Chiếc Canyen màu đen dùng tốc độ nhanh nhất lao tới bệnh viện gần đó.
Lái xe là bảo vệ của khu nhà, tạm thời bị Lục Cảnh Hành trưng dụng làm lái xe.
Dọc đường đi, hai tay Lục Cảnh Hành gắt gao ôm chặt Lục Tâm, năm phút đi xe lại dài như cả thế kỷ.
Trên người Lục Tâm không ngừng chảy máu, thấm ướt đẫm cả quần áo, ngay cả quần áo của anh cũng dần dần bị thấm ướt, cho dù anh có dùng cách nào giúp cô cầm máu thì tốc độ chảy máu cũng không có xu hướng chậm lại. Anh có thể cảm giác được sinh mệnh của Lục Tâm trong lòng anh đang từng chút mất đi, bất luận là mạch đập hay nhiệt độ cơ thể đều đang yếu dần.
Hai tay anh ôm cô không kìm được run rẩy, muốn dùng sức ôm chặt cô nhưng lại sợ khiến vết thương của cô nặng thêm, cho dù là vết thương ngoài da hay viên đạn bên ngực trái, máu tươi đều không ngừng chảy, có thể khiến cô chết vì mất máu bất cứ lúc nào.
Anh cúi đầu, hai má khẽ áp vào hai má đang lạnh như băng của cô, khi cảm giác được hơi thở suy yếu từ cô liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Lục Tâm, gần tới bệnh viện rồi, em cố gắng chịu đựng một chút nhé…” Giọng nói trầm thấp run run, cô chỉ nghe thấy có giọng nói cứ luôn thì thầm nhẹ nhàng bên tai mình.
“Vâng…. Vâng…” Tiếng trả lời yếu ớt qua đôi môi trắng bệch bật ra, âm thanh rất nhẹ, giống như còn nghẹn trong họng nên có phần không rõ nhưng Lục Cảnh Hành lại nghe thấy rất rõ ràng, anh nắm chặt lấy tay cô: “Ngoan, đừng nói nữa, giữ sức…”
Lục Tâm khẽ cong khóe môi, dùng sức cầm lại tay anh, không nghe những lời anh vừa nói, vết thương ở ngực không ngừng chảy máy khiến cô lo lắng, cô không biết viên đạn kia có bắn trúng vị trí nguy hiểm trí mạng hay không, không biết cứ mất máu như thế này, phẫu thuật rồi còn có thể mở mắt ra được nữa không.
Cô thấp giọng dặn dò: “Nếu… Nếu em không qua được, anh…..”
“Đừng nói bậy.” Lục Cảnh Hành ngay lập tức ngắt lời cô, bàn tay nắm lấy tay cô có phần không khống chế được, giọng nói trầm thấp phảng phất mang theo một tia run rẩy: “Em sẽ không có việc gì.”
“Chỉ là sợ…. Lỡ như……”
“Không có lỡ như!” Lục Cảnh Hành thô lỗ ngắt lời cô, không cho cô có cơ hội nhắn nhủ gì nữa, anh nắm chặt tay cô, hai má dán lên má cô: “Lục Tâm, cho dù thế nào cũng nhất định phải sống sót, biết không, phải sống thật tốt. Em không thể bỏ lại anh, không được không cần anh…..”
Giọng nam khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào, Lục Tâm nghe không rõ cũng không xác định được vừa rồi có phải đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào không, mơ hồ nhận thấy trên mặt mình có gì thứ đó ươn ướt, nóng ấm, cô cố hết sức mở to mắt ra để nhìn anh cho rõ; Lục Cảnh Hành nắm lấy tay cô, mười ngón giao nhau đưa tới xoa lên áp vào má anh, anh cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi trắng bệch không một tia huyết sắc của cô, khàn giọng nói: “Nhất định phải còn sống.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đã đến cổng bệnh viện rồi, xe vừa dừng lại là Lục Cảnh Hành lập tức đẩy cửa xe bế Lục Tâm ra ngoài, bước nhanh tới phòng cấp cứu, đem Lục Tâm đặt lên giường bệnh, một bên phụ đẩy về phía phòng phẫu thuật, một bên nói rõ bệnh trạng của Lục Tâm và tình huống cho bác sĩ nghe: “Trước tiên hãy chuẩn bị tốt túi máu, cô ấy mất quá nhiều máu, cơ chế đông máu lại có vấn đề, cần rất nhiều máu để truyền bất cứ khi nào. Ngực bị đạn bắn trúng, viên đạn có khả năng tổn thương đến tim và phổi, đùi cũng có vết thương.”
“Được.” Bác sĩ phẫu thuật đáp, vừa hỗ trợ đưa giường bệnh về phòng phẫu thuật vừa phân phó công việc cho hộ lý, ý tá.
“Tôi muốn vào phòng phẫu thuật.” Lục Cảnh Hành đột nhiên nói.
“Nhưng trên quy định…”
“Vừa rồi chắc Giang tiên sinh cũng đã nói qua với ông, tuy tôi không phải xuất thân chuyên nghiệp nhưng về phương diện y học cũng có hiểu biết nhất định, nhất là cô ấy đang trong tình trạng như bây giờ, tôi đã làm nghiên cứu chuyên môn và đã từng có thao tác thực tế rồi, tình trạng cơ thể cùng với nhóm máu của cô ấy tôi là người rõ nhất, khi cần tôi có thể hỗ trợ, sẽ tiết kiệm được một ít thời gian.” Lục Cảnh Hành bình tĩnh giải thích: “Việc ký đơn phẫu thuật cứ để Lục Nhiên ký đi.”
Bác sĩ suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu nói với y tá: “Dẫn anh ấy đi tiêu độc và thay quần áo.”
—-
Khi Lục Nhiên và Giang Chỉ Khê tới nơi thì vừa lúc nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang đi vào phòng phẫu thuật.
Lục Nhiên không biết tình trạng của Lục Tâm thế nào, rõ rang lúc nãy ra khỏi cửa vẫn còn nguyên vẹn hoàn hảo, vừa xuống tầng hầm vài phút lại trở thành cả người toàn máu.
Lục Cảnh Hành đã vào trong, cô muốn hỏi cũng không có ai để hỏi, chỉ có thể ở bên ngoài phòng lo lắng chờ đợi.
Giang Chỉ Khê cũng cùng Lục Nhiên ngồi ngoài ghế dài đợi, nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại được, trong đầu đều là hình ảnh ở ga-ra lúc nãy, Lục Tâm chật vật lăn trên mặt đất, viên đạn sượt qua đùi cô ấy, cô thét lên chói tai, họng súng đen chuyển hướng sang cô, Lục Tâm liền ném túi trên tay về hướng kẻ bịt mặt, cô nhân cơ hội đó mà chạy thoát……
Cho dù đã hơn mười phút trôi qua nhưng hai chân Giang Chỉ Khê vẫn nhũn ra, không biết Lục Tâm ở bên trong thế nào rồi.
Giang Chỉ Khê và Lục Nhiên ở bên ngoài nhìn y tá vội vàng đi ra lại vội vàng đi vào, từng túi từng túi máu mới được đưa vào bên trong.
Giang Chỉ Khê nhớ Lục Cảnh Hành từng nói, Lục Tâm có vấn đề về đông máu, tuy rằng đối với y học cô không có nhiều hiểu biết lắm, nhưng cũng biết loại bệnh này nghiêm trọng thế nào, nhất là Lục Tâm lại đang bị thương nặng như vậy.
Giang Chỉ Khê đã lớn thế này nhưng ngoại trừ việc nhìn thấy loại bệnh đó trên ti vi, thì cũng chỉ mới thấy loại bệnh này xuất hiện ở người nhà Ninh gia, đó là Ninh Tư với Ninh Tâm đã mất tích hai mươi năm trước, Ninh Tâm……
Giang Chỉ Khê khẽ nhíu mày, đối với cái tên này có phần xa lạ, không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến……
Trước kia hai nhà là hàng xóm, Giang Chỉ Khê cũng có chút ấn tượng với Ninh Tâm, ấn tượng lớn nhất là khi đó cô ấy rất thích đi theo sau Giang Diệc Thành, rụt rè gọi “anh Diệc Thành, anh Diệc Thành”, dáng dấp của Giang Diệc Thành thời niên thiếu đẹp thì có đẹp, nhưng tính cách lại hơi quái gở, rất hợp với Ninh Tâm, đi đâu cũng thích mang cô ấy theo. Bởi vậy, sau khi Ninh Tâm cùng người nhà ra ngoài rồi không về nữa, hắn giống như bị điên vậy, bàn tay nhỏ níu lấy quần áo cha mẹ Ninh Tâm, khàn giọng gào thét với bọn họ, bọn họ đã giấu Ninh Tâm đi đâu, vì sao không đưa cô ấy trở về.
Tất cả mọi người đều nói với hắn, cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn chuyện ngoài ý muốn là chuyện gì thì không ai nói, chỉ nói không tìm được cô ấy.
Lúc đó thủ tục di dân của Ninh gia đã làm xong, chờ đến thời hạn là chuyển đi, nhiều năm qua có tìm thấy hay không thì Giang Chỉ Khê cũng không rõ lắm, chỉ biết sau khi lớn lên, Giang Diệc Thành vẫn luôn đi tìm khắp Trung Quốc.
“Chỉ Khê?” Hồi tưởng trong đầu bị một tiếng gọi quen thuộc phá vỡ, Giang Chỉ Khê theo bản năng ngẩng đầu thấy Giang Diệc Thành đang bước nhanh tới.