“Nếu có thể dùng một công chúa, đổi lấy nhiều ngựa, vàng bạc như vậy, dù thế nào cũng thấy có lời!”
“Mẫu thân ta còn muốn ta học theo nàng, học nhiều thứ như vậy, nói nàng còn thông minh hơn cả Thái Tử, quả thực là lời nói vô căn cứ, bây giờ còn không phải bị người Tề coi trọng sao? Ta thấy chính là do nàng học quá nhiều.”
“Nghe nói Thẩm tướng cũng có ý với nàng, thật sự là trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ tử không có tài mới là phúc, lời này quả thật không sai…”
Ta đi qua bên cạnh các nàng, nói: “Nếu vô tài thì phải thành kẻ vô liêm sỉ, nghị luận người khác sau lưng, ta thấy thà tình nguyện có tài còn tốt hơn.”
Ta đi dứt khoát, các nàng thậm chí không kịp phản bác, chỉ có thể đứng lại ở chỗ đó hờn dỗi.
Đi tới đình nghỉ mát trong viện, đột nhiên ta nghe thấy một giọng nam:
“Nàng có thể rộng lượng mà bảo vệ công chúa điện hạ như vậy sao.”
Đôi hài gấm lấp lánh bước đến gần, người tới có khuôn mặt tuấn tú, chính là Thẩm Duật.
Thần sắc hắn khó hiểu, giống như ta đã làm chuyện gì đó ngoài dự đoán của mọi người.
Rộng lượng?
Chẳng lẽ hắn cho rằng, ta nên ghen tị với Vân Hòa công chúa hay sao?
Ghen tị vì nàng có nam nhân yêu thương, mặc dù không có tác dụng gì.
Hay là ghen tị nàng rõ ràng có một thân tài hoa, lại chỉ có thể bị coi như đồ trang trí xinh đẹp quý giá, đưa tặng cho Tề quốc?
Thẩm Duật nhìn chằm chằm ta, ôn nhu nói: “Xin lỗi, lúc trước nhất thời bận rộn quá nên đã quên, chưa kịp đến cầu hôn nàng như kiếp trước…”
Ta ngắt lời hắn: “Thẩm Duật, chúng ta đã hòa ly rồi.”
Hắn có phải mất trí nhớ hay không?
Thẩm Duật cười khổ nói: “Hòa ly cũng không phải chủ ý của ta……A Trúc, mẫu phi của công chúa điện hạ có ân với Thẩm gia ta, chờ ta sắp xếp xong chuyện của công chúa điện hạ, sẽ cưới nàng về nhà.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Vậy công chúa thì phải làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Thẩm Duật tối sầm, nhưng hắn rất nhanh đã che giấu mất mát trong mắt.
Hắn nói: “Kiếp trước kiếp này, ta và nàng ấy đều không có khả năng.”
“Cho nên, ta chính là lựa chọn dự phòng của ngươi?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Nói xong, hắn lại tiến lên một bước, muốn bắt tay ta.
Ta một tay đẩy hắn ra: “Thẩm đại nhân, kính xin tự trọng!”
Nhìn bộ dáng ta nhượng bộ lui bước, Thẩm Duật nghẹn họng, trầm mặc một lát nói:
“Cũng được, đợi ta xử lý tốt hết thảy, lại đến tìm nàng.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, dáng người gầy gò che ở trong y bào rộng rãi quý phái, lại mang theo vài phần tiêu điều.
“Chờ một chút.” Ta gọi hắn lại.
Thẩm Duật quay đầu lại, dưới ánh mắt chờ mong của hắn, ta hỏi: “Năm ta mười hai tuổi, là ngươi cứu ta từ trong sông sao?”
10.
Vào đêm.
Rất nhiều quý nhân ở lại Đại n Tự.
Phòng ở có hạn, ta cùng Vương Giản Lan ở chung một phòng, sát vách chính là Vân Hòa công chúa.
Trăng đã lên tới chỗ cao nhất.
Bên ngoài đột nhiên ồn ào.