Hoa Phong Bạch Vân - Chương 21-2: Tâm loạn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Hoa Phong Bạch Vân


Chương 21-2: Tâm loạn (2)


Tử Nguyệt vung kiếm xuất chiêu, kiếm khí lưu động biến hoá muôn vàng, từng chiêu từng thức đều ép sát Vũ Thiên Từ.

Vũ Thiên Từ bình tĩnh gặp chiêu phá chiêu, thoạt nhìn không hề nao núng. Nàng nhìn không khỏi thầm khen y thân pháp tốt, kế tiếp chiêu thức xuất ra cũng mãnh liệt hơn.

Y tuy đấu với nàng cũng qua mấy trăm hiệp, nhưng cho dù thế vẫn không thấy trong chiêu thức của nàng có bất kì sơ hở nào, tuy vậy y vẫn không nóng vội. Y không tin nàng không có sơ hở nào trong chiêu thức.

Cứ thế, từng giây từng phút trôi qua, hai người vẫn đấu ngang tay ngang sức, ai cũng không chiếm được lợi thế.

Trong lúc giao đấu, bất chợt y nhìn thấy được chiêu kiếm của nàng lộ ra một chút sơ hở, y không dám manh động vì lo đó là kế sách của nàng, muốn lừa y rơi vào bẫy, nhưng sau vài hiệp đấu, y nhận thấy bộ pháp của nàng không ổn, y ngẩm nghĩ chắc nàng cũng đã kiệt sức, dù cho nàng có giỏi đến đâu thì nàng vẫn còn quá trẻ, đấu với y lâu như vậy cũng nên kiệt sức rồi. Sau khi thông suốt, y không chần chờ lợi dụng sơ hở hiếm có của nàng sử xuất chiêu thức kết thúc. Ngay lúc nghĩ bản thân đã thành công thì không nghĩ đến tình thế bỗng chốc xoay chuyển, chỉ vì một phút sai lầm cả đời ân hận. Lúc ngã xuống biển, được Lãnh Vân Hàn cứu lên, y vẫn không thể tin bản thân cứ thế mà thua. Y quả thật vẫn coi thường nàng.

” Đa tạ sư huynh đã nhường. “

Y bỗng chốc nở nụ cười mang ba phần tự giễu, bốn phần cảm thán, hai phần xấu hổ, một phần cảm giác phức tạp mà nàng đoán không ra nhìn nàng mà nói. “ Sư muội đã khách khí, sư huynh tự nhận tài không bằng muội, mong sau này vẫn còn cơ hội được cùng muội bàn luận. “ Có trách cũng chỉ có thể trách y đã quá chủ quan xen thường nàng, dẫn đến thua cuộc.

” Chắc chắn rồi. “ Nàng cười rất tươi, hai mắt toả sáng lung linh giống như ánh sáng của những vì sao trên trời vào ban đêm, khiến y nhìn mà không khỏi trong phút chốc bị nàng mê hoặc. Nàng thật sự rất đẹp và tinh khiết giống như ánh trăng trên bầu trời, tuy lạnh lùng nhưng lại mang vài phần ấm áp dịu dàng khiến cho người ta không khỏi bất tri bất giác bị nàng mê hoặc, hấp dẫn.

Nàng thật lòng cảm thấy rất thích y, lần đầu tiên gặp mặt, y mang cho nàng cảm giác ấm áp dịu dàng, tính cách cũng ôn hoà. Sau lần giao đấu hôm nay, vốn dĩ nàng muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng không nghĩ đến y xuất chiêu lại rất cẩn thận, cũng giống như con người của y, cẩn thận, thông tuệ. Muốn thắng y không phải dễ, chỉ có thể dụng kế, chính vì vậy mà nàng cố ý kéo dài trận đấu khiến cho y hơi lơi lỏng, lựa đúng thời cơ lộ ra sơ hở, vài lần như thế cuối cùng cũng khiến y mất cảnh giác, thuận lợi đánh bại y.

