từng ngày, từng khoảnh khắc nhỏ, tựa như dây
leo vươn lên khỏi mặt nước, quấn quanh, gắn
chặt, vươn dài… Hóa ra, người đó mới là ta.
Là ta – chân thật nhất – hoàn chỉnh nhất.
Bình rượu từ trên mái hiên lăn lông lốc, rớt xuống đất kêu “choang” một tiếng, vỡ tan tành.
Vì tiếng động này, Khương Trầm Ngư dừng tay, một bóng râm nhàn nhạt phủ xuống, nàng ngẩng đầu, phát hiện Phan Phương không biết đã nhảy xuống từ lúc nào, y đang đứng trước mặt nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Phan Phương chợt đưa tay ấn lên dây đàn, trầm giọng nói: “Đủ rồi”.
Khương Trầm Ngư cười: “Tướng quân cảm thấy khá hơn chưa?”
Phan Phương chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt sâu thẳm có một cảm xúc khó có thể phân giải: “Có phải nếu ta không bảo dừng, nàng sẽ đàn mãi?”.
Khương Trầm Ngư nghiêng đầu, cố ý giả bộ trầm ngâm, lại thấy ánh mắt áy náy của Phan Phương, không nhịn được bật cười, đứng dậy chậm rãi nói: “Ta không dừng vì tướng quân vẫn chưa tỉnh ngộ, nay tướng quân lệnh cho ta dừng đàn, phải chăng đã thực sự ngộ ra?”.
Một tia dị sắc thoáng lướt qua mặt Phan Phương, tựa như gợn sóng lăn tăn, nhàn nhạt nhấp nhô, từ từ biến mất, cuối cùng cười như tự giễu: “Ta là một người thô lỗ, sao biết được ngộ với không ngộ, có điều ta biết rất rõ hai điều”.
Khương Trầm Ngư nhướn mày.
“Thứ nhất Di Thù không phải là Tần nương”. Phan Phương nhìn bầu trời phía xa, bình minh bắt đầu ló dạng, dưới ánh sáng, gương mặt của y cực kỳ rõ nét, cặp lông mày hơi nhướn, hốc mắt hơi sâu, sống mũi thẳng tắp, khóe môi kiên nghị, vẻ mặt trang nghiêm, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, trước đây Khương Trầm Ngư chưa từng thấy nam tử nào có thể kết hợp hai đặc tính khác biệt hoàn toàn như kiên nghị và dịu dàng một cách hoàn mỹ đến thế.
Phan Phương quay người, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, nói từng tiếng rành rọt: “Ta tuyệt đối không lẫn lộn hai người, cũng tuyệt đối không lấy ai để thay thế ai. Cho nên, nàng không cần lo lắng ta vì thế mà làm loạn trận tuyến, quên mất mục đích của chuyến đi này”.
Khương Trầm Ngư cắn môi, y thẳng thắn, thành thật như thế, ngược lại khiến nàng xấu hổ. Kỳ thực, đêm qua sở dĩ nàng không giải thích với bọn Di Thù vì sao y lại rơi lệ, có một phần nguyên nhân là hy vọng cử chỉ kinh động này sẽ dẫn tới hiệu quả bất ngờ – Dù gì, không phải nam nhân nào cũng dám khóc trước mặt người khác, huống hồ là vì một nguyên nhân cảm động lòng người như thế. Di Thù tuy giờ vẫn chưa biết, nhưng sau này có một ngày sẽ biết, mà ngày nàng ta biết, có lẽ cũng chính là khi nàng ta rơi vào bẫy tình. Thế nhưng, giờ đây Phan Phương lại nói rõ với nàng rằng y sẽ không vì Di Thù giống Tân nương mà nảy sinh tình cảm đặc biệt nào với Di Thù. Như thế, bỗng khiến Khương Trầm Ngư cảm thấy mình hành động như một kẻ tiểu nhân.
“Thứ hai, Tần nương nàng…”, Phan Phương đặt tay lên tim mình: “Ở nơi đây, hơn nữa, sẽ luôn ở đây, cho đến lúc chết cùng ta”.
Mắt Trầm Ngư trở nên mông lung – Đây thực sự là lời yêu thương đẹp nhất thế gian. Đẹp đến nỗi khiến nàng không thể nói gì.
Bởi vì, cho dù nàng nói gì đều là làm vấy bẩn nó. Nàng chỉ có thể cúi đầu. Chợt nghe Phan Phương nói: “Đưa tay ra”.
Nàng sững người, vô thức giơ hai tay ra. Cảm thấy ngón tay lành lạnh, nàng ngước mắt, hóa ra là Phan Phương lấy thuốc thoa lên tay cho nàng.
Nàng đàn suốt một đêm, mười ngón tay đã đau không chịu nổi, có chỗ còn rách da, đau buốt như lửa đốt. Nhưng trước đó gắng gượng nén đau, không ngờ Phan Phương lại tinh tế đến vậy, đến chuyện nhỏ này cũng chú ý tới.
Tay Phan Phương cực kỳ khéo léo, gần như không chạm vào da nàng, đầu tiên là tay trái, sau là tay phải, cảm giác mát lạnh dần thay thế đau đớn bỏng rát, Khương Trầm Ngư cảm kích: “Đa tạ”.
Phan Phương cất thuốc đi, nhìn nàng chăm chú, thấp giọng nói: “Nàng là một cô nương tốt. Thiên tư băng tuyết, lại thiện lương”.
Khương Trầm Ngư sững sờ, có chút kinh ngạc vì y bỗng nói ra lời này, đang định nói vài lời khiêm nhường, lại thấy ánh mắt Phan Phương chùng xuống vài phần, đáy mắt tựa như ngậm ngùi: “Đời này công tử… và nàng không có duyên, đó là tôn thất của ngài”.
Trong khoảnh khắc đó, Khương Trầm Ngư gần như ngừng thở.
Y biết!
Hóa ra y biết!
Hóa ra y biết thân phận của nàng, biết nàng là ai, càng biết mối quan hệ giữa nàng và Cơ Anh!
Khương Trầm Ngư bất giác lùi về phía sau nửa bước, chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, nàng từng phỏng đoán Giang Vãn Y có nhớ ra nàng không, nàng từng phỏng đoán hai trăm tám mươi người trên thuyền có biết nàng không, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Phan Phương!
Ngày đó, khi cùng Chiêu Loan công chúa đến trà quán, từ đầu đến cuối nàng đều nép vào một bên, lại giả nam trang, Phan Phương đáng nhẽ không chú ý đến nàng mới phải, sau này lại càng không có cơ hội gặp mặt, tại sao y lại nhận ra nàng?
Nhìn gương mặt đột nhiên trắng bệch của nàng, Phan Phương nói: “Ta không nói ra đâu”.
Khương Trầm Ngư cắn môi, hồi lâu, mới gượng cười: “Chúng ta đúng là có duyên, phải không?”.
Hai người họ, một người là môn khách của Cơ Anh, một người từng là vị hôn thê của Cơ Anh, mà nay cùng làm sứ thần đi Trình quốc, phải hoàn thành nhiệm vụ chung – hoàn cảnh như thế, ban đầu làm sao có thể ngờ tới được? Thế sự an bài, quả nhiên khiến người ta dở khóc dở cười, ngậm ngùi khôn xiết.
Nàng cũng không sợ Phan Phương sẽ tiết lộ bí mật của nàng, chỉ là, chuyện cũ đã nhuốm bụi, lại bị một người có liên quan cố ý nhắc lại, sự kinh ngạc không kịp đề phòng đó và sự khốn đốn đó vẫn khiến nàng chua xót trong lòng.
Đặc biệt là, đối phương dùng những lời như thể ngợi khen nàng – “Đời này công tử và nàng không có duyên”.
Rất muốn bịt tai lại là có thể giả vờ mình không nghe thấy.
Rất muốn nhắm mắt lại là có thể giả vờ mình không nhìn thấy.
Rất muốn rất muốn như thế, nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có thể im lặng đứng đó, nhìn thẳng vào hiện thực, không trốn được, cũng không bỏ được. Có lẽ đời này, hai chữ Cơ Anh, sẽ vĩnh viễn trở thành nỗi kỵ húy của nàng: Khơi ra, vết sẹo đậm sâu; che lại, âm thầm nhức nhối.
Đó là một sự tồn tại vừa bối rối, đau khổ mà không nỡ từ bỏ.
Bầu không khí xung quanh trong phút chốc trở nên gượng gạo, để xóa bỏ sự gượng gạo này, Khương Trầm Ngư ép mình ngẩng đầu, nhìn trả Phan Phương, nhướng mày, nhếch môi, cố gắng mỉm cười: “Thực ra…”.
Mới nói được hai tiếng, liền nghe thấy tiếng gọi chói tai, cùng với tiếng đập cửa ầm ầm, một người xông vào dịch trạm, chạy rất gấp, bước chân không ghìm được, ngã bịch xuống, lăn vài vòng trên đất, mãi mới dừng lại được, lão cũng chẳng buồn lau bụi trên mặt, gào lên với Khương Trầm Ngư: “Ngu cô nương, Phan tướng quân! Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Khương Trầm Ngư vội lên trước đỡ lão dậy: “Lý quản sự, xảy ra chuyện gì? Đừng cuống, từ từ nói…”.
“Không xong rồi, không xong rồi… xảy ra chuyện lớn rồi!”. Lý Khánh mặt xám noàn thân run lẩy bẩy, “Vừa nãy trong cung truyền tin ra, nói, hầu gia, hầu gia ngài…”.
Khương Trầm Ngư trong lòng chấn động, cả kinh: “Sư huynh làm sao? Lẽ nào sư huynh chữa bệnh… hỏng cho Trình vương sao?”. Nàng muốn nói là “làm chết”, nhưng lời đến miệng lại thấy không ổn, bèn lập tức sửa lại.
“Như thế vẫn còn tốt chán, hầu gia, hầu gia… Nghe nói đêm qua ngài mượn danh chẩn bệnh chơ Trình vương, ở lại trong cung, nửa đêm Trình vương đột nhiên nôn mửa, cung nhân chạy đi tìm hầu gia, ai ngờ, ai ngờ…”, Lý quản gia nói đến đây liền giậm chân, căng thẳng đến nỗi đầu mướt mồ hôi, “ai ngờ ngài không ở trong phòng mình! Mà là, mà là…”.
