Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi


Chương 30


[*] Dụng tâm lương khổ: là phải dùng nhiều tâm tư, trí lực để suy đi tính lại.

Sau khi Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên ra khỏi nhà vệ sinh và trở về sảnh lớn, Tưởng Diên đã xách vali của Lâm Khả Tinh lên tầng.

Ông chủ còn đang bận làm cơm trưa, cũng nói với bọn họ là họ phải đợi thêm nửa tiếng nữa.

Bọn họ đi xe ô tô suốt cả đoạn đường tới đây cũng rất mệt mỏi, thế nên, mỗi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Khi Giang Nhược Kiều đang mở vali thì ba người bạn cùng phòng từ bên ngoài trở về, mặt ai nấy cũng đỏ bừng bừng nhưng trông đều vô cùng vui vẻ, nói: “Chuyến đi này thật sự rất đáng giá, vườn rau xanh kia giống như nhà bà ngoại tớ vậy, cà chua mới hái xuống ăn ngon lắm, chính là mùi vị đó, trong siêu thị bây giờ bán cà chua mà không có mùi vị cà chua gì cả!”

Bốn cô gái ở hai phòng.

Hai phòng cũng ở cạnh nhau.

Ba cô gái đều đến phòng Giang Nhược Kiều. Gần như họ đã không gặp nhau trong suốt kỳ nghỉ hè, bây giờ tụ tập lại cùng nhau trông cực kỳ náo nhiệt.

Bốn người trong ký túc xá họ có mối quan hệ rất tốt, mỗi ngày đều trò chuyện, dù là ngày nghỉ thì trong nhóm WeChat cũng sẽ trò chuyện không hết chủ đề.

Vân Giai và Giang Nhược Kiều có mối quan hệ tốt nhất.

Lần này hai người cũng ngủ chung một phòng. Vân Giai có tính tình thẳng thắn, ngồi trên chiếc giường một mét hai của mình, nhìn Giang Nhược Kiều và nói: “Nghe nói Tưởng Diên đưa theo một cô em gái đến, cô em gái kia vừa tròn mười tám tuổi, đúng không vậy?”

Giang Nhược Kiều đóng vali lại, bình thản gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Vân Giai mắng một tiếng.

“Hôm nay Đỗ Vũ lái xe, ba người chúng tớ ngồi ở ghế sau, nghe thấy cậu ta gọi điện thoại với Tưởng Diên.” Vân Giai nói: “Đỗ Vũ nói Tưởng Diên còn kéo cô em gái của cậu ta vào trò chơi mấy phút, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của ba bọn tớ, cơ bản là Đỗ Vũ nói ra hết rồi, nói lần bọn họ đã đi hải đảo cùng nhau!”

Một cô gái tóc ngắn khác đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi: “Tưởng Diên muốn chia tay phải không, người gì đây, đi chơi một chuyến mà cũng phải dẫn em gái này theo! Không phải, sao con trai bọn họ buồn nôn như vậy cơ chứ, muốn làm anh trai người ta đến vậy ư, trong nhà không có người thân à?”

“Lạc Văn nói đúng đó.” Vân Giai trả lời: “Tớ cảm thấy, nếu không phải là Tưởng Diên muốn chia tay vậy nghĩa là anh ta không rõ ràng!”

Cô gái vẫn luôn không nói gì thì lại cười nhạo: “Còn không rõ ràng nữa chứ, cậu xem, nếu Nhược Kiều nhận cậu anh trai nào, xem Tưởng Diên còn có thể bình tĩnh như vậy hay không.”

Chủ đề của họ dần dần lệch hướng.

Tất cả đều đang phê phán hành vi con trai nhận em gái đáng buồn nôn biết bao.

Giang Nhược Kiều tiện tay lấy sợi dây thun trong túi xách nhỏ ra rồi buộc tóc của mình lại.

“Đừng nói chuyện này nữa.” Giọng nói của cô bình tĩnh: “Đi chơi hai ngày này rồi lại nói sau.”

Ba người khác ba mặt nhìn nhau.

Mọi người ở cùng nhau hai năm, trên cơ bản là cùng ăn cùng ở, làm gì đều cùng một chỗ, hiểu nhau rất rõ.

Thái độ của Giang Nhược Kiều vô cùng bất thường.

Ở phương diện yêu đương, thật ra Giang Nhược Kiều là kiểu người rất kén chọn. Loại hành vi này của Tưởng Diên, nếu như Giang Nhược Kiều để ý, thì hôm nay, với việc này, hẳn là cô sẽ không bình tĩnh như vậy. Có lẽ con gái là thế, nếu như ầm ĩ sẽ náo loạn, sẽ phát cáu, đó là còn quan tâm, nếu như không ầm ĩ, cũng không náo loạn, vậy thì người con gái ấy đang lên kế hoạch rời đi.

Rất rõ ràng, Giang Nhược Kiều muốn chia tay.

Đây cũng là chuyện bình thường. Bản thân Giang Nhược Kiều cũng không thuộc nhóm tính cách chịu uất ức, cô sẽ không để mình chịu uất ức, càng không để người khác làm cho bản thân mình chịu uất ức.

Hành vi của Tưởng Diên đã hoàn toàn đạp trúng lôi điểm.

Đừng nói là Giang Nhược Kiều, chính bản thân các cô gái khác, nào có ai có thể chấp nhận việc bạn trai có một cô em gái như vậy?

Nếu Giang Nhược Kiều cũng đã có suy nghĩ này, vậy ba người các cô cũng không cần nhắc lại hành vi của Tưởng Diên nữa. Vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội này bức cung Tưởng Diên cho thật tốt…

Bốn người của ký túc xá con trai cũng chia thành hai phòng.

Tưởng Diên và Lục Dĩ Thành ở một phòng.

Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong ở một phòng.

Lúc đầu, tất cả mọi người đều rất chờ mong lần đi nông trại trên núi này, nhưng Lâm Khả Tinh lại đến, không chỉ tâm trạng của các cô gái bên kia vi diệu, mà bên con trai cũng vậy. Đỗ Vũ thích Vân Giai, đây là bí mật công khai, Vân Giai và Giang Nhược Kiều lại có quan hệ tốt, vậy tất nhiên là Đỗ Vũ không mấy hài lòng với hành vi của Tưởng Diên. Đỗ Vũ cảm thấy Tưởng Diên không tử tế lắm, lúc này cũng không nể mặt mà bắt đầu nói: “Cậu nói xem, có phải Tưởng Diên không rõ ràng hay không, tại sao lại đưa cô em gái kia theo, nếu là em gái có quan hệ họ hàng thì cũng thôi đi…”

Vương Kiếm Phong ngồi ở trên giường chỉ cười cười chứ không nói gì.

“Anh còn chuẩn bị nhân cơ hội này để tỏ tình với Vân Giai cơ.” Đỗ Vũ chán nản: “Anh thấy hành động này của Tưởng Diên cứ như là muốn biến nơi này thành Tu La tràng [*] vậy, thế thì anh còn tỏ tình cái sợi len ấy!”

[*] Tu La tràng: có thể tạm giải thích đây là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hoặc là chết, hoặc là bị thương.

“Cậu nói xem, Tưởng Diên cũng vậy, rõ ràng là có bạn gái rồi mà còn nhận em gái gì cơ chứ.” Đỗ Vũ tiếp tục phàn nàn: “Anh là một người độc thân còn biết hành vi đó là một hành vi sai lầm, ngược lại cậu ta á, cậu ta hay lắm, rất cứng đầu, còn đưa cái cô em gái đó xuất hiện ngay trước mặt bạn gái, anh thấy là cậu ta không muốn sống nữa rồi.”

Vương Kiếm Phong mặc kệ cậu ấy, cũng không biết đang tính toán gì nữa.

Bắt đầu từ học kỳ trước, người này bỗng nhiên “kiếm tẩu thiên phong” [*], bắt đầu say mê huyền học không thể kiềm chế được.

[*] Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

“Cậu nói một câu đi.” Đỗ Vũ nói.

Vương Kiếm Phong lải nhải: “Việc tỏ tình thì anh cứ hoãn lại một chút đã, em vừa tính ra một quẻ, không phải là quẻ tốt.”

Đỗ Vũ: “…”

“Móa nó, đừng có giở cái miệng quạ đen đó ra!” Đỗ Vũ nói: “Cậu có biết lời nói này của cậu, rất giống như cảnh mở đầu của bộ phim kinh dị hay không?”

Vương Kiếm Phong với vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Thật sự không phải là quẻ tốt. Trên đó nói là có chuyện lớn xảy ra.”

Đỗ Vũ: “…”

Xúi quẩy, thật xúi quẩy.

“Biến đi, tuyên dương phong kiến mê tín ít thôi!!”

Ông chủ đi lên thông báo cho bọn họ là cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Tưởng Diên rất có trách nhiệm, anh ta lần lượt gõ cửa thông báo, Lâm Khả Tinh đã thay một bộ quần áo khác, mở cửa, Tưởng Diên đứng ở cửa: “Xuống tầng ăn cơm đi.”

Lâm Khả Tinh “ừ” một tiếng, khi Tưởng Diên quay người chuẩn bị lên tầng ba, cô ấy gọi anh ta lại, ngập ngừng nói: “Anh Tưởng Diên, có chuyện này em muốn nói với anh một tiếng, ở trên đường chúng ta đến đây, không phải là em và chị Giang xuống xe cầm chăn sao? Hình như chị ấy thấy được phiếu dán trên vali của em. Anh có nói với chị ấy là trước đó chúng ta đã ở trên hải đảo chưa?”

Tưởng Diên kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, sau đó vỗ nhẹ cái trán.

Nhìn cử chỉ này, cô ấy biết ngay là anh ta không nói cho Giang Nhược Kiều biết.

Lâm Khả Tinh cũng không biết trong lòng mình đang mang cảm xúc gì, phức tạp và hỗn độn. Cô ấy mấp máy môi: “Em cảm thấy, tốt hơn là anh vẫn nên nói chuyện này cho chị ấy một chút, kẻo chị ấy hiểu lầm, với lại…”

Cô ấy dừng lại, dáng vẻ hơi do dự.

“Cái gì?” Tưởng Diên hỏi.

“Với lại, em thấy có vẻ như bạn bè của anh không chào đón em đến cho lắm.” Lúc Lâm Khả Tinh nói đến việc này, trong lòng cũng rất oan ức, cái mũi hơi cay cay, lại cố gắng nhịn xuống: “Anh Tưởng Diên, em suy nghĩ một chút, lúc đầu em với bọn họ cũng không quen biết gì, hoạt động này của các anh đã được lên kế hoạch từ rất lâu, đột nhiên tăng thêm em nữa, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, em không muốn phá hỏng hứng thú của các anh, nếu không thì em gọi chú Dương lái xe đến đón em về nhé?”

Lâm Khả Tinh chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hỏng tình cảm của Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều.

Ngay cả chính cô ấy cũng không biết tại sao mình lại muốn đến.

Tưởng Diên nhìn Lâm Khả Tinh bất giác gảy khung cửa, vẻ mặt vừa uất ức vừa đáng thương, anh ta thở dài một hơi: “Nghĩ gì thế, là do em suy nghĩ nhiều quá thôi. Bạn bè của anh đều rất dễ gần, chỉ là không quen em nên đều kiềm chế lại, ở chung hai ngày là sẽ ổn thôi. Với cả, em cũng đã đến rồi, bây giờ mà lại đi về thì bọn họ cũng sẽ tự trách, bà chủ và mẹ anh đều biết em đến thư giãn giải sầu, buổi sáng em mới đến mà buổi chiều đã trở về, không sợ họ sẽ lo lắng hơn sao?”

Lâm Khả Tinh im lặng không nói gì cả.

Tưởng Diên vươn tay ra vỗ vỗ vai của cô ấy, dỗ dành mà nói: “Mỗi ngày cứ u buồn như vậy làm gì, em mới mười tám tuổi thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Lâm Khả Tinh cố nén nước mắt vào trong, gật đầu: “Được ạ.”

“Vậy thì tốt.” Tưởng Diên nói: “Dù là bạn của anh hay là Nhược Kiều, bọn họ đều là người rất rất tốt, em không nên hiểu lầm bọn họ. Cứ vậy đi, anh đi gọi bọn họ ăn cơm trước, ăn một bữa cơm là tốt rồi.”

Tưởng Diên vẫn rất quan tâm đến tâm trạng của Lâm Khả Tinh.

Anh ta cảm thấy, là anh ta đưa cô ấy đến đây, hơn nữa, tuổi của cô ấy còn nhỏ hơn bọn họ, tất nhiên là sẽ quan tâm nhiều hơn một chút.

Lúc ăn cơm, anh ta cố ý xuống cùng với cô ấy, và bảo cô ấy ngồi bên cạnh anh ta.

Ngược lại thì trông Giang Nhược Kiều vẫn rất bình tĩnh. Cô biết rõ nhờ tiểu thuyết gốc, cũng biết quan hệ giữa nhân vật nam nữ chính. Hai người họ biết nhau mấy chục năm, phần tình cảm này vốn đã sâu nặng, cô và Tưởng Diên chỉ mới quen biết nhau bao lâu đây? Muốn cô nói gì, thì cứ xem như không phải là kịch bản của tiểu thuyết gốc thì Tưởng Diên cũng đã được định sẵn là sẽ ở bên cô ấy rồi.

Mẹ con nhà họ Tưởng được nhà họ Lâm quan tâm hết mực, Tưởng Diên cũng không phải là người vong ân bội nghĩa, chỉ cần đó là điều mà Lâm Khả Tinh cần, anh ta đều phải xông pha lên phía trước.

Mà Lâm Khả Tinh, tình cảm của cô ấy đối với Tưởng Diên gần như đã chạm đến cái ngưỡng mà người ta gọi là “cố chấp” rồi.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, cô ấy đã yêu thầm Tưởng Diên nhiều năm như vậy rồi, phần tình cảm này, không phải nói buông là có thể buông xuống được. Cô ấy dành cho Tưởng Diên phần tình cảm thắm thiết, quyết chí không đổi, tình sâu như biển.

Thế thì xem ra, Giang Nhược Kiều cô đúng thật là nữ phụ chướng mắt chắn giữa bọn họ.

Bây giờ thì tốt rồi đó, cô nữ phụ này có thể xin hơ khô thẻ tre [*] trước rồi.

[*] Hơ khô thẻ tre bên cạnh ý nghĩa hoàn thành xong một việc nào đó thì với ngữ cảnh này, có nghĩa là đã đóng máy/ quay xong một bộ phim.

Điện thoại Giang Nhược Kiều hơi rung.

Cô bấm vào xem, là tin nhắn đến từ nhóm ký túc xá của cô.

Lạc Văn: [Kẻ không giữ được phẩm hạnh của đàn ông không xứng có được cành hoa của ký túc xá chúng ta!!!]

Vân Giai: [Tớ đồng ý!! Nếu không phải là do ở đây quá xinh đẹp, thì tớ thật sự rất muốn rời đi.]

Cao Tĩnh Tĩnh: [Đừng, chúng ta đã trả tiền rồi mà. Đến cũng đến rồi.]

Giang Nhược Kiều cười hì hì.

Lục Tư Nghiên ngồi ở bên trái Giang Nhược Kiều, cậu nhóc đến gần để nhìn.

Giang Nhược Kiều khóa màn hình điện thoại lại: “Việc của người lớn, không nên nhìn.”

Lục Tư Nghiên bĩu môi, chợt nhớ tới cái gì đó bèn nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa con có chuyện muốn nói với cô, chuyện rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng, chuyện quan trọng bậc nhất.”

Giang Nhược Kiều: “Cô bắt đầu mong chờ rồi đó.”

Liên quan tới hành động giữa hai người, giống như là Lục Dĩ Thành dự đoán, quả thật là không một ai nghi ngờ, bao gồm cả Tưởng Diên.

Sự thật cũng vậy, cũng sẽ không có ai tin là Giang Nhược Kiều có một cậu con trai lớn đến vậy.

Mọi người nhìn Lục Tư Nghiên bám Giang Nhược Kiều, cũng chỉ cho là cô được bọn trẻ yêu thích.

Các món ăn do ông chủ chuẩn bị rất phong phú.

Mấy người bọn họ đã đói bụng từ lâu rồi, tâm trí chỉ đặt ở trên đồ ăn.

Giang Nhược Kiều vẫn còn ổn.

Trong đĩa gà quay, cô gắp một cái đùi gà, chuẩn bị đặt vào bát của Lục Tư Nghiên.

Đúng lúc Lục Dĩ Thành cũng gắp đùi gà, động tác của hai người ăn ý một cách kỳ lạ.

Giang Nhược Kiều: “…”

Lục Dĩ Thành: “…”

Cuối cùng, cả hai cái đùi gà đều vào bụng của Lục Tư Nghiên.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Tư Nghiên không tìm được cơ hội nói với Giang Nhược Kiều chuyện rất quan trọng kia, bởi vì Tưởng Diên đã kéo cô ra bên ngoài để nói thật hòng nhận được khoan hồng.

Tưởng Diên biết Giang Nhược Kiều không thích phơi nắng nên cố ý tìm chỗ có bóng mát.

Ngoại trừ những việc kia, những gì anh ta biểu hiện trong ngày đều rất bình thường, là hình tượng một người bạn trai không thể chê trách hay bắt bẻ gì được.

Vừa dùng quạt hương bồ quạt cho Giang Nhược Kiều, vừa giúp cô chắn mặt trời, bản thân anh ta thì nóng đến mức đầu đầy mồ hôi.

Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng thoải mái.

Tưởng Diên thật sự rất nhớ cô, hơn một tháng rồi không gặp, hai người đều có phần xa lạ với nhau. Trong lòng anh ta buồn phiền và hối hận vô cùng, không có việc gì thì tự dưng nghỉ hè làm gì? Trước khi nghỉ, anh ta còn hôn cô, tình cảm của hai người cũng vừa chín, hơn một tháng không gặp này, hình như lại về như lúc mới quen rồi.

Anh ta thật sự thích cô.

Thế nên mới không dám mạo phạm cô.

“Nhược Kiều, anh muốn giải thích với em một chút.” Tưởng Diên lại cười: “Nói chính xác là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tranh thủ nhận được sự tha thứ của em.”

“Quãng thời gian trước anh đi hải đảo, là anh đi theo mẹ anh, mẹ anh lại đi cùng với bà Lâm.” Tưởng Diên nói: “Bà Lâm là bạn bè nhiều năm với mẹ anh, mẹ anh cũng là trợ lý của bà Lâm. Vốn dĩ là anh không muốn đi hải đảo, nhưng mẹ thấy anh đang không có việc gì, mấy người bọn họ đi cũng không tiện đưa theo lái xe, anh không thuyết phục được mẹ anh nên đành đồng ý, Khả Tinh là con gái của bà Lâm, cho nên lần này, cô ấy cũng đi hải đảo, xin lỗi em, anh không nên giấu em chuyện này.”

Nghe thấy vậy thì Giang Nhược Kiều lại ngửi được mùi gì khác ở đây.

Rất kỳ quái.

Suốt cả quyển tiểu thuyết, định hướng chủ yếu là ngọt ngào, nhưng cô cứ thấy có những chỗ không thích hợp cho lắm.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy còn lần này?”

Tưởng Diên thấy cô vẫn còn khá bình tĩnh, trông không giống như đang tức giận, thì thở dài một hơi, cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Mẹ anh biết hai phòng ký túc xá của chúng ta muốn lên núi chơi, bà ấy bảo anh đưa Khả Tinh cùng đi, tâm trạng của Khả Tinh trong khoảng thời gian này không tốt lắm. Mẹ anh nhìn Khả Tinh lớn lên, đối xử với Khả Tinh như con gái của mình, cho nên anh mới có thể nói đùa rằng cô ấy là em gái anh.”

Điều này không hề sai.

Trong nguyên tác, mẹ Tưởng là một nhân vật chính diện, có thể xưng là bà mẹ chồng tuyệt vời.

Bà chăm sóc cho Lâm Khả Tinh từng li từng tí, nếu Lâm Khả Tinh và Tưởng Diên có tranh chấp ầm ĩ, thì từ trước đến nay, bà sẽ luôn đứng bên phía Lâm Khả Tinh. Sau khi hai người lấy nhau, mẹ Tưởng chưa bao giờ bày ra cái vị thế của môtu trưởng bối, không can thiệp vào cuộc sống của bọn họ, lại càng không thúc giục chuyện sinh con, ngay cả khi bà Lâm nhắc đến chuyện này, mẹ Tưởng cũng đau lòng tỏ vẻ Khả Tinh vẫn còn nhỏ, việc sinh con có thể để hai năm nữa rồi hẵng nói, có nữ phụ quần chúng pháo hôi không có mắt muốn quyến rũ Tưởng Diên, khi Lâm Khả Tinh còn chưa biết, mẹ Tưởng Diên đã giải quyết giúp cô ấy, còn ân cần dạy bảo con trai không được bắt nạt Khả Tinh.

Tóm lại, mẹ Tưởng chính là yếu tố cần thiết trong quyển tiểu thuyết sủng ngọt này —— Bà mẹ chồng hơn hẳn mẹ ruột.

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy kỳ quái như vậy nhỉ?

Vẻ mặt của Giang Nhược Kiều thả lỏng rất nhiều, dường như lời giải thích của Tưởng Diên đã được thông qua, như thể là tùy ý hỏi thăm: “Vậy mẹ anh biết chuyện của chúng ta chứ?”

Tưởng Diên khẽ cười, nói: “Chắc chắn là biết, lúc chúng ta xác định quan hệ, anh đã nói cho bà ấy biết ngay. Bà ấy rất thích em.”

Khóe môi Giang Nhược Kiều nhếch lên.

Rất thú vị.

Hóa ra chỗ không phù hợp nằm ở đây.

Ngay trên người mẹ Tưởng.

Giang Nhược Kiều cảm thấy mẹ Tưởng không thích hợp cho lắm.

Trong nguyên tác, mẹ Tưởng là mẹ ruột nam chính, mẹ chồng của nữ chính, đủ loại hành vi không thể chỉ trích, không thể soi mói. Bà dịu dàng hiền hoà, khi so sánh với nhau, bà càng giống mẹ ruột của nữ chính hợ.

Phần diễn của mẹ Tưởng trong nguyên tác cũng không nhiều lắm, cho nên, ngay từ đầu, Giang Nhược Kiều cũng không phát hiện điểm đáng ngờ nào cả. Bây giờ suy nghĩ lại, khắp nơi đều là bất thường.

Ví dụ như, nếu dựa theo hình tượng nhân vật của mẹ Tưởng, trong tình huống biết con trai đã có bạn gái, tại sao lại muốn đưa anh ta đi hải đảo cùng? Lý do bên ngoài là muốn Tưởng Diên lái xe, nhưng kiểu người giàu sang quyền thế như bà Lâm này, khi bà ấy đi ra ngoài, đến hải đảo bên kia mà còn thiếu người lái xe hay sao?

Chuyện này vẫn có thể dùng lý do “muốn con trai ra ngoài chơi” để giải thích, vậy còn lần này thì sao?

Mẹ Tưởng không thể không biết lần đi nông trại này là hoạt động mà hai ký túc xá đã hẹn với nhau từ sớm, bà ấy bảo Tưởng Diên đưa Lâm Khả Tinh đến… Đúng là nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, sẽ có người mẹ nào làm như vậy hay sao? Biết rõ bạn gái của con trai cũng ở đây, biết rõ là hoạt động giữa các ký túc xá, ấy thế mà cứ khăng khăng bảo con trai phải đưa theo một cô gái khác đến cùng, chẳng lẽ bà ấy không lo lắng bạn gái của con trai sẽ nghi ngờ hay sao? Chẳng lẽ bà ấy không lo lắng con trai và bạn gái sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn, ngăn cách hay sao?

Đúng vậy. Bà ấy không hề lo lắng.

Giang Nhược Kiều không sợ mình lòng dạ xấu xa.

Mà thứ cô càng sợ hơn chính là, rõ ràng đối phương có mục đích ở trong lòng, ấy vậy mà cô còn xem đối phương là người tốt.

Có khả năng này hay không?

Giang Nhược Kiều nhìn về phía Tưởng Diên, trong lòng có suy đoán, có lẽ có khả năng như vậy, mẹ Tưởng hy vọng Lâm Khả Tinh yêu đương với con trai bà sao?

Nếu như có ý nghĩ như vậy, thì tất cả những chỗ không phù hợp này đều có lời giải thích hợp lý rồi.

Vài hành vi của mẹ Tưởng cũng trở nên hợp tình hợp lý.

Đúng vậy, Lâm Khả Tinh là ai cơ chứ, là con gái lớn của tập đoàn trang sức nhà họ Lâm, mặc dù công ty bây giờ do hai người anh cùng cha khác mẹ với cô ấy nắm quyền, nhưng những người trong nhà, có ai sẽ đối xử tệ với cô ấy đâu? Bắt đầu từ lúc sinh ra, tương lai Lâm Khả Tinh đã được định sẵn là sẽ thuận buồm xuôi gió, quỹ, ngân sách, cổ phiếu và bất động sản của cô ấy, bấy nhiêu thôi đã đủ để cô ấy tiêu xài mấy đời rồi. Huống chi, hãng trang sức nhà họ Lâm trong ngành vẫn có danh tiếng vượt trội vô cùng, thân phận của cô ấy còn mang ý nghĩa như tài nguyên giao thiệp nữa.

Có câu nói rất hay, mặc kệ là gả tốt hay là cưới tốt, cũng có thể giúp cho một số người phấn đấu ít đi hai mươi năm.

Tất cả những thứ Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh đạt được trong nguyên tác vẫn chưa nói rõ ràng lắm hay sao?

Không có người nào khác biết rõ hơn mẹ Tưởng, rằng, nếu con trai yêu đương với Lâm Khả Tinh thì sẽ có tương lai tươi sáng như thế nào.

Tưởng Diên thấy vẻ mặt Giang Nhược Kiều hơi kỳ lạ.

Nhìn anh ta một hồi, rồi một lúc lại cúi đầu nhìn phiến đá xanh dưới chân.

Anh ta lo lắng cô sẽ tức giận nên dứt khoát kéo cô lại, trịnh trọng đảm bảo: “Lần sau sẽ không như vậy nữa, lần sau anh đưa ai theo, đi ra ngoài cùng với ai, nhất định anh sẽ báo cáo với em.”

Giang Nhược Kiều rút tay về mà không để lại dấu vết gì, giả vờ không để ý mà hỏi anh ta: “Lúc trước em không nghe anh nhắc đến mẹ anh, mẹ anh và bà Lâm là bạn bè nhiều năm à?”

Tưởng Diên thấy cô có hứng thú với chuyện này, trong lòng thở dài một hơi, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều: “Ừ, hai người họ là bạn học thời đại học, còn ở chung một ký túc xá nữa. Quan hệ rất rất tốt.”

Giang Nhược Kiều cúi đầu xuống: Thú vị đấy.

Bạn tốt, bạn học thời đại học, hơn nữa còn là bạn cùng phòng, kết quả là bây giờ có một người phải khuất phục và làm trợ lý cho người còn lại…

Mối quan hệ giữa hai người biến thành quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, trong lòng sẽ không thấy khó chịu hay có bất kỳ thứ cảm xúc nào hay sao?

Cô tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì, hỏi: “Người ta nói, con trai trưởng thành giống mẹ, vậy mẹ anh lúc trẻ chắc là xinh đẹp lắm phải không?”

Tưởng Diên bật cười, sờ lên cái mũi: “Em thông minh quá đi, nhưng mà lần này em nói đúng đó, năm đó mẹ anh là hoa khôi của khoa của bọn họ, cái gì cũng biết, thành tích tốt, ngoại hình cũng xinh đẹp, các thầy cô đều rất thích bà ấy.”

Giang Nhược Kiều suy nghĩ, năm nay chắc là mẹ Tưởng cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

Sinh viên những năm đó không đầy đường như bây giờ.

Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng: “Vậy còn bà Lâm?”

Như thể là đang nói chuyện phiếm, Tưởng Diên cũng không phát hiện được Giang Nhược Kiều đang nói lời khách sáo với mình, anh ta nhớ lại một chút: “Chuyện trước kia mẹ anh không hay kể ra, nhưng bản thân bà Lâm có từng nói, thời sinh viên của bà khá hình thường. Bà Lâm là người rất tốt, những năm gần đây quan tâm anh và mẹ anh rất nhiều.”

Giang Nhược Kiều mím môi cười một tiếng.

Càng ngày càng rõ ràng rồi, đúng không?

Nguyên tác cũng giới thiệu gia đình ban đầu của nam chính rất tỉ mỉ và rõ ràng.

Khi trong nhà gặp phải biến động lớn, nam chính mới mười tuổi, nhưng đứa trẻ mười tuổi cũng đã hiểu chuyện, tâm lý chênh lệch của nam chính cũng rất lớn, thời gian trôi qua, nhiều năm qua đi, ắt hẳn là không thể thoát khỏi bóng ma của việc gia đình có biến động lớn mang lại, vậy thì… Mẹ của nam chính thì sao?

Hơn nữa, dù không biết nguyên tác, tình cảm của Lâm Khả Tinh đối với Tưởng Diên, người ngoài như cô nhìn một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng, chẳng lẽ mẹ Tưởng không nhìn thấy sao? Tại sao mẹ Tưởng muốn mặc kệ, thậm chí, tại sao bà ấy còn chủ động nghĩ tất các các biện pháp tạo cơ hội ở chung cho Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh?

Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ [*].

[*] Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ: dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết. Theo “Hán thư thời Xuân Thu”, khi Hoàng đế Ngụy Cao Mạo lên ngôi, Tướng quân Tư Mã Chiêu đã lộng quyền và âm mưu tranh đoạt ngai vàng. Hoàng đế Ngụy Cao Mạo đã mô tả tham vọng của mình là “lòng người qua đường đều biết đến”. Các thế hệ sau này đã dùng “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ” như một ẩn dụ cho tham vọng, điều này rất hiển nhiên và đã được mọi người biết đến.

Tưởng Diên thấy Giang Nhược Kiều không nói gì, anh ta lại do dự, hỏi: “Có phải em rất để ý việc anh dẫn theo Lâm Khả Tinh đến đây chơi cùng nhau phải không?”

Giang Nhược Kiều hỏi ngược lại anh ta: “Để ý thì sao, còn không để ý thì sao?”

Trong nguyên tác, từ những gì cô nhìn thấy trong thực tế, Tưởng Diên cũng không biết tình cảm của Lâm Khả Tinh đối với mình.

Người này là kẻ ngốc sao?

Ngay cả ông chủ của nông trại cũng nhìn ra được cơ mà!

Anh ta hỏi vấn đề này chỉ đơn giản là hy vọng cô bỏ qua cho.

Nếu chuyện như thế này đặt ở trên người ai đó, liệu người đó sẽ có để ý hay không?

Quả nhiên Tưởng Diên bị vấn đề này làm khó, anh ta im lặng chừng mười giây, anh ta không nhìn thấy một người đứng ở chỗ cách đó không xa. Giang Nhược Kiều lại nhìn thấy, đó là một góc váy màu hồng nhạt, hôm nay Lâm Khả Tinh cũng mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt.

Cuối cùng thì Tưởng Diên cũng mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Nếu như em để ý, vậy lần sau anh không dẫn em ấy theo.”

Giang Nhược Kiều phát hiện quả thật là cô rất có tiềm năng làm nữ phụ ác độc, cô hỏi anh ta: “Không phải anh nói anh và mẹ anh chịu sự quan tâm chăm sóc của gia đình cô ấy sao, lần sau mẹ anh muốn anh đưa cô ấy theo thì làm sao bây giờ?”

Thật ra, Tưởng Diên thật tình không hiểu tại sao Giang Nhược Kiều lại phải để ý đến Lâm Khả Tinh.

Anh ta và Lâm Khả Tinh cũng xem như là cùng nhau lớn lên, tình cảm thân như anh em.

Anh ta thích Nhược Kiều, không muốn cãi nhau với cô vì việc này, bọn họ đã không gặp nhau hơn một tháng rồi, tội tình gì phải vì việc này mà cãi nhau chứ, cùng lắm là sau này anh ta từ từ nói chuyện với cô, anh ta tin chắc rằng cô sẽ hiểu.

Rất nhiều chàng trai cũng có suy nghĩ như thế này.

Trong lòng là một ý nghĩ khác, khi nói ra thì lại là một ý nghĩ khác khiến bạn gái hài lòng, nhưng rõ ràng là anh ta không đồng ý, và vẫn còn tồn tại loại suy nghĩ, rằng: Sau này sẽ từ từ thuyết phục cô.

Quả thật đây là suy nghĩ của Tưởng Diên ngay lúc này, anh ta có ý muốn dỗ dành cô, chỉ đành cười nói: “Anh không nghe là được rồi, yên tâm đi, sẽ không khiến cho em không vui. Em vui vẻ mới là việc quan trọng nhất.”

Giang Nhược Kiều: … Lời nói của đàn ông như nước nhà vệ sinh.

Giang Nhược Kiều cũng không có để lời nói của anh ta ở trong lòng.

Tại chỗ ngã rẽ, Lâm Khả Tinh lại nghe thấy, cô ta dựa vào tường, gần như là không nhịn được, hốc mắt đỏ lên.

Lâm Khả Tinh đi ra ngoài để tìm Tưởng Diên có việc, không ngờ là sẽ nghe lén được cuộc trò chuyện giữa anh ta và Giang Nhược Kiều.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cảnh tượng Tưởng Diên và Giang Nhược kiều ở cùng nhau.

Cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tưởng Diên ăn nói khép nép dỗ dành người khác.

Trái tim cô ấy như bị người khác nắm lấy rồi siết chặt lại, gần như không còn chỗ để thở. Cô ấy cũng rời đi như đang lẩn trốn, tìm một góc yên tĩnh, ngẩn ngơ nhìn mặt hồ.

Đột nhiên điện thoại di động của cô ấy vang lên.

Là mẹ Tưởng gọi đến.

Cô ấy do dự một chút, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, bấy giờ mới nhận và nghe điện thoại, giọng nói vẫn như trước đó: “Dì ạ.”

Mẹ Tưởng ở chung cùng với cô ấy mười năm. Là bà ấy nhìn Lâm Khả Tinh lớn lên, hơn nữa, mẹ Tưởng đã bỏ ra không ít công sức ở trên người Lâm Khả Tinh, có thể nói là, so với bà Lâm – mẹ ruột của cô ấy, mẹ Tưởng còn hiểu rõ Lâm Khả Tinh hơn, chỉ với hai chữ ngắn ngủi này, mẹ Tưởng đã nhận ra cảm xúc của Lâm Khả Tinh không đúng.

Bà ấy suy đoán, chắc là A Diên và bạn gái đã khiến cho Khả Tinh không vui.

Biết thì biết, nhưng lúc này bà ấy cũng không vạch trần gì, chỉ lo lắng hỏi: “Bên kia có nóng không? Ăn thế nào, quen không nào?”

Lâm Khả Tinh nghe thấy mẹ Tưởng quan tâm, chóp mũi chua chua, suýt chút nữa đã rơi nước mắt, cô ấy miễn cưỡng nhịn lại. Vẫn điềm nhiên như không có việc gì mà trả lời: “Không nóng ạ, bên này rất tốt.”

Mẹ Tưởng “ừ” một tiếng, hỏi dò: “Vậy… con nhìn thấy bạn gái A Diên không? Cô ấy thế nào?”

Lâm Khả Tinh dừng lại, im lặng lúc lâu, mới căn cứ vào cảm nhận của bản thân mà thành thật trả lời: “Gặp được rồi ạ, cô ấy… rất tốt, rất xinh đẹp, chung sống cùng với bọn họ rất tốt.”

“Thật sao?” Mẹ Tưởng thở dài một hơi: “Không biết tại sao mà dì cứ cảm thấy hai đứa nó rất khó đi đến cuối cùng, cho nên, đối với cô bạn gái này của A Diên, dì cũng không biết nên đối xử như thế nào, gặp một lần hay là không gặp thì tốt hơn.”

Lâm Khả Tinh giật mình: “Quan hệ giữa bọn họ rất tốt.”

Tình cảm cũng rất tốt.

Cô ấy nhìn ra được, Tưởng Diên thật sự rất rất thích Giang Nhược Kiều.

Hôm nay, chắc là cô ấy cũng có thể hết hy vọng.

Cô ấy đã thấy một mặt khác của anh ta.

Đó là một mặt mà cả đời Lâm Khả Tinh cũng không thể gặp được.

Cô ấy thực thực nên buông xuống rồi. Lúc trước mẹ không cho cô ấy đi du học, quả thật là trong lòng cô ấy có tồn tại chút mừng thầm chẳng muốn ai biết được. Mà, bản thân mừng thầm cái gì, chính cô ấy cũng không rõ.

Thế nhưng, là con người, ta phải học cách đối mặt với mọi việc. Câu trả lời ngày hôm nay của anh Tưởng Diên không phải là rõ ràng lắm rồi sao, bọn họ đều đã trưởng thành, anh ta đã có bạn gái, sẽ đặt cảm xúc của bạn gái ở vị trí đầu tiên.

Về sau, bọn họ sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Mẹ Tưởng bật cười: “Cho nên mới nói các con còn trẻ, trước kia dì có một bạn học yêu đương với một bạn trai này, tình cảm của hai người vô cùng tốt, nhưng còn chưa tốt nghiệp mà hai người đã chia tay, sau này, bạn học này lấy người khác, nói đến cũng rất thú vị, chồng của bà ấy là hàng xóm của bà ấy, hai người cùng nhau lớn lên, chồng bà ấy thích bà ấy rất nhiều năm, nhưng hai người không thông báo gì, cũng không biết nên thông báo thế nào, chỉ là, do mối quan hệ hạn chế sự phát triển, về sau bạn học của dì còn nói với dì, bà ấy luôn coi chồng mình là anh trai nhà hàng xóm, một nửa như người nhà… Chưa hề nghĩ đến phương diện này. Ai ngờ đâu, cuối cùng, quanh đi quẩn lại, hai người lại lấy nhau, cũng là hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm này tốt hơn nhiều so với vợ chồng bình thường.”

Mẹ Tưởng dừng lại một chút: “Sau này gặp lại, dì có hỏi bà ấy, có còn nhớ đến anh bạn trai mà năm đó bà ấy rất thích hay không. Bà ấy suy nghĩ kỹ một lúc rồi mới nhớ ra người dì nói là ai, sau này còn nói là không nhớ bề ngoài người đó như thế nào.”

Lâm Khả Tinh nghe đến sững sờ.

Cho đến khi mẹ Tưởng gọi cô ấy thêm mấy lần, cô ấy mới lấy lại suy nghĩ.

“Khả Tinh, A Diên còn trẻ, bạn gái nó cũng trẻ, mới hai mươi tuổi mà thôi.” Mẹ Tưởng nói: “Quá trẻ tuổi đồng nghĩa với việc tương lai sẽ có rất nhiều nhân tố không thể xác định, có thể là gia đình, có thể là tương lai, cho nên dì đã nghĩ lại rồi, con không cần giúp dì nhìn cô ấy đâu, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Mẹ Tưởng lại nói một vài chuyện khác cùng với cô ấy.

Sau khi cúp điện thoại, tâm rạng vốn đang chua xót của Lâm Khả Tinh cũng đã bình phục lại rất nhiều, trên mặt hay trong mắt cũng đong đầy ý cười.

Xoay đầu lại, cô ấy lại phát hiện Giang Nhược Kiều đứng cách đó không xa đang nhìn cô ấy.

Lâm Khả Tinh sững sờ.

Vẻ mặt Giang Nhược Kiều ung dung bước tới, giọng điệu tự nhiên: “Không sao chứ?”

Cô bổ sung: “Nhìn thấy cô đứng ở bên này, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Lâm Khả Tinh vội vã lắc đầu: “Không có gì ạ, em không sao.”

Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, Lâm Khả Tinh chủ động tìm đề tài: “Vừa nãy là dì gọi điện thoại đến.”

Giang Nhược Kiều gật đầu, cô chẳng hỏi gì cả, quay người đi về phòng.

Dường như đây chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mặc dù Lâm Khả Tinh cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Giang Nhược Kiều lại khẳng định chắc nịch một điều.

Mẹ của Tưởng Diên… quả thực rất kỳ lạ.

Vừa rồi Lâm Khả Tinh nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Tưởng Diên, nghe thấy Tưởng Diên nói như vậy, chắc chắn là sẽ mất bình tĩnh, hốc mắt đỏ hoe của cô ấy đã chứng minh điều này.

Nhưng mà, chỉ sau một cuộc điện thoại, Lâm Khả Tinh đã quét sạch nỗi buồn vốn có, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Đều là con gái với nhau, Giang Nhược Kiều biết, khi đau lòng, khi buồn bã vì người mình thích, người ngoài rất khó có thể an ủi được.

Trừ phi “người ngoài” này an ủi đúng chỗ, đúng điểm chí mạng.

Cũng có thể nhìn ra được, “người ngoài” này vô cùng thành thạo cái trò “an ủi” này.

Không biết chuyện như thế này đã xảy ra bao nhiêu lần, cũng khó trách tại sao cái cô tiểu thư Lâm Khả Tinh này tuy có mọi điều kiện khiến người khác hâm mộ, nhưng cứ một mực tiếp tục đoạn tình cảm thầm kín này, đã thế, cô ấy còn không hề oán giận, chẳng hề hối tiếc.

Giang Nhược Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thăm thẳm xanh, không nhịn được mà bật ra tiếng cười trào phúng: Quả đúng là mẹ hiền dụng tâm lương khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN