Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 1123: Tranh đoạt thần vật
-Cho nên lần này chúng ta nhất định phải ra tay đoạt lấy, không thể để cho phái Bất Tử chiếm thượng phong.
– Lập tức xuất phát!
Ánh mắt Sát Na Văn Minh chi chủ quét qua rất nhiều người, cố ý dừng lại nhìn Lục Nguyên, hỏi thêm:
– Ngươi là Lục Nguyên? Là truyền nhân hiện tại của kiếm đạo?
Lục Nguyên gật đầu.
Sát Na Văn Minh chi chủ cũng không nói thêm gì nữa, xoay người lên đường.
Tất cả sáu, bảy mươi Văn Minh chi chủ cũng đuổi theo.
Lục Nguyên cũng vội bay theo, mới ban đầu, rất nhiều Văn Minh chi chủ nghĩ hắn chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới Văn Minh chi chủ, tốc độ phi hành hẳn không nhanh, kết quả, nào ai ngờ được hắn đã học xong “Đỉnh cấp bộ pháp” nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, tốc độ như điện xẹt, vào hàng giữa của cả nhóm Văn Minh chi chủ.
Thủy bình trong thiên hạ, so với rất nhiều Văn Minh chi chủ lâu năm cũng nhanh hơn rất nhiều, nhóm Văn Minh chi chủ bị Lục Nguyên vượt qua cũng cảm thấy mất mặt. Ai, lão tiền bối hoàn toàn kém hậu bối. Đây cũng là mất hết thể diện rồi.
Sáu, bảy mươi người trong Vĩnh Hoằng chi loạn hành động thật nhanh, cuối cùng dừng lại ở một ngộ đạo chi đia tam phẩm khổng lồ. Ngộ đạo chi địa tam phẩm này nếu muốn ngộ đạo cũng chỉ có thể được mấy người, nhưng hiện tại cũng không phải là ngộ đạo, chỉ là vì nó gần Vĩnh Hằng môn, tiện dừng chân nên chọn nơi này.
Ở ngộ đạo chi địa tam phẩm, cách Vĩnh Hằng môn rất gần, chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Vĩnh Hằng môn.
Lục Nguyên cũng đã nghe đại danh Vĩnh Hằng môn đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó rõ ràng.
Đây chính là Vĩnh Hằng môn!
Đó là một cái cửa vĩ đại!
Một cánh cửa lớn tới mức khó hình dung nổi!
Một cánh cửa tang thương tới mức khó hình dung nổi!
Một cánh cửa cổ xưa tới mức khó hình dung nổi!
Đây chính là đại môn từ xưa tới nay, từ cổ tới kim, vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn không bị ma diệt.
Trên cánh cửa to lớn này không có chút dấu vết năm tháng. Nếu như năm tháng có thể để lại dấu vết lên đây, thời gian lâu như thế, đã sớm tiêu vong trong thiên địa rồi. Vĩnh Hằng môn lại không lưu chút dấu vết. Cánh cửa này vẫn vậy, không cách nào hình dung được đồ án bên trên, bởi vì chưa từng có ai thấy được đồ án nào, nhưng bất kể đồ án nào cũng đều rất vĩ đại.
Thậm chí, Lục Nguyên còn mơ hồ phát hiện, Vĩnh Hằng môn này có ba ý nghĩa căn bản.
Một là sự ra đời của vạn vật kỷ nguyên.
Hai là sự tồn tại của vạn vật kỷ nguyên.
Ba là sự diệt vong của vạn vật kỷ nguyên.
Sinh, tồn, diệt – tất cả đều ở trong cánh cửa này.
Mà ba trạng thái này, đã bao hàm tất cả tất cả, vạn vật đều không thể tránh ba trạng thái này.
Cánh cửa này là nơi hủy diệt vạn vật, cũng là mẹ của vạn vật, cũng là cha của vạn vật.
Lục Nguyên đứng trước cánh cửa này, cảm giác mình thật nhỏ bé, trước đó cho dù có đối mặt với Sát Na Văn Minh chi chủ cũng không cảm thấy mình nhỏ bé đến thế, chênh lệch thì vẫn có, nhưng cảm giác chênh lệch đó so với khi đứng trước Vĩnh Hằng môn này, cảm thấy mình chỉ là một con kiến, còn Vĩnh Hằng môn là ông trời, chênh lệch này lớn tới mức không thể hình dung.
Sáu, bảy mươi Văn Minh chi chủ đứng đây hoặc gần đó, bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Vĩnh Hằng môn, cảm nhận lúc này cũng không sâu sắc như hắn.
Sát Na Văn Minh chi chủ nhìn về phía trước nói:
– Phái Bất Tử cũng có vài người đến rồi.
Bên cạnh Vĩnh Hằng môn có Vĩnh Hằng loạn lưu mãnh liệt vô tận, loạn lưu này, bất luận là ai cũng chỉ có thể đứng xa.
Sát Na muốn đổi vị trí, mà tam phẩm ngộ đạo chi địa mà Sát Na đang đứng giống như một hòn đảo giữa đại dương bao la, mà một chỗ khác cũng không cách Vĩnh Hằng môn bao xa cũng có một hòn đảo khác, cũng là một tam phẩm ngộ đạo chi địa khác, chỉ khác trên đó là người phái Bất Tử thôi.
Bên đó cũng có sáu, bảy Văn Minh chi chủ, người cầm đầu là Bất Tử Văn Minh chi chủ, tà dị tuấn mỹ, tóc đỏ, áo choàng đỏ, khí thế tuyệt không thua Sát Na Văn Minh chi chủ – là nhân vật mà giết bao nhiêu người cũng không chết trong truyền thuyết.
Cao thủ! Cao thủ! Vẫn là cao thủ!
Tràng diện lúc này, hơn một trăm vị Văn Minh chi chủ cùng tập trung. So với đại quyết chiến Thiên triều, mặc dù số người nhiều hơn gấp ngàn lần vạn lần, thậm chí gấp mười vạn lần, nhưng bàn về số lượng và chất lượng cao thủ thì Thiên triều không thể so sánh với lúc này.
Lúc này hai phe cũng dừng lại, mặc kệ bên kia, cũng không gấp gáp, bởi bọn họ cùng đang chờ tới khi Vĩnh Hằng môn bộc phát, xem xem sẽ xuất hiện bao nhiêu thần vật có chất lượng. Mà Vĩnh Hằng môn lại tựa hồ như đang muốn bộc phát, khiến cho các Văn Minh chi chủ đứng đợi không khỏi hơi nóng lòng.
Nêu chỉ đơn thuần là chờ đợi thì cũng không tính làm gì, nhưng hết lần này đến lần khác, đây cũng không phải là đợi chờ thuần khiết.
Nếu sớm phát hiện ra thần vật hơn một chút, thì sẽ sớm ra tay hơn một chút, như vậy, sẽ có thêm một chút cơ hội cướp được thần vật. Cao thủ đánh nhau, chỉ hơn kém một đường, cướp đoạt thần vật cũng là như thế.
Pháp Biến Văn Minh chi chủ ngồi bên cạnh Lục Nguyên nói:
– Lục Nguyên, đoán chừng, không bao lâu sau sẽ có trận chiến cướp đoạt thần vật. Thật ra, sau nhiều lần bộc phát cũng hình thành nên một quy tắc, kỷ nguyên sinh diệt đại bộc phát thực ra có thể chia làm ba phần.
Phần thứ nhất là bộc phát thần vật cấp trung, cấp này, bất kể Văn Minh chi chủ nào cũng có thể ra tay, ai cướp được thì là của người đó. Thật ra thì thần vật cấp trung, hơn một trăm Văn Minh chi chủ chúng ta ở đây cũng không cần dùng tới.
Nhưng mặc dù mình không cần dùng tới, nhưng cũng có mấy vị có phu nhân, có vị có con gái, có vị có đồ đệ, có vị có cả đồ tử đồ tôn vân vân và vân vân, những người này cũng cần có thần vật cấp trung, cho nên, những thần vật cấp trung đó ai ai cũng muốn cướp, không sót cái nào.
Loại thứ hai, là thần vật cấp cao cao Địa giai. Thần vật cấp cao, thực ra thần vật cấp cao chia làm cao Địa giai và cao Thiên cấp. Thần vật cao Địa giai thích hợp tăng từ kỷ nguyên thứ mười đến kỷ nguyên thứ mười lăm, mà thần vật cao Thiên cấp thì thích hợp tăng từ kỷ nguyên thứ mười lăm trở lên, bao gồm tầng thứ mười sáu, mười bảy, đều đề tăng.
Đạt tới giai đoạn thứ hai thì lại có một quy tắc, chỉ cho phép Văn Minh chi chủ tầng kỷ nguyên thứ mười bốn trở xuống xuất thủ, các Văn Minh chi chủ khác đều không cho phép xuất thủ. Đây là cơ hội cho những người có thực lực hơi kém hơn. Nếu không, người đoạt được những thần vật kia tuyệt đối là có kỷ nguyên thứ mười lăm, mười sáu, mười bảy chúng ta.
Giai đoạn thứ ba, Vĩnh Hằng môn sẽ bộc phát ra thần vật cấp cao thiên, giai đoạn này chính là địa bàn của nhân vật có tầng kỷ nguyên từ tầng thứ mười lăm đến tầng thứ mười chín tranh đoạt. Những người khác căn bản không cách nào xuất thủ, bởi vì thực lực của chúng ta so với nhân vật tầng kỷ nguyên thứ mười lăm cáh nhau quá xa, căn bản không phải đối thủ.
Những thứ này, may mà có Pháp Biến Văn Minh chi chủ chỉ cho, nếu không Lục Nguyên thật không biết.
Xem ra, giai đoạn thứ hai mới là lúc mình ra tay cướp đoạt thần vật thích hợp với kỷ nguyên thứ mười hai của mình.
Lục Nguyên nghe y giảng giải xong, cũng học tập những người bên cạnh, bắt đầu khoanh chân ngồi, tĩnh dưỡng tinh thần, chuẩn bị cho trận chiến kịch liệt sau này. Bất quá, khoanh chân một lúc lại cảm thấy không được tự nhiên, dứt khoát lấy rượu ra uống. Lục Nguyên thuận tiện đánh giá, phát hiện ra lúc này, trên mảnh tam phẩm ngộ đạo kia mình cũng có không ít người quen, tỷ như Thái Cổ Văn Minh chi chủ đầu trọc cầm dao kia,, tỷ như Hồng Quân Văn Minh chi chủ tay cầm phất trần tiên phong đạo cốt, Hồng Quân mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ như sư đệ Hồng Mông Văn Minh chi chủ của y chết đi cũng không mấy ảnh hưởng. Có điều Hồng Quân vốn là người âm trầm, y luôn luôn giấu đao trong nụ cười, vừa cười vừa giết người lúc nào không biết.
Còn có Hoang Đạo Văn Minh chi chủ của Thái Cổ Văn Minh, Hoang Chân Văn Minh chi chủ, Hồng Nhất Văn Minh chi chủ của Tiên Cổ Văn Minh, cùng với Phật Tông Văn Minh chi chủ của Phật Cổ Văn Minh. Những người này, Lục Nguyên đều xem qua tư liệu của bọn họ, hôm nay được nhìn thấy người thực, đối xứng với tư liệu trong đầu, cũng nhận ra rất nhanh
Thực ra tới được cảnh giới Văn Minh chi chủ cũng không có một ai, không một người này không biết.
Lúc này an tĩnh đến cực độ, chỉ có tiếng Vĩnh Hằng loạn lưu ào ào lưu động, Vĩnh Hằng loạn lưu như biển.
Bùm!
Một tiếng nổ vang, Vĩnh Hằng môn bị đánh mở ra một chút.
Khi Vĩnh Hằng môn hơi mở ra đó, có hai thần vật cấp thấp từ trong đó vọt ra, hai thần vật cấp thấp này, một giống như hình mặt trang, một nhìn như hình ngọn núi.
Mà lúc này cũng có nhiều Văn Minh chi chủ lao ra, tranh giành hai thần vật này.
Mặc dù thần vật cấp thấp không có tác dụng với mọi người, nhưng bằng hữu thân thích đồ đệ thì có tác dụng, huống chi thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt.
Bất quá lâp tức đã phân ra cao thấp, tiểu nữ hài tóc bạc Thường Nga liên hoàn xuất thủ đã thu được thần vật hình mặt trăng kia vào ngực, tất cả những thứ liên quan đến mặt trăng nàng đều muốn có.
Mà thần vật hình dáng như một ngọn núi được một Văn Minh hệ thổ bên phái Bất Tử lấy được. Vị Thổ Văn Minh kia thực lực cũng không tệ lắm, cũng có thực lực kỷ nguyên tầng thứ mười lăm.
Lại có thêm hai thần vật cấp trung xuất hiện, hai thần vật cấp trung này xuất hiện, lập tức các Văn Minh chi chủ xông ra càng nhiều. Lần tranh đoạt này, nhận được thần vật cấp trung vẫn là một Văn Minh chi chủ bên phía Bất Tử, một bên phe Sát Na.
Lập tức lại có thêm hai thần vật cấp trung xuất hiện, lại gây nên một phen tranh đoạt.
Mỗi lần Vĩnh Hằng môn chấn động cũng đều vô cùng nhỏ, chứ chưa hề chân chính mở rộng.
Lục Nguyên căn bản đã phát hiện ra, giai đoạn thứ nhất này, đắc thủ là nhân vật cấp kỷ nguyên thứ mười lăm, số nhân vật cấp dưới mười lăm rất ít người đắc thủ, dù sao thực lực cũng không bằng. Cũng được, vậy tiếp tục đợi giai đoạn thứ hai thôi.
Vĩnh Hằng môn liên tiếp bộc phát ra hơi hai mươi thần vật cấp thấp và cấp trung nữa, cuối cùng dừng lại không bộc phát thêm thần vật nữa, Vĩnh Hằng môn chậm chậm khép lại.
Võ Thần Văn Minh chi chủ chẳng biết đã ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào, Võ Thần Văn Minh chi chủ nói:
– Vậy là hết hai mươi thần vật cấp trung và thấp rồi sao? Xem ra lần này cũng có chút thu hoạch.
Thấy Lục Nguyên không hiểu gì, Võ Thần Văn Minh chi chủ giải thích:
– Là thế này, số lượng thần vật Vĩnh Hằng môn bộc phát ra là cố định, giai đoạn thứ nhất bộc phát lên bao nhiêu thần vật, số lượng thần vật bộc phát ở giai đoan thứ hai thứ ba căn bản là cũng tương tự.
– Mà hiện tại, giai đoạn thứ nhất bộc phát ra hơn hai mươi thần vật chư thiên, giai đoạn thứ hai chắc cũng bộc phát ra hơn hai mươi thần vật chư thiên. Mà nhân vật tầng kỷ nguyên thứ mười đến mười ba của cả hai phái chúng ta cộng dồn lại cũng chỉ có sáu bảy mươi người thôi, chia đều ra cũng khoảng hai ba người sẽ có một thần vật chư thiên, mà thực lực của ta là tầng kỷ nguyên thứ mười bốn. Ha ha, coi bộ lần này ta đoạt được một chư thiên thần vật cao Địa giai rồi.
Thì ra là như vậy! Lại có nhiều đạo lý như vậy!
Mà hiện tại, nếu như giai đoạn thứ nhất đã qua đi, thì sẽ đến giai đoạn thứ hai. Giai đoạn thứ hai mới là lúc những nhân vật như Võ Thần Văn Minh chi chủ, Lục Nguyên, Pháp Biến Văn Minh chi chủ phát huy thực lực.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Oành!
Vĩnh Hằng môn lại một lần nữa bộc phát, lần này biên độ mở của cửa lớn hơn lần đầu tiên một chút, thần vật cấp cao đương nhiên khác xa cấp trung và cấp thấp.
Cuối cùng cũng bắt đầu!
Đâu chỉ là mấy người Lục Nguyên đang chờ, những Võng Chi Văn Minh chi chủ, Nhất Chi Văn Minh chi chủ, cùng với đối thủ đám người Châm Chi Văn Minh chi chủ, Vô Cực Văn Minh chi chủ, Phật Nguyên Văn Minh chi chủ, không người nào không mong đợi.
Thần vật cao Địa giai rốt cuộc cũng được thả ra.
Mở đầu là hai thần vật cao Địa giai, một cái có hình tròn, một là là hình lập phương. Lục Nguyên lập tức muốn động thủ.
Nhưng Lục Nguyên nhanh, những người khác còn nhanh hơn, hắn vừaa động, phát hiện ra một đống người bên cạnh đã bay nhanh hơn, hắn chỉ chậm hơn nửa nhịp.
Lúc này Lục Nguyên mới phát hiện, biết mình ra tay đã chậm, những người này đã lập tức bay lên ngay từ khi Vĩnh Hằng môn vừa động, còn mình đợi tới khi thấy hai thứ kia bay ra mới bay, do đó, Tiên Thiên bay chậm lại nửa nhịp, Lục Nguyên mới tới.
Đã có mấy Văn Minh chi chủ đã đứng chờ giữa hư không, trong đầu những Văn Minh chi chủ này, mình biết có Pháp Biến Văn Minh chi chủ, Võ Thần Văn Minh chi chủ, cũng có Phật Nguyên Văn Minh chi chủ, còn có vài Văn Minh chi chủ mình không biết, mấy người bay trên hư không đánh nhau tương đối kịch liệt.
Oanh!
Oanh!
Vô số tiếng nổ sôi trào trong không gian.
Chỉ trong chốc lát, chư thiên thần vật, một rơi vào tay Võ Thần Văn Minh chi chủ, còn một vật rơi vào tay một Văn Minh chi chủ bên phe Bất Tử.
Còn mình, lần đầu ra tay đã bị chậm, hai chư thiên thần vật không cướp được cái nào.
Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có thể tranh đoạt chư thiên thần vật phía sau.
Lục Nguyên cũng không buồn, lần đầu không cướp được thì không cướp được chứ sao. Trước giờ tính tình hắn cũng rất rộng rãi.
Lần thứ hai.
Lục Nguyên lại một lần nữa ngồi xuống tam phẩm ngộ đạo chi địa mà đợi, những người khác cũng quay lại chờ đợi.
Lập tức, Vĩnh Hằng môn lại một lần nữa mở ra, lần này, Lục Nguyên có kinh nghiệm từ lần trước, sẽ không ngây ngốc đợi mọi người đoạt xong mới đi, hắn thật nhanh vọt lên, bay tới nửa đường mới thấy hai thần vật cấp trung này, một cái giống như hình ống mực, một cái nhìn giống như một thanh tiểu kiếm.
Với con người Lục Nguyên, đương nhiên là bay thẳng đến phía thanh tiểu kiếm.
Lục Nguyên bay cực nhanh, đã tới bên cạnh tiểu kiếm kia.
Còn có một nhân vật tầng kỷ nguyên thứ mười ba cũng bay đến cùng với Lục Nguyên, Thiên Chi Văn Minh chi chủ.
Năm đó Thiên Chi Văn Minh chi chủ cũng xuất thân từ tuyệt thế thiên tài, là khí vận đệ nhất chi tử của hai kỷ nguyên trước, được xưng là Thiên Chi Tử (con của trời). Chỉ nói riêng năm đó, Thiên Chi Tử còn uy phong hơn rất nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!