Anh biết rõ là không đúng, nhưng lại không nỡ lùi bước.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Nhược Kiều nhìn vào mắt anh, anh cũng nhìn vào mắt cô.
Lòng bàn tay của Lục Dĩ Thành nóng ran, cổ họng khô khốc lạ thường. Giang Nhược Kiều trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lòng cô cũng đang rất căng thẳng, chỉ trách cúp điện quá đột ngột cho nên vào giờ phút này họ mới mờ ám đến vậy. Hai người đều im lặng… Mặc dù Lục Dĩ Thành luôn bị Giang Nhược Kiều chê cười là đồ ngốc, nhưng lúc này anh cũng chỉ là một người con trai bình thường đang đối mặt với người mình thích. Anh cũng sẽ có một mặt quả quyết, hầu kết của anh lăn lăn. Anh vừa định nói gì đó thì ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa đột ngột quấy nhiễu hai người họ. Giang Nhược Kiều giật mình, Lục Dĩ Thành sửng sốt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ảo não, bất đắc dĩ nhưng cũng nhẹ nhõm.
Không hiểu sao giọng anh lại hơi trầm thấp, kèm theo tiếng gõ cửa, anh khẽ trấn an cô: “Tôi ra mở cửa xem sao, cậu cẩn thận một chút, đừng để bị vấp té.”
Tim Giang Nhược Kiều cũng đập rất nhanh, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra điều gì, trông cô vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Ừm.”
Chỉ là, đợi khi Lục Dĩ Thành đi ra khỏi nhà bếp, cô cũng thở phào một hơi, lùi lại một bước rồi đi tới bồn rửa trên quầy bếp…
Cô giơ tay lên nhuận khí cho mình.
Không diễn tả được cảm giác trong mình
Thất vọng… chắc chắn là có. Dù sao thì, dưới bầu không khí như vậy, cho dù đó có là anh hay là cô, chỉ cần một người cử động một cái thôi thì mối quan hệ của họ sẽ thay đổi ngay lập tức.
Sự thật là nam nữ trong bóng tối sẽ không thể chịu nổi bầu không khí khiêu khích như thế.
Không phải vừa rồi cô không nhìn thấy sự tập trung của Lục Dĩ Thành.
Thậm chí… dường như cô có thần giao cách cảm với anh, có thể đoán được nếu anh lên tiếng thì sẽ nói gì.
Anh vừa định mở miệng.
Mà lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Lục Dĩ Thành cũng hơi ổn định lại tâm trạng, từ phòng bếp ra cửa đối với anh mà nói thì chỉ cách có mấy bước chân, anh đi rất chậm, trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không ai nghe thấy nhịp tim của anh. Lục Dĩ Thành đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa ra.
Ngoài cửa là bà Vương lầu trên, thấy Lục Dĩ Thành thì mỉm cười: “Tiểu Lục, ở nhà cháu có nến không?”
Lục Dĩ Thành thoáng sửng sốt, anh hoàn toàn không cần nghĩ quá cần thận về vấn đề này, cho nên anh lắc đầu: “Không có ạ.”
Bà Vương thở dài: “Vậy được rồi, vậy để bà ra cửa hàng bên ngoài xem có bán không.”
Chờ bà Vương đi rồi, Lục Dĩ Thành đóng cửa lại, bấy giờ anh mới bất giác nhận ra rằng: Không… Nhà anh có nến mà.
Thường thì vào mùa đông anh sẽ chuẩn bị một ít.
Vì nhà anh ở trong một khu dân cư tương đối cũ kỹ nên mùa đông thường bị cúp điện, điều này cũng không có gì là lạ, bởi thế, từ lâu anh đã có thói quen này.
Lục Dĩ Thành muốn mở cửa gọi bà Vương lại, nhưng bà Vương đã đi xa.
Lục Dĩ Thành vỗ trán.
Làm thế nào đây?
Nghĩ đến Giang Nhược Kiều đang ở trong nhà bếp, anh lại bắt đầu thấy căng thẳng.
Giang Nhược Kiều gọi anh: “Lục Dĩ Thành, cậu xong chưa?”
Lục Dĩ Thành vội trả lời: “Tôi tới ngay.”
Anh bước nhanh vào nhà bếp, Giang Nhược Kiều đang cầm đèn pin điện thoại cẩn thận xem xét cái bếp ga mini, dường như cô đã trở lại bình thường rồi: “Sao cậu có cái bếp này thế? Tôi chỉ từng thấy nó ở các quán ăn Hàn thôi.”
Lục Dĩ Thành đáp: “Hàng xóm trước đây cho, bọn họ phải chuyển nhà mà lại có quá nhiều thứ linh tinh. Cái bếp này là do bọn họ cho tôi. Tôi từng dùng thử một lần rồi.”
Vài phút sau, hai người lại ngồi xuống bàn ăn nhỏ.
Nước canh trong nồi sôi sùng sục, thịt dê cuộn và bò viên quay quay.
Nhưng bầu không khí vẫn chưa thể trở lại như trước khi cúp điện.
Lúc này, bọn họ đang ăn lẩu trong bóng tối, Lục Dĩ Thành đốt nến, ánh nến lập lòe.
Lục Dĩ Thành im lặng nhúng thịt cho Giang Nhược Kiều.
Bỗng nhiên anh chợt nhớ tới một việc: “Đúng rồi, suýt thì quên mất, tôi đã mua chanh và hồng trà túi lọc.”
Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Lần trước ăn lẩu thấy cậu có thói quen gọi hồng trà chanh.” Lục Dĩ Thành dứt khoát đứng dậy: “Tôi đi pha cho cậu một ly nhé, chắc không khó đâu.”
Hai chữ “không cần” vẫn còn ở bên môi, Giang Nhược Kiều chưa kịp nói ra thì Lục Dĩ Thành đã trốn vào nhà bếp.
Cũng may mà anh thông thuộc địa hình ở đây nên mới không bị vấp ngã.
Lục Dĩ Thành làm trông rất rành rẽ.
Anh đun nước trên bếp ga.
Anh lấy một quả chanh, rắc một ít muối lên nó, chà xát rồi nương theo ánh sáng của ngọn nến bên ngoài, bắt đầu cắt quả chanh, Giang Nhược Kiều nghe tiếng động mà đổ mồ hôi thay anh.
Anh không sợ cắt trúng tay sao? Cô lặng lẽ di chuyển ngọn nến lại gần nhà bếp để anh có thể nhìn rõ hơn.
Cô nhìn anh dưới ánh nến.
Cho đến bây giờ, cô vẫn có một tâm trạng lạ thường tương tự.
Nếu như nửa năm trước có người nói với cô, cô sẽ thích Lục Dĩ Thành, cô nhất định sẽ nghĩ người này bị bệnh nặng mất rồi.
Cô vẫn luôn biết rằng, cảm động không có nghĩa là yêu.
Cô cũng phân biệt rõ ràng.
Thực tế là, không phải cô bị Lục Dĩ Thành làm cho cảm động mà cô đã thật sự rung động với anh.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua lịch, trước đó cô đã khoanh tròn một ngày, đó là ngày anh gấp được chín mươi chín bông hồng.
Còn mười ngày nữa.
Khoan đã…
Hình như hôm nay là tám mươi tám mươi đóa thì phải? Hôm nay anh có gấp hoa hồng không nhỉ?
Giang Nhược Kiều như đã tìm ra lý do cho chính mình.
Chín mươi chín hay tám mươi tám đóa hồng, đây là một vấn đề rất khó để quyết định.
Chín mươi chín, chín trăm chín mươi chín, hai con số này mang ý nghĩa rất tốt, tượng trưng cho một tình yêu bền lâu.
Nhưng tám mươi tám cũng khá tốt.
Giang Nhược Kiều nghĩ thầm: Muốn tình yêu thật lâu dài hay muốn phát tài đây?
Vẫn là phát tài, phất nhanh [*] lên sẽ có sức hút với cô hơn. Cô mong mình được phát tài hơn, cho nên cứ chọn tám mươi tám vậy!
[*] Phất lên: Ý nói là giàu lên đột ngột nhanh chóng.
Cứ thế sảng khoái quyết định đi!
Lục Dĩ Thành vẫn đang pha hồng trà chanh cho cô, đối với anh mà nói, việc này thực sự rất đơn giản, chẳng bao lâu đã pha xong một ly, Giang Nhược Kiều cũng đã ăn khá no, cắn ống hút nhìn Lục Dĩ Thành đang chăm chú ăn cơm: “Hôm nay cậu mua nhiều nguyên liệu rồi.”
Đúng là rất nhiều.
Hai người không thể ăn hết được.
Dù gì thì Lục Dĩ Thành cũng là một chàng trai hai mươi tuổi, sức ăn không hề nhỏ, vừa rồi đều là anh tự tay nhúng thịt, nhúng rau cho Giang Nhược Kiều, bây giờ cô đã ăn no, đặt đũa xuống thì mới đến lượt anh ăn ngon lành. Anh nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nói theo bản năng: “Thức ăn này để đến ngày mai vẫn ăn được.”
“Không biết khi nào mới có điện nữa.” Giang Nhược Kiều vắt óc tìm chủ đề.
Lục Dĩ Thành lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua nhóm quản lý tài sản: “Chắc là phải hơn mười một giờ.”
Anh nghĩ cô sợ tối nên thuận miệng nói: “Chỗ tôi có nên, trong ngăn kéo còn có đèn pin, để tôi tìm cho cậu.”
“Giờ vẫn còn sớm mà.” Giang Nhược Kiều nói.
Lục Dĩ Thành vô thức gật đầu: “Ừm, còn chưa tới tám giờ.”
Anh muốn ở bên cô thêm một chút nữa.
Kế hoạch trước đó là sau khi ăn lẩu xong, nếu cô có hứng thú thì có thể tìm một bộ phim để xem.
Nhưng bây giờ lại cúp điện.
“Hay là…” Lục Dĩ Thành ngập ngừng hỏi: “Ăn cơm xong chúng ta ra ngoài xem phim nhé?”
Giang Nhược Kiều lắc đầu: “Còn chưa tới thời gian chiếu phim Tết, khoảng thời gian này thì lại rất khó nói, cơ bản là không có phim gì hay để chọn.”
Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng, thật sự là anh không nghĩ nhiều đến vậy: “Thế thì… đi mua sắm?”
Cô cũng thích đi mua sắm.
Thực ra, đối với anh mà nói, làm gì cũng không quan trọng, cho dù hai người đến thư viện tự học cũng được.
Anh chỉ muốn ở bên cô lâu hơn một chút mà thôi.
Giang Nhược Kiều: Đi mua sắm à…
Cũng không phải là không được, lâu rồi cô không đi mua sắm.
Cô cũng muốn mua ít đồ, Giang Nhược Kiều vừa định gật đầu thì thoáng nhìn thấy hoa hồng trên bàn cà phê, lập tức giật mình tỉnh táo lại: Có chuyện gì vậy? Sao cô lại suýt thì gật đầu đồng ý với ý tưởng hôm nay đi mua sắm với anh vậy chứ? Hôm nay thích hợp để đi mua sắm à? Rõ ràng là cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm cơ mà.
Giang Nhược Kiều lắc đầu rất dứt khoát: “Không, hôm nay tôi không muốn đi mua sắm.”
Lục Dĩ Thành hơi tiếc nuối và thất vọng.
Ngoài xem phim và mua sắm ra thì anh thực sự không thể nghĩ ra ý tưởng nào hay hơn.
Nếu bảo anh sắp xếp một cuộc hẹn hò, anh cũng chỉ có thể đi ăn, xem phim và mua sắm.
Liệu cô có thấy con người anh thật nhàm chán không nhỉ?
Ngay cả các hoạt động sau khi ăn tối cũng không thể sắp xếp cho tươm tất được.
Giang Nhược Kiều nào biết Lục Dĩ Thành lúc này đang ngẫm lại bản thân và thấy buồn chán đến nhường nào, một tay cô chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên gò má, dưới ánh nến, đôi mắt cô như chứa đầy sao, cô chăm chú nhìn anh, trong mắt cũng ngập tràn ý cười. Dưới bầu không khí như vậy, dường như những lời cô nói lại mang theo một tầng ý nghĩa khác, mê hoặc tên ngốc ở đối diện kia.
“Lục Dĩ Thành, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi. Hai chúng ta chơi “Nói thật hay mạo hiểm” được không?”