“Là do đại ca quá sợ mất chị thôi mà, tự nhiên lại gặp tình địch lớn như vậy, lại còn có quá khứ tốt đẹp cùng chị như thế nữa, trong lòng anh khẳng định rất rối loạn.” Lục Nhiên kiên định đứng về phía đại ca nhà mình: “Chị nghĩ lại mà xem, bảo bối mà anh ấy bảo vệ, che chở suốt hai mươi năm, sắp thu được vào tay, nửa đường lại đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, chị còn có khả năng làm phản, sao anh ấy có thể bình tĩnh được?”
“Chị đâu có.” Lục Tâm theo bản năng phản bác, tiếng nói nhẹ nhàng vào tai Lục Nhiên đến một chút thuyết phục cũng không có, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tâm, hai chân co lại để trên sô pha.
Lục Tâm bị nhìn có phần không tự nhiên, hít hít mũi, cúi mắt, giọng nói càng nhỏ hơn: “Chị thừa nhận, mấy ngày qua là chị không để ý tới cảm nhận của anh ấy, có hơi quá đáng, trong lòng… có phần cố ý giận dỗi anh ấy. Ngày hôm đó, chị phát hiện ra mình cũng có người nhà, nhưng cũng lại phát hiện ra những người nhà đó căn bản không muốn gặp chị, thậm chí lúc trước, có thể chính họ đã bán chị cho bọn buôn người, loại tâm trạng này….vô cùng khó chịu, lúc ấy rất muốn về nhà, rất muốn tìm Lục Cảnh Hành, rất muốn nói chuyện anh ấy với, nói cái gì cũng được, nhưng chị không ngờ, sau khi chị về, đối mặt với chị lại là một Lục Cảnh Hành lạnh hơn băng. Anh ấy không để ý tới chị, không chịu nghe chị nói một câu, loại cảm giác này….”
Lục Tâm nhịn không được cười cười, khoé môi khẽ động, mũi đã hơi cay.
“Sau đó, lúc chị khó chịu nhất lại gặp Giang Diệc Thành, cùng ngày đó chị cũng biết được hắn từng là người duy nhất đối tốt với Ninh Tâm, là người duy nhất qua từng ấy năm vẫn luôn tìm kiếm chị, loại cảm giác này rất kì diệu, tựa như một người cô độc thật lâu phát hiện ra có một người vẫn luôn yên lặng đi theo sau mình, so với người nhà còn giống người nhà hơn, rồi hắn lại vì cứu chị mà bị thương nặng, chị chỉ cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc cho hắn. Vấn đề với anh của em còn chưa giải quyết xong, chị không biết nên đối mặt như thế nào nữa, có phần muốn chạy trốn, cho nên… mới nháo thành như vậy.”
Lục Nhiên nhíu mày: “Vậy chị đối với Giang Diệc Thành….”
“Chị đối với Giang Diệc Thành đã khác trước kia, nhưng chị khẳng định điều đó không phải là tình yêu, chỉ là nhận thức đột nhiên thay đổi.” Lục Tâm nhìn cô: “Tình cảm của chị đối với Lục Cảnh Hành không hề thay đổi, chỉ là gần đây chị và anh ấy….”
Lục Tâm mím môi, cũng không biết nên hình dung cảm giác gần đây khi ở cạnh Lục Cảnh Hành là thế nào, hai người dường như đang càng lúc càng xa nhau.
“Kỳ thật, đại ca chỉ là có thói quen ra lệnh thôi mà, so với em, chị không phải hiểu anh ấy hơn rất nhiều sao? Chị xem, anh ấy chỉ đối với tên Giang Diệc Thành kia đặc biệt mẫn cảm, những người khác ví dụ như Tiếu Lãng, anh ấy có khi nào thất lễ không? Anh ấy chính là người trời sinh trực giác quá mạnh nhưng cũng rất chuẩn, nếu như không phải ngửi thấy mùi nguy hiểm, không thể có chuyện ngay từ đầu anh đã đề phòng Giang Diệc Thành như vậy đâu.”
Lục Tâm thở dài, tay ôm gối, tựa cằm lên chiếc gối ôm, có phần ủ rũ, cô tất nhiên biết Lục Cảnh Hành chẳng qua chỉ là có thói quen ra lệnh, hơn nữa thái độ gần đây của cô với Giang Diệc Thành, chắc đã khiến anh suy nghĩ nhiều.
Đã sớm chiều ở chung gần hai mươi năm, tính tình của anh thế nào cô đã quá quen thuộc, chẳng qua là trước kia, cô đều đúng lúc nhận sai, thuận theo ý anh, hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn, thật sự vui vẻ.
Hiện tại không biết có phải do ở cùng nhau lâu quá rồi hay không, con người cũng trở nên tham lam, muốn anh thỉnh thoảng mở lòng, nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện với cô, hoặc là, chính buổi tối hôm đó đã để lại vướng mắc lớn trong lòng cô, lớn đến từng này rồi, cô lần đầu tiên khó chịu như đêm đó, tựa như bỗng nhiên bị cả thế giới này bỏ rơi vậy, muốn trở lại trong lồng ngực ấm áp kia, vậy mà anh lại lạnh lùng đẩy cô ra….
Lục Tâm cố gắng nhớ lại từng chút từng chút chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, nhớ lại việc mình xử lý chuyện Ninh Tâm, nhớ lại thái độ của Lục Cảnh Hành trong khoảng thời gian kia, nhớ lại buổi tối cãi nhau, lại nhớ lại sự lạnh nhạt hờ hững của mình mấy ngày vừa qua, cô không biết có phải mình đã sai rồi không, Lục Cảnh Hành cho tới bây giờ hầu như không quản cô nhiều, việc gì cũng đều không phản đối, hiện giờ chỉ có những vấn đề liên quan tới Giang Diệc Thành mới biểu hiện sự không bình tĩnh mà trước giờ anh không hề có.
Cô có thể đem sự nóng giận này của anh hiểu thành anh rất để ý đến cô không?
Lục Tâm suy nghĩ hai ngày, không có đáp án, trong lòng cũng dần dần có khuynh hướng là Lục Cảnh Hành rất để ý đến cô.
Hai ngày qua Lục Cảnh Hành không đi tìm cô, cũng không nhắn tin, hai người cũng rất hiếm khi gặp nhau ở công ty.
Hai ngày qua Lục Tâm thật sự bị dày vò. Đến ngày thứ ba, cô bỏ qua thể diện, muốn đi phá bỏ cục diện bế tắc giữa hai người, cho dù anh đã từng ác độc nói cô đi rồi thì đừng về nhà đi chăng nữa.
Bởi vậy, buổi sáng đi làm, khi không hẹn mà gặp trong thang máy, Lục Tâm đã rất hồi hộp khẽ cất tiếng chào hỏi với Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt đáp lại một câu “Chào”, sau đó đi vào thang máy.
Lục Tâm cùng anh đi vào, nhìn trộm anh một cái rồi khẽ cắn môi dưới, một lúc sau mới hỏi: “Buổi trưa…. Có thời gian đi ăn cơm với em không?”
Không biết có phải vì hôm trước vừa cãi nhau hay không, Lục Tâm không dám giống như bình thường không để ý đến mặt mũi mà ôm cánh tay anh làm nũng nữa, chỉ khách khí hỏi anh, có phần ngại ngùng.
“Để hôm khác đi, hôm nay anh có việc.” Tiếng nói lạnh lùng vang lên đồng thời với cửa thang máy đang mở ra, Lục Cảnh Hành đã đi rồi.
Lục Tâm nhìn theo bóng lưng anh, khẽ cắn môi dưới, cuối cùng chỉ có thể nhìn cánh cửa thang máy khép lại mà cúi đầu thở dài.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa… Sau hai ngày, Lục Tâm và Lục Cảnh Hành cứ như vậy mà trải qua, cơ hội hai người gặp nhau không nhiều, Lục Tâm thỉnh thoảng sẽ cố ý tìm hiểu để gặp anh trong công ty, nhưng khi gặp mặt, ngoài một hai câu như “Chào”, “Tan ca rồi” thì không nói gì nữa.
Thái độ của Lục Cảnh Hành từ đầu đến cưới đều lạnh lùng, lẳng lặng, khách khí lễ độ.
Đối mặt với thái độ như vậy, Lục Tâm muốn làm gì đều không thể, không có cách nào mặt dày mày dạn bám lấy anh như hồi trước.
Ngày thứ tư, Lục Tâm bỏ qua mặt mũi làm cơm trưa cho anh, tự mình mang đi làm, nhưng gặp nhau trong thang máy rồi lại không thể đưa được.
“Lục Cảnh Hành.” Cô khẽ cắn môi dưới gọi tên anh.
“Có việc gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt trước sau như một.
“Anh…. Buổi tối hôm đó anh nói…. .” Lục Tâm chần chừ mở miệng, muốn hỏi anh tối đó nói như vậy có phải là nói thật không.
“Anh không hay nói đùa.” Lục Cảnh Hành lạnh lùng ngắt lời cô, mắt đen nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng rõ ràng: “Đi rồi thì đừng trở về nữa.”
Nụ cười trên mặt Lục Tâm cứng đờ, khoé môi giật giật, miễn cưỡng nói: “Em… Em không nói sẽ về…. Em chỉ là… Chỉ là…..”
Chỉ là cái gì, Lục Tâm cũng không nói được, yết hầu giống như có cái gì đó chặn lại, nhìn cửa thang máy mở ra, cúi đầu nói một câu “Em qua chỗ tài vụ một lát” rồi liền cúi đầu đi ra ngoài, có phần hỗn loạn, bối rối.
Ngày hôm sau, Lục Tâm cũng không cố ý đi nghiên cứu địa điểm nữa, ngược lại cố tình tránh mặt Lục Cảnh Hành, một ngày không gặp.
Tan tầm, Lục Tâm cùng Lục Nhiên ra ngoài ăn cơm.
Tâm trạng buồn bã mấy ngày nay của Lục Tâm, Lục Nhiên đều nhìn thấy hết, nhưng hỏi cô lại không nói, chỉ nói không có việc gì.
“Tâm Tâm, chị với đại ca thế nào rồi?” Lúc ăn cơm, Lục Nhiên vẫn là không chịu được hỏi.
“Thì là như vậy đó.” Lục Tâm vẫn câu nói kia, một tay ỉu xìu nâng má, nhìn có phần không tập trung.
“Anh ấy không đi tìm chị à?” Lục Nhiên không biết chuyện Lục Tâm chủ động tìm Lục Cảnh Hành, theo bản năng hỏi.
Lục Tâm lắc đầu: “Chắc là đã thấy chị phiền phức rồi. Hôm đó anh ấy nói chị dám đi thì cũng đừng quay về nữa, là nói thật đấy.”
Tay đang lật thực đơn của Lục Nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tâm, đó quả thật là phong cách của Lục Cảnh Hành.
Khoé môi Lục Tâm khẽ kéo, miễn cưỡng cười một cái, lấy đũa yên lặng gắp đồ ăn, nhưng lại chẳng thấy mùi vị gì.
Lục Nhiên đưa tay giữ lấy tay cô lại.
“Tâm Tâm, chị bỏ anh trai em đi, rồi đi tìm bạn trai khác, để anh ấy ở đó mà giận dỗi.” Lục Nhiên nói.
Khoé môi Lục Tâm khẽ cong: “Để sau đi.”
Thấy điện thoại trên bàn có cuộc gọi tới, cô đưa tay ấn nghe.
Là Giang Diệc Thành.
Từ lúc Lục Cảnh Hành mời người chăm sóc đặc biệt, cô cũng không cần đến viện chăm sóc hắn nữa, chỉ chiều chiều tan ca lại ghé qua thăm một lúc, cùng hắn tán gẫu một hồi, bóng gió hỏi hắn một ít chuyện của Trữ gia, một ít chuyện của hắn, cả chuyện về Đế Tân.
Sau khi hắn bị thương vì cô, quan hệ cấp trên cấp dưới xa cách giữa hai người đã dần trở nên thân mật hơn, giống như bạn bè, Lục Tâm liền danh chính ngôn thuận hỏi những chuyện bạn bè bình thường nên biết, ví dụ như chuyện vận chuyển buôn bán của công ty, chuyện của Giang gia và Đế Tân, cứ như bạn bè thân cận, ung dung mà tìm hiểu, so với lúc trước phải nhờ thám tử mới biết được thì giờ có vẻ mọi việc đã dễ dàng hơn.
Ngày mai Giang Diệc Thành sẽ xuất viện, dù sao cô cũng nên tới.
Tuy Lục Nhiên khuyên Lục Tâm nên tìm bạn trai mới, nhưng nghĩ đến việc có một ngày Lục Tâm thật sự sẽ gả cho người đàn ông khác không phải Lục Cảnh Hành thì trong lòng lại thấy buồn phiền. Không biết làm sao, Lục Nhiên bèn chủ động hẹn gặp Lục Cảnh Hành.
Cô luôn luôn sợ Lục Cảnh Hành, trước đây chưa từng một mình hẹn Lục Cảnh Hành ăn cơm. Nếu có thể ở riêng một chỗ thì nhất định không ở chung với anh, nhưng hiện tại vì chuyện giữa hai người, không thể không hẹn gặp anh.
Lục Cảnh Hành cũng nể mặt em gái, sảng khoái nhận lời, còn đưa cô đến nhà hàng cô thích ăn nhất, người vừa tới, cũng không nhiều lời vô dụng, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”
Lạnh lùng thẳng thắn giải quyết vấn đề không kiêng nể anh em gì.
Lục Nhiên sớm đã hình thành thói quen, cũng không tính toán, chỉ chậm rãi gọi đồ ăn, xong mới nhìn anh: “Đại ca, anh thật sự không tính đón chị dâu về sao?”
Lục Cảnh Hành thản nhiên liếc mắt nhìn cô, đầu ngón tay khẽ gõ miệng chén: “Có gì nói thẳng.”
“Chị dâu cùng với tên Giang Diệc Thành kia ở chung một chỗ.” Mặt không đỏ khí không suyễn, nói xong đưa mắt lẳng lặng nhìn anh.
Lục Cảnh Hành khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt rốt cuộc cũng có biến hoá, ngón tay gõ chén cũng dừng lại, mắt đen mở lớn nhìn cô: “Cái gì?”
Lục Nhiên hết sức bình tĩnh lặp lại một lần nữa, như là sợ anh nghe không hiểu, lại giải thích một lần: “Đơn giản mà nói, chính là vợ anh đã chạy mất rồi đó.”
Lục Cảnh Hành nheo mắt nhìn, mắt đen ánh lên tia sáng khiến tim Lục Nhiên đập nhanh, tự nhiên có phần khẩn trương.
Cô hạ mắt, cố gắng giữ bình tĩnh rót trà, sau đó làm bộ bình tĩnh uống, cánh tay vẫn không khống chế được mà run lên.
“Lục Nhiên, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi. Ngay cả anh mà cũng dám mang ra đùa cợt.”
Lúc sau Lục Cảnh Hành rốt cuộc chậm rãi mở miệng khiến Lục Nhiên miệng còn ngậm nước trà suýt nữa thì bị sặc.