Khương Trầm Ngư hơi nheo mắt. Người khác hoảng loạn, ngược lại nàng càng trấn tĩnh, đáy mắt tựa hồ có băng sương ngưng đọng, lạnh lùng tiếp lời: “Mà là trên giường của người khác đúng không?”.
Lý Khánh sửng sốt: “Ngu cô nương đã biết rồi ư?”.
“Người kia có phải là La quý phi được Trình vương sủng ái nhất?”
Lý Khánh giậm chân đáp: “Chính là cô ta! Cô nương nói xem, đây, đây chẳng phải là… to gan tày trời, hoàn toàn không đếm xỉa đến thể diện của Bích quốc và tính mạng của chúng ta sao!”.
Khương Trầm Ngư quay đầu, nhìn Phan Phương: “Tướng quân thấy thế nào”.
Phan Phương trả lời rất ngắn gọn: “Âm mưu”.
“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa”. Khương Trầm Ngư cười mỉa mai, quay người, cao giọng: “Người đâu, chuẩn bị xe”.
Lý Khánh hỏi: “Ngu cô nương định vào hoàng cung?”.
“Ừ”.
Lý Khánh mừng rỡ: “Ngu cô nương đã nghĩ ra kế sách cứu hầu gia?”.
“Không”.
“Hả?”.
Khương Trầm Ngư trông tầng mây nơi chân trời, sắc mây dày đặc, tầng tầng chồng lên nhau, có thể coi là rực rỡ, cũng có thể nói là không lành. Nàng thu lại ánh nhìn, nén nhỏ giọng nói: “Nếu hầu gia bị oan, ta đương nhiên sẽ tận lực nghĩ cách để cứu ngài. Nhưng…”.
“Nhưng gì?”.
“Nhưng, nếu chuyện này là thật, sắc làm mờ trí, mạo phạm phi tử, làm nhục quốc thể, làm mất mặt nước ta, chết vạn lần cũng không đáng tiếc”.
Lý Khánh ngần ra.
Khương Trầm Ngư nhìn lão, lại cười, nói tiếp: “Có điều, cho dù có chết, cũng phải đưa về Bích quốc, do quốc chủ đích thân ban cho cái chết, kẻ khác không được quyết định. Cho nên, chúng ta đi”.
Cùng với tiếng “đi” này, bánh xe nghiền nát cỏ xanh, rõ ràng phút trước còn là ban mai tươi sáng, mà phút này, tầng mây nơi chân trời ập xuống, đem sắc đen nhuộm tối nhân gian.
Sau tiếng sấm trời bắt đầu mưa như trút nước.
Khi xe ngựa đến hoàng cung, mây đen đã che kín bầu trời, cung đăng chiếu trên mặt đất ướt sũng, ánh lên vài tia lân quang lờ mờ, hai chân chạm xuống mặt đất, gấu váy liền bị ướt.
Lý Khánh vội vàng xòe ô, che trên đầu Khương Trầm Ngư, còn nàng không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thị vệ gác cổng, gằn giọng nhắc lại lời của hắn: “Không cho gặp?”.
Thị vệ cười lễ độ, thái độ cung kính, nhưng lời nói vẫn lạnh băng như trước: “Đúng thế, tam hoàng tử có dặn, ngài hiện nay có việc, không hẹn gặp các vị khách quý”.
“Ai nói chúng ta muốn cầu kiến tam điện hạ? Chúng ta muốn cầu kiến Trình vương bệ hạ”.
“Hoàng thượng bệnh nặng, nếu người không tuyên triệu, không ai được bái kiến”.
Khương Trầm Ngư nheo mắt: “Vậy ngươi cho ta biết, bây giờ chúng ta còn có thể gặp ai?”.
Thị vệ khom lưng: “Thật ngại quá, các vị, bây giờ e rằng ai các vị cũng không gặp được”.
Khương Trầm Ngư cau mày, nàng đã đoán đối phương thể nào cũng ra chiêu này, nhưng, sự tình cấp bách, họ đợi ngoài cung thêm một khắc, là Giang Vãn Y có thể phải chịu khổ thêm một khắc, mà tội danh cũng sẽ nặng thêm một phần, cho nên, nhất định phải gặp được tam hoàng tử hoặc công chúa.
Nàng mím môi, trầm giọng: “Đã như vậy thì thôi. Có điều, lúc này Đông Bích hầu vẫn ở trong cung, chúng ta muốn gặp hầu gia. Chúng ta muốn gặp hầu chủ của nước mình, Trình vương cũng ngăn cản sao?”.
Thị vệ cười mờ ám: “Đông Bích hầu hiện tại… không tiện gặp các người”.
Khương Trầm Ngư hỏi thẳng: “Tại sao không tiện?”.
Thị vệ hơi bối rối một lát, sau nói: “Cô nương đến gấp như thế, đương nhiên cũng biết là có chuyện gì. Đông Bích hầu phạm phải sai lầm lớn, sợ là… ha ha, có một số chuyện đã làm ắt phải biết sẽ có hậu quả thế nào, một mình hắn đã đành, còn liên lụy đến các người”.
Hắn đang cười nham nhở, Khương Trầm Ngư sầm mặt, quát lớn: “Câm miệng! Hầu chủ nước ta há có thể cho ngươi cuồng ngôn bình luận? Chưa nói nguồn cơn sự thật ra sao còn chưa biết, chúng ta là sứ thần của Bích quốc, có phạm phải lỗi gì, cũng không cho phép các ngươi lén lút tra xét! Mau báo cho chủ tử của ngươi, hôm nay chúng ta nhất định phải gặp được hầu gia!”.
Thị vệ mặt biến sắc, lạnh lùng nói: “Các ngươi làm loạn cũng không ích gì đâu, điện hạ đã ra lệnh, hôm nay ai cũng không được gặp…”.
Vừa nói tới đây, có tiếng bánh xe rầm rập xuyên qua màn mưa, mau chóng tiến lại gần, đó là một cỗ xe ngựa.
Phu xe dừng ngựa, khẽ quát: “Mở cửa, cho qua!”.
Thị vệ nhướng mắt lên, nói: “Tam điện hạ có lệnh, ai cũng…”, đang nói chợt im bặt, hắn trợn mắt, nhìn một cánh tay thò ra từ trong xe ngựa.
Đó là một cánh tay được chăm chút kỹ lưỡng, vô cùng thanh tú.
Ngón cái và ngón trỏ cong cong, cầm một lệnh bài màu tím, hoa văn trên lệnh bài vì xoay lưng với Trầm Ngư nên nàng không nhìn thấy.
Nhưng vẻ mặt của thị vệ thoắt đổi, không nói nửa lời, lập tức cung cung kính kính xua tay, chỉ huy những tên gác cổng khác mở cửa cung.
Xe ngựa chầm chậm chạy qua Khương Trầm Ngư, khi nàng nhìn bức rèm hạ thật thấp đó, đương đoán xem người nào có thể có quyền lực lớn đến vậy, đến mệnh lệnh của Di Phi cũng vô hiệu với y, giọng nói trong xe đột nhiên vang lên: “Các ngươi theo ta vào”.
Thị vệ cuống quýt: “Tam điện hạ đã dặn, không cho bọn họ…” liền bị phu xe lườm, càng nói càng nhỏ, cuối cùng nghẹn lại, cúi đầu xuống.
Khương Trầm Ngư mừng rỡ, liền về xe ngựa của mình, vậy là hai cỗ xe ngựa tiến vào hoàng cung, đi mất chừng nửa tuần trà mới dừng lại.
Khương Trầm Ngư xuống xe, thấy phu xe trước mặt cũng nhảy xuống, quay lại đỡ người trong xe.
Tháng sáu chính là lúc chớm hạ, thời tiết đã khá nóng, tuy mưa to làm giảm nhiệt độ, nhưng mặc áo mỏng là đã đủ ấm. Thế nhưng, người từ trong xe bước ra lại mặc rất nhiều áo, vừa nhìn đã biết có khoảng ba, bốn lớp áo, cả người đều cuộn trong quần áo, có vẻ rất sợ lạnh.
Phu xe khoác một chiếc áo choàng da cáo lên mình y, y giữ chặt áo, vừa hung hắng ho khẽ, vừa cất bước đi vào trong nhà.
Khương Trầm Ngư dặn Lý Khánh đợi bên ngoài, ra hiệu Phan Phương cùng đi theo.
Đám thị vệ canh cửa nhìn thấy người đó quả nhiên không dám ngăn cản, ngoan ngoãn cho qua.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một đại sảnh khá rộng rãi, Di Phi đang dựa lưng trên chiếc trường ỷ chạm hoa, nở nụ cười giễu cợt, nhìn hai người giữa đại sảnh, bỗng thấy cửa mở, bao nhiêu người đi vào, nhất thời kinh ngạc, vội vàng đứng dậy.
Mà hai người giữa sảnh, một người đứng im không nhúc nhích, tựa như tượng gỗ, một người ngồi bệt dưới đất, bưng mặt khóc lóc. Không phải ai khác, đó chính là Giang Vãn Y và La quý phi.
Khương Trầm Ngư thấy không dùng hình, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Còn Di Phi lại trừng mắt nhìn người đó, vẻ mặt cực kỳ không vui, sau đó lại liếc đám Khương Trầm Ngư sau lưng y, trầm giọng: “Không phải huynh đi Tuyết Nhai xin thuốc sao?”.
Trong sảnh ấm áp, người đó cởi áo khoác, thuận tay đưa cho phu xe đứng cạnh, ánh đèn trong sảnh liền soi tỏ diện mạo y, đó là một gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, lông mày rất đậm, giống như dùng mực vẽ ra, lông mi rất dài, đôi mắt mang ba phần mềm mại tự nhiên, giống như đôi tay y, có một vẻ tú mỹ đặc biệt.
Trên mặt y không có biểu cảm gì, đi thẳng sang một bên, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, đoạn mới lên tiếng: “Xảy ra chuyện lớn thế này, ta thấy ta nên có mặt. Đệ không cần để ý đến ta, tiếp tục đi”. Ánh mắt lạnh lẽo như nước suối nhìn Khương Trầm Ngư, “Các ngươi cũng đừng đứng nữa, ngồi cả đi”.
Khương Trầm Ngư ngẫm nghĩ, nghe lời đi qua đó, ngồi xuống cạnh y. Phan Phương không ngồi, nhưng lại đến đứng phía sau Khương Trầm Ngư, không biết tại sao, những cử chỉ nhỏ nhặt này lại khiến Khương Trầm Ngư cảm thấy an tâm, tựa như chỉ cần có một người như thế đứng sau lưng mình, cho dù phía trước phải đối mặt với bao mưa gió, đều không cần sợ hãi.
Đôi mắt Di Phi nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, nhìn họ một lát cuối cùng so vai, uể oải nói: “Rất tốt, chuyện này là do huynh nhất quyết đòi ở lại xem, cũng là huynh dẫn bọn họ vào, sau này phụ vương trách tội, đừng trách kẻ làm đệ đệ không nể tình, chỉ có thể bẩm báo với phụ hoàng về đại ca”.
Rèm mi Trầm Ngư run run – tuy đã lờ mờ đoán được thân phận người này, nhưng nghe người khác nói ra, nàng vẫn có chút ngạc nhiên. Thật không ngờ, nam tử hình dung tiều tụy mà thần trí minh mẫn, mi thanh mục tứ trước mắt lại là thái tử Trình quốc – “ngu tối vô năng, nhu nhược không có chủ trương” mà phụ thân nhắc tới – Lân Tố.
Tướng mạo như thế, thần thái như thế, tại sao lại không được Minh Cung yêu quý?
Nếu như y thực sự ngu tối vô năng, đám thị vệ ban nãy sao lại sợ y đến thế? Nếu như y thực sự không có chủ trương, lúc này Di Phi thẩm tra, y đâu nhất thiết phải chen vào mớ rắc rối này, càng không cần dẫn bọn nàng vào cùng…
Rất nhiều mâu thuẫn nghĩ mãi mà không thông đều nhất loạt dâng lên trong đầu, cuối cùng lại hóa thành vẻ điềm tĩnh không thể lay chuyển trên gương mặt nàng, Khương Trầm Ngư ngồi im lặng, chăm chú nhìn La quý phi đang khóc lóc thổn thức và Giang Vãn Y mặt mày tái nhợt nhưng im như thóc giữa đại sảnh.
Di Phi lại cười hì hì liếc mọi người, thong thả nói: “Khách nhân đã đến đủ rồi, vở kịch này chúng ta phải hát tiếp thôi”.
La quý phi run rẩy, ngước đôi mắt đỏ hoe, vô cùng căng thẳng nhìn gã.
Gã lại quay sang Lân Tố: “Thế nào, thái tử ca ca, có cần La phi nương nương thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lần nữa cho huynh không?”.
Lân Tố lạnh nhạt nhìn La quý phi nói: “Có oan khuất gì?”.
La quý phi cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, nhưng không nói câu nào.
Lân Tố lại nhìn sang Giang Vãn Y. “Quý phi không nói, vậy còn ngươi?”.
Giang Vãn Y sắc mặt nghiêm lạnh, ánh mắt thâm trầm, tựa như một khối bạch ngọc chìm trong nước, khiến Khương Trầm Ngư nhớ lại ngày đầu gặp hắn – Khi bức màn màu vàng nhạt vén ra, vị “thần y” hiện ra trong tầm mắt lại là một nam tử trẻ tuổi, ôn hậu tú mỹ như nước, lúc đó nàng đã cảm thấy, hắn hoàn toàn không hợp với hoàng cung, mà nay, việc liên quan đến danh dự hai người, bang giao hai nước, thời khắc trọng đại như tên trên dây, chỉ một hành động nhỏ có thể ảnh hưởng toàn đại cục như thế này, nhìn Giang Vãn Y đứng ở dưới sảnh đường, thân hình mảnh khảnh như thư sinh, cùng với sự bi thương chất chứa toát ra từ ánh mắt, đều gợi ra một cảm giác hoang đường là “nhân vật tựa thần tiên siêu phàm thoát tục như thế này, tại sao lại đứng ở nơi đây?”.
Mà hắn lại cũng không lên tiếng.
Di Phi cười hì hì: “Hắn không nói, đương nhiên là ngầm thừa nhận rồi. Thực ra, nói hay không cũng không quan trọng, nhiều cặp mắt như vậy đều đã thấy… đúng không, Đông Bích hầu, Giang thần y của ta?”.
Ánh mắt Giang Vãn Y lướt qua mặt Khương Trầm Ngư và Phan Phương, rồi chầm chậm cúi đầu xuống, Khương Trầm Ngư chú ý đến đôi tay hắn từ từ nắm chặt ở bên hông, rõ ràng tâm can giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Tại sao phản ứng của hắn lại khó xử như thế? Chẳng lẽ có ẩn tình sâu xa trong đó mới có thể khiến hắn thà chịu nguy hiểm cũng không chịu nói rõ chân tướng?
Lân Tố thong thả nói: “Ta không cần biết người khác thấy gì bây giờ ta chỉ muốn nghe đương sự nói một câu”.
“Vậy thì, đệ tường thuật lại cho thái tử điện hạ một lần nữa”. Di Phi đi về phía La quý phi mấy bước, tươi cười liếc nàng ta, giọng nói mềm mảnh như tơ gấm, “Quý phi nương nương và Đông Bích hầu từ nhỏ duyên sâu, cửu biệt trùng phùng, khó mà kìm nén, hai bên lại uống vài ly rượu, nam hoan nữ ái, hoàn toàn quên mất thân phận của nhau, cho nên phạm phải lỗi lớn tày trời, nay bị phát giác, chứng cứ rành rành, trăm miệng khó chối, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội…”.
Khương Trầm Ngư thấy gã càng nói càng chẳng ra sao, vừa mới cau mày, lại nghe ngữ điệu của gã đột nhiên thay đổi: “Câu chuyện như thế – đừng nói ta không tin, thái tử ca ca không tin, phụ hoàng không tin, e rằng, hết thảy người trong thiên hạ đều không tin”.
Câu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng bất giác mở to mắt nhìn.
Di Phi giơ ống tay áo dài lòe loẹt của gã lên, dùng ba ngón tay móng sơn màu nhàn nhạt, bưng miệng cười, tướng mạo gã bẩm sinh không nhu hòa bằng huynh trưởng của gã, vì thế điệu cười ẻo lả này ngược lại trông càng khả ố, nhưng trong tư thế cố ý làm người khác buồn nôn đó, đôi mắt lại đen như mực, phát sáng lấp lánh: “Chớ nói Đông Bích hầu ngươi là sứ thần Bích quốc thân mang trọng trách, những kẻ sáng suốt trên đời này đều biết ngươi đến để hỏi cưới muội muội ta; nếu như ngươi muốn vụng trộm người khác thì cũng không cần phải leo lên giường ngà ngay đêm đầu tiên vào cung, đến đường cũng không biết này, càng huống hồ ngươi biết rõ sở dĩ lưu ngươi lại trong cung là để tiện chẩn trị cho phụ vương ta, gọi lúc nào đến lúc đó. Xin hỏi, trên thế gian này thực sự có kẻ ngu xuẩn nào mờ mắt vì sắc đến mức hoàn toàn không đếm xỉa đến ba điều trên không? Có lẽ có, nhưng một đại phu có thể thuộc nằm lòng mấy vạn thảo dược và phương thuốc lại không có đầu óc như thế, ha ha, ta không tin”.
Giang Vãn Y vì mấy câu này của gã bỗng ngẩng phắt đầu, biểu tình kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Trình tam hoàng tử kỳ dị khó lường này lại nói những lời giúp hắn gỡ tội.
Lân Tố nói: “Đã như vậy đệ tại sao còn…”.
Di Phi giơ tay lên, ngắt lời Lân Tố: “Tại sao đệ phải âm thầm thẩm vấn họ? Đương nhiên là vì đệ rất muốn biết, rõ ràng có nhiều điểm khúc mắc như thế, rõ ràng có vô số lý do có thể trình bày, nhưng tại sao Đông Bích hầu của chúng ta nửa lời cũng không nói, cam chịu bị người khác đổ oan? Đây mới là điều thú vị nhất”.
Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ dưới chân bốc lên, Di Phi nói không sai, đây mới là vấn đề then chốt nhất. Tại sao La quý phi lại đổ oan cho Giang Vãn Y? Tại sao Giang Vãn Y lại không chịu thanh minh? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Bên trong lẽ nào còn ẩn chứa âm mưu lớn hơn?
Bàn tay nàng vô thức xiết chặt.
Di Phi nghiêng mình, nhìn La quý phi nói: “Nương nương, chẳng hay nương nương có chịu giải đáp cho ta không?”.
La quý phi run bần bật, cắn chặt răng, Di Phi nhướn mày, lại cười nói: “Nương nương và Đông Bích hầu có thù gì sao? Mà phải đổ oan cho hắn?”.
“Cái, cái, cái gì?”. La quý phi đột nhiên trừng mắt.
“Nếu không phải nương nương sai người đến mời Đông Bích hầu, hắn còn có thể tự biết được đường đi đến Bích Tú cung của nương nương ư?”.
“Ta, ta… ta chỉ mời hầu gia đến hàn huyên…”.
“Ồ, hóa ra trong buổi tiệc tối, các ngươi vẫn chưa hàn huyên đủ, phải nửa đêm canh ba bàn tiếp sao?”. Di Phi nheo mắt, ánh mắt sắc tựa dao. “Phụ vương ta bệnh liền ba năm, nương nương đang tuổi xuân phơi phới, cô đơn không chịu nổi cũng là chuyện thường tình…”.
Giọng gã chói tai, lại thêm ngữ điệu cổ quái, vì thế khi nói những lời châm biếm càng lộ rõ sự hà khắc, La quý phi sao chịu nổi sự sỉ nhục này, thoắt cái mặt trắng bệch, bỗng nhìn Giang Vãn Y một cái, thét lên: “Ngươi tin hắn lại không tin ta? Vì cơn cớ gì ta phải tự làm bại hoại thanh danh của mình? Ta là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất…”.
Di Phi từ tốn ngắt lời nàng ta: “A, nương nương quên mất một từ quan trọng – là trước khi lâm bệnh. Trước khi phụ hoàng ta phát bệnh, nương nương đúng thực là được sủng ái nhất, nhưng từ ngày người đổ bệnh, cơ tần hậu cung đều chỉ là đồ trưng bày, cho dù người khỏi bệnh, có lâm hạnh nương nương hay không đều rất khó nói, đừng nhắc đến chuyện phong hậu sau này”.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi…”. La quý phi không thể phản bác, mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đúng lúc rối ren, tiếng ghế quẹt trên mặt đất vang lên ken két, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Khương Trầm Ngư đứng dậy, đi đến trước mặt La quý phi với phong thái cực kỳ ung dung, nho nhã.
“Tiểu nữ có một câu hỏi muốn hỏi quý phi”.
Di Phi cười từ từ liếc nàng mấy cái: “A Ngu cô nương chịu cùng ta thẩm vấn, còn gì tốt bằng”.
Khương Trầm Ngư từ trên cao nhìn xuống La quý phi một cách lạnh nhạt khẽ nói: “Những điều người bên ngoài đồn đại là những thứ mà mắt họ nhìn thấy, tiểu nữ chỉ muốn hỏi quý phi, mắt của quý phi nhìn thấy cái gì?”.
Mặt La quý phi lộ vẻ mông lung.
Khương Trầm Ngư mỉm cười, giọng nói càng mềm mỏng hơn: “Cũng có nghĩa là quý phi và sư huynh tiểu nữ đã gần gũi xác thịt, hẳn có những chứng cứ mà người bên ngoài không biết để chứng minh, đúng không?”.
Được nàng nhắc nhở, ánh mắt La quý phi bỗng sáng rỡ, vội vàng quay đầu sang hai vị hoàng tử, nghẹn ngào: “Ngọc Quan, Ngọc Quan, chỗ ba tấc dưới eo của chàng, có một vết sẹo hình bán nguyệt to bằng móng tay!”.
Lời vừa thốt ra, người người biến sắc.
Ba tấc dưới eo, đã gần với vị trí riêng tư nhất của cơ thể con người, đến chỗ đó của Giang Vãn Y có sẹo nàng ta cũng biết!
Khương Trầm Ngư trầm giọng nói: “Nếu tiểu nữ nhớ không nhầm, quý phi từng là a hoàn thân cận của sư huynh tiểu nữ?”. Vậy thì khi còn nhỏ lúc Giang Vãn Y tắm rửa thay áo từng thấy cũng không có gì lạ.
Chẳng ngờ La quý phi nghe xong, liền lắc đầu: “Vết sẹo đó là mới có, trước đó… chưa, chưa từng có…”.
“Quý phi chắc chắn?”. “Phải”.
Khương Trầm Ngư nhìn chằm chằm nàng ta, chầm chậm lặp lại một lần nữa: “Quý phi, chắc, chắn chứ?”.
La quý phi không hiểu ý nàng, nhưng vẫn cắn môi trịnh trọng gật đầu: “Phải”.
“Ngoài chỗ đó ra thì sao?”.
“Cái gì, gì mà ngoài chỗ đó ra?”.
“Còn có vết bớt vết sẹo nào khác không?”.
“Cái này…”, trong đáy mắt La quý phi ánh lên một tia hoảng loạn, cúi đầu giọng rầu rĩ. “Lúc đó cảnh tượng quá hỗn loạn, có lẽ còn có, nhưng ta không lưu ý, cũng, cũng không nhớ được”.
“Rất tốt”. Khương Trầm Ngư tươi cười: “Hy vọng quý phi nhớ kỹ lời mình nói và hai tiếng “phải” ban nãy”. Nói đoạn, nàng quay người chầm chậm đi đến trước mặt Giang Vãn Y.
Di Phi, Lân Tố đều nhìn nàng chăm chú, đang phỏng đoán xem bước tiếp theo nàng có đòi Giang Vãn Y thoát y nghiệm thân không, lại thấy nàng đột nhiên vung tay, tát một cái rất mạnh.
“Bốp”.
Âm thanh xé rách không khí, chát chúa vang dội trong đại sảnh bị khóa kín, khiến ai nay chấn động cả kinh, đặc biệt là Lân Tố, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên: “Ngươi làm gì thế?”
Khương Trầm Ngư nhìn bàn tay vì dùng lực quá mạnh mà run lẩy bẩy của mình, lại nhìn Giang Vãn Y ngớ ra vì bị đánh và vết đỏ mau chóng hiện lên trên mặt hắn, đôi mắt dần dần loang loáng nước…
“Sư huynh… huynh, huynh… còn xứng đáng với muội không?”
Người trong sảnh đều sửng sốt trợn mắt há mồm, đặc biệt là Giang Vãn Y, cứ đờ đẫn nhìn nàng như bị định thân.
Không đợi người khác phản ứng lại, Khương Trầm Ngư đã tiến lên tóm chặt cổ áo hắn, giận dữ nói: “Huynh từng hứa với sư phụ những gì? Huynh đã hứa! Huynh, huynh, huynh khốn kiếp!”.
Mặt Di Phi lóe lên mấy tia dị sắc, đôi mắt tối dần.
“Huynh đã hứa với sư phụ sẽ đối xử tốt với muội, nhưng lại lừa dối muội, phản bội muội hết lần này đến lần khác! Lần này đến Trình quốc là ý chỉ của thánh thượng, được, muội không so đo với huynh, chỉ coi là huynh không tình nguyện, nhưng chuyện nàng ta thì huynh giải thích thế nào? Muội đợi huynh suốt đêm ở dịch trạm, lo lắng bao nhiêu, mà huynh lại ở nơi này phong lưu khoái hoạt, huynh, huynh… sao có thể làm vậy? Huynh đã hứa với sư phụ… huynh lại đối xử với muội như thế này, đối xử với muội như thế này…”. Tiếng gào của Trầm Ngư biến thành thổn thức, một tay tóm chặt cổ áo Giang Vãn Y, một tay đập túi bụi vào lồng ngực hắn, đẩy hắn loạng choạng lùi về đằng sau.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng “soạt”, cổ áo đột nhiên rách toạc, nàng dùng lực quá mạnh, ngã về phía sau, Phan Phương vội bước lên đỡ nàng.
Khương Trầm Ngư vẫn chưa đứng vững, ánh mắt ngưng đọng ở nơi nào đó, hoảng hốt kêu lên một tiếng. Thực ra không chỉ mình nàng, tất cả những người khác cũng đều nhìn thấy. Chỉ thấy cổ áo của Giang Vãn Y đã bị xé thành hai mảnh, treo trên vai phải, từ vai trái đến phần dưới ngực phải đều lộ ra, mà điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất là trên phần da bị lộ đó toàn là những vết bớt màu đỏ đậm, dày đặc như mực nước rẩy khắp lồng ngực hắn.
La quý phi vừa nhìn thấy liền hoảng sợ thét lên chói tai: “Không! Không! Không… Không thể nào! Chuyện này không thể, vừa nãy, vừa nãy rõ ràng không có! Không thể có…”.
Khương Trầm Ngư đẩy Phan Phương đang dìu mình ra, ưỡn thẳng lưng, cười lạnh: “Không có? Thật là thú vị, quý phi biết ba tấc dưới thắt lưng của sư huynh có vết sẹo to bằng móng tay, nhưng không biết trên người huynh ấy có đám bớt màu đỏ to như thế này…”.
“Ta, ta…”, La quý phi hoảng loạn nhìn Giang Vãn Y, “Ta không nói dối, trước đó, trước đó đúng là không có, không có! Không có…”.
“Lẽ nào, ý của quý phi là vết bớt này vừa mới mọc ra?”. Khương Trầm Ngư sầm mặt.
“Ta, ta, ta… chàng, chàng, chàng…” La quý phi run lẩy bẩy, đột nhiên bò lên trước, níu vạt áo bào của Lân Tố, khóc lóc nói: “Thái tử điện hạ, điện hạ hãy tin ta, điện hạ hãy tin ta!”.
Lân Tố nhìn nàng ta với vẻ chán ghét, giống như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.
Di Phi bỗng cúi xuống, giơ tay ra phía nàng ta.
La quý phi như người chết đuối vớ được cọc, tràn trề hy vọng ngẩng đầu lên, chỉ thấy gã cười hì hì, nói: “Ta muốn dạy nương nương một câu thoái thác, đó là nói khi nương nương và Đông Bích hầu mây mưa, tư thế cuồng loạn, căn bản không kịp cởi y phục đã…”.
Hy vọng của La quý phi trong phút chốc biến thành tuyệt vọng nhìn cánh tay của gã tựa như nhìn rắn độc, vội vàng bò về phía sau để trốn tránh.
Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, tiến lên ttước mấy bước, nghiêm mặt nói: “Bây giờ, lời buộc tội của nương nương đối với sư huynh của tiểu nữ không đáng tin nữa, các người chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?”.
Di Phi nhướn mày, cười rất tà mị: “Đương nhiên là tiếp tục tra xét”. Thấy Khương Trầm Ngư hơi cau mày, liền nói tiếp: “Có điều chỉ thẩm tra quý phi”. Nói đoạn chỉ vào La quý phi.
“Thế còn sư huynh tiểu nữ thì sao?”.
“Dĩ nhiên là cần làm gì thì cứ thế mà làm thôi”.
“Vậy được chúng ta về dịch trạm”. Khương Trầm Ngư vừa quay người, Di Phi giơ một tay ra cản: “Í, ta đâu có nói các ngươi có thể đi”.
Ánh mắt hai người giao nhau, Khương Trầm Ngư nhìn gã chằm chằm không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Ngài không cho chúng ta đi?”.
Di Phi mím môi cười, đôi mắt lóe sáng: “Đâu có, ta chỉ nhắc nhở một chút, cần làm gì thì làm đó mà ta nói là chỉ vẫn phải phiền hầu gia trị bệnh cho phụ vương”.
“Hay lắm, tiểu nữ cho rằng, cần làm gì thì làm đó cũng là để sư huynh tiểu nữ tiếp tục trị bệnh cho Trình vương bệ hạ, chỉ có điều trong hoàng cung này có quá nhiều thị phi, trước khi chân tướng được minh xét, để tránh điều tiếng, sư huynh về dịch trạm ở vẫn tốt hơn.”
Di Phi nhìn nàng, nàng cũng nhìn trả gã, hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Di Phi nhếch lông mày lên, sau đó nghiêng người, chừa một lối đi.
Khương Trầm Ngư trầm giọng nói: “Phan tướng quân, đưa sư huynh theo, chúng ta đi thôi”. Nói rồi không chút chần chừ đi lướt qua Di Phi, mở cánh cửa phòng đóng kín, bước ra ngoài.
Bên ngoài, ánh dương diễm lệ tựa gấm lập tức trùm lên toàn thân nàng.
Dù thời tiết đã ấm áp như thế, nhưng, bàn tay trong tay áo lại vô cùng giá băng.
Khương Trầm Ngư mím chặt môi, rảo bước, sau khi ra khỏi cửa cung, nàng gọi Lý Khánh lại, đưa Giang Vãn Y về dịch trạm.
Suốt đọc đường không ai nói gì.