Hoa Tầm Gửi - Nam Kha - Chương 15: Thú tính (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Hoa Tầm Gửi - Nam Kha


Chương 15: Thú tính (H)


Ngón tay bấu chặt lấy mép ngăn tủ, ánh mắt cô đầy mông lung nhìn ánh đèn trên bàn ăn cách đó không xa.

“Anh… Đừng mà… Ngứa…” Hai chân Mẫn Dao run lên, bàn tay nhỏ che trước ngực cũng run rẩy, cặp đùi trắng nõn của cô bị người đàn ông ngồi xổm giữa chân của cô nắm lấy và kéo ra một cách mạnh mẽ, còn anh thì chui vào trong váy dài của cô, dùng môi non mềm… chầm chậm cọ sát da thịt mịn màng của cô từng chút một, hai mảnh môi nóng bỏng hôn tới tấp trên cặp đùi tinh tế của cô… Áo len ở thân trên của cô đã bị anh giật xuống từ sớm, cùng với nội y của cô ở chung một chỗ… rơi xuống chỗ cách đó không xa, đang nhìn cô và anh làm chuyện ái ân.

Mạc Cảnh Sơ mở rộng hai chân của cô, thân thể của cô vẫn còn mềm yếu, nhưng hai chân trắng nõn lại kiên cường khép chặt, váy dài lại che khuất đi đôi chân thon dài của cô, không cho anh nhìn thấy một chút cảnh xuân mê người nào. Anh híp mắt, đầu vẫn còn choáng nhưng việc này lại không thể ngăn cản việc anh muốn cô.

Anh cởi áo, để lộ ra cơ bắp rắn chắc ở nửa thân trên, đường cong giữa ngực và bụng đầy mê người, hai đường xương chữ V dưới hông đậm màu quyến rũ kéo dài một đường từ bụng dưới đến bên trong quần dài, giống như đang dụ dỗ cô kéo quần ra để tìm hiểu thực hư.

Anh cởi khóa quần ra, để lộ ra đ/ồ l/ó/t màu xám đậm bên trong, ngước mắt thì thấy hai mắt Mẫn Dao đầy nước đang nhìn anh chăm chú, anh cong môi cười vừa đẹp trai vừa quyến rũ. Mạc Cảnh Sơ không nói một câu đã cởi quần ra, sau đó đưa tay bắt lấy tay cô đang nắm chặt mép tủ, kéo cô sờ đ/ồ l/ó/t của anh…

Toàn thân Mẫn Dao run lên, sắc mặt đỏ bừng, cô giãy dụa muốn rút tay về lại càng bị anh dùng sức đè trở về… Chỗ ấy nóng và cứng quá… Không biết có phải liên quan tới việc anh đang sốt hay không… Nơi đó hình như… hình như cũng càng nóng hơn.

Mạc Cảnh Sơ kéo bàn tay non mềm của cô xoa thân dưới của mình, đồ lót màu xám đậm dường như sắp không giam được con thú dữ bên trong mà bị chống lên phình ra tạo thành một đường cong, bàn tay mềm mại của cô ra một ít mồ hôi, chà xát lên trên thứ nóng bỏng không chịu nổi của anh lại thoải mái không thể tưởng tượng… Anh khẽ ngâm một tiếng, dùng con ngươi đen nhánh, sâu xa ngước nhìn khuôn mặt xấu hổ đang đỏ đến mang tai của cô, con ngươi của anh đen như mực vì bị dục vọng che kín, anh cười khẽ rồi liếm môi: “Nó nhớ em… em sờ nó có được hay không?”

Tay cô run lên, nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi xấu hổ liếc anh một cái, quay đầu sang một bên không còn dám nhìn vào cặp mắt mê người của anh. Đẹp trai mê người…

Mạc Cảnh Sơ thấy cô như vậy thì cúi đầu cười ra tiếng, ánh mắt dịu dàng một chút, nhưng vẫn chưa bỏ qua cho cô, anh không chút do dự mà kéo đồ lót xuống rồi càng không kiêng dè mà đè bàn tay của cô xuống, bắt nắm lấy thứ đang sưng nóng khó nhịn.

“Ôi…” Mẫn Dao bị thứ có nhiệt độ nóng bỏng kia làm giật mình, vừa xấu hổ vừa hờn dỗi nhìn chỗ ấy của anh, chỉ thấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô che chắn ở bên trên cây hàng đang ửng đỏ…

Giống như một cô gái nhỏ không biết sức mình mà muốn thuần phục dã thú, một đứa ngốc hoang tưởng muốn lấy trứng chọi đá…

Cô nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí đưa bàn tay run run nắm chặt đầu rồng ngẩng cao kia, trong lúc vô ý ngón tay lại cọ xát giữa miệng nhỏ phun ra một ít nước.

Eo của Mạc Cảnh Sơ tê rần, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay Mẫn Dao, cô bị giật mình nên ngước mắt liếc nhìn anh một cái qua loa, chỉ thấy anh rũ mắt cúi đầu thở hổn hển, sau đó hình như phát hiện ánh mắt của cô, một thoáng đã ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Dao vẻ mặt không biết làm sao, sau đó híp mắt.

“Lần sau sẽ dạy em nên dùng tay giúp anh như thế nào mới tốt…” Anh thấp giọng thì thào, nhìn chằm chằm cô đang vờ như không biết gì cả mà vẫn luôn dùng tay che ngực, cong môi cười: “Xấu hổ cái gì? Anh cũng nếm qua rồi mà em còn che à?”

Mẫn Dao xấu hổ và giận dữ muốn chết nhìn anh chằm chằm: “Cũng không thể bị anh chạm qua rồi thì sẽ không biết xấu hổ nữa!”

Anh nhíu mày cười cười, đột ngột đưa tay nắm mắt cá chân cô, nhẹ nhàng kéo một cái.

“Bất quá… Em ngượng ngùng trông rất đáng yêu, nên anh sẽ không quan tâm đến em sẽ xấu hổ như thế nào… Thế nhưng anh… muốn làm cho em càng ngượng ngùng hơn nữa…”

Anh liếm môi, vẻ không đứng đắn tỏa ra khắp người, tay anh chầm chậm ung dung vuốt ve từ mắt cá chân cô lên trên, một bên sờ, một bên nhấc váy dài của cô lên, bàn tay lớn một đường mò đến phần bẹn đùi mịn màng, váy bị anh vén lên giống như mở màn che mặt đơn thuần của cô ra…

Anh thấy dáng vẻ khẩn trương đến mức nín thở của cô thì cảm thấy buồn cười, nhịn không được mà mỉm cười, một giây sau ngón tay thon dài lại nắm lấy mép q/u/ầ/n l/ó/t của cô kéo lên, sau đó dùng lòng bàn tay mạnh mẽ đặt lên huyệt động ẩm ướt của cô.

“Ưm…” Đôi mắt cô trở nên luống cuống như một con cừu non bị lạc đường, vừa luống cuống vừa thẹn thùng, e sợ nhìn con sói hoang to lớn ở phía trước, bàn tay đang che ngực của cô khẽ rụt lại, rãnh sâu xinh đẹp mà mê người, phần thân dưới đang xê dịch một cách không được tự nhiên như muốn trốn chạy khỏi tay của anh. Mạc Cảnh Sơ cong môi cười xấu xa, đầu ngón tay chạm vào h/u/y/ệ/t đ/ộ/n/g ẩm ướt, ngón trỏ và ngón áp út mở hai bên mép thịt ra, sau đó anh nhanh chóng đưa ngón giữa của mình vào h/u/y/ệ/t đ/ộ/n/g ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng trêu chọc.

“Ưm a…” Không phải lần đầu bị anh chạm đến chỗ ngượng ngùng kia, nhưng chỉ cần mỗi lần nghĩ đến bàn tay của anh dùng để đổi bài thi… Một đôi tay thon dài đẹp như thế… đang đùa bỡn mật huyệt giữa hai chân của cô… thì cô cảm giác như toàn bị điện giật, tê dại đến khó chịu…

“Vốn chỉ muốn dùng tay chơi đùa cái miệng nhỏ đáng yêu kia… Nhưng anh nghĩ đến một cách tốt hơn để nó chảy nước nha…”

Anh liếm môi nhìn cô, trong mắt chợt hiện ánh sáng trêu tức, đưa tay kéo tay của cô đang nằm ngang trước ngực, để b/ộ n/g/ự/c của cô lộ ra hoàn toàn.

“Dao Dao… mở chân ra… vì anh mở chân ra…”

Mẫn Dao xấu hổ nhắm nghiền hai mắt, toàn thân cứng ngắc không hề động đậy, Mạc Cảnh Sơ lại có ý xấu nên rút ngón tay đang ở trong h/u/y/ệ/t đ/ộ/n/g của cô ra rồi tiến đến bên tai của cô nhẹ nhàng gặm lấy vành tai đã phiếm hồng, khẽ híp mắt và trầm giọng nói: “Em muốn tự mở ra… hay là anh giúp em mở ra? Nếu như anh giúp em mở ra… thì không chỉ là mở ra thôi đâu…”

Mẫn Dao thoáng mở mắt ra, đôi mắt đầy ngập nước, chăm chú nhìn anh đầy xấu hổ và giận dữ, cắn răng: “Anh chỉ biết ức hiếp em…”

Mạc Cảnh Sơ đưa tay xoa nhẹ b/ầ/u n/g/ự/c của cô, đầu ngón tay đâm vào đầu n/h/ũ h/o/a đang đỏ bừng, đứng thẳng rồi mỉm cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều và nồng đậm t/ì/n/h d/ụ/c khiến người khác cảm thấy ngạt thở.

“Bây giờ em là bạn gái của anh, sau này sẽ là vợ của anh, cũng sẽ là mẹ của con anh… cả đời này anh chỉ có một người phụ nữ là em, em không thể… cho anh ăn no chút sao? Anh còn bị sốt mà… đầu anh vẫn cực kỳ choáng váng đấy. Dao Dao không thể ngoan một chút… để anh nếm thử sao?”

Không biết tại sao, nghe lời này trái tim cô thoáng mềm nhũn. Mẫn Dao yên lặng nhìn anh, sau một lúc mới cắn môi kéo lớp váy chồng chất ở dưới bụng như bánh gato, dưới ánh mắt sâu thẳm của anh ngượng ngùng mở chân ra, lộ ra đồ lót bị mật dịch ướt nhẹp giữa hai chân, cô quăng ánh mắt qua một bên, sắc mặt đỏ bừng hờn dỗi trách cứ: “Anh chỉ biết nói những lời này để em mềm lòng… mỗi lần… mỗi lần đều giả bộ đáng thương! Bị bệnh còn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi… nhất định phải… nhất định phải làm chuyện này…”

Yết hầu của Mạc Cảnh Sơ cử động, anh cúi đầu hôn một cái tóc mai của cô gái nhỏ, liếm liếm hai gò má trắng nõn của cô: “Dao Dao thật ngoan… chỉ một lần…”

Anh liếm mặt của cô đưa tay nâng hai chân của cô lên rồi kẹp ở khuỷu tay mạnh mẽ, anh liếm môi dưới ánh mắt vừa thẹn thùng vừa kinh ngạc của cô. Một giây sau anh bỗng nhiên kéo một cái, kéo cô về phía trước, cánh tay vừa nhấc khiến cho nơi tư mật mềm mại giữa hai chân của cô dâng lên tựa như hiến tế, anh dùng ánh mắt nóng bỏng dò xét cả nửa ngày, bỗng nhiên dùng bờ môi nóng bỏng hôn lên đồ lót đã bị thấm ướt giữa hai chân cô.

“Ê a!” Cô không hề nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy, cô đạp chân xấu hổ, giận dữ muốn thoát đi nhưng anh lại vững vàng kẹp lấy hai chân của cô, thậm chí có ý xấu mà kéo toàn bộ cơ thể cô lộ ra bên ngoài, cô không còn cách nào khác nên đành phải đưa tay ra phía sau chống đỡ thân thể mềm mại. Anh ngẩng đầu từ giữa hai chân đang mở lớn của cô, dùng ánh mắt đen sâu xa nhìn cô đang xấu hổ và giận dữ, thú tính bên trong mơ hồ bộc phát ra ngoài mang theo sự vui vẻ vì được như ý.

“Dao Dao thật ngoan, tay phải chống đỡ thật tốt nha… anh muốn hôn em… liếm em… thậm chí là cắn em… để cho cái miệng nhỏ ở giữa hai chân của em phải ngoan ngoãn phun nước, chảy tới trong miệng của anh, anh sẽ không dừng lại cho đến khi… em lấp đầy anh nhé?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN