Ta ngẩn người, rượu trong chén rơi ra mà cũng không phát hiện.
Đêm đó, ta đi tới cửa phủ tướng quân Bình Nam.
Khi nhìn thấy thủ vệ, ta mới giật mình phát hiện ra mình đang làm cái gì.
Nhưng tới cũng tới rồi, trong lòng luôn cảm giác có chút ngứa ngáy.
Trong sáu năm này, ta luôn nhận được tượng gỗ, tranh vẽ, còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ mà không hề biết được ai là người đưa tới.
Nghĩ đến đây, ta vẫn cắn răng đi gõ cửa nhỏ.
Thị vệ mở cửa nhìn thấy ta, đang định hỏi thẳng mặt thì ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi chính là bức chân dung mà tướng quân…Mau vào đi, không cần ngại gì!”
Ta do dự một lát: “Không cần truyền lời sao?”
“Không, không!”
Hắn vừa nói vừa dẫn ta vào trong. Trên đường đi, hắn thậm chí còn nháy mắt và khoe khoang. Như muốn nói: Nhìn đi, chính là ta đã mang được người vào.
Chẳng mấy chốc chúng ta đã đến sân của phòng Ngụy Liệt.
Ta chợt cảm thấy rụt rè, bước đi của ta cũng trở nên ngập ngừng.
Đúng lúc này ta nghe thấy một âm thanh khó tả ở bên trong. Giọng nói quen thuộc nhuốm đầy dục vọng, gầm lên khàn khàn.
Ta cứng người. Hơn nữa, tại sao bên cạnh Ngụy Liệt lại không có nữ nhân?
Ta quay người định rời đi, nhưng thị vệ nói:
“Tướng quân đang…., bây giờ ngài đi vào chắc chắn sẽ dọa đến ngài ấy…”
Bên trong vang lên một tiếng kêu xấu hổ: “Trời ơi, làm ơn để ta ch luôn cho rồi…”
Thị vệ nói: “Những ngày ngài không ở đây, tướng quân rất nhớ ngài!”
Ta hỏi: “Hậu viện của tướng quân nhà các ngươi chẳng lẽ không có nữ tử nào khác sao?”
“Nương tử, đừng qua nơi đó!”
Ngụy Liệt còn rất có trí tưởng tượng.
Thị vệ lập tức nói, “Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, nghe nói trước kia có người cố gắng nhét người vào, bị tướng quân ném ra ngoài, kết quả đó là một thích khách, hành thích không thành liền cắn lưỡi tự sát, làm ô uế thanh danh tướng quân của chúng ta, nhưng cũng tốt, sau đó cũng ít đi được bao việc cần phải xử lí!”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chúng ta nói chuyện xong, âm thanh bên trong vẫn chưa ngừng.
“Nương tử, nương tử, ta chịu không nổi……”
Chỉ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Thị vệ thúc giục: “Ngài mau vào đi, sau khi tướng quân chúng ta xong việc, còn phải đợi nữa.”
Mặc dù hắn nói rất săn sóc, nhưng trên mặt lại giấu không được sự hả hê khi người gặp họa.
Ta xuyên thấu qua góc chạm trổ trên cửa sổ, nhìn thấy thân ảnh nam tử đang vùi đầu làm việc bên trong.
Trước mặt hắn còn có một bức họa nữ tử.
Y phục màu hồng đơn giản, trên đầu là một cái trâm cài hoa mẫu đơn.
Ta không thể chịu đựng được nữa, quay người bỏ chạy.
14.
Tướng quân Bình Nam bỗng nhiên trở nên nhiệt tình tham dự bữa tiệc.
Những người biết tin đã sẵn sàng hành động.
Đột nhiên, tiệc thưởng hoa và tiệc ngâm thơ nối tiếp nhau kéo đến.
Điều đó giúp ta thu thập tin tức di dễ dàng hơn. Chỉ là…ta không ngờ lại gặp Ngụy Liệt sớm như vậy.