Tử Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước bốc lên tạo thành một lớp sương mờ như có như không lưu động trong không khí, nàng thả mình về phía sau gối đầu lên thành bồn tắm, hai mắt khẽ híp lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Haizz, thật thoải mái. Cả ngày vận động thật không dễ chịu tí nào. Tuy nhiên cung không thể không nói, nam nhân kia thật không phải hạng vừa, xem ra thực lực đối phương cũng không thấp. Ngày mai nàng phải tỉ thí với y rồi, chắc hẳn đây sẽ là một trận chiến đáng chờ mong.

Về việc Tần Thiên hạo và Mạc Thiên Kì thua, nàng cũng không mấy để bụng, dù sao đến vòng này rồi, ai người có thắng hay thua cũng không qua trọng. Không phải nàng lãnh tình, mà là nếu hai nam nhân kia mà vào vòng trong, thì ắc hẳn ba người phải đấu với nhau, đó là điều mà cả ba người các nàng đều không muốn thấy. Lọt vào top năm đã xem như không tồi rồi.

Nhựng kì lạ làm sao, kể từ khi nàng đến đây, nàng đều luôn có một cảm giác kì lạ, lật giở Minh Nguyệt thiên thư cũng không thể xem được chuyện gì đang xảy ra, thật là, chỉ cần là những việc có liên quan đến vận mệnh của nàng thì nàng không cách nào thấy được, cũng không có cách nào làm gì để xoay chuyển, nàn ghét cái cảm giác này, mọi chuyện đều không nắm trong tay, vận mệnh là cái gì, nàng không quan tâm, nàng chỉ biết bản thân phải trở nên mạnh mẽ, nàng muốn mọi thứ phải được nắm trong tay nàng, tùy nàng định đoạt. Ngày đó gặp phải Ma Lãnh Hàn, nàng đã cảm nhận sâu sắc cái cảm giác biết nhưng không thể làm gì được. Từ khi sinh ra đến nay, đều là nàng quyết định tất cả mà không phải là chấp nhận số phận, mặc cho mọi chuyện sắp đặt, nhưng kể từ khi đến đây, nàng mới biết bản thân nhỏ bé đến chừng nào. Lúc trước nàng tự tin vào bản thân, tự phụ cho rằng mọi chuyện trên đời không gì nàng không làm được, nhưng từ ngày đó nàng ới biết, ở trong thế giới này nàng chỉ là một hạt bụi không đáng kể. Nàng nhất định phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa, phải đứng trên cao nhìn xuống vạn vật, tuyệt đối không thể cuối đầu trước ai.

“ Tử Nguyệt, cô không nên quá gượng ép bản thân. Tư từ rồi mọi chuyện sẽ đến. ” Một thanh âm trong trẻo trầm thấp vang lên trong đầu nàng không khó nhận ra sự lo lắng quan tâm trong đó.

“ Không. Huyết nguyệt, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Ta không muốn trở thành quân cờ của ai hết, tuyệt đối không? ” Nàng kiên trì nói, trong giọng nói đầy kiên quyết, chứa đựng sự không cam lòng. Nàng tuyệt đối sẽ không dể ai nắm giữ cuộc sống của nàng, cũng không để ai có thể tính kế nàng, nếu có, kẻ đó phải chết.

“ Không ai bắt ép em cả, tin tôi, trên thế gian này sẽ không ai có thể đủ sức tính kế em, cho dù có, thì hãy để tôi giúp em diệt trừ bọn họ. ” Nếu có ai dám làm hại nàng, cho dù phải chết, y nhất định sẽ khiến bọn chúng cùng xuống địa ngục. Cho nên nàng không cần lo. Y dùng từ ngữ hiện địa, muốn cho nàng hiểu rõ tình cảm của y hơn.

“ Huyết Nguyệt. ”

“ Ân. ”

“ Cảm ơn. ” Cảm ơn vì tất cả những gì y đã làm cho nàng.

“ Không có gì. ” Y đều là tự nguyện, cho nên nàng không nên cảm ơn.

