Hoa Phong Bạch Vân - Chương 6: Lãnh vân tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Hoa Phong Bạch Vân


Chương 6: Lãnh vân tâm


Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã qua một tuần.

Trong một tuần này, Hoa Lạc Tử Nguyệt bị Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo dính như keo dính chuột. Mỗi ngày đều chỉ có mấy tiết mục ân ái và thỉnh an. Khiến Hoa Lạc Tử Nguyệt chán sắp mốc meo.

Cho đến ngày thứ mười, nàng thật sự là không chịu được nữa.

” Bổn tiểu thư ta tuyên bố mấy ngày nữa, không, phải là mai, cũng không được, ngay bây giờ phải xuất cung đi chơi. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt thật sự là nghẹn chết rồi. Nàng chính là ưa thích náo nhiệt, vậy mà suốt mấy ngày này cứ phải ở trong cung mốc meo thật sự là uất ức nàng mà.

Mà mỗi lần nàng đi xin mẫu Hoàng và phụ vương cho xuất cung đều bị bác bỏ, kêu nàng đi dạo trong Hoàng Cung. Trong khi đó, suốt bảy ngày này, không có việc gì làm là nàng liền đi dạo trong Hoàng Cung. Điều đầu tiên nàng cảm nhận được là cái Hoàng Cung này thật sự rất lớn và tráng lệ. Đình đài lầu các, mái ngói vàng rực rỡ phủ khắp bầu trời. Hàng ngàn kiến trúc cung điện tinh xảo hoa lệ, xa hoa. Khiến nàng hoa hết cả mắt.

Nhưng cảnh đẹp đến đâu xem riết cũng chán. Chính vì vậy, chỉ mới được năm ngày là nàng liền bắt đầu thấy chán. Sau đó nàng liền có ý nghĩ muốn vi hành xuất tuần. Ặc… nói chính xác hơn là đi chơi. Nàng thật muốn được xuất Cung chơi a. Nhưng khổ nổi nàng lại không thể đi được. Mỗi lần hỏi mẫu hoàng và phụ vương thì hai người họ đều viện lí do này lí do nọ cấm cản nàng. Có lần nàng không chịu nổi liền gói ghém hành lí bỏ trốn nhưng lại bị bắt trở về ngay. Còn lí do làm sao nàng bị bắt á. Nguyên nhân rất đơn giản. Phụ Vương nàng là thần tiên a, cho nên là người chỉ cần ngồi một chỗ Quang Vi liền biết nàng ở đâu rồi đến bắt nàng về. Còn lí do tại sao nàng không phản kháng thì đương là do tu vi không đủ rồi, nàng bây giờ chỉ mới đến Nguyên Kỳ, làm sao có thể thắng nổi phụ vương nay đã là Linh Tiên a.

” Nguyệt Nhi, nàng nghe lời đi, bỏ trốn có thành đâu mà cứ nói. “ Tần Thiên Hạo ở một bên nghe nàng la hét thì chán nản lắc đầu nói.

Mạc Thiên Kì một bên nhìn thì chỉ cười dịu dàng nhìn nàng. Y cũng là khó hiểu, dường như Mẫu Hoàng và Phụ Vương đang lo sợ điều gì đó. Cứ mỗi lần nàng đột nhiên mất tích là hai người tràn đầy lo lắng, sợ hãi điều gì mà bất chấp tất cả đỏ tìm nàng. Đến lúc tìm được rồi mới yên lòng. Tuy thái độ nhìn thì thấy rằng mẫu hoàng và phụ vương rất quan tâm nàng nên mới vậy. Nhưng theo y thấy thì đằng sau đó chắc chắn có bí mật khác. Còn đó là gì thì y cũng không biết.

Hoa Lạc Tử Nguyệt phút chốc yểu xìu ngồi xuống bàn, chống tay chán nản nói. “ Nhưng thiếp thật sự muốn xuất cung a, tại sao mẫu hoàng và phụ vương lại không cho chứ, thật khó hiểu. “

Ngay lúc Hoa Lạc Tử Nguyệt vắt óc suy nghĩ, thì Trần Tổng Quản Thái Giám bên Tuý Linh Cung xuất hiện, giọng nói the thé tim tế vang lên khiến Hoa Lạc Tử Nguyệt run bắn cả người.

” Nô tài tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt liền thu hồi vẻ mặt chán nản, thay vào đó là nụ cười nửa miệng nói.

” Bình thân, Trần Tổng Quản đến đây là có chuyện gì.”

Trần Tổng Quản thế này mới từ từ đứng lên, tay vung phất trần mới nói.

” Bẩm bệ hạ, Linh Thái Thượng Hoàng cho gọi người khởi giá đến Tuý Linh Cung một chuyến. “

” Ân, trẫm sẽ sang đó. Đi thôi. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt vừa nghe biết chắc là hai người họ có việc tìm liền nhanh chóng khởi giá đến Tuý Linh Cung. Đi theo sau còn có Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo.

*- -*- -*- -*- -*- -*- -*- -*- -* -*- -*- -*

TUÝ LINH CUNG.

” Nữ Hoàng giá lâm. “

Theo tiếng hô của Trần Tổng Quản, Hoa Lạc Tử Nguyệt cùng Tần Thiên Hạo và Mạc Thiên Kì lần lượt bước vào đại điện.

Bên trong đại điện lúc này đang có ba người. Nam nữ ngồi trên trường kỉ không ai khác chính là Hoa Tự Minh Ân và Linh Du Phi.

Bên dưới còn có một nam tử ngũ quan tuấn mĩ, mày kiếm, mắt sáng như sao, mũi cao và thẳng, bạc môi mỏng trông khá bạc tình, làn da bạch ngọc sáng mịn, một đầu tóc đen óng ả được buột nữa vời, hai lọn tóc trước ngực bay bay. Một thân đạo bào lam y nhẹ nhàng phiêu dật, càng khiến y có vẻ tiên phong đạo cốt, phiêu dật xuất trần. Bên hông đeo một vật hình đám mây màu vàng, xanh dương, lam. Vật này được làm bằng chất liệu trong suốt, nhưng là gì thì nàng không biết. Trên tay cầm một thanh kiếm màu xanh bích ngọc, trên có khảm một viên ngọc màu xanh tỏa ra ánh sáng nhu hoà. Vừa nhìn liền biết đây là một thanh kiếm tốt.

Hoa Lạc Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, đạo bào, chẳng lẽ nam tử này là đạo sĩ. Nhưng vị đạo sĩ này ở đây làm gì.

Đang suy nghĩ thì Hoa Lạc Tử Nguyệt đã bất giác đến trước mặt Hoa Tự Minh Ân và Linh Du Phi. Mạc Thiên Kì thấy nàng phân tâm liền nhẹ giật ống tay áo nàng, thế này mới khiến nàng hoàn hồn. Sau đó cả ba đồng thời hành lễ hô.

” Hoàng Nhi tham kiến mẫu hoàng, phụ vương. “

” Thiếp Phu Mạc Thiên Kì tham kiến mẫu hoàng, phụ vương. “

” Thiếp Phu Tần Thiên Hạo tham kiến mẫu hoàng, phụ vương. “

Hoa Tự Minh Ân nở nụ cười nhẹ giọng nói.

” Đều miễn lễ đi. Ba đứa các con đều lại đây ngồi hết đi. “

” Vâng. “

” Vâng. “

” Vâng. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo lần lượt đứng lên đi tới ghế ngồi xuống.

Đợi ba người yên vị, Linh Du Phi lúc này mới giới thiệu.

” Nguyệt nhi, nam tử này chính là đại đệ tử Lãnh Vân Tâm của Đại Sư Bá Lãnh Tà Trần của con. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe vậy thì khẽ cười, hóa ra là vậy. Nàng liền quay sang Lãnh Vân Tâm thi lễ nói.

” Gặp qua Sư huynh.”

” Ân. Gặp qua Sư muội. “ Lãnh Vân Tâm nhàn nhạt đáp, đồng thời không tiếng động quan sát nàng.

Hoa Lạc Tử Nguyệt có dung nhan tuyệt sắc, khuôn mặt trái xoan, mày liễu, mắt to long lanh ánh nước, đôi đồng tử đen nhánh trong suốt tựa hồ thu, sống mũi cao và thẳng, lỗ mũi nhỏ, môi anh đào không tô tự hồng, khoé môi luôn giữ nụ cười ngọt ngào, làn da trắng noãn tựa một thứ ngọc thượng hạng, mượt mà bóng loáng, mái tóc đen dài bóng mượt được búi một kiểu tóc phức tạp, nhưng sang trọng và quý phái. Một thân tử y, tà mị mà lãnh ngạo.

Linh Du Phi cười hài lòng liền hướng Lãnh Vân Tâm giới thiệu.

” Vân Tâm, đây là nữ nhi của ta, Hoa Lạc Tử Nguyệt. Còn hai nam tử này đều là phu thị của Nguyệt nhi. Nam tử hắc y là Mạc Tước Phu Mạc Thiên Kì, nam tử thanh y là Tần Tước Công Tần Thiên Hạo. “

Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo cùng đứng lên ôm quyền nói.

” Gặp qua Sư huynh. “

” Ân. Gặp qua hai vị. “ Lãnh Vân Tâm nhàn nhạt đáp lời. Không dấu vết quan sát ba người.

Mạc Thiên Kì có dung mạo tuấn mĩ, khuông mặt góc cạnh cương nghị, tạo nên cảm giác thành thục. Mày rậm, ánh mắt sắc bén mang vẻ lạnh lùng, mũi cao thẳng tắp, môi hồng mím thành một đường. Mái tóc đen dài tuỳ ý buộc gọn, vài sợi tóc bay bay theo gió. Thân hình cao ráo, một thân hắc y thêu hoa lan càng tăng thêm vẻ cô độc lãnh ngạo của y.

Tần Thiên Hạo, tuấn nhan như ngọc, mang vẻ ôn nhuận, dễ gần. Hai hàng lông mày hơi xếch lên, một đôi con ngươi màu đen ôn hoà, cái mũi cao anh tuấn, khoé môi luôn nở nụ cười ôn hoà. Mái tóc đen dài búi gọn bằng ngọc quan, một thân lục y thêu hình lá trúc càng khiến y có vẻ ôn nhuận, dễ gần.

Nếu nói Hoa Lạc Tử Nguyệt có khí chất cao quý, thanh tao nhẹ nhàng, Mạc Thiên Kì là lạnh lùng, sắc bén. Thì Tần Thiên Hạo là cây trúc, thanh cao, quật cường nhưng cũng không kém phần mềm dẽo. Không những vậy cả ba đều có tu vi Nguyên Kỳ. Thiên phú thật không tồi.

Lãnh Vân Tâm ở trong lòng thầm khen, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, thật khó để đoán y đang nghĩ gì.

Hoa Lạc Tử Nguyệt không khỏi tò mò, chẳng lẽ thần tiên ai cũng như vậy sao. Không có cảm xúc, cả ngày như một khúc gỗ.

Linh Du Phi một bên để yên cho bốn người tự quan sát lẫn nhau, thấy không sai biệt lắm liền ho nhẹ đi vào đề chính.

” Nguyệt nhi, lần này Lãnh Vân Tâm đến đây là muốn đưa con đến Bạch Vân Sơn nhập học. Con mau chuẩn bị cùng sư huynh con đến đó đi. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt theo tư liệu mấy ngày nay đọc được,biết Bạch Vân Sơn là Tiên Phái đứng đầu Thiên Giới. Bạch Vân Sơn mới thành lập cách đây hơn ngàn năm, do Cửu Vĩ Thượng Tiên lập nên. Mà Chưởng Môn Nhân hiện tại là Nhị đồ đệ Phong Vân Lưu Thuỷ, cũng chính là Nhị sư bá của nàng.

Tuy nhiên, nàng cảm thấy khó hiểu, nàng đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Linh Du Phi cầu đáp án. Nàng qủa thật là không hiểu phụ vương muốn nàng đến Bạch Vân Sơn làm gì a.

Linh Du Phi nhận được ánh mắt đầy khó hiểu của Hoa Lạc Tử Nguyệt thì than nhẹ nói.

” Nguyệt nhi, con năm nay cũng gần hai mươi rồi. Tuy con có Tiên cốt, và có thể sử dụng linh lực theo ý muốn. Nhưng Phụ Vương thiết nghĩ vẫn nên đưa con đến Bạch Vân Sơn học tiên thuật, để sau này có thể tự bảo vệ bản thân. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe vậy thì sáng tỏ. Nhưng nếu vậy thì Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo phải làm sao a.

Linh Du Phi như hiểu rõ suy nghĩ của Hoa Lạc Tử Nguyệt liền nhẹ giọng nói.

” Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo đương nhiên cũng sẽ đi theo con. “

Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo nghe vậy thì khẽ cười. May mắn là hai người không bị bỏ rơi. Chỉ cần được bồi bên cạnh nàng là cả hai đã mãn nguyện rồi.

Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe vậy thì an tâm. Nàng chính là lo lắng cuộc sống sau này ở Bạch Vân Sơn sẽ nhàm chán a. Nhưng cũng may bây giờ Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo cũng đi theo thì tốt rồi. Như vậy là nàng cũng có trò vui xem rồi.

Lãnh Vân Tâm từ đầu tới cuối vẫn không nói gì. Đây là điều mà y và Linh Du Phi đã bàn bạc và đưa ra quyết định. Cho nên cũng không có gì để nói.

” Nếu vậy, nữ nhi sẽ đến Bạch Vân Sơn. Phụ Vương còn có gì căn dặn không. “ Sau một hồi suy nghĩ xong, Hoa Lạc Tử Nguyệt liền hướng Linh Du Phi hỏi.

Linh Du Phi lúc này mới nói tiếp.

” Lần này con đến Bạch Vân Sơn phải cố gắng chuyên tâm tu luyện để đề cao tu vi bản thân. Không thể lại bướng bịnh, quậy phá. Mọi chuyện đều phải tuân thủ Môn Quy, và sự chỉ dẫn của các sư bá, sư thúc của con. Nếu có gì không hiểu thì con có thể tìm các sư bá, sư thúc, sư huynh, sư tỷ của con để xin thỉnh giáo. “

Linh Du Phi nói đến đây thì ngừng một chút rồi nói tiếp.

” Sau khi nhập môn, rèn luyện một tháng sẽ đến đại hội bái sư, nên con hãy thể hiện cho tốt rồi cố gắng nhận một vị trong nhóm sư bá, sư thúc của con. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được nhận ai khác làm sư, vì như vậy không hợp với lễ tiết và thân phận của con. Nguyệt nhi đã hiểu chưa. “

” Nữ nhi đã rõ. “ Hoa Lạc Tử Nguyệt cũng không nghi ngờ gì ngay lập tức gật đầu đồng ý. Nàng chính là lười động não suy nghĩ a. Mặc kệ là chuyện gì, sau này tự nhiên sẽ có người giải thích cho nàng a.

Và cứ thế, chuyện Hoa Lạc Tử Nguyệt sẽ lên đường đi đến Bạch Vân Sơn liền cứ như vậy được quyết định.

Linh Du Phi lần lượt căn dặn Mạc Thiên Kì, Tần Thiên Hạo và Lãnh Vân Tâm một vài chuyện liền cho cả đám rời đi.

Thời gian Hoa Lạc Tử Nguyệt theo Lãnh Vân Tâm đi đến Bạch Vân Sơn là sáng mai, nên bây giờ nàng phải trở về lo liệu thu dọn hành lí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN