Lục Dĩ Thành chợt phát hiện rằng, thì ra chính anh cũng có một mặt không muốn để cho người khác biết.
Tựa như giờ phút này vậy, anh không những không hề kích động mà ngược lại còn giữ được sự bình tĩnh như ngày thường để giải thích: “Không phải.”
Trước mắt, anh và Giang Nhược Kiều chỉ vừa mới quen biết, cũng chưa hề có va chạm gì vượt qua khoảng cách an toàn.
Hai người bọn họ chỉ cùng đưa cậu nhóc đi đến báo danh ở trường mầm non. Ngoại trừ lần đó ra thì số lần gặp nhau riêng tư giữa hai người không nhiều nhặn gì, phần lớn thời gian đều là anh đưa nhóc đến gửi ở chỗ cô.
Cũng bởi vì lý do này mà đối với Tưởng Diên, có thể xem là anh không thẹn với lòng.
Ngay cả khi đứa bé này từ tương lai xuyên thời gian mà đến đây.
Đến cuối cùng, rốt cuộc là tương lai đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh và Giang Nhược Kiều lại ở bên nhau, anh không tài nào hiểu nổi. Nhưng anh dám khẳng định rằng, ở cái “tương lai” đó, anh tuyệt đối không làm ra loại chuyện tranh giành bạn gái với bạn thân của mình.
Trong lúc Tưởng Diên còn đang định trêu chọc thêm vài câu thì Lục Tư Nghiên lại đột ngột mở miệng: “Đây là đồ của mẹ cháu!”
Nhóc nói xong thì lập tức muốn đến lấy lại.
Đây là do mẹ nhóc không cẩn thận mà để lại đây.
Tưởng Diên ngẩn người, anh ta chợt phát hiện có lẽ bản thân đang đùa giỡn hơi quá trớn nên vội vã đưa ngay cái bình phun sương cho cậu nhóc: “Ngại quá, thật ngại quá.”
Ngẫm lại cũng đúng.
Nếu Lục Dĩ Thành có bạn gái thì sao mấy người bọn họ lại không biết cho được??
Hơn nữa, học chung với nhau hai năm, Tưởng Diên cũng nhìn ra được Lục Dĩ Thành là người chuyên tâm vùi đầu vào việc học hành, hoàn toàn không có lòng dạ với chuyện yêu đương. Trong từ điển của Lục Dĩ Thành hiện giờ, hai chữ “yêu đương” được anh định nghĩa là vừa lãng phí thời gian, vừa lãng phí tiền bạc.
Nhưng anh ta chỉ cầm cái bình phun sương để trêu chọc Lục Dĩ Thành một chút thôi.
Kết quả là, cái bình phun sương đó lại là của mẹ cậu nhóc.
Mẹ của nhóc này chắc hẳn là người lớn trong nhà Lục Dĩ Thành đúng không?
Tóm lại là mặt mũi mất hết rồi.
Lục Tư Nghiên cầm lấy cái bình phun sương rồi đứng dậy, vô cùng cẩn thận bỏ vào trong túi xách của mình rồi kéo dây khóa túi lại, bấy giờ nhóc mới thấy yên tâm, lại còn rất phóng khoáng mà khoát tay: “Không sao đâu, mẹ của cháu không để ý đâu.”
Lục Tư Nghiên quả là thông minh rất đúng nơi đúng lúc.
Đừng cho là cậu nhóc này chỉ mới năm tuổi, thật ra cái gì nên hiểu thì nhóc đều hiểu hết cả rồi. Bây giờ, chắc chắn nhóc sẽ không gọi Lục Dĩ Thành là “bố” ngay trước mặt Tưởng Diên.
Cậu nhóc ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Dĩ Thành xuống tầng.
Tưởng Diên đi trước mặt hai bố con một khoảng khá xa, Lục Dĩ Thành xách theo túi hành lý, anh cố tình đi chậm vài bước, khẽ dặn dò Lục Tư Nghiên: “Cô ấy cũng đi cùng chúng ta.”
Lục Tư Nghiên nhất thời chưa kịp phản ứng, hỏi lại: “Ai ạ?”
“Cô ấy.”
Lục Tư Nghiên ngơ ngác mất vài giây mới kịp phản xạ lại, suýt thì nhóc đã hét toáng lên: “Mẹ cũng đi sao?”
Lục Dĩ Thành khẽ ho một tiếng: “Nói nhỏ một chút.” Anh không muốn nói nhưng lúc này cũng phải nói cho cậu nhóc biết: “Người vừa nãy chính là bạn thân của bố, cũng là bạn trai hiện giờ của mẹ.”
Hiếm có dịp Lục Tư Nghiên không thể thốt ra thành lời.
“Con không biết phải nói gì mới phải.” Lục Tư Nghiên khẽ lẩm bẩm: “Bố không ghen à?”
Lục Dĩ Thành không hề vòng vo mà thẳng thắn trả lời: “Thứ nhất, hai người họ có quan hệ bạn trai và bạn gái, nếu như con không xuất hiện thì bố vẫn thành tâm chúc phúc cho bọn họ. Thứ hai, quan hệ hiện giờ của bố với mẹ không đến lượt bố phải ghen tuông. Nếu như bây giờ bố có bạn gái thì cũng không tới lượt mẹ con ghen tuông đâu.”
Lục Tư Nghiên “ồ” lên một tiếng: “Lời này mà bố cũng dám nói ra cho được!”
Có phải là bố không muốn sống nữa rồi hay không, bố thật sự muốn tìm đường chết ư?
Mẹ của bây giờ rất mực dịu dàng và rất dễ nói chuyện, nếu là trước kia bố nói như thế này, không khéo sẽ mang đến tai họa cho cả nhà họ Lục mất.
Lục Dĩ Thành: “…”
Không cần phóng đại sự hèn nhát của anh trong tương lai đến mức đấy đâu.
“Không nói nữa.” Lục Dĩ Thành căn dặn: “Con cẩn thận đấy, không được gọi cô ấy ở trước mặt mọi người.”
Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Cho dù con có gọi mẹ thì cũng chẳng ai tin đâu!”
Lục Dĩ Thành: … Cũng đúng.
Rất có đạo lý.
Cho dù Lục Tư Nghiên có gọi Giang Nhược Kiều là mẹ thì đã sao, làm gì có ai tin cho được? Nếu không phải đích thân anh đã được trải nghiệm chuyện này, nếu không có bản báo cáo kết quả xét nghiệm bố con thì chính bản thân anh cũng không tài nào tin được.
Hôm nay Tưởng Diên lái một chiếc ô tô đến.
Lục Dĩ Thành nắm tay Lục Tư Nghiên nhanh chóng bước qua. Khi cửa xe vừa mở ra, Lục Dĩ Thành lập tức ngơ ngẩn cả người, bởi vì trên ghế phó lái có một cô gải trẻ đang ngồi.
Cô gái đó cảm thấy ngại ngùng, tay nắm chặt dây an toàn, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, chủ động chào anh: “Xin chào.”
Chuyến đi đến nông trại trên núi lần này gồm bốn người trong phòng ký túc xá của anh và bốn người trong phòng ký túc xá của Giang Nhược Kiều.
Tuy rằng anh không quen biết ba người bạn còn lại trong phòng của Giang Nhược Kiều nhưng cũng biết mặt của các cô ấy. Rõ ràng người này không phải là bạn cùng phòng của Giang Nhược Kiều.
Lục Dĩ Thành biết là nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta thật sự rất thất lễ nên anh chỉ nhìn thoáng qua rồi di dời tầm mất sang chỗ khác. Anh đỡ Lục Tư Nghiên lên xe, sau đó Tưởng Diên cũng lên xe, anh ta vừa khởi động xe vừa tiện thể giới thiệu với Lục Dĩ Thành: “Sếp Lục, giới thiệu với cậu, đây là em gái của tớ, Khả Tinh, hôm nay cũng theo chúng ta chơi.”
Em gái…
Lục Tư Nghiên cũng ngẫm nghĩ.
À, hóa ra là người này!
Sau khi nhận ra cô em gái này, Lục Tư Nghiên khinh thường bĩu môi một cái nhưng tạm thời nhóc vẫn chưa nói năng gì.
Lục Dĩ Thành dùng giọng điệu bình thường như mọi khi chào hỏi Lâm Khả Tinh: “Xin chào.”
Tưởng Diên lại tiếp tục giới thiệu: “Khả Tinh, đây là người anh em học bá của anh, Lục Dĩ Thành. Anh ấy là thủ khoa của ban khoa học tự nhiên, là bạn cùng khoa và là bạn cùng phòng ký túc với anh.”
Lâm Khả Tinh mím môi cười nói: “Chào anh Lục.”
Lục Tư Nghiên không thoải mái mà sờ sờ cánh tay của mình.
Lục Dĩ Thành nhìn cậu nhóc, hỏi: “Lạnh à?”
“Không ạ.” Lục Tư Nghiên giơ cánh tay tròn trịa của mình ra: “Con nổi hết cả da gà rồi đây này.”
Lục Dĩ Thành nhìn cậu nhóc, ánh mắt toát ra ý cảnh cáo.
Chiếc xe chậm rãi hướng về phía đường lớn, Tưởng Diên điều hướng xe đến địa chỉ nhà của Giang Nhược Kiều. Sau khi xe đi được vài phút thì anh ta nhận được cuộc gọi của cậu út, điện thoại của anh ta đã được kết nối bluetooth với xe nên chỉ cần nhận cuộc gọi là cả xe đều có thể nghe được.
Cậu út ở đầu dây bên kia hét toáng cả lên: “Ông chủ Tưởng còn chưa đón được sếp Lục nữa à? Chờ anh tới nơi em sợ không kịp đi ăn trưa mất, thế này đi, em tiện đường đi đón Giang Nhược Kiều giúp anh nhé!”
Tưởng Diên vừa quan sát xe cộ trên đường vừa cười mắng cậu út: “Cút ngay! Vợ anh mà cậu còn muốn đón đấy à?”
“Thôi được rồi, anh đi, anh đón đi, nhớ nhanh lên một chút, em còn chưa ăn bữa sáng đây này.”
Lâm Khả Tinh nghe bên kia nói vậy thì lập tức nói nhỏ với Tưởng Diên: “Dì có chuẩn bị một ít đồ ăn cho chúng ta ăn trên đường đó.”
Tưởng Diên còn chưa kịp trả lời thì giọng của cậu út ở đầu dây bên kia đã vang vọng khắp xe: “Con mẹ nó, ông chủ Tưởng à, em đã đón ba cô bạn cùng phòng Giang Nhược Kiều rồi đó. Hình như em nghe tiếng của em gái nào ấy nhỉ? Cũng không phải là giọng của Giang Nhược Kiều mà.”
Tưởng Diên không giải thích gì: “Em gái anh đấy, hôm trước vừa mới chơi game với nhau, cậu quên rồi sao?”
Vốn dĩ Tưởng Diên không có ý định dẫn theo Lâm Khả Tinh cùng đi với bọn họ, bọn họ không cùng một nhóm, tuổi tác cũng chênh lệch, lại thêm hoàn cảnh gia đình không giống nhau, trên cơ bản là không có chuyện gì có thể nói cùng nhau. Nhưng mà mẹ anh ta lại nhất quyết bắt anh ta phải đưa Khả Tinh đi cùng, nói là bạn thân của Khả Tinh đã đi nước ngoài nên tâm trạng của Khả Tinh không được tốt, bảo anh ta nên dẫn con bé theo cho nó giải sầu.
Anh ta không thể khiến mẹ lung lay ý định, lại thấy khoảng thời gian này Khả Tinh thật sự không vui vẻ nên đã đáp ứng.
Cậu út vốn dĩ còn đang luyên thuyên ồn ào, khi nghe được lời này của Tưởng Diên thì không nói gì nữa, giống như là tín hiệu không được tốt vậy. Lâm Khả Tinh chủ động chào hỏi với người nhỏ tuổi nhất qua điện thoại: “Xin chào, em là “Là sao không phải trăng” trong game đây ạ, lần này thật sự đã làm phiền mọi người rồi.”
Cậu út trước nay vẫn luôn ăn to nói lớn bỗng dưng lại trở nên khách sáo: “Không có gì, ông chủ Tưởng à, không nói với anh nữa, lát nữa gặp mặt rồi nói sau.”
…
Sau khi cúp máy, không gian trong xe lại trở về trạng thái thing lặng.
Lâm Khả Tinh ngập ngừng hỏi: “Anh Tưởng Diên, em đi theo thế này có phải là không hay lắm không, có phải em đã quấy rầy mọi người rồi không?”
Tưởng Diên cười nói: “Làm gì có, càng nhiều người càng đông vui mà.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh cũng không nghe tiếp cuộc đối thoại giữa hai người kia nữa mà cúi đầu nhắn tin cho Giang Nhược Kiều: [Tưởng Diên lên tận nhà tìm tôi. Cậu ta đã đón tôi với Tư Nghiên lên xe rồi.]
Tin nhắn của anh chỉ vỏn vẹn hai câu nhưng đã giải thích rõ đầu đuôi sự việc.
Giang Nhược Kiều đang ngồi trang điểm nhận được tin nhắn: “…”
Cũng nên nghĩ tới thôi.
Cô lấy lại bình tĩnh, hồi âm ngắn gọn: [Tôi hiểu rồi.]
Chuyện này không lớn.
Hãy nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, lỡ may mọi người biết chuyện này… Nhưng mà làm gì có chuyện đó cơ chứ.
Tất nhiên cô cũng không phải là kiểu người lạc quan một cách mù quáng, vấn đề là cô hiểu được rằng, dù cô và Lục Dĩ Thành kể chuyện này ra thì liệu mấy anh trai, mấy chị gái đó có tin hay không?
Giang Nhược Kiều đợi Tưởng Diên đến dưới tầng rồi mới thong thả đi xuống.
Đúng thật là cô và Tưởng Diên đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm, chỉ là, sau khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, cả hai chỉ gọi điện video cho nhau chứ không gặp mặt trực tiếp.
Sau khi đậu xe xong, Tưởng Diên nóng lòng bước xuống xe chờ Giang Nhược Kiều.
Vừa thấy Giang Nhược Kiều từ trong nhà trọ đi ra, anh ta đã nhanh chân bước tới, dang tay muốn ôm lấy cô.
Anh ta nhớ cô chết đi được.
Cho dù vẫn tán gẫu hằng ngày với nhau, nhắn tin đều đều như cơm bữa nhưng cảm giác không giống nhau chút nào.
Mà Giang Nhược Kiều lại né tránh như một loại phản xạ bản năng.
Loại phản xạ né tránh này không phải sinh ra vì sự tồn tại của Lục Tư Nghiên mà là do cô đang nghĩ tới cốt truyện của nguyên tác, nó khiến lòng nảy cô nảy sinh sự đồng cảm.
Giang Nhược Kiều đưa hành lý đưa tới trước mặt anh ta: “Nóng quá đi mất!”
Cô bĩu môi, nói: “Trên xe còn có người kia kìa.”
Tưởng Diên tưởng Giang Ngược Kiều thấy xấu hổ nên cũng không vạch trần cô, một tay xách hành lý của cô, tay còn lại nắm tay cô đi về phía chiếc xe đang đậu.
Giang Nhược Kiều cũng không giãy tay ra.
Tới cạnh xe rồi Tưởng Diên mới buông tay cô ra, mở cốp sau xe để hành lý của cô vào trong.
Đúng lúc này, cửa trước của xe mở ra, Lâm Khả Tinh đang ngồi ở ghế phó lái, dáng vẻ bồn chồn không yên: “Anh Tưởng Diên, hay là em ra ghế sau ngồi nhé?”
Bấy giờ cô ấy mới chợt ngộ ra một điều, có những người rất để ý vị trí ghế phó lái này.
Lúc vừa mới lên xe, cô ấy cũng không nghĩ tới vấn đề này, bởi vì trên xe không còn ai khác, nhưng lúc này nhìn thấy Giang Nhược Kiều ở đây, cô ấy mới chợt ý thức được rằng, hình như bản thân không nên ngồi ở cái ghế này.
Nhất thời, Tưởng Diên cũng sững người ra.
Trong thoáng chốc, khi vừa nhìn thấy Lâm Khả Tinh, dù Tưởng Diên chưa giới thiệu với cô nhưng cô đã khẳng định cô gái này chính là nữ chính, là bạn gái, là vị hôn thê và cũng là vợ của anh ta.
Trong giấc mơ kia của cô, cô gái mà Tưởng Diên nắm tay trong bữa tiệc ấy chính là người này.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Khả Tinh, tâm trạng của Giang Nhược Kiều thật sự rối bời.
Bởi vì theo nguyên tác, kết cục của cô cực kỳ thê thảm, mối quan hệ của cô với Lâm Khả Tinh dây dưa không thể tách rời.
Trong lòng Giang Nhược Kiều đã muốn ngồi đằng sau nên cô bình tĩnh nói: “Không cần đổi chỗ, cô cứ ngồi ghế phó lái đi.”
Lâm Khả Tinh có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Giang Nhược Kiều.
Chỉ là, cô ấy không biết rốt cuộc đó là do tính tình của Giang Nhược Kiều, hay là…
Cô ghen tị chăng?
Nhưng quả thật là hành vi ngồi ghế phó lái này của cô ấy chỉ là vô tình mà thôi.
Lâm Khả Tinh thấy áy náy theo bản năng, đành nói: “Em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Cô ấy xin lỗi như thế có khác nào nói cô là người thích kiếm chuyện đâu?
Trong lúc cô đang định mở miệng thì lại có giọng nói của trẻ con vang lên: “Lẽ ra phải nói cảm ơn mới đúng chứ ạ?”
Lục Tư Nghiên nhìn Lục Dĩ Thành, nói: “Không cần đổi chỗ ngồi không phải là nên nói cảm ơn hay sao ạ, tại sao lại phải nói xin lỗi cơ chứ?”
Lục Dĩ Thành: “…”
Giang Nhược Kiều cố nén lại nhưng ý cười vẫn hiện rõ trong mắt.
À, hóa ra đây chính là cảm giác được con trai của mình bảo vệ đó sao?
Lâm Khả Tinh cứ thế mà sụp hố.
Bởi vì bị Lục Tư Nghiên cắt ngang mà Lâm Khả Tinh cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Tưởng Diên nhìn sang Giang Nhược Kiều, lúc anh ta đối mặt với Giang Nhược Kiều thì ánh mắt và biểu cảm đều khác hoàn toàn so với những người khác: “Dù sao thì xe này cũng không phải của anh, nếu là xe của anh thì ghế phó lái cũng chỉ để cho một mình em ngồi thôi.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Dĩ Thành vội vã giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này không liên quan gì tới anh cả.
Còn Lâm Khả Tinh thì cúi đầu xuống, trên khuôn mặt toàn là thất vọng ê chề.