Tử Nguyệt thở hắt ra, khóe miệng nở nụ cười an lòng.

“ Huyết Nguyệt, em tin tưởng chị. Đừng khiến em thất vọng. ”

Thật lâu sau, thanh âm đó mới vang lên lần nữa. “ Hảo. ” Kì thật, y muốn nàng biết y không phải là chị, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu rõ.

Màn đêm lạnh lùng bao trùm vạn vật, ánh trăng to tròn treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Từng cơn gió nhẹ lướt qua mang theo từng cánh hoa mai theo từng làn gió mà nhảy múa một vũ điệu tuyệt đẹp rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Thấp thoáng đâu đó trong những cánh hoa mai là những đóm sáng lập lòe, thỉnh thoảng nhưng xđốm sáng còn chụm lại với nhau phát ra những âm thanh nói chuyện, lại gần hơn nữa có thể nhìn rõ hình dáng của chúng, trông chả khác gì những nàng tiên bướm trong phim hoạt hình Barbie, nhưng kì lạ là đôi cánh của chúng lại giống cánh chuồn chuồn, có con thì không có cánh. Chúng chính là những tinh linh hoa mai đã tu luyện trong Thất Tuyệt Điện cả ngàn năm. Là những tinh linh chăm sóc vườn mai này. Mà những tih linh này đnag không ngừng bàn tán một việc gì đó, chắc hẳn chúng có lien quan đến chủ nhân nơi này và còn cả một vị khách lâu ngày mới đến nữa.

Bên trong Thất Tuyệt Điện hiện đang có hai nam nhân dung mạo vô song ngồi đối diện nhau đánh cờ. Đó là một bàn cờ tướng, thế cờ xem chừng rất ảo diệu, hai bên không ai nhường ai, nhưng cũng phải dè dặt cẩn thận suy nghĩ từng nước cờ của nhau.

“ Tâm không vững đại nạn cũng đến. ” Theo sau thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân lại mang vẻ lạnh lùng đó là tiếng động của quân cờ đực di chuyển và hạ xuống.

“ Nhân sinh như một giấc mộng, hà tất phải xem xét đến nhiều việc. ” Thanh âm êm tai như gió thoảng qua vang lên xem như trả lời người đối diện.

“ Xem ra huynh đã quyết định. ” Như là tiếng thở dài, chàng thật không hiểu người trước mắt này đnag nghĩ gì nữa. Cần thiết sao, đáng gía sao?

“ Người nhìn vào thì đó là chuyện không thể tha thứ, không dung thế tục, nhưng đối ta mà nói, đó là hạnh phúc. ” Hạ Âm nhẹ nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt ôn hòa lại mang theo nhu tình. Y nghĩ đến nàng, chỉ cần có nàng, đối y mà nói hết thảy đều đáng giá, đều là hạnh phúc.

“ Ta tôn trọng huynh. ”

“ Đa tạ. ”

“ Không cần thiết, huynh nên lo lắng cho tương lai thì tốt hơn. Ta biết huynh đến đây vì chuyện gì, ta sẽ giúp huynh hết khả năng, coi như để trả ơn năm đó huynh giúp ta. ”

“ Ta chỉ mong được vậy. ” Hạ Âm như trút được gánh nặng. Nhưu vậy thì tốt quá, cuối cùng y và nàng cũng có thể ở bên nhau.

“ Sư phụ. ”

Từ bên ngoài vang lên một giọng nói làm cho Hạ Âm thân mình không khỏi cứng đờ, nhưng trong chốc lát vẻ mặt lại có hơi xấu hổ nhìn Phong Vân Lưu Thủy, đồ đệ này của y đúng là vô phép tắc mà, nhưng đó cũng là điểm đáng yêu của nàng mà.

Rất nhanh, một bóng dáng màu vàng liền chạy vào trong đại điện đến bên cạnh y, vẻ mặt vui sướng khó che giấu.

“ Xem con kìa, lại vô phép tắc rồi, biết đây là đâu không hả. Còn không mau thỉnh tội với Thiên Hoàng. ” Lời nói tuy là trách móc nhưng không khó nhận ra sự sủng nịch yêu thương bên trong.

