Ta giả làm thị nữ của Vân Hòa công chúa, ngồi trong xe ngựa rời khỏi Trần quốc.
Ta đã thuyết phục Vân Hòa công chúa, nên thời gian hòa thân sớm hơn tám năm.
Không chỉ Thẩm Duật mà ta cũng từng đọc qua binh thư.
Tề quốc nội loạn, ngũ tử đoạt đích.
Đúng là thời cơ tốt để đánh bắt cá trong vùng nước đục này.
Ta biết được thời điểm xảy ra đại sự ở Tề quốc, dù sao cũng phải đánh cược một phen!
Hôm đó, trong phòng ngủ.
Ta nói thẳng chuyện trọng sinh ra.
Ta nói: “Cùng là huyết mạch hoàng thất, tại sao người phải may áo cưới* cho thái tử?”
*ý là tại sao đều như nhau mà mình lại phải vì lợi ích của người khác mà bán rẻ, hi sinh chính mình.
Nỗi đau hòa thân nàng phải chịu, cuối cùng, đều thành chỗ tốt cho người khác hưởng.
Buổi nói chuyện này, ta nói thấp thỏm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không chắc chắn.
Kiếp trước, khi ta nhìn thấy những bức họa và tượng gỗ trong thư phòng của Thẩm Duật, cũng tìm được thư từ qua lại giữa hai người họ.
Vân Hòa công chúa gặp phải ám sát, là do nàng lựa chọn trở về Trần quốc.
Nàng chú ý thanh danh như vậy, trong đó sợ là cũng có nguyên nhân này.
Nếu thân mang đại tài, làm sao cam tâm chịu khổ?
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trong đó rõ ràng tràn đầy những suy tư, giãy dụa, cuối cùng đều trở thành sự kiên quyết.
“Sơn đăng tuyệt đỉnh, ngã vi phong*! Vì sao ta lại không tranh giành?!”
Câu đầy đủ là “Hải đáo tận đầu thiên tố ngạn; Sơn đăng tuyệt đỉnh ngã vi phong.” Nghĩa là Biển vươn xa tận cùng cực, trời là bờ; Leo đến đỉnh cao nhất của ngọn núi, ta trở thành đỉnh của ngọn núi đó.Đây là một trong những cách thức mà người Trung Quốc thể hiện sự cảm thông với sông núi. Mục tiêu của chúng ta không phải là chế ngự hay khuất phục chúng, mà thay vào đó, núi và sông đều được xem như nâng cao chúng ta lên.
Thẩm Duật ngồi trong một chiếc xe ngựa ở phía trước.
Kiếp này rốt cục Thẩm Duật cũng được như ý nguyện, có thể tự mình hộ tống Vân Hòa công chúa đi hòa thân.
Biết được Vân Hòa công chúa chủ động nói với hoàng đế Trần quốc, sứ thần Tề quốc rằng nàng tự nguyện hòa thân,Thẩm Duật từng đau lòng nói, cho hắn chút thời gian, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn cản hòa thân, nhưng bị Vân Hòa công chúa từ chối.
Vân Hòa công chúa nói với ta, Thẩm Duật là một thanh đao tốt, nàng sẽ lợi dụng, sau này ta còn muốn cùng hắn làm cộng sự.
Ta gật đầu nói, tuyệt đối sẽ không để tình cảm riêng cản trở đại cục.
Bên cạnh Vân Hòa công chúa có người tài ba đã đổi dung mạo cho ta.
Mấy lần gặp nhau, hắn đều không nhận ra ta.
Nghe nói, hắn còn viết thư trở về, bảo ta chờ hắn.
Lại không biết, hiện tại phụ thân ta đang sứt đầu mẻ trán.
Ông ta che giấu vô số sính lễ của Ngụy Liệt, không phải đưa cho mẹ kế và Vương Giản Lan, thì là cầm đi chuẩn bị quan trường, làm sao nôn ra trả lại cho Ngụy Liệt được?
Trước khi đi, ta hẹn gặp Ngụy Liệt.
Ta đã không nói với hắn rằng ta đã sẵn sàng rời đi.
Ngày đó, ánh mặt trời ấm áp.
Ta chủ động hẹn gặp hắn, khiến Ngụy Liệt vô cùng hưng phấn. Tất nhiên, hắn không hề biểu hiện ra mặt nhưng lại đến địa điểm hẹn sớm hơn một tiếng.
Lúc này ta vẫn còn chưa hiểu được hắn thích ta thì ta đúng là kẻ ngu xuẩn.
Ta nheo mắt nói: “Tiểu Hắc.”
Lúc này, Ngụy Liệt trợn mắt nhìn ta.