Hoa Tigon Nở Muộn
Phần 1
Hoa Tigon Nở Muộn
Tác giả : Hoài Thư (Bé Mọt)
CHƯƠNG 1: chiếc ví thêu hoa
Quán nhậu Adam nằm trong một con hẻm nhỏ nhưng khách lúc nào cũng ra vào đông đúc. Nội thất và bài trí của quán không có gì đặc biệt, tường được ốp gạch ống thô, bàn ghế bằng gỗ sơn màu nhựa thông khiến cho quán trông giản dị và gần gũi.
Chủ quán là một phụ nữ ngoài tứ tuần, nhưng nhìn qua khó ai đoán được tuổi thật của bà bởi làn da vẫn còn trắng muốt tươi tắn, khuôn mặt gần như chưa thấy nếp nhăn. Chưa lúc nào người ta thấy bà bỏ bê bản thân, tóc luôn được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc. Cơ thể của bà thoảng hương cỏ hoa vô cùng dễ chịu.
Quán Adam dần về khuya, khách khứa ngồi kín tất cả các bàn. Đàn ông trung tuổi có, thanh niên mới lớn có, cả quán rượu náo nhiệt vui vẻ.
– Cho thêm rượu đi bà chủ ơi!
Một ông khách trung niên gọi lớn về quầy tính tiền. Bà chủ đang dở tay tính toán sổ sách nhưng vẫn nhanh miệng cười tươi nhìn về phía khách. Bà nhả chiếc tẩu nhỏ trên đôi môi son màu đỏ rượu, hai ngón tay thon trắng đỡ lấy đầu tẩu thuốc như một đài sen:
– Được rồi! Có ngay đây.
Dì Hảo – bà chủ quán quán nhậu quay mặt vào trong bếp gọi lớn:
– Thảo Nguyên! Thêm rượu cho bàn số tám.
Tiếng “dạ” trong vắt vang lên từ trong căn bếp lúc nào cũng nghi ngút khói. Một thiếu nữ mười tám, đôi mươi bước ra, mái tóc búi gọn sau đầu, những ngọn tóc mai mướt mồ hôi dính vào vầng trán. Cô gái có dáng người dong dỏng cao, làn da trắng và có đôi mắt huyền lóng lánh như hai viên ngọc ấy chính là Thảo Nguyên. Sự xuất hiện của cô khiến các đấng mày râu trong quán khó cầm lòng mà ngẩng mặt lên nhìn.
Bàn số tám là một nhóm bốn người đàn ông trung niên, ăn mặc khá lịch sự. Một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi nhất, thấy Thảo Nguyên bê rượu tới đã rất vừa ý liền khen ngợi:
– Chủ quán đúng là biết tuyển người. Cô bé xinh đẹp thế này bảo sao quán không đông như hội.
Thảo Nguyên bẽn lẽn cười duyên, đôi mắt đen lấp lánh nhìn ông khách:
– Chú quá khen rồi ạ.
Thảo Nguyên đặt chai rượu lên bàn rồi lại mau lẹ tiếp tục công việc. Ông khách vẫn không ngừng tán dương với mấy người cùng bàn:
– Cô bé có đôi mắt đẹp quá.
– Phải đấy! Đôi mắt chết bao nhiêu đàn ông. Nhìn cái là mê ngay.
Mười người như một, ai đó nhìn Thảo Nguyên cũng khen đôi mắt của cô đầu tiên. Người ta thường nói “giàu hai con mắt, khó hai bàn tay”. Nói thế thì Thảo Nguyên chính là cô gái giàu có nhất trong hết thảy.
Đôi mắt cô to tròn, con ngươi đen nhánh trong trẻo như sơn. Đôi mắt linh lợi lúc nào cũng như phát sáng, khiến cho người nhìn cảm giác rất gần gũi và tin tưởng. Dưới cặp chân mày đen rậm được tỉa tót gọn gàng là đôi mắt huyền và hàng mi dày cong vút.
Thảo Nguyên quá quen với những lời khen và dường như cô cũng chẳng tin vào nhân tướng học. Bởi nếu nói như nhân tướng học, người có đôi mắt đẹp như cô ắt hẳn phải có một cuộc sống sung sướng và hạnh phúc. Nhưng đối với cô, trừ thuở thơ ấu vui vẻ bên gia đình ra thì đã từ lâu lắm cô không dám nghĩ đến hai từ hạnh phúc.
Nói cách khác, hạnh phúc có lẽ không dành cho một người quá nhiều thứ phải lo lắng gánh vác như cô. Sau mỗi lời khen tặng, đôi lông mày cô chỉ lén chùng xuống, trong đáy mắt dường như có chút gì đó buồn hận khó tả.
Thảo Nguyên không quan tâm đến sự tán tụng của mọi người, an phận chăm chỉ lướt qua từng dãy bàn nhậu chật kín khách, cố gắng làm tốt nhất công việc của mình. Ai nấy trong quán nhìn thấy cô cũng bất giác mỉm cười vui vẻ. Giữa chốn toàn mùi đàn ông này, cô gái mười tám ấy như một bông sen mới nở, thơm tho sạch sẽ.
Không khí vui vẻ của quán rượu cứ thế kéo dài đến mãi khuya. Khi dì Hảo giật mình nhìn vào đồng hồ đã gần mười hai giờ đêm. Bà vội vã gọi Thảo Nguyên:
– Thảo Nguyên! Trễ quá rồi, con mau về với cha đi. Giờ này chắc ông ấy đang sốt ruột ở nhà đấy. Chết thật, nay dì quên nhìn đồng hồ.
Thảo Nguyên vẫn tất bật thu dọn những bàn nhậu cuối cùng. Ánh mắt nhìn lên đồng hồ thoáng chút lo lắng, cô sốt ruột nhưng quán vẫn còn khách, không thể cứ thế mà về được. Cô lại đưa mắt nhìn về phía vị khách cuối cùng.
Vị khách còn trẻ, chắc không hơn tuổi cô là bao. Anh chàng ăn vận vô cùng chỉn chu, nhìn là biết một anh chàng thời thượng. Áo thun trắng, quần kaki đen đều là của hãng LV. Thêm đôi giày thể thao bụi bặm của Balenciaga. Anh ta cứ ngồi đó uống hết chai này sang chai nọ, mặt anh ta lạnh hơn cả xô nước đá trong tay Thảo Nguyên.
Không biết có phải vì nghe thấy ai đó rủa thầm hay không mà cuối cùng anh ta cũng chịu nhấc thân rời khỏi quán. Thảo Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ đợi có thế liền chụp lấy cái khăn ra dọn bàn cuối.
Vừa bước tới nơi, đập vào mắt cô là một chiếc ví da màu cánh gián còn được thêu tay một bông hoa cúc trắng đặt trên mặt bàn. Một chiếc ví sến rện như thế này chẳng lẽ lại là của vị khách có gu kia? Nhưng không phải anh ta thì còn ai khác ngồi ở bàn này chứ! Không chần chừ, cô vội vàng cầm chiếc ví đuổi theo chủ nhân.
Đuổi theo một người say thì cũng không khó lắm. Mới ra khỏi con hẻm Thảo Nguyên đã gặp được anh ta đang bám cột điện nôn thốc nôn tháo. Thấy thế Thảo Nguyên cũng không ngần ngại vội đến vỗ lưng cho anh ta. Miệng còn ra sức hỏi han:
– Anh có sao không? Đã đỡ hơn chút nào chưa?
Chàng trai nôn xong đã cảm thấy dễ chịu hơn, tấm lưng rộng đứng thẳng dậy, phô ra một cơ thể cao ráo khiến Thảo Nguyên phải hơi ngước lên mới nhìn được mặt anh ta. Dưới ánh đèn vàng, chàng trai hất tóc, tay không ngừng vỗ vào trán. Nhan sắc của chàng trai đẹp như tượng tạc khiến Thảo Nguyên cúi đầu bối rối. Bấy giờ anh chàng mới để ý đến cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình.
– Cô là ai?
Chàng trai lạnh lùng cất giọng, mắt anh ta nhắm nghiền vẫn không nhìn cô lấy một cái.
– Tôi là nhân viên quán Adam.
Anh ta gật đầu, rồi lại xua tay ra hiệu bảo cô hãy rời đi. Anh ta tự mình tiến lên một bước liền bị thần men quật suýt chút nữa thì ngã bổ nhào về phía trước nếu Thảo Nguyên không nhanh tay ôm anh ta lại.
– Anh ta ấm thế nhỉ, lại còn rất thơm… – Thảo Nguyên ngu ngơ tự đỏ mặt với suy nghĩ của mình. Không biết anh ta có nghĩ cô biến thái không khi đang yên lành lại ôm chặt anh ta giữa đường thế này.
Anh ta bị ôm, nhưng không phản kháng, chỉ đánh mặt qua nhìn Thảo Nguyên:
– Cô ôm tôi đấy à?
Thảo Nguyên xấu hổ, mặt nóng phừng phừng. Cô lắp bắp giải thích:
– Là… là anh ngã. Tôi… tôi chỉ đỡ anh thôi…
Thảo Nguyên đẩy anh ta ra nhưng mà anh ta lại như cọng bún dặt dẹo đứng không vững, tiếp tục dựa vào cô. Anh còn vô tư nhắm mắt ngủ, anh tưởng cô là cái giường hay gì?
Hết cách, cô đành vẫy một chiếc taxi, để anh ta cẩn thận ngồi vào trong. Thảo Nguyên đặt chiếc ví vào tay anh rồi vỗ má gọi anh dậy:
– Này anh! Nhà anh ở đâu thế?
Anh chàng mở mắt nhìn cô, khoảng cách giữa cô và anh ta bên trong khoang ghế sau có hơi gần gũi.
– Cô có thích tôi không? – Anh ta nói với đôi mắt mơ màng.
Thảo Nguyên giật mình, đầu suýt chạm vào trần xe. Mới ôm anh ta có một chút mà anh ta nghĩ rằng cô thích anh ta ư? Ảo tưởng quá rồi! Thế nhưng nếu nói cô không thích thì cũng không hẳn. Đứng trước cái đẹp ai mà chẳng “rung rinh”. Thảo Nguyên vội vã nói với tài xế:
– Anh ấy tỉnh rồi! Bác tài đưa anh ấy về giùm tôi nhé!
Cô khấp khởi luồn người ra khỏi khoang xe, cẩn thận đóng cửa lại. Nhưng bác tài vừa nổ máy chàng trai bất thình lình mở cửa chộp lấy tay cô và giữ chặt. Cô bị làm cho giật mình tập hai, thân thể đứng yên bất động nhìn anh. Chưa thỏa mãn, anh ta còn chui cả nửa thân trên ra khỏi cửa sổ để có thể ghé sát vào mặt Thảo Nguyên.
Gì thế? Anh ta định dùng nhan sắc và đôi mắt đa tình để thôi miên Thảo Nguyên ư? Thảo Nguyên chớp mắt liên tục, bối rối không tin vào mắt mình. Anh đặt chiếc ví vào tay cô rồi nở một nụ cười ngọt ngào:
– Này cô! Làm bạn gái của tôi nhé! Đây là tiền công…
Cứ như cô vừa nhìn vào mắt của quỷ Medusa trong thần thoại Hy Lạp, cả người cô đông cứng lại. Còn chưa kịp phản ứng thì anh ta cùng với chiếc xe đã mất bóng trong đêm. Nếu không phải vẫn còn cầm chiếc ví trong tay thì cô còn tưởng mình mới gặp ma.
Thảo Nguyên mở ví ra xem, thẻ sinh viên trường đại học Hải Vương nằm ngay đầu tiên khiến mặt cô tái lại. Biểu cảm của cô bây giờ mới giống như vừa gặp ma.
***
Phố nghèo đã tắt hết đèn, cả không gian rơi vào tĩnh mịch. Một vài chiếc đèn cao áp còn-có-thể-sáng soi xuống mặt đường loang lổ đọng đầy nước và rác. Từ trong mấy bãi rác nhỏ, vài con chuột thấy động người chạy quanh. Một con chuột bạo gan chạy ngang hẳn qua mặt Thảo Nguyên nhưng cô chẳng hề để tâm, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, hai tay cô buông thõng để mặc sức nặng của bọc đồ ăn lớn kéo xuống theo lực hút trái đất. Thảo Nguyên cứ thế mệt mỏi lê đôi chân về căn nhà cuối góc phố còn sáng đèn, cái bóng cô như một cây khô giữa trời đông, cứ thế kéo dài vô tận trên mặt đường ẩm ướt.
Tiếng nhạc rè rè phát ra từ chiếc radio cũ mèm của cha khiến cô bàng hoàng tỉnh táo trở lại:
“Thương em, bao đêm thương hận bên lòng. Vạn bước đời em về chốn nào xa xăm?”
(Lời bài hát: Đêm Bơ Vơ của nhạc sĩ Duy Khánh)
Thảo Nguyên vuốt lại tóc tai, sửa soạn một gương mặt tràn đầy vui vẻ trước khi bước vào nhà.
– Con chào cha, con về rồi…
Nghe thấy tiếng con gái, ông buông chiếc radio, đôi tay lần mò trong bóng tối, theo thói quen bước tới cửa đỡ lấy túi đồ ăn từ tay con.
– Mệt lắm không con?
Thảo Nguyên vui vẻ tháo giày và trải một chiếc chiếu khác lên giường:
– Dạ không, con không mệt. À, đúng rồi! Hôm nay có nhiều đồ ăn ngon lắm. Cha đợi con rửa tay rồi mình cùng ăn.
Đồ ăn được dì Hảo đặc biệt dặn đầu bếp hâm nóng lại trước khi gói cho Thảo Nguyên mang về được bày biện gọn gàng trên mấy chiếc đĩa con. Dù đã khuya và cũng chẳng đói bụng nhưng thấy con gái hào hứng dọn bữa nên cha Thảo Nguyên cũng ngồi ăn lấy lệ. Cha tỉ mỉ xé nhỏ mấy miếng thịt gà bỏ vào chén mình rồi đưa cho Thảo Nguyên:
– Ăn đi con! Nay làm mệt lắm phải không?
Thảo Nguyên cảm động đưa chén của mình cho cha trút phần gà đã xé cẩn thận vào. Bao năm rồi cha vẫn lo lắng cho cô như thuở bé. Khi cô còn bé xíu có lần đã hóc xương gà và phải nhập viện tiểu phẫu. Một người cha khỏe mạnh chăm con đã khó, huống gì cha cô còn là một người mù. Kể từ lúc đó cha luôn tự tay kiểm tra từng miếng thịt trước khi đưa cho cô. Thảo Nguyên mỉm cười nói với cha:
– Cha cứ chiều chuộng con thế này thì khi nào con mới lớn được chứ?
– Vậy thì cứ làm công chúa của cha đến khi nào có người đàn ông khác chịu xé thịt cho con ăn thì thôi.
Thảo Nguyên đáp không chút suy nghĩ:
– Yêu cầu chọn rể của cha có phải quá dễ dàng rồi không?
Cha Thảo Nguyên cười nói:
– Phải rồi, cha chỉ cần một chàng rể chăm sóc cho con gái của cha tỉ mỉ như thế là cha an lòng rồi.
Trong khi vẻ mặt cha Thảo Nguyên như đang lấp lánh hạnh phúc khi nghĩ về một ngày không xa con mình sẽ tìm được người chồng như ý thì ngược lại gương mặt Thảo Nguyên trở nên ảm đạm. Cô vội vàng ăn nốt phần thức ăn trong bát, nuốt chút nghẹn ngào chực chờ tuôn rơi trên khóe mắt.
Sau bữa ăn khuya, Thảo Nguyên dọn giường cho cha đi ngủ còn mình leo lên căn gác nhỏ đầy sách vở để học bài đến một, hai giờ sáng. Đang tính dọn dẹp đi ngủ thì chiếc ví từ một góc nào đó rơi xuống mặt phản. Thảo Nguyên nhặt lấy và lại mở ra xem thẻ sinh viên của anh ta thêm lần nữa.
Tại sao lại là trường Hải Vương? Đây là duyên hay là nghiệp? Cô thở dài đặt chiếc ví lên bàn rồi chui vào đống mền gối. Đầu óc luẩn quẩn ngàn vạn câu hỏi tại sao.
– Cô có thích tôi không?
Thảo Nguyên giật mình nhìn quanh. May quá! cô vẫn đang nằm trên căn gác nhỏ bao quanh toàn sách và quần áo. Trở mình lần nữa, cô dụi đầu vào tấm chăn mỏng. Hơi ấm và sự mềm mại của nó làm cô nhớ đến cái ôm thân mật với người lạ. Cô xấu hổ chôn khuôn mặt nóng bừng của mình vào tấm chăn.
Dù đã rất cố gắng, nhưng dư âm của sự gần gũi ban nãy làm cô không tài nào quên được. Vì sao ư? Có lẽ vì anh ta là người đàn ông đầu tiên ngoài cha mình mà cô ôm chặt đến vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!