Hàn Mai nghe vậy thì thầm bỉu môi, ánh mắt mang ý cười nhìn y, có vẻ tinh nghịch. “ Uầy, Thiên Hoàng đại nhân đại lượng như vậy sao có thể trách Mai Nhi được chứ. Phải không Thiên Hoàng đại nhân. ”

Phong Vân Lưu Thủy cầm tách trà lên uống, im lặng không nói gì.

Hạ Âm ôn nhu sủng nịch xoa đầu Hàn Mai, thế này mới quay sang khách khí nói với Phong Vân lưu Thủy. “ Đêm đã khuê, ta không quấy rầy đệ nữa, cáo từ. ”

Phong Vân Lưu Thủy chỉ đáp nhẹ một tiếng.

Hạ Âm liền lôi kéo Hàn Mai rời đi, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui đừa của hai người.

Phong Vân Lưu Thủy cũng không biết làm sao, chỉ có thể thầm than một tiếng ‘ nghiệt duyên ’. Nhưng biết sao được, thiên mệnh khó cãi.

Chàng lại nhìn tay mình, chàng đã rất nhiều lần tính toán xem năm nay chàng sẽ nhận đồ đệ ra sao, tuong lai thế nào. Nhưng dù có ra sao cũng không thể tính được, không lẽ đây cũng là số trời. Chàng lại nhớ đến lời dặn dò của Sư Phụ chàng, đó là lúc trước khi người lịch kiếp.

Người trong tam giới ( Nhân Giới, Thiên Giới – Minh Giới, Ma Giới) chỉ biết rằng sư phụ chàng lịch kiếp phi thăng thành thần, nhưng trên thực tế, người lại lịch kiếp thành Thánh. Mà Thánh Kiếp lần này lại là Mộng Cảnh, cũng không biết hiện tại người đang làm gì, đã chuyển thế thành ai, lịch kiếp ra sao.

Đêm trước khi lịch kiếp, người đã gọi cả năm sư huynh đệ đến, bàn giao mọi chuyện, lúc đó, y mới biết được rằng bản thân mình còn một kiếp nạn cần phải trãi qua.

“ Lưu Thủy, Con còn có một kiếp nạn nữa, chỉ khi qua kiếp này, con mới có đủ tư cách trở thành Thánh Tử, được Thánh Giới, góp sức cho Thánh Cung. Tuy nhiên, con cần phải hiểu rõ một điều, kiếp này con không thể tránh, mà phải đối mặt, ai cũng không thể can thiệp, nếu con thất bại, cái gái phải trả chính là việc con sẽ thành Ma. ”

“ Sư phụ, vậy làm sao để nhận biết kiếp nạn đó khi nào thì tới, và đó là kiếp nạn gì. ”

“ Kiếp nạn này được gọi làTâm Sinh Kiếp, do tâm mà ra, kết thúc cũng từ tâm. Kiếp này không phải là cái gì khác, mà là vì một người mà sinh ra, vì một người mà kết thúc. Muốn chọn lựa ra sao, cái này phải hỏi con, chọn lựa đúng thì Lục Giới thái bình, chọn lựa sai thì cả Lục Giới sẽ vì con mà hủy. Hãy cẩn thận suy nghĩ, lựa chọn cho đúng đắn, đừng vì những thứ khác mà phải ân hận cả đời. Nhớ kĩ, nhớ kĩ. ”

Chẳng lẽ những gì sư phụ đã nói sắp ứng nghiệm. Y nhìn Vân Sinh Thạch trên tay mình đã chuyển sang màu bạc từ bao giờ.

Tâm Sinh Kiếp, vì tâm mà ra, cũng từ tâm mà kết thúc.

Không thể tránh, chỉ có thể đối đầu.

Rốt cuộc là vì sao?

Haizz…

Tiếng thở dài như có như không vang vọng bên trong Thất Tuyệt Điện.

Là gì thì sau này sẽ rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN