Hoa Tư Dẫn
Chương 328
Chàng băng lại vết thương cho tôi, nghe hỏi vậy, tay thít chặt giải băng, tôi đau điếng rụt tay về, vùi đầu vào cánh tay thở dài: “Sao chàng không thích em nhanh lên, em cũng thấy vất vả quá!”.
Chỉ nghe thấy tiếng vải băng cọ xát, cử động của chàng rất thành thạo duyên dáng, băng khéo hơn tôi và Quân Vỹ nhiều, chỉ có điều vẫn chưa trả lời tôi.
Nhưng cho dù vậy, lúc này tôi cũng thấy vui và mãn nguyện. Đời người nếu không nhìn về phía trước cũng không nhìn về phía sau, chỉ sống với hiện tại, sẽ chẳng có phiền não gì hết, có lúc chúng ta cảm thấy sống quá mệt mỏi chỉ là bởi vì suy nghĩ quá nhiều.
Quân Vỹ cho rằng từ khi tôi nấu ăn cho Mộ Ngôn, chàng đối với tôi khác đi rõ rệt, vậy mà tôi không nhận ra.
Hết một ngày, lại một ngày, thời gian lặng lẽ trôi, một ngày trôi qua là một bước tiến dần tới cái chết. Mộ Ngôn không phải là người dễ bị xao lòng bởi các cô gái đẹp, chàng yêu tôi… phải, sao chàng có thể yêu tôi?
Tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, tôi chỉ biết đã cùng chàng trải qua nhiều chuyện, chàng tìm thấy tôi trong trận mưa như trút nước đêm đó, nói với tôi: “A Phất, tôi thích em”.
Những hồi ức đẹp đẽ đó tôi đã thầm ôn lại bao lần, bao đêm tuyết rơi trong giấc mộng này, mặc dù biết mưa dầm thấm lâu mới là vững bền, nhưng tôi không có nhiều thời gian.
Nếu chàng cao quý bởi thân phận thế tử chắc hẳn đã có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp tìm mọi cách làm chàng động lòng, cho nên một chút thành ý của tôi lúc này có là gì? Nhưng liệu có cô gái nào từng tình nguyện vì chàng hy sinh đôi tay của mình?
Nếu tôi làm thế, liệu chàng có động lòng, liệu tất cả có như tôi mong muốn, cuối cùng chàng có thể quên tôi? Suy nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy thực ra có thể thử xem.
Mộ Ngôn đến Dĩnh Xuyên thuần túy chỉ là vì thanh bảo kiếm. Nhưng tôi được biết, thanh bảo kiếm đó của Hình gia cuối cùng không thuộc về Trần quốc thế tử.
Chuyện này rất nổi tiếng hồi đó, nghe đâu Hình gia cố tình mời quần hùng trong thiên hạ đến thử kiếm, quy định vốn là ai có thể phá hết thất tinh kiếm trận của gia chủ là có thể mang thanh kiếm đi.
Nhưng người muốn có thanh kiếm nhất lại là một vị phu nhân không hề biết kiếm thuật, phu quân đã qua đời của bà sinh thời nổi tiếng là người say mê kiếm. Tiểu thiếu gia được cưng sủng nhất Hình gia là một điêu khắc sư tài năng nức tiếng thiên hạ, đặc biệt sở trường tạc tượng nữ giới, tác phẩm làm ra sống động có hồn như thật, nhưng duy nhất bàn tay của bức tượng luôn giấu trong tay áo, nghe đồn là do chưa tìm thấy đôi bàn tay khéo léo, khả dĩ đem ra giải phẫu nghiên cứu tỉ mỉ cấu tạo xương bàn, xương ngón, vì thế chưa thể tạc được đôi bàn tay ưng ý, liền dứt khoát bỏ lại.
Vị phu nhân muốn có thanh kiếm đó không biết dùng kiếm nhưng lại giỏi nữ công, tài thêu đứng đầu thiên hạ. Vậy là vị phu nhân tình nguyện hiến đôi tay vàng cho Hình thiếu gia, ngay đêm trước ngày diễn ra hội thi kiếm đã mang đến cho bảo kiếm gia chủ. Anh hùng thiên hạ từ ngàn dặm tề tựu ở Dĩnh Xuyên nhưng lại không được chiêm ngưỡng bảo kiếm, mặc dù hơi tiếc nhưng cũng cảm thấy bảo kiếm cho dù quý hiếm nhưng rốt cuộc cũng không thể sánh với đôi tay bằng xương bằng thịt.
Tôi không dám nói đôi tay tôi khéo léo hơn đôi tay quý phụ kia, nhưng có thể vẽ ra những bức họa khiến đương thế danh gia trầm trồ tán thưởng, biết gảy khúc đàn ngay Mộ Ngôn cũng không phê phán, tôi nghĩ có lẽ nó cũng có tư cách đổi lấy bảo kiếm.
Dĩnh Xuyên không phồn hoa như trong tưởng tượng, chỉ có quá đông người, nhưng một nửa là khách vãng lai đến xem hội thi kiếm của Hình gia bảy ngày sau.
Tôi không hiểu tại sao Mộ Ngôn phải đến sớm như vậy, hai ngày sau phát hiện khách trọ đến sau đành trải chiếu ngủ ngoài sân mới biết hóa ra chàng rất có kinh nghiệm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!