Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 27: Triều đình đại Tấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
206


Hoa Sơn Tiên Môn


Chương 27: Triều đình đại Tấn


Trang thứ sáu là tranh sư phụ Lý Nguyên Bạch. Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch. Phối kiếm, Thùy Mộ linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Thùy Mộ kiếm pháp.

Trang thứ bảy là tranh Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi. Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi. Phối kiếm, Phi Thiên linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Trùng Thiên Cửu Linh kiếm pháp.

Trang thứ tám đến thứ mười là ba trưởng lão đệ cửu đại xuất danh. Từ trang mười một thì là giới thiệu các đệ thập đại đệ tử chân truyền.

Đại đệ tử Vân Dật. Phối kiếm: Trung Chính kiếm.

Đến cấp đệ tử chân truyền là dùng phi kiếm chứ không phải linh kiếm.

Nhị đệ tử Vân Bình. Phối kiếm: Long Thủ kiếm.

Tam đệ tử Lăng Ngọc Châu. Phối kiếm: Ngọc Phi kiếm.

Tứ đệ tử Phương Đạm. Phối kiếm: Vô Thuật kiếm.

Ngũ đệ tử Tư Mã Bác. Phối kiếm: Bác Nhật kiếm.

Lục đệ tử Lục Nguyên. Phối kiếm: Hạo Nhiên kiếm.

Thất đệ tử An Tri. Phối kiếm: An Nhiên kiếm.

Bát đệ tử Diệp Phi. Phối kiếm: Nhất Minh kiếm.

Cửu đệ tử Diệp Phương. Phối kiếm: Phương Chính kiếm.

Thập đệ tử Diệp Viên. Phối kiếm: Họa Viên kiếm.

……..

Ngọn đèn mờ ảo.

Trong ngọn đèn mờ ảo, Nguyên Nguyên Thượng Nhân vuốt chòm râu hoa râm của mình, trước mặt lão đứng cửu đại trưởng lão ban ngày đi cùng Lục Nguyên.

Lục Nguyên nheo mắt nói:

– Lục Nguyên không thừa dịp lôi kéo đệ tử bình thường, xem ra vị này không có lòng muốn hấp dẫn thế lực, có thể yên tâm.

Cửu đại trưởng lão tất nhiên biết chủ Bắc phong nói yên tâm là gì. Vốn hai người Vân Dật, Vân Bình tranh hùng giờ Lục Nguyên mạnh mẽ nổi bật. Tuy hiện giờ Lục Nguyên còn chưa biểu hiện ra thực lực có thể đối địch với Vân Dật, Vân Bình nhưng tiềm lực kinh người, chỉ sợ tương lai có thể đối kháng với hai người này.

Bây giờ là Sở Hán tranh hùng, tương lai có khả năng thành tam quốc tranh bá.

Nhưng nay xem ra tính tình của Lục Nguyên sợ rằng sẽ không nhúng tay vào trong.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân gật đầu, nói:

– Tính tình của Lục Nguyên đích thực lười biếng, vậy cũng tốt, trong môn phái cần một ít người lười. Đối với một môn phái thì nội bộ hài hòa mới là quan trọng nhất. Được rồi, ngươi có thể đi xuống, lão phu đã biết sự việc lần này.

Cửu đại trưởng lão vội vàng lui ra.

Dưới ngọn đèn mờ, Nguyên Nguyên Thượng Nhân vuốt râu, thì thào:

– Xem ra sau này không cần sắp xếp cho Lục Nguyên chỉ đạo kiếm thuật.

– Lười cũng có chỗ tốt của lười, như vậy thì giữ cho nội bộ môn phái hài hòa dễ dàng rất nhiều.

*Oành!*

Một tiếng sấm vang lên. Trên cột nhà thư phòng Nguyên Nguyên Thượng Nhân có hai chữ “hài hòa” rồng bay phượng múa.

Hai chữ này dường như vô cùng huyền bí.

Vân Vụ Cung.

Vân Long Điện.

Kinh vũ lôi điện!

