Hoa Tử Đằng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Hoa Tử Đằng


Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tử La, em làm sao quen biết anh ta?

Những năm gần đây, những lời này nhiều lần hiện lên trong đầu cô, chỉ là từ miệng người khác hỏi ra, lại khiến cô cảm thấy như mộng như ảo. Chỉ có hồi ức từ lần này tới lần khác, càng ngày càng rõ ràng nhắc nhở cô, lúc ban đầu bọn họ đã gặp nhau như thế nào.

Khi đó gia đình Tử La vẫn ở quê nhà tại một thị trấn nhỏ, nhiều trấn nhỏ tại Giang Nam mang vẻ cổ xưa xinh đẹp nho nhã. Nhà bọn họ là một gia đình có ba thế hệ, tới thế hệ ba cô thì đã không còn nhiều người lớn. Ba mẹ cô bàn bạc, đem những căn phòng còn thừa đổi thành phòng khách. Căn nhà mau chóng biến thành nhà trọ, không trang hoàng cũng không hiện đại hoá thiết bị, nhưng dựa vào sự tao nhã riêng biệt, việc làm ăn cũng không tệ.

Nhưng mà mùa hè năm cô mười bốn tuổi, việc làm ăn trong nhà đột nhiên sa sút, tới tháng tám rồi lại chẳng có bất cứ người khách nào.

Tên của Hạ Tử La khởi nguồn từ hoa tử đằng, bởi vì trong sân nhà có một giàn hoa tử đằng lớn, không ngừng bám víu xuôi theo cái giá, chiếm cứ một nửa không gian của mảnh sân. Mùa hè hoa tử đằng nở rộ, lúc không có việc làm, Hạ Tử La liền nằm trên giường tre trong sân nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hoàng hôn ngày ấy, mặt trời vừa mới thu hồi nhiệt độ, ánh sáng đỏ vàng rực rỡ trải trên mặt đất một tầng lụa mỏng, áng mây tại chân trời đẹp đẽ chói lọi, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi tới, giàn hoa tử đằng nhẹ nhàng lay động, đẹp không sao tả xiết. Mười bốn tuổi, Hạ Tử La đã biết cái gì là đẹp, cô ngây ngất trong cảnh thiên nhiên xinh đẹp đó.

Cho đến khi có một âm thanh trong vắt êm tai vang lên, giống như dòng nước mùa xuân chảy vào lòng người tại buổi hoàng hôn của ngày hè này.

“Xin hỏi còn phòng không?” Giọng nam dễ nghe, tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Hạ Tử La từ trên giường bước xuống, rời khỏi bóng mát của giàn hoa, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đeo túi du lịch thật to, từ cửa đi đến.

Phía sau anh là nắng chiều đỏ rực, như gấm dệt đẹp nhất trải khắp không trung. Khuôn mặt chàng trai mãi khi đến gần mới nhìn thấy rõ. Hạ Tử La ngây ngốc một lúc, anh tuyệt đối là chàng trai tuấn tú nhất mà cô đã từng gặp, ừ, hơn những chàng trai trong trấn và trên tivi.

Chàng trai cũng không hề tức giận vì sự trầm lặng của cô, anh mỉm cười hỏi han: “Em gái, còn phòng không?”

Hạ Tử La có chút khẩn trương không biết tại sao, vừa ngước mắt liền chạm vào đôi mắt như đá vỏ chai lấp lánh kia, trái tim cô đột nhiên hoảng loạn.

“Có…tất cả phòng đều là của anh.” Âm thanh Hạ Tử La dịu dàng mềm mại, thực ra cô muốn nói gần đây không có ai, tất cả phòng mặc cho anh chọn, lời nói không rõ ràng vậy lại được chàng trai nghe hiểu.

“Vậy được rồi! Làm phiền em. Ở lại bao lâu, anh còn chưa nghĩ ra.”

Hạ Tử La dẫn anh đi đăng ký, kiểm tra giấy chứng minh, Tần Phong, đây là tên của anh. Sau đó thu xếp gian phòng, vẫn chỉ thấy một mình cô, Tần Phong tò mò mà cùng cô trò chuyện.

“Em gái, nhà trọ này là do nhà em mở ư? Sao chỉ có một mình em thế?”

“Ba đi thăm bà con, mẹ vừa mới đi mua đồ ăn.”

“Nhà trọ của em rất khác biệt, có cảm giác gia đình.”

“Đúng vậy, là vì trong nhà ít người mà nhiều phòng ở, nên ba mẹ mới đổi thành nhà trọ.”

“Ừm,” anh cũng không nhiều lời, nhìn xung quanh nói, “Anh thích nơi này.”

Thấy anh thân thiện hiền hoà, lá gan của Hạ Tử La cũng lớn hơn: “Anh vẫn là học sinh ư? Sao lại một mình chạy đến thị trấn của bọn em.”

Tần Phong cúi đầu cười: “Anh đi du lịch trong kỳ nghỉ hè, đi được nửa Trung Quốc rồi, sau khi đến thành phố của em nhất thời có hứng, muốn xem thử nên tuỳ tiện ngồi xe vào đây, à không, hiện tại anh đã đứng trước mặt em rồi.”

À không, hiện tại anh đã đứng trước mặt em rồi.

Tần Phong nói rất tự nhiên, anh vốn là người hiền hoà như vậy. Đáng tiếc khi đó Hạ Tử La còn quá nhỏ, nếu là cô gái lớn hơn một chút, khẳng định sẽ đỏ mặt, trong lòng mừng thầm.

Khi dẫn anh đến phòng, vừa lúc đi qua sân nhà, anh nhìn giàn hoa tử đằng chiếm nửa sân, hỏi: “Em gái, em tên gì?”

“Hạ Tử La.”

Anh nhìn hoa tử đằng rồi lại nhìn cô: “Thật đúng là người cũng như tên.”

Trái tim Hạ Tử La vui sướng không biết tại sao.

Sau khi dẫn anh vào phòng cô lại khách sáo nói: “Đây là phòng của anh, anh xem có hài lòng không. Có vấn đề gì thì tìm em, em ở ngay sát vách anh, nếu em không có trong phòng thì khẳng định ở trên giường tre dưới bóng râm của giàn hoa.” Đúng vậy, ngay sát vách cô, cái này coi như không cố ý an bài nhỉ! Căn phòng này đã để trống rất lâu, bình thường sẽ không để khách vào ở.

Khi trở về bà Hạ nhìn thấy trong nhà có một chàng trai trẻ tuấn tú lễ phép, bà rất nhiệt tình. Lúc ăn trưa, bà quấn quýt lấy anh hỏi đông hỏi tây. Tuy rằng không muốn mẹ đường đột quá mức, nhưng trong lòng Hạ Tử La kỳ thật cũng đầy hiếu kỳ. May mà anh kiềm chế rất tốt, không những không bất mãn chút nào, mà còn tán gẫu với mẹ rất hợp ý, hỏi là đáp.

Tử La coi như cũng có chút hiểu biết về anh.

Tần Phong, hai mươi tuổi, năm thứ ba đại học, sinh viên ưu tú khoa sinh của trường đại học T, những điều còn lại Tử La đã không nghe nổi nữa. Đại học T, đây là trường đại học cô muốn nghĩ tới cũng không dám nghĩ. Thị trấn Giang Nam cổ xưa này nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai thi đậu đại học T, bình thường học sinh có thể thi đậu trường đại học tốt nhất của tỉnh thì đã được coi như là bảo bối Trạng Nguyên.

Bà Hạ hiển nhiên rất thích anh, nghe nói anh là sinh viên tại trường đại học tốt như thế, lại vô tình đến nơi này, bà đặc biệt vui mừng. Không chỉ bảo anh có thời gian thì dạy bổ túc cho Hạ Tử La một chút, mà còn bảo Tử La dẫn anh ra ngoài đi dạo.

Buổi tối, Hạ Tử La làm bài tập của kỳ nghỉ hè, không biết khi nào thì anh đã ngồi bên cạnh cô.

“Tử La, em đang làm bài tập sao?”

“Đúng vậy! Nhưng đề toán khó quá, rất nhiều cái không hiểu, còn có vật lý cũng thế. Ai da, em sợ nhất hai môn này, nhưng sang năm sẽ thi rồi.”

“Anh dạy cho em nhé! Đổi lại, ngày mai em dẫn anh đi dạo trong thị trấn, thế nào?”

Hạ Tử La vội vàng gật đầu đồng ý, mỗi ngày ở nhà rất buồn chán, có một người anh lớn chơi thân, cô cầu còn không được đâu!

Hạ Tử La không hiểu chỗ nào, Tần Phong lập tức giảng giải cho cô, không chỉ có thế, anh còn cùng cô phân loại đối chiếu. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, toán học và vật lý vốn khiến cô đau đầu, giờ đây lần đầu tiên cô phát hiện chúng thú vị như vậy. Là ai nói, không có học sinh dốt chỉ có thầy không biết cách dạy, câu này nói rất đúng. Hạ Tử La càng sùng bái anh hơn.

Ngày hôm sau, hai người đúng hẹn đi dạo chơi. Hạ Tử La thích váy liền màu tím nhạt nhất, cô và anh vừa đi vừa tán gẫu, anh kể những tin tức thú vị và chuyện ở đại học. Đối với Hạ Tử La chưa bao giờ đi xa nhà mà nói, những điều này mới mẻ lại thú vị, gợi lên sự ao ước vô tận của cô.

Dù sao cũng là mùa hè, sau khi mặt trời lên cao không khí trở nên oi bức, chỉ chốc lát sau trên người Hạ Tử La liền chảy mồ hôi, ngược lại anh thường xuyên bôn ba bên ngoài, không sợ phơi nắng.

Lúc đi ngang qua siêu thị, Tần Phong vội vàng chạy vào, anh bảo cô chờ bên ngoài. Khi anh đi ra, trong tay có thêm một vật, bao bì tinh xảo xinh đẹp, à, đó là cây dù!

Anh tháo bao bì ra, căng dù đến bên cạnh cô: “Con gái đi ra ngoài không bung dù, nhỡ phơi nắng tổn hại da thì làm sao, anh tặng cho em.” Lúc đó, một cây dù Thiên Đàng* là bốn mươi đồng, khung dù tinh xảo, mặt dù xinh đẹp tuyệt trần, tại thị trấn nhỏ này xem như là vật phẩm xa xỉ nhất, nếu cân nhắc kỹ càng dùng cây dù bình thường chỉ năm đồng là được.

(*) Dù Thiên Đàng

Hạ Tử La tất nhiên từ chối, anh cũng không cho phép cô cự tuyệt, cây dù có đường viền chuỗi ngọc màu hồng nhạt cứ thế nằm trong tay cô.

Ngày đó, bọn họ dọc theo trấn nhỏ đi tới đi lui nhiều lần, sau một căn nhà cổ kính nào đó là một câu chuyện xa xưa, nơi nào đó hồi bé Tử La thường đến chơi thảy gạch, từng chỗ ghi khắc ký ức tốt đẹp của cô, Tử La đều kể lại tường tận.

Tiếng địa phương mang theo thổ ngữ Giang Nam nghe ra du dương trong veo, lúc cô nói anh không hề xen vào, chỉ cúi đầu mỉm cười nhìn cô, đôi mắt loé sáng.

Chờ cô nói mệt, anh liền kể chuyện hồi nhỏ của mình cho cô nghe. Hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, giai đoạn trưởng thành hoàn toàn khác nhau, Hạ Tử La hết sức chăm chú lắng nghe.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt anh, trong lòng cô ngẩn ngơ. Lúc đó Hạ Tử La trổ mã chưa được bao lâu, chiều cao một mét năm mươi mấy đứng bên cạnh Tần Phong một mét tám mươi mấy trông có vẻ thấp bé, có đôi khi hai người mặt đối mặt, anh phải khom người mới tới được.

Đi dạo trên đường ngẫu nhiên sẽ gặp phải những học tỷ trong trường, thấy bên cạnh cô có một chàng trai trẻ tuấn tú như vậy, ai cũng hâm mộ lại tò mò, Hạ Tử La chỉ nói là khách trong nhà. Lời này có nghĩa khác, có thể hiểu thành thân thích, cũng có thể hiểu là khách ở nhà trọ, người trong trấn phần lớn đều chất phác, nghĩ rằng họ hàng nhà cô ở xa đến đây, khi gặp mặt ai cũng rất nhiệt tình.

Mấy ngày sau liền có giao hẹn bất thành văn, mỗi tối anh dạy cô làm bài tập, ban ngày cô dẫn anh đi dạo xung quanh. Trong thị trấn không còn gì để xem thì họ sẽ ngồi ô tô, từ quốc lộ chạy đi xa hơn.

Trong ký ức của Hạ Tử La, mùa hè năm đó đẹp đến khó tin.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN