Hoa Vũ
Phàm Giới
٭٭٭
Ở Tứ Thiên Môn luôn luôn được đặt hai cổng thông giới, có thể xem nó như một cánh cửa chia ra hai phần, mở sang bên này là một giới, bên kia cũng sẽ là một giới khác. Vì tránh để tùy tiện qua lại, cũng như tránh loạn mà cổng thông giới cũng được chia ra. U Linh là cổng từ Thiên giới thông đến Ma giới, Tàng Linh là cổng thông từ Thiên giới xuống Phàm giới. Đương nhiên cánh cổng mà Bạch Băng bước vào, đó là Tàng Linh.
Tuy Thiên giới và Ma giới có cổng thông đến Phàm giới, nhưng từ Phàm giới không thể nào thông đến các giới khác. Các vị thần tiên, các ma tôn nếu đến phàm gian, muốn quay về thì chỉ có thể ra tín hiệu, báo cho người gác cổng mở một lối đi thông qua mới có thể trở về.
Sau mấy vạn năm, quay lại phàm gian, Bạch Băng không khỏi ngỡ ngàng, xem chừng nơi đây đã có sự thay đổi rất lớn. Nhớ năm xưa khi nàng hạ phàm, nơi đây bốn bề tứ phía chỉ là một đống đổ nát hoang tàn, giờ đây thứ nàng nhìn thấy lại là non xanh, nước biếc. Có hồ có biển, có rừng cây trùng điệp, có hoa cỏ bạt ngàn, tuy không được mỹ lệ đẹp mê người như ở Thiên giới nhưng cũng có thể xem là sức sống bất tận, mới mẻ thú vị.
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn hết, đó chính là phàm nhân. Không ngờ phàm nhân như vậy mà lại rất giống giới thần yêu ma, cũng có mắt mũi, tai, miệng, da trắng, có cả kẻ da đen, da màu, có chân, có tay. Trước đây nàng cứ nghĩ phàm nhân nhìn qua có lẽ giống quỷ, có sừng, có tai to, có đuôi, có nanh vuốt. Nhưng nàng không ngờ rằng Nữ Oa nương nương, tỷ tỷ ruột của Thiên Quân năm ấy, lại tạo ra phàm nhân theo chính hình hài của mình. Tuy vậy nhưng nàng cũng khá khen cho Nữ Oa lão tiền bối kia, nặn ra phàm nhân, nhưng mỗi người lại có một nét rất riêng, không ai giống ai, không những thế mà từng đường nét còn rất mảnh mai, uyển chuyển, nhanh nhẹn không hề gượng gạo thô bì như đống đất sét mà nàng từng được thấy. Phàm gian a, quả không làm nàng thất vọng.
Từ một đám mây ở tít trên cao, nàng cẩn trọng hạ xuống một khu rừng, nhẹ nhàng im lặng, tránh không để ai phát hiện. Nàng đứng ở đây, xem như là đất Phàm giới rồi, cẩn thận là vô cũng cần thiết. Nàng thong thả từ khu rừng đi ra ngoài, nhưng không may, dù là ở Thiên, hay Phàm giới. Bệnh mù đường của nàng quả không thể chữa khỏi, hơn nữa lại còn rất nặng…lần này nàng lại đường mất rồi a.
Rừng thì quả thực ở đâu cũng đều giống nhau, cứ như một cái mê cung, đâu đâu cũng thấy cây cối um tùm, mà nàng đang ở phàm gian không thể tùy tiện mà dùng pháp thuật được. Nghe nói khi tạo ra Phàm giới, Thiên Tiên Địa Mẫu vì cũng muốn cho người phàm một quyền hạn, nên đặt ra một câu chú vĩnh cửu rằng bất luận là thần tiên hay yêu ma, dù có quyền năng cỡ nào chỉ cần dùng pháp thuật dưới Phàm giới, tùy vào lực dùng mà sẽ bị phản lại, riêng chỉ có quỷ là ngoại lệ vì chúng vốn là người phàm. Kể ra các vị thần tiên cai quản nhân gian, phù hộ cho người phàm cũng là rất khó khăn, giúp đỡ người phàm trừ yêu diệt ma, giúp duyên, giúp mùa màng, suy cho cùng cũng phải dùng pháp lực vẫn là bị phản lại ít nhiều.
Nghe nói trước kia Nguyệt Lão tiền nhiệm cũng vì quá bực tức việc ông ta rõ ràng là giúp người phàm nối duyên nhưng vẫn luôn bị phản lại mà dẫn đến nổi giận, giao lại chức vụ này cho con trai ông ta, cũng chính là Nguyệt Hạ. Sau vụ đó thì Hồng Nương cũng đã nổi cáu, làm ầm lên một vụ om sòm nhà cửa, ai ai cũng biết. Tuy Bạch Băng nàng không tin mấy chuyện này, nhưng tốt nhất vẫn là không nên thử đi.
Cơ mà nàng là Tam Thần đâu chỉ là hư danh. Tiên thai như nàng, đương nhiên sinh ra đã có pháp lực, nhưng để rèn luyện bản thân, cũng như để tăng sức mạnh, nàng đã chăm chỉ luyện võ suất mấy vạn năm qua. Đánh nhau biết, đấu kiếm biết, dùng thương biết, đặc biệt nàng cực kì hứng thú với khinh công. Dùng pháp thuật để bay, chi bằng dùng khinh công cho thú vị. Ở phàm gian này cứ xem như nàng không thể thi triển pháp lực đi, nhưng chẳng lẽ lại cũng không có đất dụng võ? Nghe nói Thiên Quân ông ta chưa tuyệt đường sống của ai bao giờ đâu.
Nàng ngước mắt nhìn xung quanh một vòng, nhắm được một thân cây cao nhất, nàng từ từ đi đến đó, nhìn lên ngọn cây, hít một hơi nhè nhẹ, chân trái lùi ra sau lấy đà, chân phải hơi nhún về phía trước, nàng bật một cái thật nhanh, thật nhẹ, phi thẳng lên thẳng ngọn cây. Qủa là dùng võ công vẫn rất thú vị. Đứng trên cao, nàng có thể nhìn rõ vạn vật, xa xa nàng nhìn thấy phố xá rất đông vui, khi nàng ở Thiên giới chưa từng thấy bao giờ. Ở đây cũng có những ngôi nhà rất to, rất cao, còn có đèn lồng, thứ mà thi thoảng Bạch Ngôn với Nguyệt Hạ hay mang về cho nàng chơi. Hơn nữa còn có rất đông người, rất náo nhiệt. Nàng còn đang mãi nhìn ngắm xung quanh thì đột nhiên nghe tiếng
“Tỷ tỷ!”
Nghe tiếng gọi, nàng ngó xuống xung quanh thì thấy dưới gốc cây có một cậu bé nhỏ đang ngước mặt lên nhìn mình. Thấy nàng vẫn không trả lời cậu bé lại gọi to
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ xuống đây đi!”
Ngẫm nghĩ một lúc, nàng đành hạ mình xuống. Cậu bé đó nhìn qua khoảng chừng hai ba tuổi, hai má phính phính trắng trắng, mắt to tròn xoe, tóc được búi thành hai bên nhìn rất giống một tiểu mục đồng
nhưng lại rất đáng yêu. Nhìn cậu bé, nàng mỉm cười, ngồi sổm xuống đất, đưa tay véo má nó, hỏi
“Tiểu nhóc con, đệ là đang gọi ta sao?”
Thấy nàng nói chuyện với nó, lại còn xoa đầu nó, cậu bé liền nhảy vào lòng nàng, ôm chầm lấy nàng
“A tỷ tỷ xinh đẹp quá đi!”
“Haha thật sao?”
Nàng cười nhìn cậu bé, nhỏ như vậy mà lại có cái miệng rất ngọt, thật giống một tiểu yêu quái. Lại chợt nhớ ra mình không đeo tấm khăn mà Thanh Phong đưa, nàng liền bế cậu bé ra, lấy khăn trong ống tay áo, đeo lên mặt. Thấy thế, hai mắt cậu bé liền tròn xoe, giơ tay chỉ lên chiếc khăn hỏi nàng
“Tỷ tỷ sao người lại che mặt?”
“Không phải đệ nói ta xinh đẹp sao, đương nhiên phải che lại không cho người xấu thấy được rồi.”
Nghe nàng nói, hai hàng lông mày của cậu bé ấy chau lên, hai tay giơ lên cao, rất khí thế mà nói
“Vậy thì đệ sẽ bảo vệ tỷ tỷ không cho người xấu làm hại!”
Nghe xong nàng liền bật cười, cậu bé này quả thực rất thú vị, còn nhỏ mà lại có khí thế như vậy, hơn nữa lại còn rất đáng yêu, lại rất dễ thương, rất hồn nhiên đi. Từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp qua đứa bé nào như vậy…à mà thật ra thì nàng chưa từng gặp đứa bé nào nhỏ như này, đây là lần đầy tiên. Nhớ lúc Bạch Xà đến nhà nàng, lúc đó nàng ta cũng là tám, chín trăm tuổi, nhìn qua rất giống một đứa bé sáu bảy tuổi dưới trần gian, cũng xem như là lớn rồi. Nàng cúi người xuống đưa tay ôm cậu bé bế lên đi về phía trước, nhẹ nhàng hỏi
“Đệ tên là gì nào?”
“A nương gọi đệ là Hải Thiên.”
“Hải Thiên tên rất hay nha, vậy tỷ tỷ gọi đệ là Tiểu Thiên nhé?”
“Được a! Mà tỷ tỷ tên là gì?” Hải Thiên giương mắt nhìn nàng.
“Tỷ tỷ tên là Bạch Băng.” Nàng vừa nói vừa cười nhìn nó.
Hai má Hải Thiên đỏ ửng lên, nó đưa tay ôm lấy cổ nàng kêu lên
“Băng Băng tỷ tỷ, tên của tỷ cũng rất đẹp a, đẹp như tỷ vậy!”
Nàng hơi ngỡ ngàng, cái tên Băng Băng này, đã lâu nàng không được nghe rồi. Nhớ khi nàng còn nhỏ. Phụ thân nàng luôn gọi nàng là Băng Băng, phụ thân là người rất thương nàng, luôn chăm sóc bảo bọc nàng. Nhưng mà tính ra cũng đã rất lâu rồi nàng chưa được gặp phụ thân, cả mẫu thân nàng nữa, nói ra cũng thật hoài niệm. Đến giờ nàng vẫn không hiểu, tại sao năm ấy hai người họ lại bỏ đi, để lại một mình nàng cho Bạch Ngôn chăm sóc. Có lúc nàng từng rất tức giận, có lúc còn hận họ tại sao bỏ rơi nàng, nhưng mà đến giờ cũng không còn gì mà nghĩ nữa, ngay đến gương mặt họ thế nào nàng gần như cũng không thể nhớ rõ nữa rồi. Nàng còn đang mãi ngẩn ngơ thì lại nghe thấy tiếng gọi
“Băng Băng tỷ tỷ sao lúc nãy lại trèo lên cây cao vậy? A nương nói là không nên trèo cây, ngã sẽ rất đau đó.”
Hải Thiên lại tròn hai mắt nhìn nàng, cái miệng nhỏ xinh xắn cứ bô bô rất đáng yêu. Nàng nhìn nó, từ trong ống tay áo lấy ra một đóa Thủy Tinh Linh đưa ra trước mặt nó, nói
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!