Ngày hôm qua bầu trời còn sáng sủa thì đột nhiên mưa giật sấm chớp, bao phủ cả Hoa Sơn trong mưa sấm. Lúc này ngoài Vân Long Điện mưa to đầy trời đem phía xa cung điện gần, gần chút cột trụ bàn long bị che mờ, trời đất bện thành lưới mưa.

Mưa to như trút nước!

Lúc nào trong Vân Long Điện, Bắc phong lục kiếm tiên đều đến đủ, cộng thêm Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi.

Bảy người ngồi trước bài dài vân hoạt thạch trong Vân Long Điện.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân tay cầm một phần cấp báo, nói:

– Phần cấp báo này là mới rồi Diệp sư đệ đưa ta.

Diệp sư đệ đương nhiên chính là nói Diệp Dương Dung. Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung ở trong Bắc phong lục kiếm tiên quản lý tình báo, tất cả tình báo đều phải qua tay gã rồi chỉnh lý đưa lên phong chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Bắc phong lục kiếm tiên mỗi người đều có phạm vi quản lý của mình.

– Nội dung trong cấp báo là tại Đông Bình tỉnh Đông Đạo phủ dưới quyền chúng ta xuất hiện yêu ma dưới đất.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:

– Hơn nữa lần này không phải một con mà là một môn phái yêu ma dưới đất.

– Cái gì!?

Bên cạnh sáu vị kiếm tiên đều kinh nghiệm chiến trận dày dạn nhưng lúc này phải biến sắc.

Một môn phái yêu ma dưới đất, đó là khái niệm gì? Yêu ma dưới đất có tổ chức nhất định, giống như môn phái tiên môn. Chẳng qua môn phái yêu ma dưới đất khác với tiên môn trên mặt đất. Môn phái yêu ma dưới đất chủ yếu là chế độ đào thải, hở chút là các đệ tử trong môn phái đấu đá nhau, ai mạnh thì sống, phép tắc hoang dã cực kỳ thảm khốc.

Một yêu ma dưới đất môn phái khá là đáng sợ.

Cho nên sáu vị kiếm tiên kinh nghiệm chiến trận gió tanh mưu máu đều biến sắc mặt.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân lắc đầu, nói:

– Không phải môn phái yêu ma dưới đất đại hình như mọi người tưởng, chỉ là loại nhỏ yêu ma dưới đất tổ thành môn phái, tên gọi Nguyệt Ma Môn.

Nghe nói là môn phái loại nhỏ yêu ma dưới đất tổ thành thì mấy vị kiếm tiên có mặt thở ra hơi dài, yên lòng. Môn phái cũng chia ra môn phái đại hình, trung hình, tiểu hình. Thế giới dưới đất cũng thế. Thế giới dưới đất giống như thế, Hoa Sơn Tiên Môn là môn phái đại hình, một khi có đại hình môn phái yêu ma dưới đất xâm nhập thì thật bất hạnh, chiến trận sẽ lan tràn toàn Đại Tấn quốc, tiên ma đại chiến, sẽ hóa thành sát kiếp thảm án. Coi như là kiếm tiên có mặt trong này tự hiểu chưa chắc sống sót qua khỏi sát kiếp đó. May là chỉ môn phái tiểu hình xâm nhập.

Môn phái nhỏ yêu ma dưới đất tổ thành không mạnh lắm.

Trên cơ bản khổng lồ giống Hoa Sơn Tiên Môn có thể dễ dàng nghiền nát môn phái nhỏ yêu ma dưới đất.

Chỉ là môn phái nhỏ như vậy, mấy vị kiếm tiên thế mới yên lòng.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân lại nói:

– Sở sư đệ, vốn quyết định giao việc yêu ma dưới đất thường xuyên xuất động cho ngươi, giờ xem ra vẫn là do ngươi giải quyết.

Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi gật đầu đáp:

– Vâng!

Nguyên Nguyên Thượng Nhân lại sai bảo:

– Chỉ là môn phái tiểu hình mà thôi, ngươi mang theo hết thập đại đệ tử chân truyền đi, luyện tay chân.

Thập đại đệ tử chân truyền chắc chắn phải xuống núi trải qua mưa gió, không qua mưa gió thì sẽ không trưởng thành được. Ngươi không qua thực chiến thì coi như dùng linh dược bồi dưỡng thực lực đệ tử chân truyền có nhiều hơn nữa cũng không tác dụng là bao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Sở Phi gật đầu:

– Vâng!

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:

– Thập đại đệ tử chân truyền đều hành động, ngươi phải cẩn thận chút.

Sở Phi lại gật đầu:

– Vâng!

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói

– Đông Lục huyện là tại Đông Bình tỉnh Đông Đạo phủ, nơi này dù là khu vực chúng ta cai quản nhưng kỳ thực còn có một phong khác trong Hoa Sơn ngũ phong là Nam phong Lạc Nhạn Phong cai quản khu vực gần bên đó. Chỗ ấy cơ bản coi như chỗ giao giới vùng chúng ta và Nam phong cai quản. Chắc Nam phong cũng sẽ phái người đi ra.

Đại Tấn quốc mặt ngoài là triều đình Đại Tấn quản lý.

Kỳ thực triều đình Đại Tấn chỉ là đại diện mà thôi.

Tài nguyên tốt nhất trong Đại Tấn quốc thật là đều nằm trong tay ngũ đại tiên môn, mảnh đất phì nhiêu nhất thích hợp trồng dược liệu, khoáng sản nhiều tài nguyên nhất, mọi thứ đều thuộc về ngũ đại tiên môn. Coi như là chỗ khác món nhỏ cho triều đình Đại Tấn đại diện, cái lớn thì ngoan ngoãn giao lên ngũ đại tiên môn.

Chiếm tài nguyên, chiếm quyền lợi thì tất nhiên phải có nghĩa vụ. Ở đâu xuất hiện yêu ma, trừ phi đặc biệt dễ dàng, nếu không thường là người ngũ đại tiên môn ra tray.

Ngũ đại tiên môn phải cai quản tốt địa phương toàn Đại Tấn quốc, tất nhiên phải chia khu quản lý, vùng nào do môn phái nào quản, vùng nào do môn phái phụ trách, nếu không thì dễ lộn xộn. Cái gọi là quản lý cũng đơn giản, bình thường tùy tiện sai đệ tử bình thường đóng tại đó, chờ xảy ra vấn đề thì điều động cao thủ chân chính qua.

Ví dụ lần này Đông Bình tỉnh, Đông Đạo phủ, Đông Lục huyện xảy ra vấn đề, đó là khu giao giới Bắc phong, Nam phong Bắc phong quản lý, cho nên Bắc phong sẽ sai người đi, Nam phong cũng sẽ sai người đi, hai bên đều phái người đến.

Độc Cô Diệp nửa cười nửa không lên tiếng:

– Nam phong, thật là phiền phức đây.

……….

Mưa do chưa ngừng.

Nhưng Bắc phong có một đám người đã lên đường.

Làm đệ tử chân truyền tiên môn, không có cái gì chiều chuộng, cái gì trời mưa không thể chạy đi. Lần này đầu lĩnh là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, thập đại đệ tử chân truyền thì chỉ tám người đi, đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình không theo. Hai người họ có nhiệm vụ khác, thực lực của hai người thâm sâu, có rất nhiều nhiệm vụ, bình thường sẽ không tham gia nhiệm vụ có tính chất rèn luyện như thế này, dù sao họ đã sớm rèn luyện xong rồi. Tám đệ tử chân truyền mặt sau đều mới hai mươi tuổi, còn cần rèn luyện.

Lục Nguyên đội mũ mặc áo tơi, nước mưa giăng đầy, cùng nhau chạy đi. Trong đệ tử chân truyền ai quan hệ tốt thì tụm lại cùng nhau, có quan hệ tốt với Lục Nguyên chính là Diệp Phương và Diệp Viên. Lục Nguyên có chút hâm mộ Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi sư thúc, đến đẳng cấp như họ, pháp lực trải rộng toàn thân, căn bản không sợ cái gì gió mưa, sẽ không bị nước mưa làm ướt đồ.

Lúc này Diệp Phương nói:

– Lần này Đông Lục huyện xuất hiện yêu ma.

– Đúng thế.

Diệp Viên gật đầu nói:

– Ta chưa từng đấu với yêu ma.

Hai người có chút sợ, dù sao chưa từng đấu với yêu ma, bất giác phập phồng lo sợ. Ngũ đại tiên môn giáo dục khiến họ sớm hiểu thế giới yêu ma dưới đất mới là đối thủ thật sự của ngũ đại tiên môn.

Lục Nguyên nói:

– Thật ra không có gì, yêu ma cũng chỉ thế thôi.

Lần trước hắn đấu một lần với Tu La, phát hiện yêu ma cũng chẳng có gì nên không mấy để bụng.

Diệp Phương xì một tiếng, nói:

– Đó là ngươi thôi. Bây giờ pháp lực, kiếm thuật của ngươi cao, tất nhiên không sợ. Sao ta không đột nhiên ngộ đạo, ngộ ra kiếm ý chứ!

Diệp Phương rơi lệ hâm mộ Lục Nguyên may mắn. Gã không cho rằng Lục Nguyên có tu vi kiếm thuật như hiện nay là kết quả cố gắng. Gã biết rõ Lục Nguyên quá mà, chắc chắn do may mắn thôi.

Diệp Viên đột nhiên xen vào một câu:

– Đúng rồi, nói đến kiếm thuật giỏi, lần này người Nam phong sẽ hợp tác cùng chúng ta là kiếm tông, kiếm thuật của họ chắc là khá cao, không biết so với lục sư huynh ngươi thì thế nào.

Hoa Sơn ngũ phong, Đông phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong, Tây phong Liên Hoa Phong, Trung phong Ngọc Nữ Phong, Bắc phong Vân Đài Phong. Trong năm phong này Đông phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong chú trọng về kiếm, cho rằng kiếm thuật là quan trọng nhất, kiếm thuật vô địch thì tất nhiên gì cũng vô địch. Trung phong Ngọc Nữ Phong, Tây phong Liên Hoa Phong thì trọng về khí, cho rằng pháp lực đến trình độ nhất định thì có thể tiêu diệt tất cả, kiếm thuật cái gì không quan trọng.

Chỉ có Bắc phong Vân Đài Phong là cho rằng kiếm khí quan trọng, kiếm khí đều quan trọng.

Kết quả là Triêu Dương Phong Triêu Dương Phong, Nam phong Lạc Nhạn Phong kiếm thuật rất tốt nhưng pháp lực thì yếu.

Trung phong Ngọc Nữ Phong, Tây phong Liên Hoa Phong hai phong pháp lực mạnh nhưng kiếm thuật thì yếu.

Bắc phong Vân Đài Phong là kiếm khí cùng quan trọng, pháp lực bình bình, kiếm thuật bình bình, xem như trung bình. Tất nhiên trung bình chưa bao giờ đại biểu là yếu cả.

Năm ngàn năm trước tổ sư Hoa Sơn Tiên Môn sáng lập ra Hoa Sơn Tiên Môn, lúc ấy không có chia ra ngũ phong cái gì. Đệ tử của tổ sáng tạo phái Thông Hiểu Chân Nhân không ai là không xuất sắc cả. Lúc đó Hoa Sơn Tiên Môn chân chính trọng tâm kiếm khí xung tiêu đường, nhưng cũng là kiếm khí xung tiêu đường gây họa.

Kiếm khí xung tiêu đường, kiếm khí xung tiêu đường, là kiếm ở trước. Nhưng hiển nhiên đệ tử của Thông Hiểu Chân Nhân lúc đó cho rằng là phi kiếm ở trước cho nên phải là khí đằng trước. Lại có đệ tử cho rằng là kiếm đằng trước. Thế là có hai phe, một phe khí tông, một phe là kiếm tông. Mắt thấy hai tông kiếm khí sắp xảy ra trận tranh đấu.

Vào lúc này, đệ nhị đại tổ sư Bắc phong Vân Tiêu Dao trọng kiếm khí, trở thành cao thủ đệ nhất Đại Tấn quốc, đệ nhất tông sư, đệ nhất đầu lĩnh.

Chủ trương lúc ấy của đệ nhị đại tổ sư Bắc phong Vân Tiêu Dao là:

– Các ngươi muốn chính yếu kiếm tông, chính yếu khí tông, bây giờ đấu với nhau tất nhiên tổn thương thực lực bổn môn. Dù sao Hoa Sơn nhiều núi, sao kiếm tông, khí tông không chọn một núi ở, lưu truyền mấy trăm năm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm, đến khi đó lại xem rốt cuộc là khí tông thắng hay kiếm tông thắng.

Đương nhiên khi đệ nhị đại tổ sư Bắc phong Vân Tiêu Dao nói ra câu này thì ông đã là đệ nhất cao thủ Đại Tấn quốc, lời nói có sức nặng.

Sau đó Hoa Sơn Tiên Môn chia làm năm.

Hai kiếm tông.

Hai khí tông.

Một xem trọng cả kiếm khí.

Thành ra tình hình Hoa Sơn ngũ phong hiện nay.

Mưa như trút nước, mặt đất lầy lội.

Rừng trúc xung quanh không ngừng bị mưa to đánh xuống.

Mặt đầy có không ít lá trúc bị mưa to đập rơi rụng.

Lúc này trừ Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi ra, tám đệ tử chân truyền đi theo không ai không đầy chân dính bùn. Chuyến hành trình không cưỡi ngựa mà là đi bộ, nghe nói vì để rèn luyện ý chí. Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, gần đây thời tiết làm sao thế nhỉ, không lẽ là ngân hà nghiêng? Ngân hà đổ làm thời tiết cứ mưa to suốt ngày.

Sở Phi nói:

– Tám người các ngươi luôn ở Bắc phong chắc không tiếp xúc nhiều với người Đông phong. Đông phong Triêu Dương Phong chính là một kiếm tông Hoa Sơn Tiên Môn. Kiếm tông học kiếm pháp càng cường đại hơn chúng tra, họ không quá nghiên cứu về pháp lực mà để ý kiếm pháp đáng sợ. Năm ngàn năm qua kiếm tông sáng chế ra không ít kiếm pháp cường đại kỳ lạ.

– Người kiếm tông đối với Bắc phong chúng ta chú trọng kiếm khí thì không tốt lắm, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý đi.

Sở Phi nói:

– Đương nhiên nếu họ làm quá đáng thì không chút do dự đánh trả, Bắc phong chúng ta không phải ăn chay.

– Vâng!

Tám vị đệ tử chân truyền đều là thanh niên huyết khí nóng nảy, không ai hiền lành gì, tất nhiên là liên tục đồng ý.

Lại đi chốc lát, tuy vẫn là đường núi nhưng phía trước có thể thấy toàn Đông Lục huyện thành.

Đông Lục huyện thành trong mưa nhìn không quá rõ ràng.

Mưa to mênh mông.

Đột nhiên một kiếm đâm xuyên màn mưa, nhát kiếm kia bỗng đâm rách màn mưa khiến người bất giác bị hấp dẫn. Nhát kiếm ở trong mưa múa may, dần ẩn đi, biến mất trong mưa, dung nhập vào mưa, giống như chính là mưa to mà không phải kiếm như mưa.

Có thể cùng nước mưa hợp thành một thể, kiếm pháp như vậy đã rất tuyệt.

Lăng Ngọc Châu thầm kinh sợ, nàng bản năng cảm giác người dùng kiếm pháp này đứng trên mình. Nàng tuyệt đối không làm được kiếm và mưa hợp thành một, kiếm pháp người đó ở trên nàng, vậy tức là cũng trên sáu đệ tử chân truyền khác, ước chừng chỉ có kiếm pháp của lục sư đệ mới ngang tay với người này.

Lục Nguyên đội mũ, người mặc áo tơi, nhìn kiếm pháp dung nhập vào nước mưa thì nheo mắt lại. Kiếm pháp người này đúng là khá nhưng chỉ vậy thôi, tới tầng hai kiếm thuật, kiếm chiêu chết người là sống, con người không cần bó buộc kiếm chiêu, hơn nữa có nghiên cứu sâu về tầng thứ hai kiếm thuật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN