Hoa Vũ
Bạch Gia
Vừa nói hắn vừa ôm lấy tay áo nàng, nước mắt nước mũi dính tèm lem. Mí mắt nàng giần giật. Bộ y phục nàng mới thay khi nãy mà hắn dám, hắn dám làm dơ, không nhưng thế lại còn có nước mũi. Đang diễn trò, đột nhiên Nguyệt Hạ hắn thấy lành lạnh sống lưng ngẩng đầu lên nhìn liền thấy nàng đang chằm chằm nhìn vào ống tay áo, hắn lập tức nhìn theo, thấy đống nước mắt nước mũi hắn liền lấy phần vạt áo sạch của nàng che lên, nghiêm túc nhìn nàng nói
“Ta nói ngươi lớn từng này cũng mười mấy vạn tuổi đi, làm thế nào mà lại khóc tùm lum, còn làm dơ hết quần áo thế này, nữ tử mà như vậy là không được, không được đâu.”
Nghe Nguyệt Hạ nói nàng sôi máu, trợn mắt nhìn hắn, gầm lên
“Ngươi chê mình sống lâu quá rồi à?”
Thấy nàng hung dữ, hắn liền chạy ra sau Bạch Ngôn núp bên tay trái của hắn, lè lưỡi trêu nàng. Bạch Ngôn thấy thế bật cười, xua xua tay nói
“Được rồi được rồi muội vào thay đồ đi, còn Nguyệt Hạ, ngươi đừng đùa nữa, chọc Bạch Băng tức giận rồi kìa, ngồi qua đây đi.”
Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, nàng quay sang lườm Nguyệt Hạ một cái rồi xoay người bỏ đi, trong đầu nàng có gắng nhẩm đi nhẩm lại “sủng vật là để nuôi, không thể giết, sủng vật là để nuôi tuyệt đối không thể giết”.
Thấy nàng đã đi xa, Nguyệt Hạ tươi cười ngồi lại chỗ, tự rót trà uống. Với hắn dù đã qua mấy trăm năm nhưng Bạch Băng vẫn chỉ như một đứa trẻ, tính tình vẫn nóng nảy yêu ghét thất thường như vậy, trêu đùa nàng rất vui, nhưng cũng rất hại tim a. Lỡ nàng điên lên đánh hắn một cái, có khi lại đến làm bạn với Diêm Vương cũng nên.
Mặc Lâm nãy giờ ngồi xem náo nhiệt không khỏi cảm thấy thích thú. Mỗi khi Nguyệt Hạ với Bạch Băng gặp nhau kiểu gì cũng có trò vui để xem.
Nói đi cũng phải nói lại. Nơi phàm gian, Nguyệt Lão là vị thần cai quản nhân duyên, là một ông già râu tóc bạc phơ, hiền lành phúc hậu được phàm nhân cũng bái, kính nể. Nhưng vị Nguyệt Lão ngồi trước mặt đây khác xa với tưởng tượng của người phàm. Chắc chắn bọn họ mà nhìn thấy hình tượng Nguyệt Lão này có khi nhiều người đột tử vì sốc.
Nguyệt Hạ hắn mặc trên mình một bộ y phục màu đỏ, khoác một chiếc áo lông màu đỏ, đi một đôi giày màu đỏ, mang theo một cây quạt màu đỏ, mái tóc dài đen được buộc bằng một chiếc dây màu đỏ…nhìn vào hắn chỉ toàn màu đỏ và màu đỏ. Với tướng mạo phong lưu công tử của hắn, quả rất giống mấy tên nam sủng trong gia đình quý tộc.
Bạch Gia cũng có thể coi là dòng dõi quý tộc, đại của đại của đại quý tộc đi…
Thấy Nguyệt Hạ vui vẻ ngồi uống trà, Bạch Ngôn đặt quyển sách xuống bàn, liếc nhìn hắn hỏi
“Nguyệt Hạ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?”
Nguyệt Hạ hắn nghe xong liền phụng phịu nói
“Ngươi a đã gần nữa tháng không đến chơi với ta rồi, sắp buồn chết bảo bối rồi a!”
“Ồ bảo bối? Ngươi là bảo bối nhà ai?” Vừa nói mắt Bạch Ngôn vừa lóe lên ánh cười, nhìn bộ dạng của Nguyệt Hạ hắn không khỏi muốn trêu đùa vài câu.
“Chính là bảo bối nhà ngươi a.”
“Haha thật sao?” Bạch Ngôn cười nhìn hắn. Nguyệt Hạ hắn như vừa nhận ra lời mình nói có sai sai liền lập tức lấy quạt che mặt hừ một tiếng
“Ta không nói với ngươi nữa!”
Bạch Xà từ xa mang đến một đĩa bánh phù dung, Nguyệt Hạ rất thích ăn bánh này. Là Bạch Ngôn dặn nàng ta mỗi khi Nguyệt Hạ tới thì đem bánh này cho hắn.
Nhìn thấy đĩa bánh phù dung trên bàn, nét mặt Nguyệt Hạ liền thay đổi, hắn gấp chiếc quạt cất đi, rất tự nhiên cầm bánh mà ăn. Bạch ngôn chống một tay lên bàn quay sang nhìn hắn hỏi
“Ngon không?”
“Ngon lắm a.”
“Ngon vậy ngươi phải trả công cho ta thế nào đây?”
“Trả công? Không có đâu!” Hắn vừa ăn vừa nhìn Bạch Ngôn như muốn nói “ngươi cứ ở đó mà mơ đi.”
“Vậy thôi, ta liền đem đổ đi.” Vừa nói Bạch Ngôn vừa cầm lấy đĩa bánh đứng dậy. Nguyệt Hạ thấy thế liền lập tức níu lấy ông tay áo hắn nói ngay
“Bất cứ cái gì người muốn, trả lại đây cho ta đi a.”
Nghe câu trả lời của Nguyệt Hạ, Bạch Ngôn tươi cười đặt đĩa bánh xuống
“Thành giao!”
Nguyệt Hạ lập tức cảm thấy hắn đã nói sai gì rồi, hôm nay quả thực sai hơi nhiều rồi.
Ăn hết đĩa bánh, vừa cầm cốc trà Bạch Ngôn đưa cho, Nguyệt Hạ vừa nói
“Yến hội lần này ta nghe nói c…” Hắn còn chưa kịp nói dứt câu, một cơn gió bay qua, cốc trà trên tay hắn biến mất, hắn quay đầu ra sau thì thấy Bạch Băng, trên tay nàng đang cầm cốc trà không còn một giọt nước. Nàng ngồi xuống ghế hỏi
“Ngươi nghe nói gì.”
Nàng đoán quả thật không sai, là hắn biết tin gì đó nên mới đến đây.
“Ta nghe nói yến hội lần này Hắc Diệm Thần cũng đến góp vui.” Nguyệt Hạ vừa nói vừa giật lấy cốc trà trên tay nàng tự rót cho mình một cốc mới ngồi uống.
Nghe xong Mặc Lâm liền đứng dậy
“Hắc Diệm Thần? Là Ma Vương hiện tại?”
Nghe Mặc Lâm hỏi Nguyệt Hạ gật đầu, không chỉ mình Mặc Lâm mà cả hai huynh muội họ Bạch đều rất ngạc nhiên. Tuy nói chuyện giữa Thiên Hậu và Hải Ngạn công chúa không ai biết nhưng Mặc Lâm hắn giờ là Thái Tử, hơn hết lại là con ruột của Thiên Hậu sao có thể không biết thực hư. Bạch gia lại không phải hạng tầm thường đương nhiên đều biết, Nguyệt Hạ cũng biết nên hắn mới chạy đến đây. Mấy vạn năm nay dù Thiên Hậu có kết giao cỡ nào Ma Vương hắn đều từ chối vậy mà yến hội lần này lại đồng ý đến dự, quả thực không tầm thường, ai mà biết liệu hắn đến dự tiệc hay đến trả thù.
Mặc Lâm hắn sầm mặt lại, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm, kiểu như sắp giết người tới nơi. Thấy vậy Bạch Ngôn liền bảo
“Ngươi ngồi xuống đi dù gì hắn cũng không còn nhỏ để mà nảy sinh cái ý nghĩ ngông cuồng như ngươi nghĩ đâu.”
Mặc Lâm nghe xong liền thở dài ngồi xuống, hắn cũng mong được như lời Bạch Ngôn nói, tên Ma Vương ấy tốt nhất đừng mang ý đồ gì mà đến yến hội.
“Yến hội lần này ta đi.” Bạch Băng lên tiếng khiến Mặc Lâm cùng Nguyệt Hạ không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Bạch Ngôn nghe được chỉ cười một cái hỏi lại
“Muội muốn đi?”
“Đúng.” Nói xong nàng liền xoay người bỏ đi.
Nàng không hề có hứng thú về việc Mặc Lâm nghĩ rằng Ma Vương ấy có muốn trả thù hay không. Thứ nàng hứng thú chính là thân phận Hắc Diệm Thần của hắn, nàng muốn xem xem, người mà năm bảy trăm mười tuổi đã có thể phi thăng thượng thần là người như thế nào, lại có người ưu tú hơn cả ca ca nàng, quả thực thú vị đến khó mà tả được.
Thấy Bạch Băng đã đi xa, Nguyệt Hạ ngồi bên cạnh Bạch Ngôn nhìn Mặc Lâm cười lên hớn hở “Thế nào, thế nào, ngươi nên chả công cho ta sao đây?”
Mặc Lâm đặt chén trà xuống, một tay chống cằm nhìn Nguyệt Hạ nhếch môi nói
“Ngươi muốn vật gì.” Lần này may mà có Nguyệt Hạ mới có thể mời được họ Bạch, nhặt mặt mũi về cho Mặc gia Thiên Tộc nhà hắn, đương nhiên phải trả công rồi.
“Lưu ly quy.” Nguyệt Hạ nói.
“Khoan, vậy Bạch Ngôn, huynh có đi không?”
“Ta cũng muốn xem xem nam nhân đó ra sao mà lại có thể khiến tiểu muội muội nhà ta hứng thú như vậy.”
“Được đến yến hội ta sẽ đưa ngươi Lưu ly quy, bây giờ Mặc Lâm xin phép cáo từ, không làm phiền hai người.” Nói xong Mặc Lâm cười một cái với Nguyệt Hạ rồi biến mất.
Nguyệt Hạ nghe xong vội quay đầu sang nhìn Bạch Ngôn đang chăm chú đọc sách, hắn liền đưa tay giật lấy quyển sách đặt lên bàn, nghiêm túc nói
“Ta nhớ ra rồi, hôm nay ta đến là để tìm ngươi đó nha!”
“Ồ.” Bạch Ngôn đưa tay lên vuốt vuốt lọn tóc vừa rơi xuống của Nguyệt Hạ, nhìn gần như thế này càng đẹp hơn. Hắn ghé sát vào tai Nguyệt Hạ nói
“Ngươi tìm ta?”
“Đúng vậy a.” Không cần suy nghĩ hắn trả lời luôn, nét mặt vẫn nghiêm nghị, hắn đưa tay ra trước mặt Bạch Ngôn nói
“Quà của ta!”
Bạch Ngôn nhìn Nguyệt Hạ trong mắt hiện rõ ánh cười.
Hắn đưa tay biến ra một cây trâm ngọc màu đỏ đưa cho Nguyệt Hạ
“Đây là Chi Hồn Trâm, nó có thể giúp ngươi đỡ được một mạng, nhớ phải luôn mang theo bên mình, không được làm mất, ta phải khó lắm mới tìm được.”
Nguyệt Hạ chộp lấy cây trâm ngắm ngía, cây trâm này màu đỏ, hắn nhìn thôi đã rất thích, không những có công dụng tốt mà còn là đồ Bạch Ngôn tặng hắn nhất định sẽ giữ thật kĩ càng. Hắn đưa cây trâm cài lên búi tóc của mình, nhìn Bạch Ngôn hỏi
“Có đẹp không?”
“Đẹp.” Vừa nói Bạch Ngôn vừa đưa tay chỉnh lại cây trâm, như vừa chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn lại ghé sát vào tai Nguyệt Hạ thì thầm
“Tối nay nhớ đến tìm ta. Bất cứ điều gì ngươi muốn nha tiểu Hạ.” Khi nói hắn cố tình kéo dài hai chữ cuối khiến tai Nguyệt Hạ đỏ ửng lên.
Hắn đỏ bừng mặt quay ngoắt sang nhìn Bạch Ngôn đang cười cười đầy mị hoặc mà nhìn hắn, hắn không nói không rằng, lập tức đứng lên đi về. Bạch Ngôn tươi cười nhìn theo bóng Nguyệt Hạ, trêu hắn quả thực rất vui, cái biểu cảm đó cũng hẳn là rất đáng yêu đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!