Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 31: Ám hiệu
Diệp Phương thì thào:
– Có phải ta nhìn lầm rồi không? Từ đầu tới đuôi con Tu La không thể đi sang phải một bước, hoàn toàn sang trái.
– Hoàn toàn bị kiếm pháp buộc không ngừng né trái.
Diệp Viên gật đàu, nói:
– Lục sư huynh, kiếm pháp của ngươi ngày càng khó được, ngày càng khiến người khó chịu. Sau này tuyệt đối không so kiếm với ngươi, nếu không sẽ bị buồn bực chết.
Lục Nguyên cười cười nói:
– Xì, không so kiếm với ta không lẽ so uống rượu? Các ngươi đấu không lại ta.
Lục Nguyên chìm đắm trong trạng thái luyện kiếm trên cơ bản không thèm để ý gì hết, phớt lờ người ngoài, chỉ có đi ra khỏi trạng thái ấy mới trở lại phong cách cười giỡn hằng ngày.
Về mặt kiếm pháp giờ đây Diệp Phương, Diệp Viên tự biết không bằng, nhưng nói đến uống rượu thì sao? Diệp Phương, Diệp Viên không cam lòng tỏ ra yếu thế.
Diệp Phương lập tức cười to nói:
– Ha ha, ta chính là tửu thần chuyển thế đây, dám so uống rượu với ta? Thật là không muốn sống nữa.
Diệp Viên bỗng nói:
– Hai người đừng la nữa được không! Trong thế giới dưới đất không có món ngon rượu tốt, các ngươi không nói thì thôi, nhắc đến là thấy thèm. Gần đây toàn ăn Ích Cốc đan. Ích Cốc đan đó nhạt nhẽo muốn chết.
Bình thường các tu tiên giả sẽ mang theo Ích Cốc đan, nhưng Ích Cốc đan thật là chẳng có mùi vị gì, tu tiên giả rất ít dùng, chỉ khi bế quan mới ăn nó. Hoặc là ở thế giới dưới đất không tiện bổ sung lương thực thì ăn cái này.
Diệp Viên vừa dứt lời, hai người Lục Nguyên, Diệp Phương gật đầu liên tục.
Đương nhiên họ không thể lập tức đi lên trên, lần này khó được rèn luyện thế giới dưới đất một chuyến, giết càng nhiều Tu La càng tốt.
……..
Bên trên Đông Lục huyện.
Lúc này đệ cửu đại Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi nhíu mày, cùng lúc đó, Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi cười to rất đắc ý.
Cho đến bây giờ, lần rèn luyện thế giới dưới đất này Bắc phong tám đệ tử chân truyền có bốn dùng bùa hộ mệnh phòng thân bị Sở Phi cứu về, bởi vậy mất tư cách rèn luyện. Nam phong bảy đệ tử chân truyền chỉ có một dùng bùa hộ mệnh phòng thân, bị Cố Phi cứu về mất đi tư cách rèn luyện.
Lần này đệ tử chân truyền Bắc phong và Nam phong rèn luyện kỳ thực là có chút so bì với nhau, rất rõ ràng, bây giờ Bắc phong thua trước bảy ván.
Tỷ lệ mất đi tư cách rèn luyện là bốn so một.
Chính vì thế nên Sở Phi mới nhíu mày, Cố Phi thì cười to, có vài phần đắc ý.
Danh môn chính phái trong nội bộ cũng có tranh đấu.
Con người là động vật thích đấu tranh.
Tu tiên giả cũng là người, không có ngoại lệ.
May rằng là danh môn địa phái, mọi người chỉ đấu qua đáu lại nhưng không quá mức, có một lằn ranh ở đó, dù ai cũng không thể vượt qua. Vượt qua lằn ranh sẽ bị Hoa Sơn Tiên Môn trình độ cao phán xét.
Diệp Phương nói:
– Đầu Tu La càng lúc càng nặng.
Diệp Viên vác đầu người nói:
– Hết cách, đầu Tu La ngày càng nhiều mà.
Hai người đi phía trước thế giới dưới đất, vốn cho rằng có thể thu hoạch một, hai đầu Tu La là được rồi, coi như hoàn thành rèn luyện lần đầu đi thế giới dưới đất. Hai người họ xếp hạng trong thập đại đệ tử chân truyền áp chót, bình thường không có dã tâm gì lớn, ước mơ to nhất là mấy trăm năm sau có thể chen vào vị trí Bắc phong lục kiếm tiên. Lần đầu tiên đi thế giới dưới đất rèn luyện có thể thu hoạch một, hai đầu Tu La đã tính hoàn thành nhiệm vụ.
Kết quả có hai ngờ may mắn bùng nổ, cái bao sau lưng hai người chứa đầu Tu La đến ba, bốn cái. Vốn Tu La rất nặng, một cái đầu trọng lượng kha khá, gộp ba, bốn cái thì vai rất nặng. Nếu là gã đàn ông bình thường thì đã mệt chết rồi, may rằng tu tiên giả có sức mạnh cực lớn nên không tính khó khăn.
Hai người Diệp Phương, Diệp Viên biết rõ lần này thu hoạch nhiều vậy mặt ngoài như là bùng nổ may mắn kỳ thực toàn nhờ phúc của Lục Nguyên. Nếu không phải đi theo Lục Nguyên làm gì có theero ử lâu thế giới dưới đất như vậy, sớm bị đào thải, mất tư cách rèn luyện.
Còn về bản thân Lục Nguyên trong bao đầu Tu La tới mười cái, nặng vô cùng. May là pháp lực của hắn đã tới đỉnh cao luyện khí lục tầng, đầu Tu La nặng chút cũng chẳng sao.
Diệp Phương cười nói:
– Lục sư huynh, lần này nhờ cả vào người. Sau khi lên mặt đất ta mời ngươi uống rượu.
Diệp Viên gật đầu nói:
– Ngươi ra rượu thì ta bày bàn đồ ăn ngon.
Diệp Phương, Diệp Viên một người ra rượu một người ra đồ ăn, Lục Nguyên gật đầu, cười nói:
– Tốt, tốt, đến lúc đó ta thả bụng ăn, tuyệt đối không nương tay!
Lần rèn luyện thế giới yêu ma dưới đất Lục Nguyên giúp đỡ Diệp Phương, Diệp Viên rất lớn. Không chỉ là thu hoạch ba, bốn cái đầu Tu La, chiến lợi phẩm là thứ yếu, quan trọng hơn khiến Diệp Phương, Diệp Viên đã quen chiến đấu trong thế giới dưới đất, quen tác chiến cùng Tu La.
Khi đó Nguyên Nguyên Thượng Nhân viết “Kinh lôi chấn xà hóa long” kỳ thực rất có lý. Lần đầu tiên rèn luyện khiến các đệ tử chân truyền từ từ quen chiến đấu với yêu ma dưới đất. Lần đầu khá là quan trọng. Lần đầu tiên nếu lập nền tảng niềm tin, quen chiến đấu, sau này đệ tử chân truyền trưởng thành rất nhanh.
Qua một cửa này thì là rắn hóa rồng.
Không qua cửa thì rắn lột xác thành trùng.
Là rồng là trùng, lần đầu tiên rèn luyện quyết định rất lớn.
Thu hoạch lớn nhất của Diệp Phương, Diệp Viên chính là thế.
Sau khi Diệp Phương, Diệp Viên quay về thế giới mặt đất mời Lục Nguyên uống rượu ngon, ăn món ngon kỳ thực so với lần này họ có được chênh lệch cực kỳ xa. Nhưng một là vì hai người không thích nói cảm ơn ngoài miệng, chỉ thích ghi nhớ trong lòng, miệng nói không thật.
Hai là bằng hữu với nhau, có khi ta giúp ngươi, ngươi giúp ta. Bằng hữu nếu tính toán chi li thì không thành bằng hữu.
Bằng hữu chính là bằng hữu.
Năm đó Lục Nguyên còn chưa luyện thành kiếm ý thường cùng Diệp Phương, Diệp Viên cùng nhau, ba người không ít lần đồng lòng đối phó bên ngoài.
Tình nghĩa sâu như vậy không phải mấy câu là nói rõ ràng.
Nếu Diệp Phương, Diệp Viên có năng lực giúp Lục Nguyên thì chắc họ sẽ hết lòng giúp.
Đây chính là bằng hữu.
Nơi có bằng hữu, cho dù là thế giới dưới đất tối tăm cũng vui sướng nhiều.
……..
Ba người tiếp tục cầm đuốc đi trong thế giới dưới đất.
Diệp Phương bỗng lên tiếng:
– Ủa, có một ám hiệu!
Lục Nguyên tiến lên xem, mặt lập tức biến sắc. Đó là ám hiệu biểu thị gần đó có nguy hiểm. Mỗi tiên môn đều có ám hiệu đặc biệt riêng, vào lúc cần thiết truyền tải rất nhiều ý nghĩa. Tất nhiên học ám hiệu khá là phức tạp, một môn học vấn. Lập ám hiệu thì có giải ám hiệu, cho đến nay, ám hiệu các tiên môn không ngừng thay đổi biến đổi, không ngừng sinh ra biến hóa. Làm đệ tử chân truyền tương lai phải đảm đương một phía thì tất nhiên có học ám hiệu. Từ lúc nhỏ, mười một năm nay hắn đã học qua ba bộ ám hiệu.
Hai bộ trước vì có người phá giải nên từ bỏ không dùng.
Có thể nói hắn học ám hiệu không giỏi lắm, quen thói lười trừ hứng thú với luyện kiếm ra mấy cái khác hứng thú thiếu thiếu, cho nên môn học khác không được tốt. Tuy nhiên cho dù học ám hiệu có dở thế nào cũng nhận ra ám hiệu này biểu thị gần đó có nguy hiểm.
Lục Nguyên lập tức nghe thấy tiến đánh nhau.
– Chúng ta đi qua!
Lục Nguyên vọt tới trước, Diệp Phương, Diệp Viên lập tức theo sau.
Chạy theo lập tức phát hiện đằng trước có đánh nhau, nhưng khi hắn tới nơi thì trận đánh đã kết thúc. Bên cạnh nhân loại đã lóe ánh sáng bùa chú xanh nhạt. Đừng nhìn lá bùa lóe ánh sáng xanh nhạt mỏng manh, nhưng mặc kệ Tu La luyện khí lục tầng công kích thế nào cũng không đánh phá được.
Đây là bùa hộ mệnh phòng thân Sở Phi sư thúc phát, Lục Nguyên lập tức đoán ra được. Hắn thấy trong bùa hộ mệnh phòng thân vuông vức một cô gái, chính là tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu. Lúc này tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu đã dẫn động bùa hộ mệnh phòng thân, tự động bị đào thải lần rèn luyện này.
Lục Nguyên nói:
– Xem ra ta tới chậm.
– A, là ngươi à, lục sư đệ.
Lăng Ngọc Châu vẻ mặt hơi tiếc nuối nói:
– Cẩn thận, đối thủ là Tu La cảnh giới luyện khí lục tầng. Tu La công kích khá nhanh, tứ chi đều biến thành vũ khí, biến chiêu cực kỳ quái dị, rất khó đối phó.
Mới rồi Lý Nguyên Bạch chỉ mười chiêu liền bị Tu La đánh đến phải dẫn động bùa hộ mệnh phòng thân. Nếu không có bùa hộ mệnh phòng thân trong người chỉ sợ nàng đã chết trong tay Tu La. Đối với Tu La cực kỳ cuồng mãnh, công kích cuồng dã, bá đạo, xuất quỷ nhập thần thì nàng hơi sợ, sợ Lục Nguyên không biết nên nhắc nhở một tiếng.
– Biết rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lục Nguyên nhún vai, không để ý Lăng Ngọc Châu nhắc nhở, đối thủ đẳng cấp nhiêu đó thôi. Dưỡng Ngô kiếm bắn ra khỏi vỏ, kiếm quang như luồng sáng xanh đâm hướng Tu La. Con Tu La đang lo lắng không làm gì được Lý Nguyên Bạch trong phù quang, không lấy được khối huyết thực này, rất là giận dữ, kết quả đến ba huyết thực khác thì hú quái dị. Sướng quá. Nó lập tức nhào hướng Lục Nguyên, định bắt lấy huyết thực nhân loại này.
Lục Nguyên đánh với Tu La đẳng cấp này đã có kinh nghiệm, không vội đánh bại đối thủ mà thử mình hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý. Tay xuất hiện Trường Hồng kiếm, nhưng mới hơn mười chiêu đã ép Tu La hoàn toàn rơi vào kiếm võng. Muốn con Tu La đi lên thì nó chỉ có nước lên, không dám hướng nơi khác.
Muốn con Tu La sang phải thì nó tuyệt đối chỉ sang phải, ngay cả góc độ cũng bị Lục Nguyên khống chế.
Trường kiếm trong tay, khống chế đối thủ.
Đây chính là hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, quả thực đã ghiền, so với lúc trước từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối thủ thì đã hơn nhiều.
Lục Nguyên càng đánh càng sướng tay, tùy ý xuất chiêu, tùy ý ra chiêu, không cần chiêu thức cố định.
……..
Lăng Ngọc Châu trợn mắt há hốc mồm. Khi nàng đụng phải con Tu La này mười chiêu đã bị đánh phải lấy ra bùa hộ mệnh phòng thân, biết rõ Tu La đó đáng sợ. Tốc độ, công kích đáng sợ, góc độ công kích quái dị khó đoán đều khắc sâu ấn tượng trong đầu Lăng Ngọc Châu.
Kết quả bây giờ Lăng Ngọc Châu thấy Tu La luyện khí lục tầng mình hoàn toàn không địch lại, khiến mình thấy đáng sợ ở dưới kiếm lục sư đệ tựa con rối, tất cả như bị lục sư đệ khống chế. Lăng Ngọc Châu cũng là người học kiếm, biết đây là kết quả kiếm thuật tạo thành. Đây là loại kiếm thuật đáng sợ cỡ nào chứ!
Lăng Ngọc Châu ngây như phỗng.
Còn về Diệp Phương, Diệp Viên, hai người đã nhìn quen kiếm thuật tinh diệu đến cực điểm này của Lục Nguyên. Nói cách khác, sớm bị kích thích quen, nhàm rồi, nếu mỗi lần đều chấn kinh thì dây thần kinh của họ sớm đứt. Nhưng tại sao Diệp Phương, Diệp Viên cảm thấy trong lòng mình có xúc động muốn khóc đâu.
Thật lâu sau Lăng Ngọc Châu mới nói:
– Đúng rồi, báo cho các ngươi biết một tiếng, dường như bây giờ thế giới dưới đất tám đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta trừ ba người các ngươi, bao gồm cả ta, năm đệ tử chân truyền đều bị đào thải rồi.
Lăng Ngọc Châu nhắc nhở rằng:
– Nam phong bảy đệ tử chân truyền bây giờ chỉ mới có hai bị loại bỏ. Lần này Bắc phong chúng ta và Nam phong so bì đã tụt hậu nhiều.
Lăng Ngọc Châu nói:
– Bây giờ phải dựa vào các ngươi rồi.
Đương nói nàng nói là vậy thôi, kỳ thực chỉ dựa vào một mình Lục Nguyên thay Bắc phong giành lại mặt mũi, đừng thua quá thảm.
Vinh dự của Bắc phong là vinh dự của mọi người.
Cách giáo dục kiểu tinh anh của Hoa Sơn Tiên Môn, các tinh anh bị bồi dưỡng ra có lòng hướng về môn phái rất mạnh.
Ba người.
Một con gà nướng.
Một bình rượu.
Gà nước là phong huân thiêu kê nổi tiếng Đông Lục huyện, ăn hơi khô chút nhưng phối hợp ngũ lương hoàng tửu của Đông Lục huyện thì tuyệt vời.
Gà nướng và hoàng tửu đều là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi từ thế giới mặt đất mang tới. Khi ba người Lục Nguyên chạy đến thì bùa hộ mệnh phòng thân của Lăng Ngọc Châu bị Tu La cuồng mãnh công kích buộc phát động. Loại bùa hộ mệnh này một khi phát động thì đánh mất tư cách rèn luyện lần này, bị đào thải khỏi cuộc chơi.
Đương nhiên bùa hộ mệnh không khả năng mãi mãi chống đỡ, chỉ có thể chống một thời gian, nhờ vào Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi hai vị tiền bối kiếm tiên nhân kiếm hợp nhất, kiếm và thân hợp tiến đến cứu giúp.
Lần này Lục Nguyên đột nhiên xuất hiện giải quyết con Tu La luyện khí lục tầng.
Nhưng hiển nhiên Sở Phi sư thúc trên mặt đất không hay biết. Gã lập tức nhân kiếm hợp nhất ngự kiếm đến cứu giúp. Kết quả khi tới gặp gỡ Lục Nguyên, vừa lúc gã mang theo ít thức ăn, điều này khiến ba người Lục Nguyên ăn Ích Cốc đan phát ngán cướp đi.
Ba ăn hàng, đây là suy nghĩ của Sở Phi sau khi đi.
Lại nói gà nướng đang nướng trên cái giá, một lúc sau làm nóng nó lên.
Tiếc là gà nướng không nhiều, chỉ một con, rượu cũng không nhiều, chỉ một bình.
Ba ăn hàng muốn chia cũng không đủ.
Gà nướng đang ở trên cái giá.
Diệp Phương bỗng nói:
– Đúng rồi, lục sư huynh, tam sư tỷ nói bây giờ tám đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta chỉ còn lại ba người mình ở thế giới dưới đất, năm người khác đã mất tư cách rèn luyện đợt này. Bên Nam phong nghe nói chỉ hai người bị loại bỏ, vẫn còn năm đệ tử chân truyền, áp lực lớn quá chứ.
Lục Nguyên lười biếng nói:
– Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta cố gắng hết sức là được. Còn về cuối cùng có giành lấy mặt mũi cho phong hay không, ngươi không mệt hả? Nghĩ nhiều như vậy. Chậc chậc, thật là bị sư phụ của ngươi ảnh hưởng.
Diệp Phương nghĩ lại thấy cũng đúng, làm tròn bổn phận của mình là đủ, nghĩ nhiều quá cũng không có ích gì. Tất nhiên dù gã thầm đồng ý nhưng ngoài miệng không chịu thua.
Gã nói:
– Xì, lục sư huynh, giờ ngươi cứng miệng vậy chứ đứng trước mặt sư phụ ta ngươi cũng không dám thở mạnh nữa là.
Lục Nguyên gật đầu nói:
– Hết cách thôi, khí thế sư phụ ngươi quá cường đại. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho, mỗi tiếng nói hành động, từng cử chỉ đều như quân tử cổ. Đừng nói đám hậu bối đệ tử chúng ta, e rằng đệ cửu đại sư thúc, các sư bá không sợ khí thế sư phụ ngươi không có mấy ai.
Nghĩ tới Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho luôn nghiêm mặt, bộ dáng cực kỳ nghiêm khắc thì Lục Nguyên, Diệp Viên bật cười. Tuy Diệp Phương muốn cười nhưng đệ tử không trách sư phụ sai, nên mặt vẫn rất nghiêm.
Lúc này gà nướng phát ra từng đợt mùi thơm. Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên, ba người cùng nhận ra một vấn đề. Chỉ có một con gà, một bình rượu, sao mà chia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!