Hoa Vũ - Phàm Giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Hoa Vũ


Phàm Giới



Chính Mộ Dung lão đầu cũng không ngờ rằng người cứu ông ta ra là nữ nhân, hơn nữa còn là đại công chúa của Diêu tộc. Kể ra chuyện tình này của Mộ Dung gia có phần giống với Bạch Hiển năm xưa, nhưng tính ra lại có phần sai sai với cả cẩu huyết hơn nhiều.

Diêu tộc vốn thích sống tách biệt nên chẳng mấy ai biết mặt mũi họ ra sao. Lần đó Mộ Dung lão đầu gặp được Diêu tộc công chúa liền si mê trước dung mạo của nàng, đẹp không thua kém gì tiên nữ nơi Thiên cung. Ai ngờ đâu chàng có ý nhưng nàng lại vô tình. Diêu tộc công chúa nàng vốn đã có ý chung nhân, cũng đã định sẵn hôn ước rồi. Nàng cứu Mộ Dung gia kia vốn cũng không biết chàng ta là ai, dung mạo tuấn tú như vậy để bị dã thú làm hại cũng thật đáng tiếc. Nhưng Mộ Dung hắn ta lại tưởng nàng có ý nên mới cứu hắn, vậy là một màn tình trường đầy cẩu huyết nổ ra.

Diệu tộc công chúa đưa Mộ Dung lão đầu về trị thương, thì không may gặp phải ý trung nhân, cũng là hôn phu của nàng, hắn thấy nàng với Mộ Dung liền hiểu nhầm. Đêm hôm ấy, Mộ Dung lão đầu đang còn mãi chông đèn đọc sách thì thấy Diêu nữ nàng chạy vào, hai mắt đỏ hoe, khóc thút thít, hẳn là đã cãi nhau không ít với vị hôn phu kia. Nhưng buồn thay cho cái đầu của Mộ Dung kia không biết nghĩ, hắn lại tưởng Diêu nữ nàng có ý với hắn, đi tìm vị hôn phu mà giải trừ hôn ước, bị từ chối đến uất ức mà khóc. Nhưng có ai ngờ, thực ra Diêu nữ nàng ta thấy hôn phu có vẻ giận, hôm ấy đã tự dùng tình dược lén trốn trong thư phòng chàng, nhưng đau lòng thay, chàng ta không hiểu ý, lại có phần ngông cuồng liền đuổi nàng đi, không cho vào. Nàng ta liền khóc lóc đau lòng mà bỏ đi, ai ngờ lại đi nhầm đến nơi ở của Mộ Dung. Vậy là đêm ấy, một phút ngông cuồng không khống chế nổi bản thân, nàng cứ vậy sà vào lòng hắn, một Mộ Dung ngu ngốc, tưởng bở, liền tiếp nhận nàng. Một khắc xuân tiêu lầm lỡ, oán hận cả một cuộc đời.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chỉ vừa nhen nhói, có lẽ vị hôn phu kia đã cả đêm suy nghĩ mà không ngủ, nghĩ thông liền chạy đến tìm Diêu nữ xin lỗi. Nhưng dù cho hắn có tìm khắp tẩm điện của nàng cũng không thấy người đâu. Lòng nghi ngờ lại nổi lên, hắn xông vào điện của Mộ Dung thì lại bắt gặp đúng cảnh Mộ Dung và hôn thê của hắn đang ôm ấp nhau nằm trên giường. Khi hai người họ tỉnh dậy, Diêu nữ ngỡ ngàng trước sai phạm của bản thân, nhưng nàng ta càng hận Mộ Dung không biết kìm nén mình, còn Mộ Dung…haizzz hắn vẫn cho là mình đúng chẳng sai.

Chuyện bại lộ, vị hôn phu kia liền làm ầm lên, hắn dù gì cũng cùng Diêu tộc công chúa thanh mai trúc mã, là ý chung nhân, lại mang hôn ước, vậy mà nàng ta lại ân ái cùng kẻ khác, không tức là không được. Nhưng mấy ai hiểu được nỗi khổ thật sự trong lòng nàng, bị hủy hôn, lại còn bị cha mẹ và người trong tộc hắt hủi, đòi giết. Cuối cùng để cứu nàng ra ngoài, Mộ Dung ra tay giết chết vị hôn phu cùng phụ thân của nàng. Hắn làm ra những chuyện như vậy, làm sao nàng có thể không hận.

Cướp được nàng về Ma giới, Mộ Dung mới phát hiện nàng đã mang thai, liền cho tổ chức lễ thành hôn, nói ra thì là ép cưới. Ấy vậy nhưng suất quãng thời gian sau đó, hai người lại chẳng có một lời qua lại, dù Mộ Dung gia hắn có tìm đủ cách Diêu nữ nàng vẫn không chịu mở miệng. Không lâu sau đó nàng ta liền sinh ra song thai, là hai tiểu nữ. Nghe tiếng khóc của hài tử, bao nhiêu quá khứ tràn về, nỗi căm hận bấy lâu của nàng ta được đẩy lên đỉnh điểm, quá căm hận Mộ Dung gia, nàng đã ra tay bóp chết một đứa, sau đó còn ám lên đứa còn lại một lời nguyền vĩnh cữu, rằng sau này đến mãi mãi về sau, nó sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.

Lúc Mộ Dung biết tin vội vàng chạy đến thì đã thấy con của mình bị bóp chết, phu nhân thì tự tử ngay bên cạnh. Nhưng đến tận khi đó ông ta vẫn không biết lý do là như thế nào, mãi đến khi nhận ra lời nguyền trên người đứa bé còn lại ông ta mới biết, thực ra mình đã sai. Lời nguyền đó tựa như ký ức của Diêu nữ nàng và vị hôn phu năm đó, một đôi uyên ương cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau hẹn ước. Bi kịch là do một tay Mộ Dung lão đầu tử ngu ngốc nhà hắn tạo ra, hậu quả, cái nghiệt đó hắn phải tiếp nhận.

Vì hối lỗi mà sau này Mộ Dung gia, hắn không hề lấy thêm tiểu thiếp, chỉ sống một mình nuôi đứa con nhỏ nên người. Lão ta đặt cho con cái tên Nghiên Nguyệt, chữ Nghiên là một chữ trong tên Diêu nữ, chữ Nguyệt là nguyệt trong vầng trăng, đẹp đẽ mà lại lạnh lẽo cô đơn.

Nói như vậy thì Mộ Dung Nghiên Nguyệt chính là hài tử còn lại năm xưa, Hải Thiên chính là con trai nàng ta. Có điều trước nay chưa từng nghe đến việc Mộ Dung đại tiểu thư kết hôn, vậy đứa con này từ đâu mà đến a.

Nghe câu hỏi của Mộ Dung tiểu thư, Bạch Băng liền cười cười ngồi xuống phiến đá ban nãy, khoanh hai tay lên gối, nhìn nàng ta trả lời

“Lai lịch? Mộ Dung đại tiểu thư nói vậy có phải hơi quá không. Hai chữ tiền bối kia ta không dám nhận, ta nói ra dù gì cũng chỉ là một phàm nhân bình thường thôi haha.” Hai chữ “tiểu thư” nàng cố ý kéo dài ra.

Mộ Dung nàng ta nghe những lời Bạch Băng nói liền không hiểu. Vị tên Bạch Băng kia gọi nàng ta là “Mộ Dung đại tiểu thư” lại còn có ý nhấn mạnh, chắc chắn phải là người biết chuyện năm xưa. Nhưng Bạch Băng lại nói mình là phàm nhân, người phàm sao có thể biết chuyện của Mộ Dung gia tộc, mà chưa nói đến chuyện đó, chi bằng hỏi sao người phàm lại có thể biết đến Mộ Dung gia đi. Mà quả là nàng ta cũng không hề cảm nhận được tiên khí hay ma khí trên người Bạch Băng, Lẽ nào thực sự Bạch Băng là người phàm, nhưng lý nào lại có chuyện như vậy. Mộ Dung nàng vẫn cảm thấy nên dò xét thận trọng, nàng ta liền tỏ ra hiểu chuyện, cung kính mà đáp

“Vậy mạn phép, ta gọi người hai tiếng tỷ tỷ đi.”

Nghe hai tiếng tỷ tỷ mà nàng ta thốt ra, mí mắt Bạch Băng giật giật. Tỷ tỷ? một Ma thần như nàng ta cũng xứng mà gọi nàng hai tiếng đó sao, thật là nghe không lọt tai mà. Kể ra nếu Mộ Dung lão đầu mà gặp nàng cũng phải cung kính mà kêu thượng thần, vậy mà Mộ Dung tiểu thư lại dám xưng tỷ muội với nàng, có lẽ nên xem là bất kính đi. Bạch Băng tỏ ra khó chịu, nàng nhăn mày nhìn Mộ Dung tiểu thư, nhưng lời nói vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ khác là có vài phần giáo huấn

“Ta thấy tiểu thư đây nhìn qua cũng rất trẻ. Mà ta a nói ra cũng là người già rồi. Chi bằng ngươi gọi cứ gọi ta một tiếng cô cô cho dễ nghe. Thế nào?” Lúc nói nàng còn cố tình liếc mắt nhìn về phía nàng ta.

Mộ Dung Nghiên Nguyệt nghe thấy lời nàng nói, liền run một cái mà lùi lại một bước. Như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Băng đang hướng về phía mình, nàng ta không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi xuống, hai tay đan lại chắp trước bụng mà nói

“Không vấn đề gì a, lời cô cô người nói một, tiểu nữ liền không dám nói hai!”

Bạch Băng nàng nghe xong có vài phần dễ chịu, gật đầu xem như đồng ý, nhưng vẫn không nói gì.

Hải Thiên nãy giờ im lặng, bỗng nhiên chạy lại ôm chầm lấy Bạch Băng khiến Mộ Dung tiểu thư giật thót, trán nàng ta toát mồ hôi hột, nhưng vẫn không dám cất tiếng gọi con. Hải Thiên vừa ôm, vừa kéo kéo tay áo Bạch Băng hỏi nàng

“Băng Băng tỷ tỷ, tại sao Tiểu Thiên gọi tỷ là tỷ tỷ mà A Nương lại gọi tỷ là cô cô? Như vậy đâu có đúng a!”

Hai mắt nó tròn xoe nhìn nàng với vẻ mặt đầy sự khó hiểu. Thấy vậy nàng vỗ vỗ đầu nó, không quên liếc mắt nhìn Mộ Dung kia đang nhìn nàng sợ nơm nớp, như kiểu nàng chuẩn bị ăn thịt Hải Thiên đến nơi. Khóe môi nàng cong lên, vừa cười với Mộ Dung tiểu thư, vừa nói với Hải Thiên

“Sao Tiểu Thiên không đi hỏi A Nương của đệ xem sao.”

Nghe thế, Mộ Dung nàng ta giật mình, liền lúng túng nói

“Hải Thiên ngoan, là A Nương cảm thấy nên gọi như vậy mới đúng, con nên gọi cô cô là bà bà a!”

Nàng ta vừa nói vừa len lén nhìn biểu hiện của Bạch Băng xem xem nàng có vừa lòng hay không, nhưng quả thực, con mắt của nàng ta quá kém rồi. Nghe hai chữ “bà bà” lông mày Bạch Băng lập tức nhăn lại. Nhìn thấy vậy, Mộ Dung liền a một tiếng, còn chưa kịp nói gì Hải Thiên đã kêu lên

“Như vậy làm sao có thể được! Băng Băng tỷ tỷ xinh đẹp như vậy làm sao có thể kêu là bà bà chứ! A Nương sao lại cảm thấy tỷ tỷ nên là bà bà a?”

Nghe Hải Thiên nói, Bạch Băng xoa đầu nó, rất dịu dàng, nàng nói

“Không sao nha, Tiểu Thiên sau này thích gọi là gì thì cứ gọi như vậy đi.”

“Đúng a đúng a, là A Nương nhìn nhầm rồi!”

Mộ Dung tiểu thư nàng ta nãy giờ lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, quả là nàng ta không nên nói gì thì hơn, vẫn nên cứ sống theo sự an bài là được. Nói sai có khi lại mất mạng như chơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN