Hoa Vũ Doanh Ca
Chương 4-1:
Lười biếng nằm dựa vào tọa ỷ, một tay chống đầu, dáng vẻ nhàn nhã, hàng mi như liễu, mị nhãn như tơ, bên dưới cái mũi xinh xắn là đôi môi đỏ mọng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra nhẹ nhàng ngáp dài một cái:” “Mạc Đường chủ, có chuyện gì sao?” Trong lời nói chứa đầy vẻ mỏi mệt, uể oải.
Tọa ỷ: ghế dựa
Trước mặt là mấy vị tiền bối có địa vị không nhỏ trong giáo, và Mạc Vấn – người cao tuổi nhất trong số đó, chòm râu bạc trắng, thân thể phong phanh, nhưng lại toát lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt.“Giáo chủ, thuộc hạ có việc quan trọng cần bẩm báo.” Sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Hoa Doanh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười:“Mạc Đường chủ, sao lại làm cái bộ dạng sầu mi khổ kiểm làm gì, có đại sự gì khiến ngươi lo lắng chăng?”
sầu mi khổ kiểm: mặt mày ủ dột, đăm chiêu
“Giáo chủ.” Thanh âm Mạc Vấn trầm thấp,“Thám tử hồi báo, bạch đạo Trung Nguyên tập hợp rất đông người, ngựa mưu đồ bí mật tấn công Hoa Ảnh Giáo, không lâu sau sẽ có hành động.”
Nụ cười của Hoa Doanh Vũ trở nên ngoan độc, sát khí trên người càng thêm dày đặc hơn.“ Lâu rồi không có giết người, ta đã quên mất hương vị của máu tươi, cũng đến lúc nên động gân động cốt một chút”.
Ngũ đại Đường chủ, tam đại Trưởng lão, hai đại Phó giáo chủ đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói:“Giáo chủ Văn thành Võ đức, độc bá võ lâm.”
Nhất thời tiếng tung hô nổi lên bốn phía, Hoa Doanh Vũ không nhịn được thở dài:“Được rồi được rồi, mấy cái lời hô hoán khoa trương này không biết là ai bày ra nữa, nói đi nói lại y như rập khuôn, ta nghe mà buồn cười” Hắn phất tay áo ra hiệu cho phía dưới im lặng.
Hoa Doanh Vũ chau mày tự hỏi, Bạch đạo võ lâm tuy rằng luôn luôn xem Hoa Ảnh Giáo không vừa mắt, nhưng cũng không có xung đột gì đáng kể, công khai khiêu khích như thế này vẫn là lần đầu tiên. Trước đó vài ngày tuy rằng hắn có chút đùa bỡn với việc hôn nhân của tiểu tử Sở gia, nhưng dù sao lời hắn nói cũng là sự thật, không nghiêm trọng đến nỗi khiến cho võ lâm sóng to gió lớn. Huống hồ Liễu Thanh Phong là người thông minh, cho dù có oán giận cực điểm cũng sẽ không ngu ngốc đi gây chiến, trong chuyện này nhất định có huyền cơ.
Huyền cơ: điều kỳ lạ, kỳ quặc, bí ẩn.
Hoa Doanh Vũ trở mình, thay đổi tư thế nằm rồi vẫn tự nhiên hỏi:“ Mạc Đường chủ, trong cái tin tức mà ngươi bẩm báo, ta thấy có điều gì đó thật mờ ám, bọn chính đạo sẽ không tự tiện như thế”
“Dạ.” Mạc Vấn ngữ khí ôn hòa nói,“ Ngày Sở Thiên Tầm thành thân, giáo chủ hảo ý mang đại lễ tới tận cửa tặng hắn, vì giúp bạch đạo nhân sĩ giữ gìn thể diện, hắn cắn răng chấp nhận lí do thoái thác của Liễu Thanh Phong, nhưng vài ngày sau lại xuất hiện …… thi thể Liễu Y Y, trên đó còn lưu lại dấu vết …… dấu vết” Mắt khẽ hướng nhìn qua Ly Uyên, lặng im không nói.
Biểu cảm Ly Uyên vẫn luôn luôn âm lãnh, sắc mặt không đổi, khí thế uy nghiêm
Hoa Doanh Vũ giương mắt nhìn thoáng Ly Uyên, nhẹ giọng:“Nói tiếp.”
“Dấu vết của…Hoa Lẫm kiếm.”
Thoáng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ly Uyên, nếu hắn gây ra chuyện đó thật sự có thể khơi mào võ lâm phân tranh, Hoa Doanh Vũ vốn cùng võ lâm chính phái luôn luôn bất hoà, chỉ còn thiếu một cái ngòi nổ, và hiện tại cái chết của Liễu Y Y đã trở thành lý do quang minh chính đại nhất để cho bạch đạo viện cớ thảo phạt ma giáo.
Toàn thân Ly Uyên tỏa ra hàn khí, đôi môi mấp máy, phun ra vài chữ ngắn gọn:“Không phải ta làm.”
Lí Huân Dương là người đầu tiên không phục, cười lạnh nói:“Không phải ngươi thì ai vào đây, Hoa Lẫm Kiếm là thánh bảo trong giáo, một năm trước giáo chủ đã ban cho ngươi, ngươi còn dám chối?”
Một năm trước Hoa Doanh Vũ võ công tiến bộ thần tốc, có thể lấy tay thay kiếm, vui mừng mang bội kiếm tùy thân ban cho Ly Uyên, cho đến nay Ly Uyên vẫn mang theo bên mình.
Ly Tán giận dữ, tiến lên từng bước hét lớn:“Đừng có mà hàm hồ, lúc trước đại ca bị nhốt vào thủy lao, ngươi trút trên người hắn không biết bao nhiêu roi, đại ca tĩnh dưỡng chưa được nửa tháng, hơi sức đâu mà đi giết cái loại hạ nhân rác rưởi đó, huống hồ người kia chỉ là một nhân vật tầm thường nhỏ bé, cần gì đại ca ra tay, rõ ràng là vu oan giá họa. Hoặc là nàng tự mình kết liễu rồi bọn bạch đạo mượn cớ đó gây chiến, cũng không phải không có khả năng.”
“Hừ, ngươi rõ ràng là bao che.” Lí Huân Dương giận dữ mắng nhiếc.
Ly Tán không cam lòng yếu thế trừng mắt liếc hắn:“Ngươi có bằng chứng không mà lớn giọng với ta, đã vậy còn dám tự xưng thiết diện vô tư, hóa ra cũng như mấy tên tiểu nhân ném đá xuống giếng.”
Hoa Doanh Vũ bực mình phất tay áo:“Được rồi, được rồi, câm miệng hết cho ta, sự tình còn chưa rõ ràng, mới chỉ là lời đồn thổi bâng quơ, nói không chừng miệng vết thương kia căn bản không phải do Hoa Lẫm Kiếm gây nên.”
Ly Uyên mặt không chút thay đổi, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn Hoa Doanh Vũ, Hoa Doanh Vũ đang nghiêng đầu nghe giáo chúng tranh luận, có chút mất kiên nhẫn.
“Giáo chủ!” Lí Huân Dương tiến lên từng bước.
Bỗng dưng Hoa Doanh Vũ ngẩng lên, vỗ vào tay vịn tọa ỷ giận dữ nói:“Lí Huân Dương, ngươi đúng là không biết an phận, Bổn giáo chủ nói câm miệng thì tất cả phải câm miệng hết, ngươi dám nhiều lời một lần nữa xem, ta lập tức cho ngươi sống không bằng chết!”
Lí Huân Dương há miệng thở dốc, thật lâu sau mới trấn tĩnh ngậm mồm, căm giận lui về sau hai bước.
Hoa Doanh Vũ lại nói:“Việc ở thủy lao, ta suýt nữa quên mất, bổn giáo quy định, bất kỳ ai bước vào lao, trước tiên đều phải chịu ba mươi roi, ngươi dám trái luật, lập tức đánh Ly Uyên hơn tám mươi roi, ruốt cuộc ngươi có tâm tư gì!”
Hoa Doanh Vũ bình thường đều luôn ra vẻ tiếu lý tàng đao, dù khi nổi lên sát khí giết người cũng chỉ cười mỉm nhẹ nhàng, không hiểu sao hôm nay hắn nổi giận, giáo chúng từ trên xuống dưới lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng này của hắn, nhất thời đều run rẫy, sững sờ tại chỗ.
Tiếu lý tàng đao: nụ cười ẩn chứa đao, kiếm; nôm na nụ cười của ác quỷ, miệng mỉm cười trong lòng bồ dao.
Lí Huân Dương hoảng sợ há hốc mồm, ngay lập tức hắn giả lả cười:“Chỉ có ba mươi roi, nhất định là Ly Phó giáo chủ không chịu nổi hình phạt, mơ mơ hồ hồ nhớ nhầm.” Trông hắn lúc này y như con cẩu trung thành đang ton hót nịnh chủ.
Đột nhiên Hoa Doanh Vũ cười to, khiến người ta không rét mà run, làm cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng vô cùng. Cười đến nước mắt đều muốn trào cả ra ngoài, Hoa Doanh Vũ khó khăn kiềm chế bản thân nói:“Hắn không hề nói cho ta biết, là ta tự mình đếm từng vết thương trên người hắn”.
Lí Huân Dương chưa từng nghĩ tới Hoa Doanh Vũ sẽ làm chuyện như vậy, đứng ngây ngốc một hồi không biết phản ứng thế nào, Hoa Doanh Vũ quả nhiên là kẻ quái dị. Hắn nén xuống sợ hãi ngượng ngùng nói:“Giáo chủ…… Thuộc hạ……”
Hoa Doanh Vũ cắt ngang lời hắn:“Phản rồi, ta đã nói nếu ngươi còn dám thốt ra một chữ thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”
Lí Huân Dương kinh hãi, đang muốn biện hộ cho bản thân nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, chỉ sợ càng nhiều lời càng chết thảm hơn, cuối cùng hắn đành cắn răng ngậm chặt miệng.
Hoa Doanh Vũ thở dài:“Ta cũng không có ý phạt ngươi, ngươi trở về nhận năm mươi roi là được, lui xuống đi.”(thật sự bợn chém khúc lày á)
Lí Huân Dương quỳ xuống dập đầu tạ tội, hiên ngang lẫm liệt bước ra.
Mạc Vấn do dự một lát rồi mới tiến lên từng bước nói:“Giáo chủ, chính đạo cùng giáo phái ta đang chiến đấu căng thẳng, đương là lúc dùng người, không bằng……”
“Ngươi nghi ngờ năng lực Bổn giáo chủ sao? Cảm thấy rằng thiếu đi một tên Lí Huân Dương thì bổn giáo sẽ đại bại sao?”
“Thuộc hạ không dám.” mặc dù Mạc Vấn đã mở miệng hỏi nhưng vì lời nói của giáo chủ lúc nãy khiến hắn không khỏi sợ hãi run lẩy bẩy.
Hoa Doanh Vũ lộ ra tươi cười:“Mạc Đường chủ sao lại hoảng hốt như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
Mọi người nghe thấy Hoa Doanh Vũ không có tự xưng”Bổn giáo chủ” nữa, biết rặng hắn đã nguôi giận, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên hỉ nộ vô thường!
“Mạc Đường chủ, nếu có động tĩnh gì lập tức bẩm báo với ta. Ly Uyên ngươi lưu lại, những người khác tất cả đi xuống đi.” Hoa Doanh Vũ cười dài phất phất tay ý bảo toàn bộ lui ra.
Giáo chúng đi ra ngoài hết nên trong đại điện to lớn chỉ còn lại hai thân ảnh, Hoa Doanh Vũ ngẩng đầu nở nụ cười diễm lệ:“Ly Uyên, mệt mỏi quá à ~~, ngươi đến đây ôm lấy ta đi ~~~.”
Ly Uyên gỡ bỏ mặt nạ quả nhiên đi qua ôm lấy hắn, mu bàn tay mềm nhẹ vuốt ve hai má Hoa Doanh Vũ:“Không nghi ngờ ta sao?”
Hoa Doanh Vũ kề sát vào mặt y, dịu dàng đặt lên môi y một nụ hôn nhẹ,“Hoa Lẫm Kiếm là do ta tặng ngươi, ta thật sự không tin ngươi dùng nó mà đi giết cái loại người đó.”
Ly Uyên thâm tình nhìn Hoa Doanh Vũ khóe miệng thoáng xuất hiện nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen láy như cuốn hút linh hồn người đối diện. Hoa Doanh Vũ bị y chăm chú ngắm nhìn đến mất cả tự nhiên, hắn cảm thấy toàn thân nhiệt hỏa thiêu đốt, hơi thở trở trở nên gấp gáp, dưới thân có một vật gì đó đã không chịu an phận mà bắt đầu rụt rịch.
Hắn lúng túng liếc Ly Uyên:“Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra.” Trong thanh âm tràn đầy khẩu khí nũng nịu.
Ly Uyên dùng ngón tay vuốt ve viền môi đỏ mọng của đối phương đột nhiên hỏi:“Ngươi phạt Lí Huân Dương là thay ta trút giận sao?”
Bị nam nhân nhìn thấu tâm tư, trên mặt hắn thoáng chút ngượng ngùng, vừa rồi hắn đối với Lí Huân Dương là dùng khẩu khí hùng hổ doạ người đã quá rõ ràng đến cực điểm, chẳng qua bây giờ bị Ly Uyên nói trúng suy nghĩ trong lòng, khiến hắn khó tránh có chút e lệ rụt rè, nhưng hắn vẫn cố liếc xéo Ly Uyên, ương bướng nói:“Ai thèm vì ngươi, ta là công chính vô tư!”
“Dạ, giáo chủ đại nhân của ta cực kỳ công chính ……” Lời chưa nói hết y đã nhịn không được hôn lên bờ môi mềm mại mê người, ra sức mút lấy đôi cánh hoa đỏ mọng yêu kiều, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt vào khoang miệng ấm áp, cắn nuốt vô số tân dịch* ngọt ngào như mật.
Tân dịch: nước bọt, nước dãi, nước miếng [nghe có tởm lợm ko nào =))]
Hai người hôn đến nhiệt hỏa triêu nhiên*, nan phân nan xá*. Thật lâu sau Ly Uyên mới phát ra thanh âm khàn khan, ôn nhu nói:“Phu nhân…… Ta muốn ngươi……”
“Nơi này là đại điện…… A……” Lời oán thán vẫn chưa nói xong, hai điểm hồng đậu trước ngực đã bị nam nhân vân vê, xoa nắn trong tay, tuy có chút đau nhưng thoải mái đến không thốt nên lời
Nhiệt hỏa triêu nhiên: khí thế ngất trời, hôn đến cuồng loạn, đầu óc quay cuồng
nan phân nan xá: khó khăn chia lìa
Nam nhân một tay ôm lấy thắt lưng hắn, đem toàn bộ y phục trút bỏ, làm lộ ra xương quai xanh tuyệt mỹ, thân thể tuyết trắng, còn có hai nụ hoa nhỏ xinh màu đỏ nhạt, trên mặt hắn dần dần phiếm hồng, xuất hiện biểu cảm mê ly, bộ dáng liêu nhân đến cực điểm.
Nam nhân cúi xuống dịu dàng cắn lấy nhũ đầu của mỹ nhân, dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ xát, phát ra tiếng mút nước *** mỹ. Hạt hồng đậu bé nhỏ bị cắn đến đỏ ửng, sưng lên, sáng bóng lấp lánh. Nam nhân chậm chạp do dự không cắn bên kia, khiến cho Hoa Doanh Vũ khó chịu vặn vẹo thân mình, rụt rè, e lệ cong người, mang hạt hồng đậu còn lại tiến đến gần miệng y.
Nam nhân hài hước cười, nuốt lấy mỹ thực được đưa đến trước mắt, Hoa Doanh Vũ một lần nữa dâng lên khoái cảm. Hắn cảm thấy thân thể dần dần khô nóng, mấy ngày gần đây, đặc biệt là hai ngày qua, hầu như là ngày ngày cầu hoan, Hoa Doanh Vũ sớm đã tìm thấy lạc thú, tim hắn bỗng đập nhanh hơn, trong lòng khao khát chờ mong, nam nhân dục vọng quá sức mãnh liệt, luôn luôn không thỏa mãn nổi y, mỗi lần kết hợp đều làm hắn sức cùng lực kiệt, điên cuồng đến tột đỉnh, chỉ thoáng nghĩ tới nam nhân vì hắn mà cấm dục trong nhiều năm, trong lòng lại tràn đầy mật ngọt.
Đâu lưỡi nóng bỏng tàn sát bừa bãi trên thân thể trắng nõn của hắn, chậm rãi đùa nghịch tại nơi cấm địa kia, ở tại mặt đùi trong, nam nhân cuồng dã lưu lại mấy dấu hôn ngân đỏ ửng. Hoa Doanh Vũ không thoải mái nức nở hai tiếng:“Ly Uyên…… Uyên……” Hai tay không tự giác trượt xuống, xoa xoa dục vọng cương cứng, hoa hành màu hồng nhạt tinh xảo, xinh xắn trông rất đáng yêu đang cao cao ngẩng đầu
Ly Uyên nhíu mày nhìn biểu cảm mê loạn của người trong lòng, y tự mình vuốt ve ngọc hành xinh đẹp của hắn. Chỉ sau một lúc, Hoa Doanh Vũ liền khóc lóc thảm thiết:“Tự mình lộng* không thoải mái……” Hắn kéo bàn tay to lớn của Ly Uyên đặt lên hạ thân mình, tựa hồ chỉ có đôi tay mạnh mẽ hữu lực kia mới có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng tham lam tựa biển sâu không đáy của hắn.
Ly Uyên một bên hôn lên mặt hắn, một bên giúp hắn bộ lộng*.“Phu nhân…… Còn thích?”
Hoa Doanh Vũ cắn cắn môi dưới khe khẽ gật gật đầu:“Thích ……”
Ngọc hành duyên dáng càng trướng càng lớn, bỗng nhiên Ly Uyên thu tay lại, khuôn mặt tỏ vẻ ưu sầu:“Ta cũng muốn a……”
Đôi mắt xinh đẹp lườm y một cái, vén lên vạt áo của y, hắn vươn tay đi vào dò xét, mặt đỏ bừng:“Như vậy được không?”
“Ngậm lấy nó……” Trong mắt y lộ ra ý tứ xấu xa, kề sát vào người ái nhân, cắn nhẹ vành tai tinh tế của Hoa Doanh Vũ.
Hoa Doanh Vũ hầu như là lập tức phản bác:“Ta không làm.”
“Phu nhân…… Cũng nên cho vi phu sảng khoái một chút chứ…… Ta muốn xem bộ dáng ý loạn tình mê của ngươi nha~~……” Ly Uyên vân vê nhũ tiêm Hoa Doanh Vũ, lúc nặng lúc nhẹ
Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng:“Hạ lưu!” Hắn bất mãn từ trên người Ly Uyên trượt xuống, quỳ gối trên mặt đá cẩm thạch, bàn tay nhỏ bé cầm lấy phân thân nóng bỏng, hơi thở mùi đàn hương từ miệng chậm rãi tỏa ra, trong đầu hiện lên hình ảnh khi Ly Uyên thay hắn ngậm lấy tiểu bảo bối mà liếm hút.
Tâm tình Ly Uyên dị thường kích động, nhìn dáng vẻ ái nhân quyến rũ dịu dàng như thế, y xém chút nữa không khống chế được mà đem hắn đặt ở dưới thân, điên cuồng xỏ xuyên qua. Người dưới thân y đã hé mở làn môi đỏ mọng, đôi cánh hoa mềm mại hơi hơi chạm vào đỉnh lỗ nhỏ, thân thể lập tức truyền đến một trận khoái cảm mãnh liệt. Ngay tại thời khắc cuồng nhiệt này, Hoa Doanh Vũ lại do dự, ngẩng lên nhìn Ly Uuyên ra sức lắc đầu.
Nén xuống dục vọng đang bừng bừng thiêu đốt, y vuốt nhẹ làn tóc đen của hắn hỏi:“Sao không tiếp tục?”
“Nó rất to…… Ta quả nhiên không thể bao lấy hết……” biểu tình vô cùng ủy khuất.
Ly Uyên gần như đã không thể khống chế được bản thân, phu nhân nguyện ý vì y mà làm loại chuyện này khiến lòng y tràn đầy kích động, không nghĩ tới người nọ muốn cho y khoái hoạt mà cố hết sức hầu hạ tận tâm. Do đó Ly Uyên lập tức cúi xuống thân mình hôn lên đôi môi mềm mại của Hoa Doanh Vũ, sung sướng mút lấy đầu lưỡi hắn.
Hàm trụ: môm na là ngậm lấy
“Uyên…… Ta chỉ hàm trụ đỉnh được không?”
Nào còn chuyện gì tốt hơn nữa, nghe thấy lời nói đáng yêu của đối phương, thiếu chút nữa y đã bắn ra, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, đè thấp thanh âm nói:“Hảo……”
Hoa Doanh Vũ chầm chậm mở miệng, run rẩy hàm trụ, cái miệng nhỏ nhắn của hắn đương nhiên ngậm không hết quái vật cực đại kia, buộc lòng phải vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng.
Đột nhiên đồng tử Ly Uyên phóng đại, thiếu chút nữa y đã tiết ra. Cúi xuống nhìn thấy bàn tay to lớn của mình đang xoa nắn cái mông trắng nõn của đối phương, ngón tay y đang ve vãn chơi đùa tại huyệt khẩu đỏ thắm mềm mại, thâm nhập vào giữa hai chân Hoa Doanh Vũ một ngón tay, thân thể hắn run lên, răng nanh không cẩn thận cọ xát một chút vào cái vật to lớn dưới hạ thân nam nhân, làm cho chất dịch nóng ấm phun trào ra.
Hoa Doanh Vũ ngước mặt lên, bất mãn oán giận nhìn Ly Uyên, chất lỏng màu trắng ngà vì quá tải mà tràn ra khóe miệng, khung cảnh *** mỹ đến cực điểm, Ly Uyên kinh ngạc phát hiện phân thân chính mình vì thế mà lập tức ngẩng cao đầu.
Ly Uyên dỗ dành Hoa Doanh Vũ, thay hắn lau chất lỏng đang tràn ra ở khóe môi, buồn cười hỏi hắn:“Sao thở phì phì vậy, rất khó uống sao?” Ôm lấy Hoa Doanh Vũ đặt lên đùi mình.
Hoa Doanh Vũ cắn cắn bờ môi đỏ mọng:“Nhiều lắm…… Ta nuốt không hết!”
Hóa ra là vậy! Ly Uyên một lần nữa cực kỳ cảm động, tại sao người này luôn thốt nên những lời nói thật đáng yêu, làm cho người ta muốn ngừng mà cũng không ngừng được.
Ly Uyên một bên xoa nắn ngọc hành của Hoa Doanh Vũ, một bên liếm lộng hai hạt hồng đậu trước ngực, làm cho Hoa Doanh Vũ lại một lần nữa chìm đắm trong bể *** vọng.
Ngón tay kiên nhẫn xâm nhập hoa huyệt ấm áp ẩm ướt, khiến người dưới thân thở gấp liên tục.
“Uyên…… Ta muốn ngươi…… Ân…… A……” Tiếng rên rỉ mê loạn mà liêu nhân.
“Hôm nay ngươi tự mình tới.”
Hoa Doanh Vũ đỏ mặt trừng mắt liếc y một cái, chậm rãi mở ra bờ mông tuyết trắng cắn môi dưới từ từ ngồi xuống. Động tác này làm cho mạch máu của Ly Uyên hầu như muốn nổ tung
Hai tay hắn quấn chặt lấy vai Ly Uyên không ngừng vặn vẹo vòng eo, Ly Uyên nâng thắt lưng hắn chuyển động theo quy luật.
“Ly Uyên…… Uyên…… Thật thoải mái…… A ngô…… Ân……” Vì sức nặng của thân thể nên mỗi lần xuất nhập đều tiến vào chỗ sâu nhất, sâu đến tận cùng.
Khóe miệng Ly Uyên cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ thỏa mãn,“Còn sớm, hôm nay ta muỗn dốc sức yêu thương ngươi, bằng không ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi đâu.”
“Ô…… Quá sâu …… Ly Uyên…… Ly Uyên……”
“Ta ở đây.” Tứ thần mập hợp, Ly Uyên đối với đôi môi như hoa như ngọc của Hoa Doanh Vũ hết gặm lại cắn, ngón tay từ bên hông trượt ra vuốt ve khuôn ngực nhẵn nhụi, trong không khí nóng bỏng tỏa ra mùi xạ hương nồng đậm, rất lâu sau đó mới có thể tiêu tán bớt đi.
Tứ thần mập hợp: hiểu đơn giản là deep kiss or snake kiss, minh họa xuống cuối bài nhá.
“A…… Từ bỏ…… Ta chịu không nổi ……” Cực độ khoái cảm cuồn cuộn dâng trào như thủy triều lên làm hắn không sao chống đỡ nổi, mỗi lần cọ sát gần như là chết đi sống lại, linh hồn lơ lửng trên không trung, cả thân thể dường như không còn là của mình nữa, nhẹ nhàng bay bổng lên cõi thần tiên.
“Gọi tên ta.” Ly Uyên làm còn chưa đủ, tựa hồ như muốn đem toàn bộ dục vọng của ba năm nhẫn nhịn thống khổ mà phát tiết lên trên thân đối phương. Mỗi một động tác va chạm đều mang theo tiếng hút nước *** loạn, cùng thanh âm rên rỉ của Hoa Doanh Vũ đan xen, hòa quyện vào nhau, khiến cho nam nhân không tài nào khống chế được bản thân.
“Uyên…… Uyên…… A…… Chậm một chút……” Hoa Doanh Vũ giờ đây đã gần kề trạng thoái cuồng loạn, thân thể vô ý mà vùng vẫy quơ quào loạn xạ.
“Gọi ta phu quân……”
“Phu quân…… A…… Từ bỏ…… Từ bỏ…… đủ rồi……” Hoa Doanh Vũ liên tục lắc đầu, mồ hôi chảy ra đầm đìa
“Rất nhanh sẽ xong.” Cuối cùng y cũng tiết ra trong thân Hoa Doanh Vũ, chất lỏng nồng đậm do quá nhiều mà chảy ra khỏi huyệt khẩu, mị thịt có chút hỗn độn, tiểu huyệt màu phấn hồng phập phồng khép mở, Ly Uyên nuốt khẩu nước bọt, có vẻ như một nơi nào đó trên thân y lại muốn cương cứng lên.
Hoa Doanh Vũ yếu đuối cuộn tròn trong lòng Ly Uyên, hắn bây giờ dù có cố gắng cũng không nhất nổi tay chân.
Ly Uyên ôm hắn vuốt ve cái lưng bóng loáng, cọ cọ vào hai gò má xinh xinh.
“Uyên…… theo tiểu lộ* trở về, ta muốn tắm rửa, dính dính như vầy khiến ta khó chịu…..” Khuôn mặt hắn lúc này trông thật nhu hòa, hồng hồng đáng yêu, cực kỳ mê người.
Tiểu lộ: đường tắt, đường nhỏ
Ly Uyên ghé vào tai hắn thì thầm:“Chúng ta về dục trì làm một lần nữa, được không?”
Hoa Doanh Vũ quấn lấy cổ Ly Uyên:“Sao trên đời lại có một kẻ hư hỏng như ngươi thế này! Cứ muốn cùng ta làm cái loại chuyện đó.”
Ly Uyên cười cọ xát vào mặt của hắn:“Ai bảo phu nhân của ta yêu kiều diễm lệ như vậy, với ngươi dù có làm bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ.”
Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng cắn vào ngực hắn một ngum, Ly Uyên bỗng nhiên nhíu mày, cúi đầu rên rỉ, hạ thân lại rụt rịch ngẩng đầu, cương cứng.
“Ngươi!” Hoa Doanh Vũ thẹn thùng đỏ mặt nhìn nhũ tiêm Ly Uyên,cắn cắn môi nhỏ giọng nói,“Trở về rồi làm, không nên ở đây nữa.”
Ly Uyên mừng rỡ lập tức lấy y phục khoác cho Hoa Doanh Vũ, rồi nhanh chóng ôm hắn rời khỏi đại điện.
Hai người triền miên cả một buổi chiều, tới khi hoàng hôn Hoa Doanh Vũ đã mệt mỏi say ngủ, khóe miệng mang theo ý cười ngọt ngào, bộ dáng nhu thuận đáng yêu. Ly Uyên nằm bên cạnh chăm chú ngắm nhìn mỹ nhân, vươn ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch hàng mi dày cong vút của Hoa Doanh Vũ.
Hoa Doanh Vũ khó chịu nhắm chặt hai mắt, hơi hơi bĩu môi, có vẻ như đang oán giận.
Ly Uyên nhỏ giọng cười vài tiếng, nhẹ nhàng bước xuống giường, mang vào ngân bạc diện cụ rồi lặng lẽ li khai. Đóng cửa lại, thoáng nhìn qua người trong phòng, khóe miệng tiểu mỹ nhân hơi nhếch lên, thật sự làm cho lòng người rung động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!