Sắc mặt Lục Cảnh Hành đại biến: “Lục Tâm.”
Giang Diệc Thành cũng biến sắc, theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía Lục Tâm.
Lục Tâm ôm bụng dưới té trên mặt đất, cả người mềm nhũn không đứng dậy được, từng cơn đau đớn từ bụng dưới truyền đến, hình như có cái gì đó chảy ra giữa hai chân cô.
Nghĩ đến gần đây mình luôn ngủ li bì, buồn nôn cùng với ăn không ngon, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng lại khiến sắc mặt Lục Tâm nhất thời bạch bệch, cô theo bản năng đưa tay ôm chặt bụng mình.
Mặc dù trong lòng Lục Cảnh Hành lo lắng, nhưng vẫn còn giữ được lý trí, đi giải quyết Giang Diệc Thành trước, trong nháy mắt lúc Lục Tâm ngã xuống, chân anh đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá thẳng vào Giang Diệc Thành.
Giang Diệc Thành vừa bị Lục Tâm tập kích vào hạ thân, đau đến không đứng thẳng lưng lên được, giờ lại ăn thêm một cước thật mạnh của Lục Cảnh Hành, người liền lảo đảo hai bước rồi quỳ rạp xuống đất, Lục Cảnh Hành cũng đá chân còn lại lên, đá thật mạnh vào mặt Giang Diệc Thành.
Giang Diệc Thành bị đá ngã úp sấp xuống đất, hướng nằm úp sấp vừa khớp ngược chiều với Lục Tâm, khóe mắt hắn vô tình nhìn thấy máu đỏ tươi chảy ta giữa hai chân Lục Tâm, sắc mặt lập tức thay đổi, rống to với Lục Cảnh Hành: “TM, ngươi mau cứu cô ấy trước!”
Ngón tay chỉ nơi máu đang chảy ra.
Mặt Lục Cảnh Hành lại biến sắc, dung toàn lực đá thêm một cước vào hông Giang Diệc Thành, một cước đá bay hắn ra xa, xoay người ôm lấy Lục Tâm.
Lục Tâm đau đến muốn ngất xỉu, tay ôm chặt bụng dưới, nhìn thấy Lục Cảnh Hành, gian nan nói: “Bệnh viện…… Con……”
“Đừng nói gì cả, sẽ không có việc gì.” Lục Cảnh Hành nhẹ nhàng an ủi cô, giọng nói có phần run rẩy, nhưng vẫn rất lãnh tĩnh, bước nhanh đặt ôm cô vào trong xe, giao Giang Diệc Thành đã ngã xuống cho cảnh sát đi theo.
Một cảnh sát khác lái xe đưa Lục Cảnh Hành và Lục Tâm đến bệnh viện gần nhất, suốt đường đi Lục Cảnh Hành luôn ôm chặt Lục Tâm, một tay ôm thắt lưng cô, một tay nắm chặt bàn tay cô đang để trên bụng, vợ và con của anh, tuyệt đối không thể xảy ra việc gì!
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Lục Cảnh Hành ôm Lục Tâm bước nhanh vào phòng cấp cứu, Lục Tâm rất nhanh được đưa vào phòng phẫu thuật.
Trên đường đẩy giường bệnh của cô vào phòng phẫu thuật, Lục Cảnh Hành đã đem việc Lục Tâm có vấn đề về đông máu nói với bác sĩ, anh không thể vào trong, đành lo lắng đợi bên ngoài.
Sau vài giờ chờ đợi cực khổ, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Lục Cảnh Hành đứng dậy, vội vàng hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Đứa bé tạm thời không sao, tuy nhiên cơ thể bệnh nhân có phần suy yếu, cần ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát thêm.”
Cuối cùng Lục Cảnh Hành cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi phẫu thuật không lâu Lục Tâm liền tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền theo bản năng đưa tay sờ vùng bụng vẫn còn bằng phẳng, sau đó liền được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
“Con không có việc gì.” Lục Cảnh Hành thì thầm bên tai cô, giọng nói thật ôn nhu: “Con vẫn đang ở đây.”
Lục Tâm liền nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Bác sĩ có nói đã được mấy tháng không?”.
“Đã hơn hai tháng.” Lục Cảnh Hành đưa tay vén những sợi tóc trên trán của cô lên: “Chưa từng thấy có người mẹ nào cẩu thả như vậy, bản thân mang thai mà cũng không biết.”
“Em cũng từng nghi ngờ rồi chứ bộ.” Lục Tâm bất mãn lầu bầu, cầm lấy cánh tay anh, dào dạt mong chờ nhìn anh: “Ôi, lúc anh biết mình phải làm ba ba, cảm giác của anh lúc đó thế nào?”
“Bị hù chết.”
Lục Cảnh Hành bình thản đáp, Lục Tâm vừa nghe xong liền không vui chu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Chẳng lẽ anh không thích trẻ con?”
Đột nhiên nhớ ra hình như cô chưa từng cùng Lục Cảnh Hành thẳng thắn thảo luận vấn đề này.
Lục Cảnh Hành khẽ nhéo má cô: “Nếu không thích sao anh có thể để cho em có chứ?”
“Vậy sao anh còn……”
“Có người đàn ông nào khi nhìn thấy lão bà của mình nằm im một chỗ không nhúc nhích trên vũng máu, lại đi quan tâm cảm giác làm ba ba của chính mình như thế nào?”
“……”
Lục Tâm nghĩ nghĩ, lại hỏi anh: “Vậy bây giờ thế nào?”
Lục Cảnh Hành suy nghĩ sâu xa một lát rồi trả lời: “Có phần lo lắng.”
“Lo lắng cho cơ thể của em sao? Em không sao.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Lục Cảnh Hành thay cô chỉnh lại góc chăn: “Anh chỉ đang lo lắng cho chỉ số IQ của con thôi, nếu chẳng may nó giống em thì phải làm sao bây giờ?”
“……” Cô vô cùng hoài niệm đoạn thời gian nằm viện lúc trước, Lục Cảnh Hành đối với cô vô cùng yêu thương.
Lục Tâm rầu rĩ bĩu môi chiu vào trong chăn.
Lục Cảnh Hành lại nhéo nhéo má cô, đôi mắt mang theo ý cười: “Không vui?”
Lục Tâm rầu rĩ lên án: “Anh không thông cảm cho phụ nữ có thai lại còn đang là bệnh nhân nữa.”
Lục Cảnh Hành lại nhéo má cô thêm lần nữa: “Hồn đều bị em dọa chạy mất, anh không thể đòi chút phúc lợi an ủi sao?”
Được rồi, nếu như hoán đổi vị trí, phỏng chừng cô cũng bị dọa sợ, huống chi còn là hai lần.
Giọng nói Lục Tâm mềm nhũn ra: “Thật xin lỗi, dựa theo tình huống lúc đó, đánh lén hắn là tốt nhất.”
Cho dù thất thủ ngã xuống cũng sẽ không bị thương quá nặng, nhưng không ngờ cô đã mang thai, còn vừa vặn bị thương đúng vùng bụng.
“Tóm lại, không thể có lần tiếp theo.” Bàn tay cơ hồ dùng sức nắm chặt lấy tay cô, Lục Cảnh Hành có chút nghiến răng nói: “Có nghe hay không ?”
“Nghe mà.” Lục Tâm cười cười, ngẩng đầu hôn một cái lên mặt anh.
Lục Cảnh Hành chỉ có thể bất đắc dĩ nhéo nhéo má cô cho hết giận, Lục Tâm nhân cơ hội hưởng phúc lợi: “Lục Cảnh Hành, anh còn chưa nói cho em biết cảm giác của anh khi chúng ta có con là gì, anh nói một vài lời hay cho em cùng cục cưng nghe một chút.”
“Ừ……Vô cùng vui mừng, vô cùng thỏa mãn.” Bàn tay Lục Cảnh Hành nắm lấy tay cô đặt lên trên bụng cô, tay kia xoa xoa má cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Tâm: “Sau đó muốn nói với cục cưng, nhất định phải ngoan, không được làm khổ mẹ, nếu không ba ba sẽ đánh đòn.”
Lục Tâm không nhịn được cười “Phốc” một tiếng, Lục Cảnh Hành vẫn tinh tế nhìn cô như cũ, thu hồi lại bàn tay đang đặt trên bụng cô: “Còn lại nó không thể tùy tiện nghe lén.”
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói bằng ngữ điệu dịu dàng nhất có thể: “Lục Tâm, anh đã từng nói với em anh vô cùng yêu em chưa? Cho dù anh chưa từng nói qua thì anh biết em cũng hiểu được điều đó, cho nên bất luận xảy ra chuyện gì, em đều phải khoẻ mạnh vì anh, vì cả nhà chúng ta. Biết không?”
Khóe môi Lục Tâm cong lên: “Dạ.” Rồi ngẩng đầu hôn trụ anh.
—-
Bởi vì thời gian trước dốc lòng điều dưỡng, thể trạng của Lục Tâm tốt lên trong thấy, sau khi ở bệnh viện hai ngày đã không vấn đề gì, có thể xuất viện.
Lục Trình Hải nghe tin Lục Tâm mang thai, liền giống hệt như đứa trẻ, vừa nói vừa cười, một ngày gọi vài chục cuộc điện thoại dặn dò Lục Cảnh Hành phải chiếu cố đến Lục Tâm, không được bạc đãi cháu dâu trưởng cùng cháu đít tôn của ông.
Sau khi từ bệnh viện về nhà, Lục Cảnh Hành cũng không cho Lục Tâm đi làm nữa, Đế Tân bởi vì Giang Diệc Thành ngồi tù mà mưa gió phiêu linh, ngoại trừ Giang Chỉ Khê không biết chuyện, cha của Giang Diệc Thành cũng bị cuốn vào trong đó, năm đó Giang Diệc Thành chính là thừa kế từ tay Giang Viễn Quân, thân là con trai độc nhất của Giang gia, Giang Diệc Thành cũng là thân bất do kỷ, tuy là vài năm nay có cố gắng thanh tẩy, nhưng dù sao thế lực đứng sau lưng Giang Viễn Quân cũng đã kinh doanh nhiều năm, thâm căn cố đế, nhất thời không thể thanh tẩy sạch sẽ được.
Thế lực đứng sau lưng hoạt động buôn bán người năm đó của Giang Viễn Quân chính là Ninh Vịnh Tuấn, năm đó hai người cùng nhau đứng phía sau thao túng thế lực, nhưng sau đó Ninh gia thu tay di dân, dựa vào số tiền kiếm được lúc trước chuyển sang buôn bán, còn Giang gia tiếp tục lún sâu vào con đường này.
Bởi vì lời khai của Trương Tịnh, hành vi phạm tội năm đó của Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã là thật, cảnh sát tiến hành bắt giữ theo luật.
Kể từ khi Trương Tịnh bị bắt đi, Ninh gia liền bị cảnh sát âm thầm theo dõi lên, bị hạn chế xuất cảnh.
Trước khi vợ chồng Ninh Vịnh Tuấn bị bắt, Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm trở về Ninh gia một chuyến.
Chỉ mới ba ngày nhưng Ninh gia đã có sự khác biệt lớn, đã không còn vui vẻ hoà thuận như trước đây.
Trừ Ninh Tông Viễn ra, mội người đều ủ rũ ngồi trên ghế sofa, ngay cả Lục Cảnh Hành và Lục Tâm trở về cũng không đứng dậy chào hỏi.
Thấy hai người đến, Ninh Tông Viễn đứng dậy lên tiếng chào hỏi, trong lòng lo lắng cho sức khỏe Lục Tâm, chuyện hôm đó cha mẹ bỏ thuốc cô Ninh Tông Viễn cũng biết, dù thế nào cũng không ngờ cha mẹ mà mình luôn kính trọng lại có thể mất trí như vậy, cũng không ngờ tới Giang Diệc Thành sẽ chó cùng rứt giậu.
Chính bởi vì hiểu rõ, nên có phần xấu hổ khi đối diện với Lục Tâm.
“Anh.” Trong nhà này, Ninh Tông Viễn là duy nhất đối tốt với cô, Lục Tâm cũng thật lòng coi hắn là anh trai: “Chuyện này không có quan hệ gì với anh, anh không cần phải tự trách, em thật sự không trách anh.”
Ninh Tông Viễn nhìn cô cười cười, mặc dù vẫn thấy xấu hổ, nhưng cũng đã có cảm giác nhẹ nhõm hơn.
Ninh Vịnh Tuấn ngồi im không nhúc nhích trên ghế sofa: “Cô còn muốn cái gì nữa?”
Lục Tâm nhìn ông ta: “Gần đây tôi luôn mơ thấy hai người cho tôi một hộp sữa, bảo tôi một mình ở phòng đợi xe chờ các người, sau đó các người bỏ đi, tôi một người ở chỗ kia chờ mãi chờ mãi…… Sau khi tỉnh lại liền thấy mình đã đến một thị trấn xa lạ. Tôi chỉ muốn biết, việc năm đó tôi tự mình lạc đường có phải là do các người cố ý tạo ra để đem tôi giao cho Tiếu Vĩnh?”
Không có câu trả lời rõ ràng minh bạch, Lục Tâm biết cô sẽ mãi bị những cảnh tượng mơ hồ hỗn độn trong mơ quấy nhiễu, trải qua nhiều chuyện, cô không còn hy vọng gì với Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã nữa, chi bằng hiểu rõ rồi tìm cho mình một giấc mộng đẹp.
“Là cố ý để cho cô ở nơi đó chờ đợi, nhưng lúc đấy không có ý định đem cô giao cho Tiếu Vĩnh. Trước đây, tôi có phần bất mãn với Tiếu Vĩnh và Trương Tịnh, khi ra ngoài đi du lịch bị theo đuôi, Trương Tịnh đã ôm Tư Tư đi, muốn dùng nó để ép chúng tôi phải thỏa hiệp, chúng tôi chỉ là muốn đi đòi nó về, nhưng mang theo cô có quá nhiều bất tiện, bên ngoài lại không ai dám giúp đỡ trông nom cô, nên trước hết để cô một mình ở nhà chờ, tính tình của cô lại nhu thuận, không cần lo lắng cô sẽ chạy loạn. Hơn nữa, lúc ấy quả thật cũng có điểm tư lợi, dù sao cô cũng không phải là con gái ruột của Ninh Vịnh Tuấn tôi, nếu cô thật sự bị bắt đi còn bớt được không ít chuyện, vì vậy, tôi liền lừa cô chờ ở nhà chờ kia, chỉ là không ngờ tới Tiếu Vĩnh và Trương Tịnh, chân trước chúng tôi vừa đi chân sau bọn họ liền tới bắt cô đi.”
Ninh Vịnh Tuấn nhìn Lục Tâm, giọng nói vô cùng bình tĩnh, sự tình phía sau liền đúng như Lục Cảnh Hành đã dự đoán. Tiếu Vĩnh và Trương Tịnh muốn có lợi thế khi đàm phán, một đứa trẻ trong tã lót so với một đứa trẻ bốn năm tuổi, đương nhiên đứa trẻ bốn năm tuổi sẽ dễ dàng trông nom cùng thu xếp hơn, bởi vậy, mục tiêu ngay từ đầu đã là Lục Tâm, đàm phán bất thành liền lấy một người đổi một người. Chỉ là, Tiếu Vĩnh không ngờ Lục Tâm lại là con gái của hắn, Ninh Vịnh Tuấn cũng có tâm tư trả thù riêng, liền tùy ý hắn xuống tay với con gái mình, không thỏa hiệp cũng không báo cảnh sát.
Sau đó, để tránh sự việc bị bại lộ đã thuê người âm thầm giải quyết Tiếu Vĩnh, trước khi Tiếu Vĩnh chết đã nói dối Ninh Vịnh Tuấn rằng Lục Tâm đã chết, khiến bọn họ đều nghĩ cô đã chết, không còn lo lắng hay để ý gì tới nữa.
Nhưng không ngờ, sau khi Giang Diệc Thành lớn lên, do gia nhập vào trong đó, nên biết vấn đề sinh tử của Lục Tâm được quyết định bởi lời nói của một người tên Tiếu Vĩnh, trong lòng có phần hoài nghi nên tiếp tục kiên trì tìm Lục Tâm, sau lại tìm được Trương Tịnh, càng chứng thật chính mình đã đoán, cho nên mấy năm qua vẫn không ngừng nghỉ đi tìm cô.
Lục Tâm nghe Ninh Vịnh Tuấn nói xong, từ lâu đã biết rõ thân phận của mình, nay khi nghe lại ngược lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, trái lại Ninh Tông Viễn, sau khi nghe Ninh Vịnh Tuấn nói xong, trọng điểm dừng ở thân thế của Lục Tâm.
“Lục Tâm không thể nào là con gái của Tiếu Vĩnh được.” Giọng nói của Ninh Tông Viễn có chút trầm: “Em ấy tuyệt đối là con gái của Ninh gia.”
Ninh Tông Trạch liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ anh rõ hơn mẹ sao?”
“Thế chẳng lẽ mẹ đáng tin cậy hơn xét nghiệm ADN sao?” Ninh Tông Viễn đem lời của Ninh Tông Trạch trả lại cho hắn: “Lần trước, khi Lục Tâm bị thương, anh đã tự mình làm xét nghiệm đối chiếu ADN, nếu em ấy là con gái của Tiếu Vĩnh, nếu em ấy có cha khác anh thì sự ăn khớp của nhiễm sắc thể X đến từ cha cùng nhiễm sắc thể Y của anh phải giải thích như thế nào đây?”
“……” Phút chốc Ninh Tông Trạch quay đầu lại nhìn Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã.
Trong nháy mắt, sắc mặt hai người đều tái nhợt như tờ giấy.
“Không có khả năng…… Nó không thể nào là……” Ninh Vịnh Tuấn tự lẩm bẩm, có phần nói năng lộn xộn.
“Không có gì là không thể.” Giọng nói Ninh Tông Viễn rất trầm: “Ông có thể tự mình đi thử máu với Tâm Tâm.”
“Không cần.” Lục Tâm lên tiếng, sắc mặt cũng có phần tái nhợt, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: “Chuyện này không cần thiết, cha tôi họ Lục, mẹ tôi họ Trình, cha mẹ tôi chỉ có bọn họ.”
“Tâm Tâm……” Ninh Tông Viễn nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa sự đau lòng.
Lục Tâm nhìn hắn cười cười: “Bất luận thế nào, anh vĩnh viễn là anh trai em.”
Ninh Tông Trạch thở dài một hơi, đứng lên đi tới trước mặt Lục Tâm.
“Thật xin lỗi!” Hắn thấp giọng nói, rồi xoay người đi lên lầu.
Ninh Tư vẫn như tượng gỗ ngồi trên ghế sofa không nói lời nào, từ khi Lục Tâm vào nhà vẫn chưa nói chuyện, dường như mọi chuyện hỗn loạn xung quanh đều không liên quan đến cô ta.
Lục Tâm cũng không nhìn cô ta nữa.
Lục Cảnh Hành lo lắng cho sức khỏe của cô, những chuyện nên biết cũng đã biết, cúi đầu khuyên cô về nghỉ ngơi trước.
Quả thật Lục Tâm cũng không thể chịu đựng được nữa, nói áy náy với Ninh Tông Viễn phải đi về trước.
“Tâm Tâm, mặc dù không hy vọng em sẽ thành người nhà Ninh gia, nhưng nếu có rảnh, hy vọng em trở về thăm đại ca.” Khi tiễn bọn họ ra về, Ninh Tông Viễn chân thành bày tỏ nguyện vọng.
Lục Tâm gật gật đầu: “Em sẽ.”
Sau khi trở về, Lục Tâm tạm thời nghỉ đi làm, an tâm ở nhà dưỡng thai.
Lộ trình xuất ngoại định ra từ trước của Lục Cảnh Hành cũng tạm thời thay đổi, ở nhà cùng Lục Tâm chờ sanh.
Bởi vì Lục Tâm mang thai, hôn lễ không thể không lùi lại đến sang năm.
Sau mười tháng mang thai, Lục Tâm thuận lợi hạ sinh một cô con gái.