Hoa Tư Dẫn
Chương 324
Gật đầu lia lịa, bụng nghĩ chẳng cần e dè giữ ý gì hết, thời gian không còn bao nhiêu, e dè giữ ý chi bằng tốc chiến tốc thắng, chỉ còn ba tháng ngắn ngủi làm sao có thể áp dụng chiến lược mưa dầm thấm lâu.
Tôi căng thẳng nắm chặt cái cốc trong tay: “Chắc chàng không biết, suốt hai năm qua, tôi đã tìm chàng, vừa rồi bị ngã là do nhìn thấy chàng xúc động quá…”.
Công Nghi Phỉ ngồi bên xen lời: “Cô nương nóng lòng tìm công tử đây là có việc gì gấp?”.
Mộ Ngôn không nói, chỉ nghịch chiếc cốc trong tay. Tôi đắn đo một lát, hơi ngẩng đầu, dũng cảm nhìn chàng: “Giả sử tôi muốn gả tôi cho chàng, chàng có ưng không?”.
Công Nghi Phỉ bật cười, phun cả rượu trong miệng ra ngoài, một nửa bắn lên áo tôi.
Mộ Ngôn để cái chén xuống, ngồi im không nói, mắt nhìn cành mai để trên bàn. Mặc dù cũng biết không nên hy vọng nhiều, nhưng lòng không kìm được vẫn thầm hy vọng.
Lát sau, cuối cùng chàng lên tiếng, nhưng chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của tôi: “Cha mẹ cô nương có biết chuyện không?”.
Tôi hiểu ra, trang trọng gật đầu.
Chàng cười: “Họ có biết người cô nương muốn lấy là chủ hiệu tạp hóa?”.
Tôi ngớ người: “Sao?”.
Công Nghi Phỉ lại bật cười, rượu lại phun ra lần nữa, Mộ Ngôn thoáng liếc chàng ta, quay đầu nói với tôi: “Lấy tôi rất khổ, cô có bằng lòng?”.
Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng hiểu ý chàng, có lẽ chàng vẫn cảm thấy chuyện quá hoang đường, không muốn lấy tôi, nhưng lại sợ làm tôi tổn thương mới viện cớ đó để tôi nản chí tự rút lui. Nhưng chàng không biết nếu chàng đúng thật chỉ là chủ hiệu tạp hóa, nếu…
Tôi nghĩ mặt tôi nhất định nở một nụ cười thật tươi: “Nếu là ông chủ hiệu tạp hóa thì quá tốt…”.
Không kìm được nắm tay Mộ Ngôn: “Tôi có thể nuôi chàng”.
Lần đầu tiên cảm nhận vẻ mịn màng, êm dịu của bàn tay chàng, nhưng lòng còn xúc động hơn. Một giọt nước long lanh trên cành mai trắng, rơi trên bàn tay, cảm giác trên mặt hơi ươn ướt, vội lấy ống tay áo lau, không biết có phải tửu lầu bị dột?
Cuối cùng Mộ Ngôn cũng đồng ý để tôi đi theo, thầm hiểu có lẽ chàng muốn đưa tôi về Vệ quốc, nhưng không có người hộ tống, lại không thể bỏ mặc tôi, không có cách nào khác, đành đưa tôi đi cùng.
Đi theo mấy ngày mới biết hai người bọn họ định đi đến Dĩnh Xuyên. Nghe nói ở đó có một người họ Hình làm nghề đúc kiếm nổi tiếng. Hình lão gia cơ hồ dùng tâm huyết nửa đời đúc được một thanh kiếm quý, mời các bậc anh hùng thiên hạ đến thử sức để tìm chủ nhân cho thanh bảo kiếm của mình. Chuyến đi này của họ là vì chuyện đó. Cũng phải nói thêm, đương kim gia tộc đúc kiếm nổi tiếng nhất phải là Công Nghi gia ở Bối Trung.
Mặc dù đến nay Công Nghi gia đã bị hủy hơn sáu năm, nhưng Mộ Ngôn đã lấy được từ Khanh Tửu Tửu bí thuật đúc kiếm gia truyền của họ, không hiểu sao vẫn có hứng với thanh kiếm của Hình gia.
Tôi quay sang hỏi dò Công Nghi Phỉ mới biết thì ra thanh kiếm Hình lão gia đúc không phải là kiếm thường, ngay từ khi cho thép vào lò đã chế vào máu người để tế lễ, bởi vậy đó là một thanh hung kiếm, một binh khí tùy thân lợi hại hiếm có, theo ông ta, mọi kiếm khách trong thiên hạ đều thích.
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Về điểm này tư duy của kiếm khách và lãng khách có thể cũng có chỗ tương đồng, chỉ là một người khao khát sưu tầm danh kiếm, một người khao khát sưu tầm mỹ nhân, không được sở hữu cũng phải sờ một cái, không sờ được, ít nhất cũng phải nhìn một cái, nếu ngay nhìn cũng không được thì đâu phải là kiếm khách hoặc lãng khách đích thực.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!