Hoa Sẽ Nở, Chỉ Cần Em Vẫn Tin
Chương 8: Người ấy đã quay trở về?
“Ting… ting… ting!”
Tiếng điện thoại báo tin nhắn đến liên hồi khiến Thế Huy có chút giật mình. Mở khóa màn hình, cậu phát hiện toàn bộ tin nhắn vừa được gửi đến từ nhóm chat của mấy anh em thời Đại học. Cái nhóm chat vốn nằm im lìm từ mấy tháng nay vì ai cũng bận rộn quay cuồng trong công việc, đêm nay lại rộn rã hẳn lên vì vài câu dặn dò đột ngột từ anh hai của bọn cậu.
“Thú vị đây…” Thế Huy vừa lướt qua những tin nhắn chưa kịp đọc vừa nhếch môi khẽ cười thầm. Xem ra ông anh băng giá của bọn cậu cuối cùng cũng được nếm mùi “khổ ải” của tình ái rồi. Cậu nôn nóng chờ tới ngày được gặp mặt cô gái ấy, cô gái có thể khiến một vị luật sư đạo mạo như anh hai phải hao tổn tâm trí để tiếp cận…
*
* *
– Như vậy có ổn không ạ?
– Hả?
Lâm Bách vừa nhấn chân phanh vừa quay sang nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ bên cạnh. Đang mải mê suy nghĩ về lời đề nghị của mấy cậu em trong nhóm chat tối hôm qua, anh thốt nhiên không theo kịp mạch trò chuyện với Hải Lam.
– Ý em là kết quả của phiên tòa ấy ạ? Và về tập đoàn Phúc Châu? Chẳng lẽ chúng ta cứ để họ ung dung như vậy hay sao ạ?
Anh và cô đang trên đường trở về văn phòng sau khi kết thúc phiên tòa xét xử Trần Khải trong vụ án mạng xảy ra ở khách sạn Thiên An. Không ngoài dự đoán của anh, bị cáo bị tòa tuyên án tử hình và bồi thường một khoản tiền thiệt hại cho gia đình của nữ nhân viên xấu số Kim Anh. Đứng trên lập trường là luật sư đại diện cho gia đình bị hại, kết cục ấy cũng được coi như một thắng lợi đối với Lâm Bách. Vừa rời khỏi tòa án thành phố, anh đã nhận được tin nhắn chúc mừng của sếp tổng. Đúng là tin tức nhanh nhạy.
Vậy mà chỉ có cô bé đang ngồi bên cạnh anh là không vui mừng với kết quả đó.
Tất nhiên những điều mà Thế Huy nói với anh hôm trước ở quầy rượu, anh chưa hề quên. Nhưng hiện tại, trong tay anh không có bất cứ bằng chứng nào để tấn công vào tập đoàn Phúc Châu. Để lộ sơ hở vào thời điểm này sẽ vô cùng nguy hiểm, đó chính là điều Thế Huy đã nhắc nhở.
– Vậy luật sư Hải Lam, cô có thể nói cho tôi nghe ý tưởng của cô không?
Lâm Bách bất ngờ quay ngoắt sang nhìn Lam, trầm giọng hỏi bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc khiến cho cô thốt nhiên lúng túng không biết đáp lời sao.
– Tôi đùa em chút thôi!
Anh không nhịn được mà phải bật cười trước bộ dạng ngờ nghệch của cô gái ngồi bên cạnh, vốn chỉ định trêu cô một chút không ngờ lại khiến cô tưởng là thật.
– Anh Bách… Anh cũng biết đùa cơ ạ?
Trận cười sảng khoái của Lâm Bách cũng khiến Hải Lam không nhịn được mà cảm thấy buồn cười lây. Từ khi quen biết anh ở Bách Việt tới bây giờ, chưa bao giờ cô được chứng kiến anh cười vui vẻ đến thế, “cũng đẹp trai đấy chứ”, Hải Lam thầm nghĩ nghĩ trong lòng. Lúc anh cười to, cả gương mặt góc cạnh đều thả lỏng, đôi mắt nghiêm nghị, lạnh lùng thường ngày cũng hơi híp lại, tràn đầy vẻ tinh nghịch trẻ con, rất lạ lẫm nhưng cũng rất… thích.
– Đương nhiên. Tôi còn rất chiều cấp dưới của mình nữa đấy! – Lâm Bách khẽ liếc nhìn Hải Lam, nụ cười trên môi tiếp tục lan rộng – Kết thúc chuỗi ngày “nằm gai nếm mật” với vụ Thiên An, tôi quyết định thưởng cho em một chuyến du lịch Sa Pa.
– Thật ạ?!
Gương mặt Hải Lam sáng bừng lên vì sự sung sướng bất ngờ, nhưng gần như ngay lập tức cô hơi sững lại làm Lâm Bách hơi chột dạ, quả nhiên câu hỏi ngay sau đó của cô là điều khiến anh suy nghĩ mất mấy ngày hôm nay: “Đi Sa Pa… chỉ em và anh, hay có thêm ai ạ?”
– Hả? Gì cơ ạ?! Đi du lịch cùng với hội bạn thời đại học của anh?
Bằng vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn chút xấu hổ, Lâm Bách khẽ gật gật đầu. Nhận thấy Hải Lam có vẻ như sắp buột miệng nói ra câu từ chối, anh lập tức lên tiếng:
– Coi như em giúp tôi đi được không? Chúng nó đều là đàn em của tôi, vậy mà thằng nào cũng có bạn gái hết rồi, chẳng lẽ lớn đầu như tôi lại phải vác mặt đi một mình? Vậy còn gì là thể diện nữa chứ!
Cảm thấy lý lẽ ấy còn chưa đủ, Lâm Bách tiếp tục thao thao bất tuyệt hứa hẹn:
– Em đồng ý với tôi chuyện này, tôi nhất định sẽ giúp em được trở thành nhân viên tư vấn chính thức của văn phòng, thế nào?
– Nếu không… thì sao?
– Em biết kết quả rồi đó!
Nhận lại câu nói sặc mùi đe dọa và ánh mắt đầy nham hiểm của lão “sếp” vô nhân tính, Hải Lam thấy hơi lạnh sống lưng, cái tên mặt lạnh này chẳng biết lúc nào nói thật lúc nào nói đùa, quyền sinh quyền sát tạm thời vẫn nằm trong tay hắn, thôi thì đồng ý trước, chuyện sau này cứ từ từ rồi tính!
*
* *
– Chị dâu! Để em đỡ hộ ba lô cho!
– Chị dâu, cứ mặc kệ nó, để em!
– A chị dâu, chị dâu này, em yêu ơi, tới đây chào chị dâu nhà anh Bách đi!
Vừa mới bước lên xe ô tô, Hải Lam đã hoa mắt chóng mặt khi bị một đám đàn ông hồ hởi vây xung quanh, người nào người nấy đều cao mét tám, lại luôn miệng “chị dâu, chị dâu” khiến cô nhất thời chỉ có thể đứng như trời trồng đợi tên Lâm Bách quái quỷ tới giải vây.
– Mấy cậu giỏi quá nhỉ, tới chị dâu mà cũng bắt nạt được rồi?
Lâm Bách từ lúc nào xuất hiện ngay đằng sau lưng cô nhẹ nhàng đỡ lấy ba lô nặng trịch cô vẫn đang cầm trên tay, mùi hương quen thuộc đột nhiên xông thẳng vào khứu giác của cô, giọng nói truyền xuống từ trên đỉnh đầu cho thấy chủ nhân của nó có bao nhiêu lạnh lùng.
Anh vừa lên tiếng, đám thanh niên vây xung quanh Hải Lam lập tức im lặng giãn ra, nhường chỗ cho hai người đi vào trong xe.
– Anh hai, anh phải giới thiệu chị dâu với mọi người đi chứ!
Hải Lam để ý người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ trung, gương mặt có phần láu lỉnh, mái tóc cắt ngắn ba phân kết hợp cùng kiểu mái ngố tàu khiến anh chàng trông có vẻ ngồ ngộ nhưng vẫn không lấn át được vẻ nam tính tỏa ra từ trên người.
– À… – Lâm Bách liếc anh ta một cái rồi lại quay sang cô, hơi thờ ơ nói – Đây là Thế Huy, cựu sinh viên Cảnh sát, đang làm việc ở đội Cảnh sát thành phố. Một tay sát gái hạng nặng! Ngồi cạnh là bạn gái “gần đây nhất” của nó.
Nhìn thoáng qua cô nàng có mái tóc xoăn dài, mặc dù trông có vẻ giản dị hơn buổi tối ở trên bar, nhưng Lâm Bách có thể nhận ra ngay cô chính là cô gái ngày hôm ấy. Với những gì anh am hiểu về lịch sử tình trường của cậu em đào hoa này, Lâm Bách hơi ngạc nhiên khi thấy cô bé ấy xuất hiện ở đây hôm nay. Xem ra…
– Còn cái tên mặc áo màu xanh kia là Kiệt, đang làm việc tại Viện kiểm sát thành phố. Ngồi phía trên là Phương Tùng, ông chủ một công ty luật, “đối thủ” đáng gờm của anh đấy!
Dõi theo hướng chỉ của Lâm Bách, Lam dễ dàng nhận thấy Kiệt và Phương Tùng có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều so với Thế Huy. Những cô bạn gái của bọn họ có vẻ cũng giống như cô – lần đầu tiên được kéo theo một chuyến du lịch như thế này nên có phần ít nói hơn cánh đàn ông.
Suốt chặng hành trình dài trên ô tô, Lâm Bách tỏ ra là một người bạn trai hết mực chu đáo, anh ta liên tục quay sang cô hỏi han xem cô có thấy mệt không, có muốn ăn chút hoa quả cho đỡ khát nước hay không. Ngay cả khi đám đàn ông cũng bắt đầu yên lặng chìm vào giấc ngủ, Lâm Bách vẫn thỉnh thoảng quay qua liếc nhìn cô, mấy lần ánh mắt của anh ta bị cô bắt gặp, Lâm Bách liền tỉnh bơ dời tia nhìn sang màn hình điện thoại di động của mình.
Đeo headphone lên tai và chùm mũ lưỡi trai xuống kín mặt, Hải Lam cũng từ từ lơ mơ đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng…
– Mấy giờ rồi? Tới nơi chưa thế?
Khi cô bất chợt tỉnh dậy, ngoài ô cửa kính, sắc trời đã dần dần tối đen.
Dường như Lâm Bách không hề chợp mắt chút nào, vừa nghe thấy tiếng cô lè nhè vọng ra anh đã vội vàng chuyền chai nước khoáng sang cho cô, nhẹ giọng nói:
– Mới qua bảy giờ một chút, em chịu khó nhé, sắp tới rồi.
Đúng như lời Lâm Bách nói, chỉ một lát sau mấy người ngồi phía sau bọn họ cũng lục đục tỉnh giấc, tài xế báo đã tới thị trấn Sa Pa, đang tìm đường đến khách sạn mà họ đặt trước.
Khung cảnh thị trấn về đêm nhập nhoạng những ánh đèn mờ hắt qua ô cửa kính ô tô khiến Hải Lam có chút bồn chồn…
– — —— —— —— —— —— —— —
– Cái gì cơ?! Hai người một phòng á?
Hải Lam há hốc khi nhận được thông báo tỉnh bơ từ anh chàng cảnh sát Thế Huy. Đáp lại cô là những ánh mắt khó hiểu từ phía những người còn lại trong đoàn.
– Chúng ta đi theo cặp mà chị dâu, người yêu ngủ chung phòng cũng là bình thường mà, không lẽ hai người…
Thế Huy liếc nhìn Hải Lam và Lâm Bách bằng ánh mắt sắc nhọn. Trong một giây cô đã suýt quên mất mình đang đóng vai “bạn gái” của tên sếp nham hiểm Lâm Bách.
– Phòng cũng đã đặt trước rồi, em không phải ngại đâu, mọi người đều thế cả mà!
Lâm Bách nhìn cô với ánh mắt năn nỉ, kèm theo đó là ba cái gật đầu mạnh mẽ đến từ đám đàn em của anh ta. Nhìn gương mặt như van lơn của Lâm Bách, cô bỗng nhận ra một tia đe dọa ngầm đến từ anh ta.
– Thôi được rồi…
Như chỉ chờ cái gật đầu đồng ý của cô, cánh đàn ông ngay lập tức đẩy hành lý của mình và bạn gái về phòng. Trước khi tiến vào thang máy, Hải Lam còn thoáng nhìn thấy Thế Huy khẽ huých vai và hồ hởi nháy mắt với Lâm Bách. Mấy cái tên này chẳng lẽ định lừa cô gì đó rồi?
– Em cứ ngủ trong phòng đi, tôi xuống sảnh chờ của khách sạn để ngủ, hoặc đi loanh quanh đâu đó cho hết đêm.
Vừa bước vào phòng, Lâm Bách đã chủ động lên tiếng, những lời của anh trái ngược với điều Hải Lam đang thầm suy tính trong lòng, khiến cho cô không khỏi có chút bất ngờ.
Lâm Bách đẩy hành lý vào trong phòng rồi dợm bước về phía cửa, thấy vậy Hải Lam có chút gấp gáp vội kêu lên:
– Anh Bách, đợi đã!… Nếu anh đã nói thế thì em đi với anh, ai lại để anh lang thang hết đêm như vậy được.
Không kịp để Lâm Bách có cơ hội từ chối, Hải Lam nhanh chóng nhét mấy đồ cần thiết vào túi xách rồi chạy lại kéo tay anh ra khỏi phòng. Lâm Bách chợt khựng lại trong vài giây, rồi lén lút nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bước ra ngoài hành lang.
Ting!
– Ơ, sếp… sếp tổng?
Cửa thang máy vừa mở ra, Hải Lam cúi thấp đầu chạy ra ngoài xém chút nữa là đâm sầm vào ai đó đứng chắn ở phía bên kia. Vừa mới ngẩng đầu lên thì cô nhận ra ngay đó không phải người nào xa lạ mà chính là Duy Bách – sếp tổng của bọn cô.
– Sao sếp lại…?
Duy Bách hết nhìn cô rồi lại liếc nhìn sang Lâm Bách, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt giữa hai người.
Cả Lam và Lâm Bách đều giật mình buông tay đối phương ra, sau đó, anh ta rất thản nhiên quay sang nói với cô:
– Quên không nói trước với em, trong nhóm bọn anh còn có cả sếp tổng. Hôm nay vướng việc bận nên sếp tổng không đi chung xe với cả đám.
– Hai người chuẩn bị đi chơi à?
– Vâng… vâng ạ.
Đợi mãi không thấy Lâm Bách đỡ lời cho mình, Hải Lam có chút căng thẳng lên tiếng. Bầu không khí giữa ba người trở nên im lặng đặc quánh tới mức khó hiểu.
– Ồ, vậy thì tôi đi cùng chắc không có gì phiền phức chứ?
– …
Hải Lam im lặng đi giữa hai người đàn ông đang tỏa ra sát khí đằng đằng. Thị trấn về đêm vẫn tấp nập ồn ào, tiếng chào hàng bằng thứ tiếng Anh “Tây bồi” nhanh như gió của những em bé người dân tộc vẫn í ới khắp nơi, thế nhưng không gian giữa ba người họ lại tĩnh lặng tới ngột ngạt.
Lâm Bách và Duy Bách thường ngày vẫn thân thiết là thế, chẳng hiểu sao hôm nay lại căng thẳng một cách bất thường. Hải Lam vừa loay hoay tìm đề tài nói chuyện vừa thoáng nghĩ trong lòng, lẽ nào bọn họ vẫn để bụng nhau chuyện khách sạn Thiên An hôm trước? Nhưng đang giận dỗi nhau, tại sao Lâm Bách vẫn quyết định rủ cả sếp tổng đi chơi cùng?
Trong lúc Hải Lam vẫn lan man suy nghĩ trong đầu thì Lâm Bách đã tụt lại phía sau một chút, lúc này anh đang bị mắc kẹt với hai bé gái người dân tộc đang chào mời mấy món quà lưu niệm.
Cô ngước nhìn Duy Bách thấy gương mặt anh vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn chẳng có ý định dừng lại chờ cấp dưới của mình. Hải Lam vừa bất ngờ vừa có chút tức giận, bèn mặc kệ sếp tổng ở bên cạnh mà phăm phăm tiến về phía Lâm Bách. Thế nhưng cô mới bước được vài bước ngắn, một cô gái nào đó đã bất ngờ đến bên cạnh anh ấy, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, người hơi cúi xuống nói gì đó với hai cô bé bán hàng.
Nhận lấy chiếc vòng cổ từ tay bé gái người dân tộc, cô gái lạ ướm vào cổ mình rồi quay sang cười nói với Lâm Bách.
Hải Lam chợt đứng khựng lại trước cảnh tượng ấy, ở bên cạnh, Duy Bách đã tiến đến bên cô từ lúc nào, xen giữa những tiếng huyên náo của chợ đêm Sa Pa, cô nghe rất rõ những lời thì thầm của anh:
– Cô ấy đã quay về rồi ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!