Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế


Chương 43


<Quê hương tôi> chính thức bắt đầu ghi hình.

Đạo diễn Dư Phi mang theo đoàn đội tới, các diễn viên đều ở trong khách sạn. Bốn giờ sáng, trời còn chưa sáng tỏ nhưng đã có thể nhìn thấy các tia nắng ban mai khi đứng ở trên sân thượng.

Một đám người xuống xe trước cửa khách sạn, sau đó bắt đầu quay.

Bắt đầu với ý định muốn đánh úp các minh tinh vào buổi sớm, đây cũng là hình ảnh mà các fans cảm thấy hứng thú. Đối với idol của mình, rốt cuộc cuộc sống sinh hoạt ngày thường như thế nào các fans không thể biết được, vì thế ở gameshow có thể thấy cuộc sống sinh hoạt của idol nhà mình đã rất thỏa mãn.

Khi bắt đầu quay, trình tự gõ cửa phòng mọi người cũng có trình tự nhất định, chẳng hạn như Mạc Trọng Đan nhất định phải là người cuối cùng. Đến lúc đó nhà đài chắc chắn sẽ tìm cách cắt ngang, thậm chí còn tạo hiệu ứng rực rỡ sắc màu.

Ví như, người đầu tiên bị gọi phải là khách quý mùa đầu tiên. Hiện tại mùa mới đều thay đổi khách mời, chỉ để lại khách quý Tô Tuyết.

Tô Tuyết đã 43 tuổi, nhân vật thường diễn trên màn ảnh là vai mẹ, hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi cũng không biết cô.

Ở mùa một, cô ấy cãi nhau với khách mời nữ khác trên chương trình làm chương trình trở nên nổi tiếng. Không nói đến việc lôi lên 3 cái hot search mà tên tuổi của cô ấy cũng được xuất hiện nhiều hơn.

Ở mùa này, vì fans hai nhà cãi nhau quá lợi hại nên sau khi Tô Tuyết đồng ý gia nhập, bên kia ngay lập tức từ chối.

Tô Tuyết là một người phụ nữ tóc dài, cô ấy đã có hiểu biết nhất định với kịch bản của chương trình. Bởi vậy, khi đạo diễn dùng chìa khóa trộm mở cửa, cô ấy đã đang ngồi trên ghế đắp mặt nạ.

“Cô dậy sớm như vậy sao?” Dư Phi hơi kinh ngạc.

Tô Tuyết đắp mặt nạ, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi còn không hiểu các người? Chẳng phải tôi đang đợi đây ư?”

Nói rồi, cô ấy bỏ mặt nạ xuống hỏi: “Hôm nay phải làm gì?”

Dư Phi vui vẻ hớn hở đưa nhiệm vụ giao cho cô ấy, trên giấy viết cô ấy phải đi đánh thức vị minh tinh tiếp theo, phải đánh thức trước mấy giờ.

Tô Tuyết vừa thấy đã kinh ngạc: “Cái gì? Tôi có 20 phút để thay quần áo, sau đó có 10 phút để đánh thức người ở phòng 6003?”

Dư Phi nhìn xuống đồng hồ, sau đó nói: “1 phút.”

Tô Tuyết quay người chạy về chỗ hành lí tìm quần áo, trợ lý Tất Giang của cô ấy không thể hỗ trợ, chỉ có thể ở một bên nhìn lo lắng suông: “Chị, đừng chọn quần áo nữa, 3 phút trôi qua rồi, chọn đại một bộ để mặc đi!”

Tô Tuyết vừa nghe đã quá ba phút, chẳng phải thời gian trang điểm chỉ còn 17 phút thôi sao? Cô ấy càng thêm nóng nảy, tùy tiện tìm một cái váy rồi vào buồng vệ sinh.

Một cảnh tượng gà bay chó sủa, lúc cô ấy tới nơi chờ xem như đã miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ. Cô ấy cầm tấm thẻ ngẩng đầu tìm phòng, mất 4 phút mới tìm được phòng 6003.

Tới cửa rồi mới ngẩn ngơ: “Chìa khóa đâu?”

Dư Phi cười nói: “Ở ngay gần đây thôi, cô chỉ có 6 phút.”

Tô Tuyết trừng lớn mắt: “Sao mấy người ngày càng biến thái vậy? Chỉ có 10 phút còn muốn tôi tìm chìa khóa?”

Dư Phi cười: “Dễ dàng thì còn gì thú vị nữa!”

Tô Tuyết khựng lại, nhanh chóng chạy tới lật tấm thảm dưới đất lên.

Tô Tuyết: “……” Một tấm thẻ mở cửa nằm trên mặt đất.

Tô Tuyết cạn lời, tấm thẻ lớn như vậy, cửa lại không có chỗ nào giấu, thú vị chỗ nào chứ?

Cô ấy mở cửa chạy vào. Trên giường phồng lên, hẳn là có ai nằm, Tô Tuyết bước tới la lớn: “Có động đất!!!”

Người trên giường nhảy dựng lên hét một tiếng, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi trên người mặc nội y, vậy mà là Hạ Thanh Hải.

Anh ta nhìn một đám người trước giường, mắt chớp một cái rồi dại ra, sau đó lấy chăn quấn quanh mình, hình tượng cứ như cô vợ nhỏ.

Dư Phi: “…… Ha ha, hóa ra Thanh Hải thích ngủ lõa thể hả?”

Trợ lý Hạ Thanh Hải là Vương Hách sờ trán: May mà trước đó mình đã gọi điện thông báo trước, nếu không thì Hạ Thanh Hải đã ngủ khỏa thân thật rồi.

Vì thế, Hạ Thanh Hải cũng nhận được một tấm thẻ, hoàn thành nhiệm vụ đánh thức người tiếp theo.

Hạ Thanh Hải nhìn nhiệm vụ một chút rồi nói: “Một trăm cái hít đất!!! Này này, tôi vừa mới dậy đó?”

Dư Phi bình tĩnh nhìn đồng hồ: “Cậu chỉ còn 10 phút sẽ phải đi đánh thức người tiếp theo.”

Hạ Thanh Hải nhận nhiệm vụ nhảy dựng lên, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào.

Người Hạ Thanh Hải đánh thức tiếp theo là Dịch Triết Hằng, là một diễn viên gạo cội hơn 30 tuổi. Anh ta nho nhã phong độ, lúc bị đánh thức, thấy một đống người ở mép giường cũng không có biểu hiện khiếp sợ gì.

Anh ta mặc một bộ áo ngủ màu xanh, nút thắt đến tận trên cùng, chậm rãi ngồi dậy, sau đó hỏi: “Bắt đầu rồi sao?”

Dư Phi thiếu chút nữa quỳ xuống, cười nói: “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, không ngờ Triết Hằng ngủ cũng thành thật như vậy nha?”

Dịch Triết Hằng cười cười: “Cái này có gì mà không ngờ? Bây giờ làm gì đây?” Đây là lần đầu Dịch Triết Hằng tham gia gameshow, mấy kịch bản gì đó chỉ có nghe chứ chưa được thực hành, vậy nên có vẻ lóng ngóng.

Vì thế, Dư Phi đưa cho anh ta một tấm thẻ, Dịch Triết Hằng nhíu mày thật sâu: “Game xếp hình Tetris?”

Dư Phi cười: “Kiên trì 3 phút là xong ngay.”

Dịch Triết Hằng cạn lời: “3 phút?” Vậy không phải là rất đơn giản sao?

Đợi đến khi anh ta nhận máy chơi game bắt đầu chơi, rốt cuộc cũng không duy trì được hình tượng của mình, mắng đạo diễn: “Đây là xong ngay hả?”

Mọi người đi theo đều cười ha ha ha ha, náo loạn xong, mọi người lại đi theo Dịch Triết Hằng đi tìm người tiếp theo.

Vị tiểu thư này đèn ở đầu giường còn mở, rèm ở phòng cũng kéo hết vào, bản thân cuộn thành một bọc trên giường.

Dịch Triết Hằng thấy vali màu hồng liền biết đây là phòng của con gái, vì thế bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Dư Phi một cái. Sau đó anh ta dịu dàng đi đến mép giường gọi: “Chào cô, nên dậy thôi.”

Cô gái trên giường ừ một tiếng, sau đó mở chăn ra, chậm rãi ngồi dậy. Thấy Dịch Triết Hằng còn kinh ngạc, khẽ gọi một tiếng tiền bối.

Tô Tuyết đi theo cũng sửng sốt, là người mới Tào Tuyết San. Thiên Ngu lại nhét người vào rồi! Mùa đầu cũng có không ít người mới của Thiên Ngu đâu.

Tào Tuyết San mặc váy ngủ dâu tây, vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người, sau đó lại thẹn thùng cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Nhiệm vụ của Tào Tuyết San cũng đơn giản, chính là hát một bài hát có nốt cao. Sau đó, cô ta cũng không kịp trang điểm, để nguyên mái tóc rối đi đến phòng tiếp theo.

Tào Tuyết San dường như biết mình sẽ gọi ai, vừa vào phòng đã đi đến cạnh mép giường, sau đó nhỏ giọng, đỏ mặt.

Đám Dư Phi dường như đã biết từ lâu, vì thế cũng không có biểu hiện kỳ lạ nào, người quay phim cũng chỉ kéo màn hình lại gần.

Tào Tuyết San đỏ mặt, cố gắng trấn định gõ cái trán của người nọ, Nghiêm Hoán che đầu rồi kêu: “Ai đánh tôi?”

Cảm xúc CP mãnh liệt đập thẳng vào mặt.

Đam người Tô Tuyết cảm giác như đang ăn cơm chó, bởi vậy ý vị thâm trường mà nhìn đạo diễn một cái.

Đạo diễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, vốn dĩ theo xu hướng là một chương trình ấm áp, vậy mà mùa một đã xảy ra tranh chấp.

Mặc dù kéo theo độ hot nhưng cũng khiến danh tiếng tiết mục không tốt lắm.

Bởi vậy, sau khi thay máu, ngoại trừ phải cọ nhiệt bên ngoài, đương nhiên chương trình càng muốn có thêm nhiều hình ảnh ấm áp, như CP chẳng hạn.

Hiện giờ, người mới gia nhập cũng biết là phải lăng xê CP, chẳng hạn như CP Tuyết Hoa này.

Nghiêm Hoán hình như không nhận ra xung quanh có người, theo thói quen mà duỗi tay xoa đầu Tào Tuyết San.

Tô Tuyết: “……” Cảm giác CP mãnh liệt quá! Nhưng cũng rất đẹp.

Đương nhiên, đợi sau khi Nghiêm Hoán nhận ra thì lại là một cảnh tượng gà bay chó sủa. Anh ta mặc chiếc quần đùi có chữ, hừng hực khí thế mang theo đoàn người đến phòng tiếp theo, trước khi mở cửa phải hoàn thành nhiệm vụ nhảy ếch 20 cái.

Đám người đứng trước cửa nhìn anh ta nhảy cười sặc, lúc này Dư Phi mới đưa chìa khóa mở cửa cho anh ta.

Trong lòng Nghiêm Hoán còn đang nghĩ nên đánh thức người này như thế nào, vừa mở cửa ra liền thấy một cô gái đang ngồi xổm trước vali sửa sang lại đồ đạc.

Cô gái nghe được âm thanh bèn quay đầu lại, ngây người trong một giây: “Chào mọi người.”

Nghiêm Hoán không biết cô gái này, khó hiểu nghĩ, đây là nghệ sĩ nào? Người mới sao?

Cô gái nọ cười nói: “Tôi là trợ lý của Hồng Lâm – Phạm Điềm, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh.”

Nghiêm Hoán bừng tỉnh ngộ, là Tuyên Hồng Lâm ư! Mặc dù thời điểm nổi tiếng nhất là hai năm trước, nhưng hiện giờ địa vị của cô ấy ở giới giải trí đã vô cùng vững chắc, nói là nữ hoàng rating cũng không quá.

Tuyên Hồng Lâm nghe thấy tiếng động, mở cửa ra ngoài. Cô ấy đã trang điểm xong, thay một bộ váy liền màu tím, nhìn một đám người trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng hỏi một câu: “Tới dọa tôi sợ à?”

Dư Phi: “……”

Tuyên Hồng Lâm: “Ngại quá, ngài có thể nói trước với tôi, như vậy tôi sẽ ngủ lâu hơn chút.”

Dư Phi: “…… Không cần đâu.”

Nghiêm Hoán không phát huy tác dụng gì, chỉ có thể đưa thẻ nhiệm vụ cho Tuyên Hồng Lâm. Tuyên Hồng Lâm nhìn rồi nhướng mày: “Kéo búa bao? Thắng 3 ván liền?”

Dư Phi cười ha ha ha: “Không đơn giản đúng không?”

Sắc xuất thắng ba lần này nói thấp cũng không thấp, nói cao cũng không cao, chỉ là khá tốn thời gian.

Nhưng Tuyên Hồng Lâm hiển nhiên là cao thủ chơi trò này, cô ấy chơi một lần đã thắng. Nghiêm Hoán chịu đả kích, quỳ bẹp xuống đất dựa vào giường kêu rên, mọi người bèn cười to.

Tuyên Hồng Lâm đi theo tấm thẻ nhắc nhở tìm được phòng tiếp theo, nhiệm vụ mở cửa cũng đơn giản, xoay 20 vòng trước cửa, sau đó đi thẳng đường 10 bước.

Tuyên Hồng Lâm lại làm một lần qua, tâm tình Dư Phi ngay lúc đó quả thực nhìn cô ấy giống như thấy quái vật.

Không nên như vậy nha! Tuyên tiểu thư, có phải trước khi gia nhập giới cô hay chơi mấy trò này lắm không? Xoay xong sẽ chóng mặt, đây là hiện tượng tự nhiên mà!

Tuyên Hồng Lâm mở cửa, phát hiện rèm cửa đã được kéo vào, trong phòng tối tăm. Trên giường có người đang nằm, dáng ngủ vô cùng tùy ý.

Tuyên Hồng Lâm cảm thấy sau khi cảnh này được phát sóng, hình tượng của cô gái này sẽ phải thay đổi rồi.

Mái tóc cô gái buộc thành cái đuôi ngựa xuề xòa, tóc tai che hết mặt. Lúc này, một chân cô đang thò ra ngoài, chân khác ở trong chăn, tư thế ngủ nhìn rất dũng cảm.

Tuyên Hồng Lâm bình tĩnh đi tới mép giường của Nguyễn Thanh, trong chốc lát Nguyễn Thanh đã bị đánh thức. Nguyễn Thanh thần kinh vững vàng, khi thấy Tuyên Hồng Lâm đứng ở trước giường cũng chỉ cười ngô nghê, sau đó cầm tay Tuyên Hồng Lâm thủ thỉ: “Ra là tiền bối Tuyên. Chào chị, em là Nguyễn Thanh.”

Tuyên Hồng Lâm: “……” Mới tỉnh ngủ cũng không quên chào hỏi, thật là một hậu bối tốt.

Tuyên Hồng Lâm giật giật khóe miệng, đưa một thẻ nhiệm vụ cho cô.

Nguyễn Thanh nói cảm ơn, sau đó duỗi tay nhận lấy, đọc từng chữ một: “Trước 6 giờ đi đến phòng 7013 đánh thức vị khách quý cuối cùng, không được phát ra tiếng động nào.”

Nguyễn Thanh nhìn điện thoại: “Chỉ còn 15 phút thôi.” Khá gấp.

Dư Phi hơi mỉm cười, nói: “Nhưng trước hết cô cần nhảy một đoạn vũ đạo nóng bỏng đã.”

Nguyễn Thanh suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Tôi học múa dân tộc, như vậy có được tính không?”

Nguyễn Thanh đứng dậy kéo chiếc áo ngủ bằng lụa ngắn tay hở cổ trên người hỏi: “Hay là… Cởi quần áo có được tính không?”

Dư Phi: “…… Không cần đâu.”

Nguyễn Thanh mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vậy…… Tôi uốn éo nhé?”

Đây là lần đầu tiên Dư Phi gặp được người như vậy, thầm nghĩ, không phải Nguyễn Thanh nên nhiệt tình nhảy để thu hút ánh mắt người khác sao? Nhạc Cao Minh còn nói với mình là học nhảy mà, sao lại thành múa dân tộc rồi?

Nhạc Cao Minh còn bảo anh ta nên chăm sóc tốt cho Nguyễn Thanh, anh ta bèn cố ý đưa cho cô nhiệm vụ đơn giản. Nhảy đẹp mà? Lại còn hút fans nữa!

Thế mà lại từ chối?

Dư Phi cũng không cố ý làm ai quá khó xử, đương nhiên cũng sẽ không gây khó dễ cho Nguyễn Thanh, vì thế lên tiếng: “Vậy cô……”

Dư Phi còn chưa nói xong, Tào Tuyết San lại đột nhiên cướp lời anh ta: “Chị Thanh là dancer chuyên nghiệp, lúc trước ở đoàn phim còn dạy bọn em đó!” Một câu đã khiến Nguyễn Thanh không còn đường lui, nếu cô không nhảy chẳng phải là không cho mọi người mặt mũi sao?

Nguyễn Thanh nhìn Tào Tuyết San một cái, đột nhiên cười nói: “Vậy dựa vào ghế nhảy đi, lần trước ở đoàn phim Nghiêm Hoán đã dạy tôi.” Một câu đã khiến cho Tuyết Hoa tràn ngập nguy cơ.

Nguyễn Thanh nhìn Tào Tuyết San, hơi mỉm cười, làm ai ngột ngạt còn chưa biết đâu?

Tào Tuyết San: “……”

Vì thời gian cấp bách nên Nguyễn Thanh nhanh chóng lấy một cái ghế dựa tới, sau đó vụng về nhảy dựng lên. Đúng là Nghiêm Hoán đã dạy cô nhảy đoạn này, nhưng Nghiêm Hoán vốn dĩ không phải dân chuyên nghiệp, Nguyễn Thanh cũng chẳng chú tâm học. Thế nên không hề có cảm giác nóng bỏng gì, tuy nhiên lại khá đẹp.

Sau khi nhảy xong, Nguyễn Thanh còn cười hỏi Nghiêm Hoán: “Tôi học thế nào?”

Nghiêm Hoán nhìn Tào Tuyết San một cái, cười ha ha nói: “Lợi hại.”

Tào Tuyết San: “……”

CP Tuyết Hoa lại có xu hướng hòa tan…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN