Nếu là trước đây, bất kể là ai hẹn gặp thì cô cũng quyết không bước chân ra ngoài, dù chỉ là nửa bước, đối phương có là ai thì cũng không có ngoại lệ nào.
Trên mạng có một câu thế này: Người duy nhất có thể khiến một người bước ra khỏi nhà, ấy chính là tình yêu đích thực của người đó.
Xem ra là mấy anh bạn trai cũ kia không thể trở thành tình yêu đích thực của cô nhưng con trai của cô thì có thể.
Có thể nói, Giang Nhược Kiều đã trang bị đầy đủ “vũ khí hạng nặng”.
Không chỉ bôi kem chống nắng lên mặt mà cả vùng da sau vành tai và phần mắt cá chân cô cũng không hề bỏ sót. Đã thế cô còn mặc áo khoác chống nắng, đội mũ chống nắng, thậm chí cô còn vác thêm một cây dù che nắng rồi mới dám hiên ngang bước ra khỏi chung cư, trông cô như một chiến binh vậy. Giữa nắng trời gay gắt, cô rảo bước về phía cổng khu chung cư, người tài xế mà cô đặt qua mạng cũng đã đến đợi.
Đường phố lúc bấy giờ hoàn toàn thông thoáng nên đúng một giờ chiều cô đã đến trước khu chung cư của Lục Tư Nghiên.
Lục Dĩ Thành rất lịch sự, anh đã đi xuống tầng từ mười phút trước để chờ cô. Lục Tư Nghiên cũng đòi đi theo anh để xuống đón mẹ.
Lục Dĩ Thành lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vào cổng, Lục Tư Nghiên thì thở dài như người lớn: “Cục cưng mệt muốn chết luôn rồi.”
Nụ cười ẩn hiện trên khóe môi của Lục Dĩ Thành trong chốc lát, sau đó anh quay lại giải thích với Giang Nhược Kiều: “Nhà tôi ở tầng sáu.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Dĩ Thành rất khỏe, cũng nhờ vào việc quanh năm suốt tháng vận động kiểu này nên anh mới trở thành một thiếu niên hai mươi tuổi tràn đầy sinh lực như bây giờ, đi một hơi sáu tầng cứ như là đang đi dạo vậy. Cũng bởi vậy mà Lục Tư Nghiên với Giang Nhược Kiều bắt đầu so sánh với anh.
Lục Tư Nghiên vừa thở hổn hển vừa nói: “Không lết nổi nữa…”
Giang Nhược Kiều cũng không khá khẩm hơn cậu nhóc bao nhiêu. Tiết thể dục có thể trốn được bao nhiêu tiết thì cô trốn bấy nhiêu. Thời tiết bây giờ đã nóng nực mà cô còn phải leo tận sáu tầng, thế nên khuôn mặt vốn luôn trắng trẻo của cô cũng ưng ửng hồng.
Lục Dĩ Thành vừa mở cửa ra đã thấy Lục Tư Nghiên giống như cá chạch lanh lẹ chui vào nhà, rất chu đáo mà cầm đôi dép đi trong nhà màu đỏ tươi trên kệ giày đặt cạnh chân Giang Nhược Kiều, lúm đồng tiền thấp thoảng hiện lên theo nụ cười: “Mẹ ơi, mẹ thay dép đi.”
Giang Nhược Kiều nhìn thấy đôi dép đi trong nhà đó thì thấy khá ngạc nhiên nên cô nhìn về phía Lục Dĩ Thành.
Không biết vì lý do gì, rõ ràng là cô không có quá nhiều hiểu biết về Lục Dĩ Thành nhưng cô lại cảm nhận được rằng, chắc chắn đôi dép này chưa từng được bất kỳ người phụ nữ nào mang.
Lục Dĩ Thành chớp chớp mắt: “Là Tư Nghiên một hai đòi mua cho bằng được.”
Lục Tư Nghiên dùng giọng điệu muốn tranh công mà nói: “Đúng, đúng, bố rất keo kiệt đó mẹ, nhất định phải mua đôi dép này cho bằng được. Mẹ ơi, mẹ chịu khó đi đôi dép xấu xí này nhé.”
Giang Nhược Kiều hơi nhíu mày lại nhưng vẫn đi đôi dép màu đỏ vào.
Cái màu sắc này… thật sự rất kén màu da.
Nói ngắn gọn chính là, với màu sắc sặc sỡ như thế này, nếu không phải có làn da trắng sáng thì trông sẽ rất tối.
Làn da của Giang Nhược Kiều cũng trắng trẻo, hơn nữa, cô còn đặc biệt đầu tư cho việc chống nắng, phần lớn chi tiêu mỗi tháng của cô đều dồn vào khuôn mặt. Trước nay cô vẫn luôn tôn thờ một tôn chỉ: Trên thế giới có rất nhiều việc cho dù có hao tâm tổn sức đến thế nào thì cũng đều vô dụng, duy chỉ có một việc là đầu tư vào bản thân mình, chỉ cần bỏ chút tâm tư thì ắt sẽ được hồi đáp.
Có thể xếp cô vào nhóm những người có kỷ luật cá nhân, không chỉ chú trọng vào việc học tập mà còn xem trọng việc nâng cao vẻ ngoài của chính mình.
Đến nỗi, tất cả mọi chuyện khác đều phải xếp sau bản thân.
…
Giang Nhược Kiều đích thực là người chú trọng mọi thứ từ đầu tới chân.
Dù đôi chân của cô có trải qua cả mùa hè này thì vẫn luôn đều màu, trắng nõn, không hề có dấu vết của “ranh giới chia cắt” vì thường xuyên mang giày xăng đan. Mà lúc này đây, có lẽ đôi dép cô đang đi trên chân chính là đôi dép quê mùa nhất mà cô từng đi.
Giang Nhược Kiều đã đánh giá sơ bộ căn hộ này.
Bố cục của căn hộ này so với căn hộ của ông bà ngoại cô rất giống nhau, lẽ nào mấy căn hộ cũ đều có chung một kiểu thiết kế như vậy?
Dễ dàng nhận thấy rằng, căn hộ này là kiểu hai phòng ngủ, hai phòng khách.
Phòng khách tuy hơi nhỏ nhưng Lục Dĩ Thành đã quét dọn kỹ càng nên rất sạch sẽ. Đồ trang trí trong phòng hơi đơn giản, nói một cách chính xác hơn là có cảm giác hoài cổ, lớp sơn tường cũng có vài chỗ bong tróc nhưng trên hết là cảm giác sạch sẽ, không hề có tình trạng đồ đạc chất thành đống, tất cả mọi thứ đều được anh sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Đến cả những ô cửa sổ bằng kính kiểu xưa cũng được anh lau chùi đến bóng loáng, so với Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều tự nhận thấy sinh hoạt của cô còn qua loa tuỳ tiện hơn.
Hôm nay Lục Dĩ Thành còn cố ý mua một thùng nước khoáng về rồi nhắc nhở Giang Nhược Kiều: “Trong nhà dùng nước đun sôi để nguội, tôi không biết cậu có uống được không nên đã mua nước khoáng. Khách đến xem nhà cũng lấy ra mời được.”
“Được.” Giang Nhược Kiều gật đầu.
Lục Dĩ Thành lại cúi đầu bấm điện thoại một lát, lúc anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt trông cực kỳ thoải mái: “Tôi đã gửi mật khẩu wifi cho cậu rồi.”
“Cảm ơn.”
Giang Nhược Kiều phát hiện hôm nay Lục Dĩ Thành nói không được mấy câu.
Thật ra lúc không có chuyện quan trọng gì thì Lục Dĩ Thành cũng không nói chuyện nhiều cho lắm, chẳng qua là hôm nay hơi khác biệt so với mọi khi, anh im lặng hơn rất nhiều.
Chờ tới khi Lục Dĩ Thành vác hai cái ba lô màu đen y như nhau ra khỏi nhà, bấy giờ Giang Nhược Kiều mới hỏi Lục Tư Nghiên: “Bố con làm sao vậy? Trông cậu ấy có vẻ không được vui.”
Lục Tư Nghiên vội đưa tay che miệng lại, mặt mày bối rối.
Hôm nay, trong lúc ăn cơm trưa, bố đã nói với nhóc là không được kể chuyện ở chợ lúc sáng cho mẹ nghe.
Nhóc đã hứa với bố mất rồi.
Những chuyện đã hứa rồi thì nhất định phải làm cho kỳ được.
“Bố không cho con nói, con đã hứa với bố rồi.” Lục Tư Nghiên trả lời với giọng điệu buồn bực, dỗi hờn như thế.
Giang Nhược Kiều nhíu mày, nói: “Thôi được, vậy mẹ không hỏi nữa.”
Nguyên nhân Lục Dĩ Thành bày ra thái độ ngày hôm nay cũng không khó để đoán được.
Cô nghĩ chắc hẳn là có liên quan đến bài đăng trên vòng bạn bè của Tưởng Diên.
Cũng không phải là không thể giải thích được. Bốn người trong ký túc xá của bọn họ đã quen biết nhau ngay từ ngày báo danh nhập học, ở chung hai năm nên chắc chắn là có tình cảm. Bốn nam sinh cũng xem như là bèo nước gặp nhau, hơn nữa, Tưởng Diên còn rất trọng tình trọng nghĩa với bạn bè. Khoảng thời gian này, do tiếp xúc nhiều nên cô cũng hiểu hơn về anh, chẳng trách Lục Dĩ Thành luôn được bình chọn là nam thần tốt nhất. Ánh mắt của quần chúng sáng tỏ như gương soi, con người này không có điểm nào chê trách được, đáng tin cậy, có trách nhiệm lại còn cực kỳ cẩn trọng. Một người có phẩm hạnh như anh, chắc chắn là không dễ gì chấp nhận được chuyện Lục Tư Nghiên là con trai của cô và bản thân mình.
Mà bây giờ cô và Tưởng Diên chưa chia tay nhau, Tưởng Diên lại còn khoe tình cảm một cách khéo léo, tế nhị ở trong vòng bạn bè. Anh nhìn thấy thế, lẽ nào trong lòng không thấy rối bời hay sao?
Như vậy cũng tốt.
Không nghĩ tới hai chữ “tương lai” nữa, giữa hai người họ, nếu không phải vì sự xuất hiện của Lục Tư Nghiên thì nhất định sẽ không có mối liên hệ sâu sắc này.
Lúc này cô cũng không có năng lực vì Lục Tư Nghiên mà “thuận theo tự nhiên”, phát sinh bất cứ vấn đề gì với anh.
Cả hai người đều xem đối phương là công cụ của mình.
Với anh, cô chính là người có thể cùng anh san sẻ trách nhiệm của một người làm mẹ.
Giang Nhược Kiều không quá để tâm tới vấn đề này nữa vì khách thuê nhà đã đến trước cửa. Đó là một cặp vợ chồng sắp cưới, hai người họ đã đặt cọc mua nhà nhưng đến tận cuối năm sau căn nhà mới được bàn giao, nên trong một năm này họ chỉ có thể chọn cách thuê nhà ở. Vốn dĩ lúc đầu họ không vừa ý với căn hộ này, dù sao thì khu chung cư nhỏ này đã quá lỗi thời, rất nhiều vật dụng đã trở nên cũ kỹ. Hơn nữa, ở chỗ này vẫn còn dùng cầu thang, mấy người trẻ tuổi bây giờ dùng thang máy tiện lợi đến nỗi quen cửa quen nẻo, mỗi ngày đều phải leo sáu tầng lầu, nói thật là họ không chịu nổi.
Nhưng sau khi bước vào nhà thì mọi chuyện đã thay đổi.
Người phụ nữ tóc ngắn rất lịch sự xin phép: “Chị muốn xem nhà một chút, có phiền em không?”
Giang Nhược Kiều cười đáp: “Tất nhiên là không phiền ạ.”
Người phụ nữ tóc ngắn vừa quan sát xung quanh, vừa cảm thán: “Căn hộ này tuy hơi cũ một chút nhưng chị thích cách bày trí gọn gàng, ngăn nắp. Hơn nữa, căn hộ này cũng được chăm chút rất tỉ mỉ, nhìn này, mấy ô cửa sổ sáng bóng, sàn nhà sạch sẽ, trong phòng cũng không bị ẩm…”
Xem ra là căn hộ này của Lục Dĩ Thành vẫn có ưu điểm đấy chứ.
Ví dụ như vị trí địa lý cũng khá tốt, ít nhất là không sai lệch, trong phạm vi một cây số có trạm giao thông công cộng, có trạm tàu điện ngầm, gần đây cũng có siêu thị và chợ nông sản.
Cùng một mức giá thuê nhà nhưng chỉ có thể thuê được một căn hộ một phòng ở khu có thang máy. Quan trọng nhất chính là, Lục Dĩ Thành không phải người làm cò mồi, căn hộ này là nhà của anh. Khách thuê nhà không cần phải lo việc anh bỏ trốn, khách thuê nhà trực tiếp trao đổi với chủ nhà cũng sẽ thuận tiện hơn.
Cặp vợ chồng này cảm thấy cực kỳ ưng ý nên lập tức quyết định phải ký hợp đồng thuê ngay.
Lục Dĩ Thành đang vội vã trên đường quay về nhà.
Giang Nhược Kiều lại lên mạng xem mấy căn hộ ở gần đại học A. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được chuyện nuôi dưỡng Lục Tư Nghiên không phải là chuyện chót lưỡi đôi môi.
Nuôi dưỡng một đứa trẻ thật sự rất tốn kém!
Ví dụ như tiền cho thuê căn hộ này của Lục Dĩ Thành, căn bản là không thể thuê được một căn hộ tương tự như vậy ở khu vực quanh đại học A.
Hoặc là chọn cách tìm người thuê chung một căn hộ, nhưng mà, đa số những người chọn cách này đều có yêu cầu đối với bạn cùng nhà. Cơ bản là, nếu mang theo một đứa bé sẽ không có người nào đồng ý thuê chung.
Thế nên, ít nhất thì giá chênh lệch thuê hai căn hộ này cũng rơi vào khoảng một nghìn rưỡi đến một nghìn sáu trăm tệ.
Một nghìn rưỡi tới một nghìn sáu trăm tệ không phải là con số nhỏ, tính ra cũng gần bằng với mức phí sinh hoạt trong một tháng của một sinh viên.
Trừ đi tiền thuê nhà, học phí của trường mầm non tư thục cũng không hề ít. Học phí mỗi tháng chia đều cho tất cả cũng phải rơi vào khoảng ba nghìn tới mười nghìn tệ. Còn có tiền lương của dì, tiền sinh hoạt mỗi tháng của Lục Tư Nghiên, chỉ mới tính sơ sơ mà tay của Giang Nhược Kiều đã run lên bần bật.
Tính toán sơ bộ thì trung bình một tháng cô phải chi cho Lục Tư Nghiên khoảng từ năm tới sáu nghìn tệ.
Đây mới chỉ là tính toán trong trường hợp bình thường, không phát sinh ốm đau hay tình huống đặc biệt nào khác.
Giang Nhược Kiều không thể nhịn được nữa, cô đành ngửa mặt lên trời mà hét lớn: Con cái đúng là cỗ máy nuốt tiền, là chiếc tàu há mồm mà!
Thật ra, với thu nhập hiện tại của anh mà chỉ chu cấp cho cô và Lục Tư Nghiên, đây hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ là, cô đừng mong nghĩ đến chuyển đổi một căn hộ có thang máy cho ông bà ngoại càng sớm càng tốt mà thôi…
Cũng may mà cô có một khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, nhưng cô vẫn còn lo lắng không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hiển nhiên áp lực của Lục Dĩ Thành so với cô cũng không hề nhỏ.
Lúc ký hợp đồng cũng là lúc anh cau mày lại.
Giờ phút này, cảm giác buồn vui lẫn lộn của Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều trông giống hệt nhau.
Lục Dĩ Thành viết chữ rất đẹp, chẳng qua là, Giang Nhược Kiều của bây giờ không có tâm trạng thưởng thức nét bút cứng cáp của anh.
Sau khi ký hợp đồng xong, Lục Dĩ Thành thở một hơi dài thật nhẹ nhõm, ít nhất là, trước mắt, chuyện này xem như đã suôn sẻ rồi.
Chờ tới lúc mọi việc xong xuôi thì cũng đã đến giờ ăn cơm. Tuy Lục Dĩ Thành cảm thấy vẫn nên duy trì một khoảng cách nhất định với Giang Nhược Kiều nhưng anh cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Hôm nay Giang Nhược Kiều đã giúp anh tiếp đón khách thuê nhà, còn trò chuyện với họ nên không lý gì mà anh lại không mời cô ăn một bữa cơm.
Nhưng ăn ở bên ngoài thì giá cả lại rất rẻ.
Hai người lớn và một đứa nhỏ tùy tiện ăn món gì cũng được, một phần cơm đâu đó chỉ rơi vào khoảng hai trăm tệ, nhưng đồ ăn chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng.
Nếu là trước đây, có lẽ Lục Dĩ Thành sẽ suy nghĩ tới thể diện mà cân nhắc lựa chọn một nhà hàng để dùng cơm. Nhưng bây giờ lại không như xưa nữa, anh vừa phải thắt lưng buộc bụng lại vừa phải kiếm tiền, quan trọng nhất đó chính là, anh không muốn phung phí thêm một đồng nào nữa. Vậy nên, anh nói rất dứt khoát: “Cùng ăn cơm tối đi, tôi đi mua đồ ăn, một lát là về ngay.”
Giang Nhược Kiều gật đầu đồng ý dưới ánh mắt mong chờ của Lục Tư Nghiên.
Lục Dĩ Thành nói một lát về ngay, đúng thật là chỉ hơn mười phút sau anh đã xách theo túi lớn túi nhỏ trở về.
Vừa vào nhà anh đã nhanh chóng rửa tay rồi bước vào bếp bận rộn sắp xếp mọi thứ.
Rửa rau, cắt củ, đưa dao chặt xuống đã cắt miếng sườn thành những khối bằng nhau.
Giang Nhược Kiều bước qua rửa tay, vừa đúng lúc đi ngang nhà bếp nên tiện thể nhìn vào bên trong.
Ánh nắng của buổi chiều tà đang xuyên qua khung cửa mà chiếu vào nhà bếp.
Toàn thân Lục Dĩ Thành như được bao phủ bởi một vùng ánh sáng cam cam. Anh xoay lưng về phía cô, đang cúi đầu cắt rau củ.
Anh rất cao lại còn gầy, khom người một cái là toàn bộ sống lưng đều hiển hiện lên, không lẫn vào đâu được.
Nhà bếp không quá lớn, anh đứng trong đó có cảm giác hơi chật chội.
Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều đang đứng ngoài cửa nhà bếp nhìn anh.
Anh chỉ cụp mắt xuống, nhìn chăm chăm vào tấm thớt trên mặt bàn. Sau khi chặt xương sườn, anh nhanh chóng lau sạch mặt thớt rồi chuyển sang làm sạch cá vược.
Giang Nhược Kiều chỉ mới nhìn được một chút mà đã bị Lục Tư Nghiên kéo trở lại ghế sô pha.
Cô là sinh viên ngành Ngoại ngữ, năng lực chuyên môn đã được kiểm chứng. Lục Tư Nghiên cầm một quyển sách tiếng Anh mè nheo cô đọc cho nhóc nghe. Trên ghế sô pha, hai mẹ con nằm sát bên nhau, giọng nói lưu loát của Giang Nhược Kiều đang kể chuyện cổ tích cho nhóc con… Âm thanh truyền tới nhà bếp, Lục Dĩ Thành đứng ở trong cũng nghe được một cách đứt quãng câu chuyện cổ tích mà cô đang kể cho Lục Tư Nghiên nghe.