Hoa Vũ Doanh Ca - Chương 16-1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hoa Vũ Doanh Ca


Chương 16-1:


Li Tán phùng mang trợn má, trong lòng kêu gào không tốt, quả thực không nên hoài nghi đại tẩu, hiện tại đã tức giận như vậy, không biết muốn trừng trị mình ra sao đây.Lập tức kéo Sở Thiên Tầm đi lên, nhìn Hoa Doanh Vũ cười hì hì nói:“Đại tẩu hôm nay thật đẹp, mặc bộ y phục này thực sự vô cùng diễm lệ.”

Hoa Doanh Vũ sao có thể nuốt nổi những lời này của hắn, quay người mỉm cười:“Li Tán, ngươi thực sự nghĩ Hoa Doanh Vũ ta là một người nhỏ nhen sao? Một việc nhỏ như vậy ta sẽ để bụng sao?.”

Li Tán liếc nhìn Hoa Doanh Vũ đầy hoài nghi, nghĩ thầm quả thực cũng không phải việc gì lớn cho lắm, lại cười hì hì nói:“Nghĩ gì chứ, những gì đệ nói đều là lời thật lòng, bộ y phục này thực sự là rất đẹp mà.”

Li Uyên cười cười sờ đầu hắn:“Bớt lắm mồm một chút đi, Vũ Nhi không thích bộ đồ này lắm, bởi vì mặc nó trên người rất khó chịu.”

Li Tán lập tức không dám lên tiếng, vỗ mông ngựa đã vỗ đến đùi ngựa rồi. Li Uyên nhìn bộ dạng Li Tán lúc này trong lòng cũng không khỏi buồn cười, đệ đệ của y thật đúng là tính tình trẻ con, lại vò vò đầu hắn nói:“Không phải khẩn trương, dược kia quả thực là thánh dược Linh Chi Tiên của Hoa Ảnh giáo, có thể trong một đêm gia tăng ba mươi năm công lực, rất có lợi đối với việc luyện công sau này, là báu vật hiếm thấy.”

Li Tán mừng rỡ, lập tức muốn cảm tạ, nhưng không ngờ Hoa Doanh Vũ lại nói:“Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, nếu đã uống dược của ta, hắn phải đi làm cho ta một việc.”

Li Tán mím môi, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Quả nhiên, Hoa Doanh Vũ lại nói:“Đại hội võ lâm sẽ tổ chức vào tháng sau để chọn ra võ lâm minh chủ nhằm thống lĩnh bạch đạo, đồng thời cũng là dịp bọn chúng họp nhau đề ra biện pháp đối phó ta. Muốn ngồi vào cái ghế võ lâm minh chủ, phải là người đại nhân đại nghĩa, lại càng phải có võ công cao cường, ta muốn ngươi ở đại hội võ lâm đánh bại Quân Hàn Tâm.”Hắnnhìn Sở Thiên Tầm khẽ nhếch khóe môi.

Sở Thiên Tầm thực sự đủ tư cách, mấy năm nay ở trên giang hồ cũng đã loại trừ không ít cường đạo ác bá, người trên giang hồ tán dương hắn càng ngày càng nhiều, hơn nữa Sở Thiên tầm xuất thân danh môn, nếu như năng lực võ công cao hơn Quân Hàn Tâm, như vậy liền có cơ hội rất lớn đạt được bảo tọa võ lâm minh chủ.

Sở Tư Viễn tuổi tác đã cao, sớm có ý đem gia nghiệp truyền lại cho Sở Thiên Tầm, trong lòng Sở Thiên Tầm tuy muốn có giang hồ, nhưng lại không quan tâm đến gia nghiệp. Lần này là thời cơ tốt, chắc chắn Sở Tư Viễn cũng sẽ không ngăn cản.

Ngược lại Hoa Doanh Vũ không phải muốn mượn cơ hội để khống chế giang hồ, nhưng do Quân Hàn Tâm quá coi trọng danh lợi, từ đầu đến cuối vẫn luôn ngấm ngầm mưu tính hại hắn cùng Li Uyên. Hoa Doanh Vũ là người như thế nào, bản thân dù đang bị cả võ lâm truy sát cũng sẽ không để Quân Hàn Tâm được lợi đâu!

Li Tán vốn không muốn Sở Thiên Tầm làm cái chức minh chủ bỏ đi đó, vì sau này phiền toái nhất định không ngừng kéo đến, nhưng lại nghĩ đến Li Uyên cùng Hoa Doanh Vũ lúc này đang ở trong cảnh khó khăn, nếu Sở Thiên Tầm đạt được chức minh chủ kia, đến lúc đó nói chuyện hành động đều thuận tiện, cũng sẽ sớm chặt đứt tin tồn không căn cứ về Hoa Hàn Thất Tuyệt. Nghĩ đi nghĩ lại cũng gật đầu đáp ứng, Sở Thiên Tầm thấy Li Tán đã đáp ứng rồi, cũng phải đồng ý, thực giống như phu xướng phụ tùy.

******* ********* ********

Li Uyên thực không biết làm như thế nào, nếu như hai người ở bên ngoài thì thôi, hiện tại đã đến biệt viện Lôi Châu đây dù sao cũng coi như là nhà của mình, Hoa Doanh Vũ lại bắt được cơ hội làm cho bản thân y đau lòng không thôi.

Chỉ thấy Li Uyên bị đuổi ra khỏi trù phòng, Hoa Doanh Vũ một mình ở trong nhà bếp nhảy qua nhảy lại, dáng vẻ vô cùng sung sướng. Li Uyên nhiều lần cam đoan mình nhất định sẽ không giúp đỡ, Hoa Doanh Vũ sao có thể nghe lời y, đôi mắt xinh đẹp mở to nghĩ gì làm nấy, lập tức đem người đuổi ra ngoài.

Li Uyên bất đắc dĩ đành phải đứng sau cánh cửa, thấy bảo bối nhi dùng dao thái thức ăn thì kinh hồn bạt vía, không thể nào tưởng tượng được người nọ là giáo chủ Hoa Ảnh giáo võ bá thiên hạ, có thể sẽ bị con dao nhỏ kia làm bị thương mất.

Hoa Doanh Vũ trong lòng thực vui vẻ, luôn nói muốn hảo hảo nấu nướng đồ ăn cho Li Uyên ăn, thế nhưng lại vẫn chưa có cơ hội, hiện tại đương lúc nhàn rỗi, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Li Uyên mỉm cười, thừa dịp hắn không chú ý từng bước từng bước khẽ tiến vào, Hoa Doanh Vũ lập tức quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn y một cái, thở hổn hển mắng to:“Đi ra ngoài, không cho ngươi vào đây, nếu còn vào đây ta lột da ngươi.”

“A.”Hoa Doanh Vũ chỉ lơ là một lúc, mỡ trong nồi liền bắn tung tóe ra ngoài, may mà nhanh chóng né người qua một bên, thế nhưng tình huống này cũng là lần đầu tiên gặp phải, vẫn ngạc nhiên hét lên.

Li Uyên ở cửa vừa nghe thấy tiếng động lập tức vọt vào trong, một phen ôm lấy Hoa Doanh Vũ khẩn cấp dò hỏi:” Đau ở đâu? Sao lại không cẩn thận như vây?”Lông mày gắt gao nhíu lại, sắc mặt trầm xuống.

Vốn quả thực cũng không bị thương chỗ nào, nhưng thấy dáng vẻ Li Uyên lo lắng nhiều như thế, tâm tình liền tốt lên, sắc mặt một mảnh phiếm đỏ, từ từ nâng tay cong môi hờn dỗi: “Đau.”

Li Uyên cầm lấy bàn tay bạch ngọc kia, tỉ mỉ kiểm tra cũng không thấy vết đỏ nào, lại thấy dáng điệu hờn dỗi của Hoa Doanh Vũ hiện lên trước mặt, trong đầu thoáng đã hiểu được vài phần.

Chợt mở miệng ngậm lấy ngón tay thon dài, nhẹ nhàng liếm láp, Hoa Doanh Vũ hoảng sợ, miệng tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người, cảnh tượng này thực vô cùng *** mĩ. Hắn lấy tay đánh nhẹ một cái sẵng giọng nói:“Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám phát tình gì đó.”

Li Uyên cũng không để ý đến hắn, thả tay hắn ra hướng đến đôi môi cánh hoa kia khẽ hôn xuống. Khi cơn xúc động qua đi, Hoa Doanh Vũ sợ hãi khẽ hô một tiếng lập tức xoay người đẩy Li Uyên ra:“Lại muốn làm cái gì chứ”

Li Uyên dở khóc dở cười sờ sờ môi, nhìn người nọ tất bật ngược xuôi.

Hoa Doang Vũ vội vội vàng vàng tiêu sái bước lên, quả là một đống hỗn độn, dứa đã nát như bùn, thịt bên cạnh cũng đã cháy đen, vốn muốn làm món hương ba cô lỗ nhục* Li Uyên thích nhất, nào ngờ lần đầu tiên đã thất bại rồi, tủi thân gảy gảy thứ gì đó trong nồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, buồn tủi trăm điều.

(*) chắc là thịt xào dứa hỉ =]]

Li Uyên liếc mắt một cái, mỉm cười từ phía sau ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn của hắn, an ủi nói:“Lần sau lại làm lại.”

Hoa Doanh Vũ sao có thể dễ dàng được an ủi như vậy, u oán nói:“Cái gì a, lần trước rõ ràng làm rất khá a, ngươi cũng nói ta làm tốt lắm mà, sao lần này lại không tốt”

Lần trước hầu như toàn bộ đều là Li Uyên làm, tất nhiên là mùi vị không tồi, Li Uyên nhéo nhéo mũi hắn:“Lần này không phải tự tay ta dạy ngươi làm, lần sau nhất định có thể làm tốt.”Dứt lời, ngả ngớn ngậm lấy vành tai Hoa Doanh Vũ, đầu lưỡi liếm liếm viền tai trắng nõn.

Hoa Doanh Vũ kêu lên một tiếng đau đớn cuối cùng cũng đẩy y ra, đỏ mặt lớn tiếng mắng: “Ta mặc kệ, ngươiăn hết chúng cho ta.”

Cổ họng Li Uyên thoáng nghẹn một chút, nhìn thứ gì đó trong nồi, chợt cười lớn: “Thuộc hạtuân mệnh.“

Hoa Doanh Vũ sửng sốt, vốn chỉ muốn mượn cái đề tài này để thỏa mãn cơn buồn bực một chút thôi, ai ngờ Ly Uyên thật sự vâng lời tính đem cái đống hổ lốn kia ăn hết, thiệt tình…Hoa Doanh Vũ không cam lòng, dịu dàng nhìn Ly Uyên, chủ động dâng lên đôi môi xinh đẹp của mình, nam nhân lập tức đáp lại, ôm lấy thắt lưng hắn, hạ xuống một nụ hôn thật say đắm.

Hương vị riêng biệt chỉ thuộc về một mình Ly Uyên tràn ngập trong miệng hắn, thân thể vì thế mà trở nên xụi lơ, vô lực ngã vào lòng ngực rắn chắc của nam nhân, đón nhận cơn mưa hôn cuồng nhiệt của y.

Đúng lúc đó, người không nên có mặt lại xuất hiện. Li Tán đi tới cổng, lưỡng lự một hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, một lát thì nhìn thấy hai người thân thân mật mật sợ hai người về phòng cũng không để ý đến người khác, lập tức đi vào, hít một hơi cười hì hì nói: “Đại ca đại tẩu thật hăng hái a.”

Li Uyên tiện đà hôn thêm cái nữa mới không ưng không thuận buông Hoa Doanh Vũ ra. Quay đầu cười với Li Tán hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Li Tán vừa thấy đại ca quan tâm đến mình, nháy mắt lập tức tiến gần, bày ra dáng vẻ nũng nịu nói:“Đại ca, Thiên Tầm đã luyện kiếm bốn canh giờ rồi, cũng nên ăn cơm thôi.”

Trong lòng Li Tán hiểu rõ, hôm qua hoài nghi đại tẩu nhà mình, nhất định đã khiến người lòng dạ hẹp hòi kia tức giận, hôm nay truyền cho Sở Thiên Tầm mấy bản tuyệt học võ công, muốn hắn tự luyện, không cho phép không được ăn cơm. Thế nhưng Sở Thiên Tầm kia đúng là người cương trực, đã chấp nhận là sẽ không tự tiện nghỉ ngơi, may là căn bản võ công tốt, nếu không thì không biết làm sao chống đỡ được bốn canh giờ.

Thời gian dùng bữa đã qua một lúc lâu rồi, cũng không thấy Hoa Doanh Vũ truyền lời đến, tỉ mỉ nghĩ ngợi liền biết là người nọ đang tức giận chứ sao!

Li Uyên mím môi cười cười, sờ đầu Li Tán nói:“Hỏi đại tẩu người đi.”

.

Li Tán mở to mắt, thở hổn hển quay đầu sang chỗ khác. Ngược lại Hoa Doanh Vũ tâm tình đang tốt, nam nhân lúc này vẫn còn tự trọng gì chứ, cười cười nói với Li Tán:“Để hắn nghỉ ngơi cũng không phải không thể”

Li Tán bỗng chốc liền quay đầu cười hì hì với Hoa Doanh Vũ, nào ngờ Hoa Doanh Vũ đột nhiên nói:“Ngươi đem thứ gì đó trong nồi ăn hết, hắn liền có thể nghỉ ngơi.”

Li Uyên khó xử nhìn Li Tán, không ngờ Li Tán vung tay lên nói:“Chuyện nhỏ thôi mà.”Dứt lời liền đi tới mở vung ra, lặng đi một lúc mới xoay người, ủy khuất nhìn hai người, u oán nói: “Không nên ức hiếp người ta nhiều đến thế.”

———————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN