thấy vậy thì vội kêu lên một tiếng cẩn thận liền vận dụng hỏa linh lực tấn công về phía Hắc Mãng Xà, Hắc Mãng Xà trúng một kích bị đánh văng ra xa. Hàn Vi Vi nhân cơ hội lập tức sử dụng Băng Linh Lực tạo ra một đám Băng Tiễn phóng về phía Hắc Mãng Xà. Hắc Mãng Xà cảm nhận được đợt công kích của Hàn Vi Vi lập tức linh hoạt né tránh. Thấy Hắc Mãng Xà sắp tránh thoát công kích, Bạch Trúc Hi liền vận dụng Thủy linh lực tạo ra một đoàn công kích đánh về phía Hắc Mãng Xà, Bạch Phong thấy vậy đồng thời vận dụng Ám Linh Lực tạo ra một đoàn khí đen công kích về phía Hắc Mãng Xà.

Hắc Mãng Xà mắt thấy hai phía đều bị công kích thì lắc mình tránh về phía khác, Hàn Vi Vi chỉ chờ có thế lại một lần nữa tạo ra Băng Tiễn phóng về phía Hắc Mãng Xà, Hắc Mãng Xà vì bất ngờ không kịp né tránh lập tức trúng một kích, mắt thấy không thể đánh bại mấy người này, nó liền phun ra một ngọn lửa về phía ba người lúc này đã tụ lại một chỗ, Bạch Trúc Hi thấy vậy liền nở nụ cười khinh thường tạo ra một tấm chắn bằng thủy linh lực, đợi cho lửa tan thì đã không thấy bóng dáng Hắc Mãng Xà.

Bạch Phong thầm rủa một tiếng, sau đó cất kiếm vào Giới Linh, Bạch Trúc Hi tức giận giậm chân nhưng cũng không biết làm gì, nàng thề nếu lần nữa gặp lại nó sẽ cho Hắc Mãng Xà biết tay, Hàn Vi Vi thì kéo Bạch Trúc Hi sang một bên, vận dụng quang linh lực chữa thương cho Bạch Trúc Hi. Sau khi ba người dọn dẹp một chút phát hiện ra hai gốc Vân Thiên Thảo mọc gần đó liền thu vào Giới Linh, sau liền rời khỏi nơi đó.

Lãnh Vân Hàn thấy nhóm ba người Bạch Phong hoàn thành thử thách thì thầm hài lòng, Lãnh Tà Trần sâu kín nhìn Bạch Trúc Hi một cái không biết suy nghĩ gì, Phong Vân Lưu Thủy thì chỉ lẳng lặng quan sát không nói gì, Phong Dật Lưu hứng thú nhìn Bạch Phong.

Qua một lúc lâu, Lãnh Tà Trần mở miệng sâu kín nói. “ Ba người này tư chất không tồi, nếu tận tâm bồi dưỡng ắt hẵn sẽ là viên ngọc sáng, nhất là Bạch Phong kia. “

Phong Dật Lưu cũng gật đầu cợt nhã nói. “ Đại sư huynh nói phải. “

Lãnh Tà Trần nghe vậy thì lườm Phong Dật Lưu một cái, sau đó không thèm để ý liền hướng Phong Vân Lưu Thủy nói. “ Sư đệ thấy sao? “

Phong Dật Lưu nhận được ánh mắt đáng sợ của Lãnh Tà Trần thì thầm cảm thấy tủi thân, y chỉ là muốn khen sư huynh thôi mà, có cần dữ vậy không, cứng ngắc như vậy hèn chi không lấy được vợ.

Phong Vân Lưu Thủy nghe Lãnh Tà Trần hỏi liền lạnh nhạt trả lời. “ Ân, cũng tạm được. “

Sau đó hướng Lãnh Vân Hàn gật đầu một cái, Lãnh Vân Hàn lập tức phất tay một cái, hình ảnh lập tức thay đổi, lần này là nhóm người Thiên Ngọc Vũ, Vong Tuyệt và Huyền Thiên Tứ. Ba người này đối đầu với một con Địa Linh Thú bát nguyệt Bạch Hổ. Ba người phối hợp ăn ý chẳng mấy chốc đã khiến cho Bạch Hổ bỏ chạy, đồng thời gần đó cũng thu hoặc được hai gốc Vân Thiên Thảo.

Tiếp đó là nhóm của Lâm Chấn Thành với Vũ Thiên Từ đối đầu với Địa Linh Thú thất nguyệt Vân Văn Phong Báo, thực lực của hai người cũng không tồi, nên chỉ mất hai khắc là đã giải quyết xong, lấy được hai gốc Vân Thiên Thảo gần đó.

Ngay sau đó là nhóm của Hoa Lạc Tử Nguyệt. Không xem thì thôi, vừa thấy đã khiến Lãnh Vân Hàn lo lắng không thôi, Lãnh Tà Trần sắc mặt ngưng trọng nhìn từng cử chỉ của cả ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt, Phong Vân Lưu Thủy như có điều suy nghĩ nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt, Phong Dật Lưu thì hứng thú nồng đượm, híp mắt xem diễn.

Lãnh Vân Hàn cung kính cúi đầu nói với Phong Vân Lưu Thủy với giọng điệu lo lắng. “ Chưởng Môn sư thúc, phải làm sao đây? Thủy Long này chỉ sợ cả ba người họ không đối phó được lâu. “

Phong Vân Lưu Thủy định lên tiếng thì Phong Dật Lưu đã lên tiếng cướp lời. “ Khoan đã, cứ để đó đi, ta thấy Thủy Long cũng không có ác ý gì mấy, nếu không họ còn có thể an toàn mà vào trong trung tâm Vân Vụ Sâm Lâm sao. “

Sở dĩ gọi là Vân Vụ Sâm Lâm là vì trong Sâm Lâm quanh năm bị mây mù che phủ, bên trong có vô số linh Thú từ Đại Linh Thú đến Phi Linh Thú, trong đó còn có ba Linh Thú cấp bậc cao là Hoàng Linh Thú Bát Nguyệt Cửu Vĩ Thiên Hồ, Ngọc Linh Thú Kim Thiên Điểu Lục Nguyệt và Tôn Linh Thú Ngũ Nguyệt Thủy Long.

Lãnh Vân Hàn nghe vậy, thấy Phong Vân Lưu Thủy và Lãnh Tà Trần không có ý phản đối liền không yên lòng đứng sang một bên quan sát ba người.

Phong Vân Lưu Thủy và Lãnh Tà Trần nghĩ thấy lời Phong Dật Lưu nói cũng không sai liền thoải mái xem diễn, nếu quả thật có vấn đề thì có Phong Vân Lưu Thủy ở đây còn lo xảy ra chuyện sao?

— —— —— —— —— —— —— —— —— ——–

Hoa lạc Tử Nguyệt, Tần Thiên Hạo và Mạc Thiên Kì sau khi bước qua Truyền Tống Trận liền cùng nhau xuất phát tiến sâu vào rừng.

Lúc này xung quanh ba người là một mãnh rừng rậm, cây cối um tùm. Ba người cảnh giác nhìn xung quanh thấy không có nguy hiểm liền bước đi về phía trước, tuy vậy ba người vẫn không ngừng cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. Càng đi về trong rừng, cây cối càng rậm rạp, ánh sáng càng ít, hầu như không nhìn thấy gì. Đi sâu trong rừng chừng một canh giờ thì ba người dần đi đến trung tâm khu rừng. Nguyên tưởng trung tâm rừng rậm sẽ là một mãnh cây cối dày đặt, lại không nghĩ đến nơi trung tâm lại là một hồ nước lớn, hồ nước có hình dáng là một vòng tròn lớn, mặt nước trong xanh, nước trong vắt có thể thấy đáy, nhưng điều kì lạ là trong hồ không hề có loài sinh vật gì sinh sống, kể cả là động vật lẫn thực vật.

Ba người nhìn trên mặt hồ thì thấy có một con Tôn Linh Thú Ngũ Nguyệt Thủy Long đang cuộn mình nằm trên mặt nước, Thủy Long cảm nhận thấy có người xâm nhập liền mở mắt ra nhìn về hướng ba người, đôi mắt thủy lam sắc ánh lên hình ảnh phản chiếu của ba người. Ba người lần đầu tiên được thấy loài rồng, còn là một con Thủy Long to lớn thì kinh ngạc không thôi. Thân là người Việt nam, từ nhỏ đã được học và nghe kể về truyền thuyết Âu Cơ và Lạc Long Quân, ba người đã xem bản thân là Con Rồng Cháu Tiên, cho nên khi nhìn thấy loài Rồng, niềm kính trọng xuất phát tự tận đáy lòng của ba người đối với loài rồng. Ba người không khỏi nhìn nhiều thêm về Thủy Long.

Thủy Long có hình dạng không khác gì so với tượng Rồng ở Việt Nam, chỉ khác là toàn thân Thủy Long là một màu xanh dương, dưới ánh nắng mặt trời có thể thấy rõ những cái vảy Rồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu xanh, cả thân Thủy Long tựa như được bao phủ bởi một vầng hào quang thánh khiết màu xanh.

Thủy Long đưa đôi mắt thủy lam sắc nhìn ba người một lần nữa, cái đuôi Rồng khẽ quẩy đạp lên mặt nước, khiến mặt nước không ngừng gợn sóng. Nó nhận thấy được một tia kính trọng trong đôi mắt của ba người thì không khỏi cảm thấy lạ. Tại sao ba con người này lại nhìn nó với ánh mắt đầy kính trọng? Ba người này nhìn qua khí chất bất phàm, thực lực cũng rất cường hãng, nhất là nữ tử vận bạch y kia, quả là lựa chọn không tồi. Tuy nhiên nó vẫn nghĩ nên thử sức mấy người này rồi tính sau.

Hoa Lạc Tử Nguyệt nhận thấy được Thủy Long đang nhìn nàng thì cảm thấy khó hiểu liền nhìn lại, chưa kịp nhìn kĩ Thủy Long thì cả ba đã thấy cái đuôi Rồng của Thủy Long quất lại về phía ba người. Ba người lập tức linh hoạt né tránh thành công.

Mặc dù không hiểu sao Thủy Long lại công kích ba người, nhưng ba người vẫn không biểu hiện gì lập tức công kích lại.

Phút chốc cả ba người cùng nhau đối chiến với Thủy Long, mặc dù hơi gian nan nhưng không có nguy hiểm.

Thủy Long dùng đuôi rồng đánh về phía Hoa Lạc Tử Nguyệt đang đánh lén từ phía sau nó. Hoa Lạc Tử Nguyệt thấy vậy liền nhanh chóng thu hồi công kích, vận dụng Vân Thiên Quyết thuấn di né tránh đuôi rồng, chuyển đến trước mặt Thủy Long đánh. Một bên Mạc Thiên Kì vận dụng lôi linh lực tạo ra một đạo sấm sét đánh về phía Thủy Long. Thủy Long lập tức di chuyển thân thể nhưng vẫn chậm bị dính một đạo sấm sét làm thân Rồng nó bị bao quanh bởi màu tím của lôi linh lực còn sót lại, vài dây sau mới biến mất. Thủy Long ngửa mặt lên trời thét rống một tiếng rồi vọt thân thể tiến về phía Mạc Thiên kì tấn công.

Tần Thiên Hạo lập tức dùng Mộc linh lực, lập tức từ dưới mặt đất mọc lên hàng loạt dây leo tiến về phía Thủy Long mà đi, dùng sức quấn chặt lên người Thủy Long, Thủy Long bị dây leo quấn chặt trong chốc lát khó thoát ra. Nhân cơ hội đó, Hoa Lạc Tử Nguyệt vận dụng băng linh lực tạo ra Vạn Tiên Băng có hình dạng mũi tên bằng băng phóng thẳng về phía Thủy Long mà đi.

Thủy Long mắt thấy Vạn Tiên Băng của Hoa Lạc Tử nguyệt sắp cắm vào nó liền toát mồ hôi cố gắng vùng vẫy phá bỏ dây leo, sau đó tránh thoát. Vạn Tiên Băng phóng trượt qua thân Thủy Long, toàn bộ theo quán tính phóng thẳng xuống dưới đất, một tiếng vang thật lớn, bụi bay mù mịt. Đợi bụi tan đi thì chỉ còn thấy mãnh đất trước kia vốn bằng phẳng nay lại xuất hiện hố sâu ngoắm, đủ thấy đòn công kích vừa nãy mạnh cỡ nào.

Thủy Long nhìn mà không khỏi rung mình, thầm nuốt nước miếng, cảm thấy may mắn. Hoàn hảo là không trúng nó, nếu không thì nó toi là cái chắc.

— —— —— —— —— —–

Phong Dật Lưu nhìn mà không khỏi chậc lưỡi, hứng thú nồng đượm nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt, quay sang Phong Vân Lưu Thủy nói. “ Nhị sư huynh, huynh xem, Nguyệt Nhi thực lực cũng không tệ, chi bằng nhân Đại Hội Bái Sư lần này huynh nhận con bé làm đề tử đi? Còn nếu huynh không nhận thì để đệ nhận vậy, đệ cảm thấy con bé rất thú vị. “

Phong Vân Lưu Thủy lạnh nhạt nói. “ Chuyện đó tính sau đi. “ Bàn tay trong ống tay áo khẽ động đậy, vài dây sau vẻ mặt vạn năm không đổi lạnh lùng tựa băng lại khẽ hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến mất.

Lãnh Tà Trần chỉ trầm ngâm nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt thông qua Vân Linh Kính. Lãnh Vân Hàn thấy công kích của cả ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt thì thầm cảm thán không thôi, xem ra là y đã lo lắng thừa rồi.

Phong Dật Lưu thấy Phong Vân Lưu Thủy nói vậy thì thầm cảm thán, sư huynh y quả là lạnh lùng a. Sau đó liền vui vẻ nói. “ Huynh cứ từ từ mà suy nghĩ, đệ thấy huynh lạnh lùng như vậy, còn Nguyệt Nhi lại hiếu động chắc chẳng đời nào bái huynh vi sư đâu, chắc chắn trong Đại Hội Bái Sư sẽ chọn đệ thôi. Ha… Ha…. “

Phong Vân Lưu Thủy từ chối cho ý kiến, ánh mắt thâm thúy tiếp tục nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt thông qua Vân Linh Kính.

— —— —— ———

Quay trở lại trận chiến.

Thủy Long sau khi nhìn thấy công kích của Hoa Lạc Tử Nguyệt thì chút chí khí muốn thử sức cũng không còn, nó bèn tìm cách làm sao để dừng cuộc chiến lại. Nhưng phải làm sao đây, chẳng lẽ bắt nó phải thay đổi thái độ nở nụ cười nói nó chỉ đùa chút thôi, nếu vậy thì mặt mũi của nó coi như xong. Sau này thể nào cũng sẽ bị đám bạn xấu của nó lấy ra làm trò cười mỗi ngày nhai đi nhai lại cái cảnh nó bị hạ mặt mũi, đến lúc đó chắc nó sẽ chết vì xấu hổ mất thôi.

Trong lúc Thủy Long đang suy nghĩ cách thoát thân thì Hoa Lạc Tử Nguyệt đã chuẩn bị công kích vận băng linh lực tạo ra Vạn Tiên Băng phóng về phía Thủy Long.

Thủy Long thấy vậy thì thầm kêu không ổn, đang chuẩn bị lắc mình né tránh công kích thì nó xui xẻo lại bị trúng một đạo sấm sét từ Mạc Thiên Kì, chưa dừng ở đó, nó còn bị Tần Thiên Hạo ném một Thủy Cầu về phía nó khiến nó bị đánh bay văng vào mặt hồ. Cứ tưởng là dừng ở đó, ai ngờ khi vừa tiếp xúc với nước, cả thân Rồng của nó bắt đầu bị ăn mòn đúng vị trí mà thủy cầu chạm vào, thật không may cho Thủy Long, thủy cầu mà Tần Thiên Hạo tạo ra là dựa theo tính chất ăn mòn của axit mà thành, nhờ vào phép thuật nên nó càng hoàn hảo hơn, không gì không thể ăn mòn. Thủy Long thấy vậy càng sốt ruột, khóc không ra nước mắt. Ô… ô… nó chỉ là muốn đùa chút thôi mà, có cần đánh nghiêm túc vậy không. Thật là, số nó sao mà xui quá vậy.

Cách nơi đó không xa, hai mỗ Linh Thú, một con là hồ ly, một con là kim điểu đang che miệng cười trộm, vui sướng khi người gặp họa. Chúng thấy Thủy Long bị hành hạ như vậy thì không khỏi cảm thấy vui vẻ. Hừ… cho ngươi tự cao tự đại, đã kêu không cần thử thực lực của họ mà không chịu, cho đáng đời, bổn Linh Thú ta đây đã đoán thì không bao giờ sai, ai kêu ngươi không chịu tin, bị vậy là còn nhẹ đó. Mỗ Hồ Ly nọ tự kỉ nghĩ.

Cơ mà mỗ Hồ Ly nói cũng không sai, nếu không phải Hoa Lạc Tử nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Họa cảm nhận được Thủy Long không có ác ý, nếu không, chỉ cần một ngọn lửa Lục Hỏa Chi Diệt thì Thủy Long còn có thể đứng trước mặt chiến đấu với ba người như bây giờ sao.

Mỗ Thủy Long lúc này cảm nhận sâu sắc cái cảm giác tự đập đá vào chân mình, nó bắt đầu hối hận bản thân tại sao lại quá tụ phụ, để rồi rơi vào kết quả này. Biết vậy đã chẳng làm. Nhưng trên đời này nào biết đến chữ ngờ, nó nào có thể ngờ được ba nhân loại mới tu tiên lại có thực lực nghịch thiên như vậy, rõ ràng chỉ mới tu tiên, mà đã có thể đánh bại được nó. Tuy nhiên, nó chỉ mới xuất ra ba phần thôi a, thực lực mà nó dùng để đối chiến với ba người chỉ tương đương với Thiên Linh Thú cao cấp. Nhưng cũng không thể phủ nhận, bằng vào thực lực này đã có thể dễ dàng khiến nó bại trong tình trạng chật vật như vậy, thì chỉ e sau này sẽ còn kinh khủng hơn nữa. Có điều nó vẫn có cảm giác ba người này không có xuất ra hết thực lực. Như vậy có nghĩa là thực lực của ba người còn cao hơn cả những gì mà ba người xuất ra. Nghĩ vậy, nó chợt cảm thấy tương lai tươi sáng, có lẽ Hồ Ly nói đúng, xem ra nó cần dừng cuộc chiến này lại rồi.

Thủy Long không chần chừ ngoi lên mặt nước, phóng đến trước mặt ba người, chỉ thấy trước mắt sáng ngời, một đạo ánh sáng màu xanh dương bao bọc lấy Thủy Long, ánh sáng tan ra liền xuất hiện một nam tử vận y phục màu xanh dương, dung mạo tuấn tú nhu hòa, kèm theo đó là một giọng nam dễ nghe vang lên.

“ Đừng đánh nữa, tiểu Thú đầu hàng. “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN