Hoa Tư Dẫn - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Hoa Tư Dẫn


Chương 33


Chương 2.1

Sau khi tôi chết, nghe nói thế tử Trần quốc là Tô Dự đã hạ lệnh hậu táng tôi theo lễ chế dành cho công chúa. Phụ vương và mẫu phi vốn dĩ ngày hôm sau sẽ bị áp giải về Hạo thành, kinh đô nước Trần, nhưng vì tang lễ của tôi nên hoãn lại một ngày. Lúc khâm liệm, tôn thất vương tộc bắt buộc phải đến xem lễ, để khi về sẽ viết một bài phú, không ai được vắng mặt. Những người dân ở kinh thành còn sống cũng đổ ra đường tiễn biệt công chúa, khiến quãng đường từ vương cung tới vương lăng ngày hôm đó xảy ra một cảnh tượng tắc nghẽn chưa từng có trong cả trăm năm qua. Dân chúng ở bên này đường muốn chạy sang bên kia đường ăn bát mỳ cũng không có cách nào sang được, mọi người đành bất lực.

Đương nhiên những chuyện đó tôi hoàn toàn không biết, tất cả do Quân sư phụ sau này kể lại. Lúc hay tin kinh thành nước Vệ bị bao vây, ông đã cùng Quân Vỹ đến nước Vệ định đưa tôi đi, nhưng không ngờ tôi đã chết cùng Vệ quốc. Từ nước Trần cách xa vạn dặm tới kinh thành nước Vệ, khi họ đến nơi cũng là lúc tôi được nhập quan. Lúc đó, tôi nằm trong chiếc quan tài bằng gỗ mun, đã là một người chết, phía sau là tiếng kèn thê lương, dưới bầu trời ảm đạm những nắm tiền giấy bay lả tả.

Quân sư phụ nói: “Trong tám mươi sáu năm nước Vệ được phong hầu, đây là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng tang lễ công chúa long trọng như vậy”. Nhưng tôi nghĩ, đó không phải là cảnh tượng tang lễ của tôi mà là cảnh tượng diệt vong của một quốc gia, mà cái chết của một quốc gia, cho dù long trọng thế nào cũng xứng đáng.

Quân sư phụ là một cao nhân ngoại thế, từ việc ông ẩn cư trên núi Nhạn Hồi lâu năm như vậy cũng không bị dã thú ăn thịt, chúng ta có thể nhận ra điều đó. Núi Nhạn Hồi là một khu bảo tồn động vật hoang dã đã được đại triều(*) công nhận, nên ở đây thường xuyên bất ngờ xuất hiện dã thú tấn công con người.

Từ khi tôi quen biết Quân sư phụ, tôi chỉ coi ông là một cao nhân bình thường, không ngờ ông cao siêu tới mức có thể cải tử hoàn sinh. Điều đó trái lại với quy luật tự nhiên. Thử hình dung, kẻ thù ta khó khăn lắm mới giết được, vậy mà hắn có thể sống lại làm ta phải tìm cách giết hắn lần nữa. Nhưng chuyện thần kỳ đó cuối cùng lại xảy ra với tôi. Nên đành phải ngừng bình luận về khả năng kỳ lạ đó của Quân sư phụ, vì phủ nhận nó tức là phủ nhận sinh mệnh của tôi.

Cái ngày tôi được cải tử hoàn sinh, tôi cảm thấy mình ngủ sâu rất lâu, tôi mở mắt tỉnh lại vào một đêm đông mịt mù.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN