Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi


Chương 19


Trong khi Giang Nhược Kiều còn đang đắm chìm trong những khoảnh khắc cuộc sống mà “Là sao trời đó” chia sẻ trên mạng thì Tưởng Diên lại gọi video tới.

Từ khi nằm mơ thấy tình tiết trong cuốn tiểu thuyết kia, trong lòng Giang Nhược Kiều, mức độ yêu thích mà cô dành cho cái người tên Tưởng Diên kia đã và đang rớt giá không phanh.

Cô nói mình nhìn lầm, không phải là nhìn lầm gia cảnh của Tưởng Diên.

Nói một cách chính xác thì, bây giờ cô còn trẻ tuổi, dù có yêu đương với ai thì cũng chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như kết hôn, thế nên, dù Tưởng Diên nghèo hay giàu thì đó cũng không phải là điều mà cô cần quan tâm đến. Nói cách khác, nếu không có nhiều chuyện xảy ra như bây giờ, dẫu cho cô đã biết Tưởng Diên không phải là con ông cháu cha, thì với tình cảm mà cô dành cho anh ta từ trước, cô sẽ không chia tay với anh ta.

Cô nhìn lầm ở chỗ đã không nhìn ra cái tên Tưởng Diên này không đáng mặt đàn ông!!

Nhân phẩm không tốt.

Lục Dĩ Thành ăn đứt Tưởng Diên tận mấy con phố. Cô cũng không cố ý lấy hai người ra để so sánh với nhau, chỉ có điều, người khác phái gần đây cô tiếp xúc nhiều nhất lại chính là Lục Dĩ Thành nên mới lấy anh ra để so sánh thôi.

Chưa kể đến hành vi thiếu não của cô trong cuốn tiểu thuyết đó…

Khi hai người đang trong giai đoạn yêu đương, một bên hơi để ý đến gia cảnh nhà đối phương là sai sao?

Tư tưởng, suy nghĩ không hợp nhau cũng có thể chia tay, nhưng một người đàn ông lưng dài vai rộng như Tưởng Diên, liệu có cần thiết phải làm ra dáng vẻ như vừa chịu một đòn đả kích nặng nề như thế hay không?

Anh ta chưa từng hưởng thụ những gì mà đoạn tình cảm này mang lại hay sao?

Hóa ra người nắm tay cô không phải anh ta, người ôm cô cũng không phải anh ta, người hôn cô cũng không phải anh ta sao??

Còn nhân vật nữ phụ trong bộ tiểu thuyết đó nữa, nói cái gì mà tham lam, ham hư vinh, coi trọng tiền tài, quan trọng là, cô có lấy tiền của nam chính không vậy? Nam chính có vì cô mà bỏ ra một đồng tiền nào không??

Ăn một bữa cơm, mua một món quà, chẳng phải đây là những chuyện nên làm khi yêu đương à?

Sao mấy việc đó khi dùng trên người nam chính lại trở thành anh ta bị người ta lợi dụng, bị người ta lừa gạt tình cảm vậy nhỉ?

Anh ta không nhận được giá trị tình cảm nào từ cô à?

Được thôi, mấy cái này có thể không nhắc tới làm gì, ai có lỗi với ai, vấn đề này còn khó nói lắm, hai người không hợp nhau nên chia tay, một lời từ biệt rồi hai người không ai nợ ai mới là điều đúng đắn, nhưng nam chính thì sao, vẫn cứ canh cánh mãi trong lòng, thậm chí còn muốn báo thù nữ phụ, tác giả vì muốn biến hành động của nam chính trở nên hợp lý, đẹp đẽ hơn nên sự báo thù của anh ta không được gọi là báo thù thật, nhưng người bên cạnh anh ta lại làm thật, thực sự trả thù nữ phụ, lẽ nào việc này chẳng có chút liên quan nào đến nam chính?

Nghĩ đến những điều này chỉ khiến cho Giang Nhược Kiều tức đến điên người!

Cô rất rất muốn chia sẻ bài hát “Cái thứ đàn ông gì vậy” cho Tưởng Diễn nghe.

Nữ phụ mới là người thảm thương nhất, chưa đạt được bất cứ thứ gì cả, cô chỉ vừa trải qua một mối tình gà kết thúc bằng lời chia tay, để rồi cuối cùng phải rơi vào kết cục như thế này.

Giang Nhược Kiều: Xui, con mẹ nó, xui quá thể!

Cô bắt máy của Tưởng Diên với tâm trạng ngổn ngang trăm mối.

Trên màn hình điện thoại là khuôn mặt của Tưởng Diên.

Giang Nhược Kiều cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi cười với anh ta.

Tưởng Diên: “Mấy hôm nay ngoài đảo mưa mấy ngày liền, anh cũng không cần đi dạo phố với mọi người nữa rồi.”

Giang Nhược Kiều không có tí hứng thú nào để trò chuyện với anh ta về mấy chuyện trời ơi đất hỡi này nữa. Chỉ có điều, trong lòng cô hiện đang ấp ủ một kế hoạch chia tay, kế hoạch đã có cái sườn cơ bản rồi, nói thật thì, cô từng trải qua ba mối tình, không phải cô thích so sánh, thế nhưng, đúng thật là Tưởng Diên không thể bì kịp hai người bạn trai cũ của cô. Nếu không phải suy nghĩ đến cái gọi là “hào quang nam chính”, Giang Nhược Kiều đã bảo Tưởng Diên cút đi từ lâu rồi, cút sớm một chút đi, chia tay trong hòa bình ư, đừng có mơ mà nghĩ tới nữa.

Cô có thể đối đầu với nam chính sao?

Không phải là không thể, nhưng cô phải cân nhắc một chút về người đứng sau lưng anh ta.

Người đứng sau Tưởng Diên là ai? Chính là Lâm Khả Tinh.

Với một người từng đọc qua nhiều loại truyện ngôn tình khác nhau như Giang Nhược Kiều, cô không phục Tưởng Diên một chút nào cả, hơn nữa, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cho dù tác giả có “cố đấm ăn xôi” mà tô điểm, thần thánh hóa giai thoại lịch sử phát triển của Tưởng Diên, thì ít nhất những người có gu thưởng thức đều có thể nhận ra, Tưởng Diên dựa vào nhà họ Lâm, dựa vào Lâm Khả Tinh để thành công trên con đường sự nghiệp.

Anh ta có năng lực, có thủ đoạn, thế nhưng mà, ở thời buổi hiện nay, người có hai yếu tố này thật sự rất nhiều.

Anh ta may mắn hơn người khác nhiều, có một Lâm Khả Tinh yêu thương anh ta.

Giang Nhược Kiều sắp ghen tức với Tưởng Diên tới mức lộn ruột rồi đây này.

Sao không có một con ông cháu cha nào đó như Lâm Khả Tinh đến yêu thầm cô vậy nhỉ??

Nói chung là như thế này, chỉ cần có Lâm Khả Tinh ở bên cạnh, sớm muộn gì thì Tưởng Diên cũng sẽ phất lên.

Giang Nhược Kiều tự cho mình là người co được dãn được, nếu biết trước các diễn biến trong truyện, cô sẽ cố gắng tránh cái kết cục kia, đấu với nhãn hiệu trang sức nhà họ Lâm, cô tự nhận mình sợ, ngay cả cô có muốn “lấy trứng chọi đá” cũng không đủ tư cách làm “trứng” nữa kia kìa.

Sợ thì nhận là sợ thôi!

“Sắp đến đêm Thất Tịch [*] rồi, em định cho ra một tập sách.” Giang Nhược Kiều đột nhiên nói: “Chẳng phải fan của rm đều biết chuyện em yêu đương sao, các em gái trẻ thường gửi tin nhắn riêng cho em hỏi em một số việc, em nghĩ là có thể nhân ngày hôm đó làm hẳn một tập sách! Nội dung là quá trình chúng ta yêu nhau, anh có ngại không?”

[*] Thất Tịch hay còn gọi là Tết Ngâu, Ngày Ông Ngâu Bà Ngâu, theo văn hóa phương Đông, lễ được tổ chức ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử ngày này gắn bó với câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản.

“Đương nhiên là không rồi.” Tưởng Diên còn ước gì cô làm thế sớm hơn ấy chứ, anh ta biết bạn gái mình được mọi người chào đón ra sao, anh ta hận không thể để tất cả mọi người trên thế giới biết hai người họ có quan hệ thế nào với nhau: “Anh vui còn không kịp đây này.”

Giang Nhược Kiều trừng mắt nhìn anh ta: “Em sẽ chia sẻ luôn những khoản tiền lì xì và quà mà anh tặng cho người hâm mộ em biết đấy.”

Để mọi người xem thử xem, việc yêu đương với cô đã tốn của anh ta bao nhiêu tiền.

Chia tay là điều chắc chắn, nhưng mà, cái danh “chê nghèo ham giàu, ham mê hư vinh” này không thể đổ lên đầu cô được.

Nếu cô từng nhận bất cứ món quà quý báu nào của anh ta thì cô sẽ thừa nhận nhưng bây giờ thì sao, cô chẳng nhận gì của anh ta cả, sao cô phải nhận cái “tội danh” này vậy nhỉ?

Tiếc thương thay cho cái dáng vẻ như bị người ta lừa của nam chính trong truyện, đúng là khiến người ta mất hết hứng thú.

“Không thành vấn đề.” Tưởng Diên cười.

Giang Nhược Kiều: “Nói chung là em muốn truyền tải đến mọi người một thông điệp tích cực, chẳng phải bây giờ có nhiều trường hợp bạn trai vì muốn tạo bất ngờ cho bạn gái nên làm ra vô số hành động cực đoan, em chỉ muốn nói với các cô ấy rằng, chúng ta đều là những người nhận sự chu cấp của gia đình để sống, dù có yêu đương cũng không cần quá quan tâm đến mấy cái đó, nếu thật sự muốn tặng thứ gì đó quý giá cho đối phương thì chẳng thà tự dựa vào bản thân.”

Tưởng Diên gật đầu một cái: “Hình như em đang cố ám chỉ điều gì đó cho anh.”

Giang Nhược Kiều vui vẻ nói: “Anh nhận ra rồi à? Em coi lại lịch sử trò chuyện của chúng ta, chẳng phải trước đây anh còn muốn mua túi xách tặng em sao? Thực ra thì em cũng không thích như vậy lắm đâu, nếu em thích thứ gì, em có thể tự cố gắng kiếm tiền mua nó, nếu không thì đợi sau này đi làm rồi mua cũng không muộn. Em luôn cảm thấy việc dùng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ để mua quà cho người yêu mình không hay cho lắm.”

Tưởng Diên cãi lại: “Sai rồi, anh dùng tiền bản thân mình kiếm được.”

“Vậy cũng không được!” Giang Nhược Kiều trả lời: “Anh phải làm việc cực khổ ra sao, em đều biết cả, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chẳng bằng cứ tiết kiệm số tiền đó, mua đồ cho anh hay mua đồ cho bố mẹ anh cũng rất có ý nghĩa, Tưởng Diên, anh nghe em đi, chờ sau này chúng ta có nhiều tiền, anh không mua cho em, em sẽ làm ầm làm ĩ với anh cho coi.”

Tưởng Diên rơi vào trầm mặc.

Anh ta cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Nói thật thì, để mua một cái túi xách cho bạn gái, anh ta còn phải chạy vạy đi mượn dọc mượn xuôi.

“Mua rồi.” Tưởng Diên đáp: “Mua lại của người khác, rẻ lắm.”

Giang Nhược Kiều lườm anh ta một cái: “Anh tưởng em là con nít ba tuổi à, loại túi xách như thế này, dù có mua lại của người ta thì giá cả cũng không hề rẻ đâu, anh trả hàng lại đi! Em thực sự không thích, tặng rồi em cũng không dùng đâu, chẳng phải như vậy là rất lãng phí à?” Giọng nói của cô dịu đi rất nhiều: “Tưởng Diên, theo em nghĩ thì việc nam nữ tặng quà cho nhau là để làm đối phương vui vẻ chứ không phải khiến đối phương cảm thấy áp lực, đúng không, anh có hiểu lời em nói không?”

Sau một bài diễn văn đầy thuyết phục, cuối cùng thì Tưởng Diên cũng từ bỏ suy nghĩ đó đi.

Nhưng, song song với đó, anh ta cũng cảm thấy mối quan hệ giữa bản thân và Giang Nhược Kiều ngày càng khắng khít hơn, bởi vì họ đã có thể nói đến vấn đề tiền bạc này.

Tưởng Diên rất cảm động.

Giang Nhược Kiều nghĩ, dù có thế nào thì nguyên nhân chia tay của cô và Tưởng Diên cũng không thể là vì tiền được.

Không phải cô muốn phủ định tính cách của mình, nhưng, những việc cô không làm thì đừng ai hòng có thể úp tiếng xấu đó cho cô.

Không thì thiệt thòi lớn rồi.

Cô vì tiền rồi yêu đương lâu như vậy, chẳng lẽ cô không muốn bất cứ thứ gì sao??

Nếu cô nhận nhà, nhận xe của anh ta thì có nói cô thế nào, cô cũng không có ý kiến gì.

Giang Nhược Kiều không ngờ rằng, hành động ngày hôm nay của cô lại khiến Tưởng Diên cảm động sâu sắc đến thế. Nhất là sau khi xuống tầng, nhìn thấy các nhãn hàng cố ý đưa sản phẩm mùa này đến cho bà Lâm tùy ý lựa chọn, khi bà Lâm bảo Lâm Khả Tinh tới chọn mấy món tặng cho các bạn cùng phòng để kéo gần quan hệ với mọi người, tại khoảnh khắc đó, sự hổ thẹn mà Tưởng Diên dành cho Giang Nhược Kiều như chạm đến đỉnh điểm.

Suy cho cùng, vẫn là do sự chênh lệch của thế giới này.

Anh ta và Nhược Kiều tranh luận với nhau cả một lúc lâu chỉ vì một cái túi.

Nhưng bà Lâm và Lâm Khả Tinh lại có thể tùy ý chọn lựa các loại sản phẩm mới chỉ để tặng cho bạn cùng phòng.

Còn nói cái gì mà muốn dâng cả thế giới cho Nhược Kiều, kết quả là chỉ tặng một cái túi thôi mà cũng khiến Nhược Kiều lo lắng bất an, sợ anh ta mua xong sẽ không đủ tiền dùng.

Tưởng Diên mặt mày lạnh tanh, lúc đầu Lâm Khả Tinh vẫn đang vui vẻ chọn lựa, bỗng dưng thấy anh ta như vậy thì trong lòng lại bất an khôn cùng.

Tưởng Diên cũng không nói gì, trừ Lâm Khả Tinh ra, không ai chú ý tới anh ta cả, anh ta xoay người lên tầng.

Dưới sự thúc giục của nỗi hổ thẹn và không cam lòng, anh ta đăng một cái status như sau:

[Trước đây không hiểu, giờ đã hiểu, vì tương lai của anh và em, anh sẽ cố gắng nỗ lực.Vì em mà gầy dựng một mái nhà nhỏ, cũng vì các con đáng yêu mai sau của chúng ta, chỉ cần nghĩ tới đó, anh lại thấy mình tràn trề năng lượng. Thế giới rộng lớn nhưng anh chỉ thích em.]

Anh ta còn đăng kèm một tấm ảnh.

Là hình ảnh hai bàn tay đang lồng vào nhau.

Sau khi Giang Nhược Kiều nhìn thấy:

Với cương vị là nữ chính trong cái status mà anh ta vừa cập nhật, cô không thấy cảm động chút nào cả, nội tâm chẳng chút dao động, thậm chí cô còn nghĩ: Nếu không phải cô đã đọc hết cuốn tiểu thuyết đó, có lẽ cô đã tin sái cổ mấy cái trò quỷ này của anh ta rồi.

Đúng là miệng lưỡi đàn ông, chỉ toàn nói mấy lời gian dối không thôi.

Cô coi như mình không nhìn thấy nó.

Đương nhiên, hai người bạn khác nhìn thấy bài đăng này cũng có tâm trạng ngổn ngang trăm mối.

Sau khi Tưởng Diên quay trở lên tầng, Lâm Khả Tinh cũng chẳng còn tâm trạng mà chọn đồ nữa, cô ấy miễn cưỡng nặn ra nụ cười rồi trở về phòng, buồn chán lướt điện thoại, thấy Tưởng Diên đăng status, cô ấy nhấn vào coi ngay mà không suy nghĩ gì, nhưng vừa nhìn thấy nội dung trong đó, cô ấy lại nở một nụ cười khổ. Cô ấy không biết hành động ban nãy của mình đã chọc gì anh ta, nhưng nói chung, chắc là anh ta đang đau lòng thay cho bạn gái mình.

Yêu thầm khiến con người ta trở nên điên cuồng.

Một người chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt, còn một người lại lặng lẽ thất tình, từ đầu tới cuối, chẳng ai hay, chẳng ai biết.

Trên thế giới này, người mà Lâm Khả Tinh hâm mộ nhất mà cũng ghen tỵ nhất chính là Giang Nhược Kiều.

Hơn mười giờ tối, sau khi “thần thú” trong nhà say giấc nồng, Lục Dĩ Thành mới có thời gian rảnh rỗi để lướt điện thoại. Coi thử các hoạt động mới trong vòng bạn bè của mình, ngón tay thon dài sạch sẽ chợt khựng lại, ngón tay cái dừng ngay trên bức ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Anh bỗng nhận ra cảm xúc của mình có hơi bất ổn.

Không nên.

Anh biết anh hoàn toàn không thích Giang Nhược Kiều, nền giáo dục mười mấy năm qua đã ăn sâu vào trong xương cốt, nó khiến anh không thể, cũng không dám mơ tưởng đến bạn gái của bạn thân mình.

Hành vi này thật sự rất đê tiện.

Lục Dĩ Thành nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tư Nghiên đang ngủ say, anh cảm thấy, bản thân đã bị cậu nhóc này ảnh hưởng mất rồi.

Cũng vì thằng nhóc này mà anh mới biết, anh sẽ kết hôn với Giang Nhược Kiều, sẽ có một cậu con trai đáng yêu ở tương lai.

Dường như để chứng minh hay để cam đoan cho một điều gì đó, Lục Dĩ Thành nhấn nút like.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN