Đang lúc nửa mê nửa tỉnh thì dường như cô nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cô cũng không hề quan tâm mà mặc cho ý thức của mình dần dần khép lại, để mặc bản thân vẫn tiếp tục nằm trên giường. Tiếng gõ cửa bỗng nhiên biến mất, không còn chút tạp âm quấy nhiễu nào nên cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, đôi môi màu hồng nhạt khẽ hé mở, hàm răng trắng đều tăm tắp đang ẩn hiện, dáng vẻ của cô như một nàng công chúa đang ngủ say trong tòa lâu đài vậy, ngủ rất ngon.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân rất khẽ, nhưng lần này cô đã ngủ say ở trong phòng từ lâu nên âm thanh rất nhỏ như thế không thể đánh thức cô được. Người ngoài cửa lấy chiếc chìa khoá vừa mới tìm được ở dưới lầu, nhẹ nhàng mở cánh cửa mà cô đã khoá vào đêm qua, sau đó nhẹ nhàng vặn nắm tay cửa bằng kim loại màu vàng, từ từ đẩy cửa ra.
Anh nhìn cô gái đang ngủ rất ngon trên giường, bất lực thở dài: “Đã nói bao nhiêu lần rồi… Nằm ỳ thì cũng đừng đá chăn mền ra… Anh tháo dép lê bằng nhựa ra, sợ dép lê giẫm lên mặt đất sẽ tạo ra âm thanh và đánh thức cô trong lúc mơ ngủ. Anh đi chân đất, cẩn thận bước từng bước về phía cô công chúa đang ngủ say.
Đưa tay chạm vào má cô, cô dịu giọng: “Công chúa nhỏ, đến giờ dậy rồi.”
Cô vô thức cọ cọ vào tay anh, giống như một con mèo con nhỏ nũng nịu, khiến người ta vô cùng yêu thương. Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, lưu luyến nhưng bàn tay lại có ý định véo lấy mũi cô.
Vài giây sau, cô đột nhiên hé môi thở dốc, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng lại có ánh mắt gian xảo, cô trợn mắt há mồm: “Ngạt thở! Mạc Cảnh Sơ…anh, anh vào đây bằng cách nào…”
Anh nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, tâm trạng vui vẻ đưa tay xoa mái tóc rối bù của cô, cười nói: “Em quên rồi? Nhà em gần giống với nhà của anh mà, chìa khoá để ở đâu mà anh còn không biết được sao?”
“Nhưng sao em lại không nhớ rằng phòng mình cũng có một chiếc chìa khoá dự phòng?” Cô nghiêng đầu né tránh bàn tay ấm áp của anh, có phần khó mà thích ứng được.
Mạc Cảnh Sơ nhíu mày, kín đáo rút tay về: “Chẳng qua là do em không biết thôi, cũng không đồng nghĩa với chuyện anh không biết.”
“Dao Dao, dậy nhanh lên… Anh làm bữa sáng xong rồi.”
Mẫn Dao mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn anh rồi nửa đùa nửa thật nói: “Vậy anh… bế em ra ngoài đi?” Mạc Cảnh Sơ nghe xong thì sửng sốt, nhưng đột nhiên lại nhíu mày, đưa tay chạm vào vầng trán trắng nõn của cô, tự nhủ: “Không có sốt mà…”
Cô khịt mũi một tiếng, xua tay của anh đi và phồng má lên, nhưng cô không nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã đỏ bừng cả lên, cũng không biết là do vừa ngủ dậy hay là do điều gì khác…
“Em đang tạo cơ hội cho anh đó, vậy mà còn không biết cảm động… Hôm nay hiếm khi em sẵn lòng để cho anh bế…” Mẫn Dao còn chưa nói xong thì Mạc Cảnh Sơ đã đưa tay bế cô lên, cô kêu lên một tiếng rồi vô thức ôm lấy cổ anh, đến khi cô nhận ra được tư thế của hai người lúc này thì mặt cô đã đỏ bừng rồi.
Anh khẽ cười, đưa tay cố ý ước lượng cân nặng của cô, nhíu mày: “Gần đây em ăn nhiều không? Sao nặng thế?”
Khuôn mặt của Mẫn Dao ửng hồng, đưa tay đẩy anh: “Nếu anh thấy em nặng quá thì để em xuống! Em không cần anh bế đâu!”
Mạc Cảnh Sơ khịt mũi nhìn xuống cô: “Anh thích bế em đấy, được không? Béo cũng tốt, anh không cần phải lo người khác theo đuổi em.”
Mẫn Dao cắn môi, đúng là trong phút chốc không tìm được lời nào để đáp lại lời anh.
Từ lâu cô đã biết rằng Mạc Cảnh Sơ có tình cảm vượt trên tình bạn với cô, nhưng cô luôn một mực vờ như không biết gì cả… Tình bạn luôn lâu dài hơn tình yêu, cô không muốn vì trở thành bạn trai, bạn gái với anh mà sẽ có một ngày anh rời xa cô.
Nếu là bạn bè thì mối quan hệ này có thể kéo dài cả đời.
Mẫn Dao cúi thấp đầu, không nói gì thêm nữa, Mạc Cảnh Sơ cũng không thèm quan tâm, vững vàng bế cô ra khỏi phòng với vẻ mặt bình tĩnh. Anh còn cố ý đi thật chậm như muốn kéo dài thời gian ôm cô thêm, sao cô lại không biết chứ? Bước chân cũng anh rất vững vàng, ổn định và trầm lặng bước từng bước trong lòng cô, khiến trái tim cô khẽ run lên.
Cô nhìn bàn ăn gần trong gang tấc, sau đó khẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông không hề có ý định đặt cô xuống. Cô do dự một lát rồi đưa tay kéo cổ áo sơ mi của anh, nhỏ giọng nói: “Thả em xuống… Không phải là muốn ăn cơm sao?”
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt như ẩn chứa đầy những ánh sáng lẫn lộn của các ngôi sao, sâu xa đến khó mà tưởng tượng được. Mạc Cảnh Sơ khẽ cong môi, lúm đồng tiền nho nhỏ bên gò má như đang ẩn hiện, rất hấp dẫn.
“Chẳng phải em rất lười sao? Hay là anh cứ không thả em xuống rồi đút cho em ăn nhé?”
Mẫn Dao đưa tay ra đánh đánh anh: “Cút đi!” Giọng cười của anh trầm thấp rồi thuận thế mà đặt người cô xuống, hai chân vừa chạm đất thì cô đã chạy đi như một con sóc nhỏ. Mấy phút sau, Mạc Cảnh Sơ nhìn cô đang cúi đầu, lặng lẽ dùng nĩa đâm vào quả cà chua trên dĩa, anh chống cằm nhìn cô có vẻ thích thú. Mẫn Dao thất bại mấy lần nhưng vẫn không từ bỏ ý định, cô kiên trì dùng chiếc nĩa đâm vào quả cà chua đang không ngừng trốn chạy trong đĩa.
Anh vươn tay nhặt lấy quả cà chua bi kia rồi đưa đến bên môi cô, một tay khẽ di chuyển rồi cười dịu dàng: “Mở miệng nào.”
Mẫn Dao ngây người nhìn anh, há miệng ngơ ngác ngậm lấy quả cà chua trên tay anh, đôi mắt xinh đẹp mở to như một con sóc con đang sợ hãi, trông ngốc nghếch, đáng yêu. Mạc Cảnh Sơ cười cười, đưa tay véo mặt của cô rồi nói với giọng điệu cưng chiều: “Ngoan quá.”
Anh thản nhiên đút đồ ăn cho cô, sau đó lại cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trên bàn, lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp nhuốm ánh nắng chiều ráng đỏ xinh xắn của cô gái phía đối diện, khoé môi cong lên một cách vô thức.
Thật dễ thẹn thùng mà.
Cô cúi đầu không dám nhìn anh lần nữa, lẳng lặng ăn bánh mì và xà lách trên đĩa, vừa đưa tay cầm lấy chiếc cốc thì đột nhiên Mạc Cảnh Sơ lại đẩy cốc của anh về phía cô. Mẫn Dao ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh nâng cằm ra hiệu, nói: “Uống thử đi, cà phê anh vừa mua đó… là loại có kem mà em thích đấy.”
Mẫn Dao nhận lấy tách cà phê ấm đang được đặt vào tay mình, cúi đầu khẽ nếm thử, không ngờ nhiệt độ lại hơi nóng khiến cô sợ đến mức ngẩng đầu dùng đầu lưỡi có hơi bỏng khẽ liếm môi, ngước mắt nhìn anh đầy uất ức: “Bỏng…”
“Thật đúng là lưỡi mèo.” Anh thở dài nhận lấy cà phê trong tay cô rồi thổi thổi: “Thời tiết mấy hôm nay có hơi lạnh, uống đồ nóng thì sẽ tốt hơn, khi đi ra ngoài cũng nên mặc nhiều hơn một chút.” Mẫn Dao nhìn người đàn ông đang thổi cà phê giúp cô trước mặt mình dường như không có chút nào là thiếu kiên nhẫn cả, thật ra nếu nói cô không động lòng thì là giả.
Nhưng… cô cụp mắt xuống, dùng nĩa bạc xúc một miếng khoai tây nghiền, há miệng ngậm lấy rồi lại mím môi, cảm giác lạnh buốt, tê dại khiến đầu lưỡi cảm thấy hơi đau, cô khẽ liếm láp cánh môi màu hồng nhạt, đôi mắt nhàn nhạt.
Cô quay đầu nhìn cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, trong lòng chợt nhớ đến những bông hoa tầm gửi đang hút chất dinh dưỡng từ những cái cây khác. Mẫn Dao đưa tay chống cằm, ung dung cười: “Đột nhiên cảm thấy… em như một cây hoa tầm gửi.”
Họ là thanh mai trúc mã, nhưng cô lại giống như một cây tầm gửi luôn không ngừng hấp thụ sự ấm áp và tình yêu của anh, vì lợi ích cá nhân mà ích kỷ hút đi chất dinh dưỡng của anh, nhưng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đáp lại anh điều gì cả.
Nếu có một ngày cô không còn là thanh mai mà là bạn gái của anh… Nếu như đến một ngày anh không còn yêu cô nữa? Thì chẳng phải họ thậm chí không thể làm bạn bè được sao?
Cứ giữ nguyên nó như ban đầu.
Đừng thay đổi thì sẽ không có sai lầm.
Cô thật sự là một người nhút nhát… và ích kỷ như vậy.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả khi cô cố chấp không thay đổi thì Mạc Cảnh Sơ cũng sẽ ép buộc cô phải thay đổi.