Hoa Tư Dẫn
Chương 41
Đúng lúc đó, phía trước đột nhiên có biến, tôi hốt hoảng. Quân Vỹ ngoái lại, trố mắt ngạc nhiên: “Sao nhoáng cái anh chàng đã bị cô nàng đè xuống? Ái chà cô ta cũng quá chủ động, ối, ối, sao thế, sao vừa mới hôn, cô ta đã nhảy lên ngựa chạy mất? Yêu đương kiểu gì thế?”.
Tôi nói: “Yêu đương cái đầu huynh ấy. Huynh không thấy cô ta đâm anh ta một nhát từ phía sau à. Người ta sợ tội chạy trốn rồi”.
Quân Vỹ nói: “Sao? Vừa rồi họ còn ôm ôm ấp ấp cơ mà?”.
Chung quy chỉ là tôi tự tìm rắc rối, tôi và Quân Vỹ khoanh tay đứng nhìn cũng chẳng sao nhưng bóng chàng trai gục xuống như ngọn Bích sơn sụp đổ, đột nhiên khiến tôi nhớ tới một người, Mộ Ngôn. Từ sau khi tỉnh lại, lâu lắm rồi tôi không nghĩ tới chàng, không phải vì tình trong lòng đã phai, mà chỉ là giả sử lúc này gặp lại, không biết sẽ thế nào.
Trước đây tôi rất đỗi kiên cường, bởi vì tôi là người sống, nhưng giờ đây tôi đã là người chết, không hít thở, không cảm giác, không làm chàng sợ đã khó rồi, nói chi những chuyện khác. Thà không gặp còn hơn.
Quân Vỹ xem vết thương của anh ta, mặc dù nhát dao đâm khá sâu nhưng không trúng chỗ hiểm. May mà chúng tôi cứu kịp thời mới giữ được tính mệnh anh ta. Tôi ngắm nhìn dung mạo con người đó, lông mày đen rậm, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt, một khuôn mặt đẹp hiếm có. Máu vẫn chảy chẳng mấy chốc đã thấm đẫm đám cỏ bên dưới. Quân Vỹ giúp anh ta cầm máu, cuối cùng quay lại hỏi tôi: “Rốt cuộc, tại sao chúng ta phải cứu anh ta?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!