HOẶC THỦY - Chương 9-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
281


HOẶC THỦY


Chương 9-1


“Diệp Đạt….” Diêu Tử Khê không biết mở miệng như thế nào.

“Đừng gọi tên ta!” Ngữ khí Diệp Đạt đặc biệt ác liệt, bỗng nhiên từ quầy vươn nửa người ra ngoài, thô bạo tóm chặt cổ áo y, dùng lực thô bạo kéo y lảo đảo một bước về phía mình.

“Có phải ngươi gạt ta! Ngươi nói, mau nói!” Diệp Đạt vừa phẫn nộ vừa bi thương chất vấn Diêu Tử Khê, trợn mắt.

Cổ bị cổ áo mạnh mẽ kìm lại, hô hấp có chút khó khăn, Diêu Tử Khê bắt đầu ho khụ khụ.

“Buông tay!” Liệt Diễm lớn tiếng ra lệnh, cấp tốc nắm lấy cổ tay Diệp Đạt.

Nguyên bản Liệt Diễm vốn đứng ở bên ngoài có thế hơn, ra tay vừa hung bạo vừa tàn nhẫn. Trong nháy mắt cánh tay Diệp Đạt biến dạng, đau đớn như bị lửa thiu từ bả vai truyền đến cổ tay.

Diệp Đạt suýt chút nữa đau đến la thành tiếng nhưng lại mạnh mẽ cắn vào môi kìm nén không phát ra tiếng, không ngờ chính mình lại ở trước mặt Diêu Tử Khê thất thố.

Động tĩnh trong tiệm khá lớn, khách nhân liền quây quanh xem kịch vui.

“Diệp Đạt!” Điếm trưởng nổi nóng, “Còn không mau xin lỗi khách nhân!”

Một lúc sau điếm trưởng liền nhận được ánh mắt phẫn hận của Diệp Đạt, đôi mắt đỏ sậm phảng phất như một con trâu đang mất bình tĩnh.

“Diệp Đạt, hôm nay ngươi về nghĩ sớm đi.” Điếm trưởng sợ mất mật, chỉ đành thay đổi ngữ khí.

Diệp Đạt nhìn chằm chằm Diêu Tử Khê, một bên tiết hận một bên hung hăng cởi đồng phục của tiệm ra.

Nhưng mà mãi đến một khắc cuối cùng kia, Diêu Tử Khê cũng chỉ cúi đầu, trầm mặc không nói lời nào.

Hắn tựa như phát điên chạy về nhà, dùng sức nằm xuống giường lung tung đá mấy lần, trước ngực có vật gì đó cấn trước ngực hắn.

Là nhẫn ngày hôm nay chưa kịp tặng y.

Hoa trên chiếc hộp đã bị ép hỏng, không đẹp đẽ giống như lúc trước. Diệp Đạt mở hộp ra, trong căn phòng yên tĩnh phát ra âm thanh ba một tiếng, chiếc nhẫn bạch kim LOVE FOREVER sáng lấp lánh.

Ngực quặn đau không ngớt.

Diệp Đạt lấy nhẫn ra, ảo tưởng một người vươn bàn tay trắng nõn ra.

“Ngươi thích không?” Diêu Tử Khê chăm chú làm cơm, ôn nhu nhìn mình.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh của chính mình.

“Ngươi đồng ý sao?” Nghĩ đến bóng hình Diêu Tử Khê xen lẫn trong đám người hướng mình hô cố lên.

Không có người đáp lại.

Một giọt nước từ khóe mắt rơi xuống.

Chiếc nhẫn khắc chữ LOVE FOREVER bên trong căn phòng u ám phá lệ lộng lẫy.

******

Mặc dù nói với Liệt Diễm không cần để ý, về nhà còn cùng Kỳ Nhất Hàn chia bánh gato, thế nhưng buổi tối nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Hương vị ngọt ngào của bánh gato còn vươn vấn nơi cổ họng không tản đi, phi thường không thoải mái, lúc này mới nhớ mình luôn không thích đồ ngọt thế nhưng bất tri bất giác ăn hai khối bánh gato, nhớ lại lúc gặp Diệp Đạt trong tiệm bánh gato.

Hiện tại Diệp Đạt đối với mình rất tức giận đi? Bị mình lừa dối, tức giận cũng phải, Diêu Tử Khê sâu sắc thở dài dùng tay che đi đôi mắt.

Ngôi nhà này vốn một nửa là của Liệt Diễm, Liệt Diễn trở lại ở mấy ngày cũng không thể trách được.

Thế nhưng không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào lại không muốn Liệt Diễm và Diệp Đạt gặp nhau. Đến cùng là không mấy để ý đến phần tình cảm này hay là không tin tưởng Diệp Đạt, hay là ái mộ Liệt Diễm nhiều năm như vậy không nỡ buông tay?

Luôn cảm thấy nếu như bị Liệt Diễm phát hiện y nghiêm túc qua lại với một người chính là đối diện với người mình thầm thương là phản bội, loại tâm tình hỗn tạp này không ngừng dâng lên, cuối cùng liền quyết định để Diệp Đạt trước tiên dọn ra ngoài.

Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn cùng nhau trở về, gặp nhau vui vẻ một lúc liền quên đi tự trách của mình với Diệp Đạt.

Nhưng mà y cảm thấy có gì đó không giống trước kia, chẳng biết từ lúc nào y đã không còn sự độc chiếm với Liệt Diễm nữa.

Không có cách nào ngủ được, ánh mắt tràn đầy bi thương của Diệp Đạt cứ xuất hiện trong đầu y.

Áy náy cùng hối hận cứ va chạm trong ngực Diêu Tử Khê. Ngoại trừ Liệt Diễm, hắn là người đầu tiên y quan tâm nhiều như vậy. Y nên tìm một cơ hội nói lời xin lỗi với hắn, Diêu Tử Khê trở mình, nghiêm túc suy nghĩ.

“Xin lỗi..” Diêu Tử Khê gửi một tin nhắn cho Diệp Đạt. Tuy rằng Diêu Tử Khê là một người kiêu ngạo chán ghét việc xin lỗi, thế nhưng ngoại trừ nói xin lỗi y không biết nói gì cho tốt, chờ Diệp Đạt trả lời tin nhắn, nhưng từ sáng sớm đến chạng vạng vẫn không thấy điện thoại hồi âm.

Diêu Tử Khê có chút kinh ngạc, mình đã hạ mình xin lỗi trước, Diệp Đạt còn bất mãn gì chứ? Nhất định hồi âm cho mình!

Diêu Tử Khê tin tưởng như vậy liền tiếp tục chờ đợi. Buổi tối Liệt Diễm, Kỳ Nhất Hàn và Diêu Tử Khê ngồi cùng nhau xem tivi nhưng Diêu Tử Khê không hề tập trung hoàn toàn, không biết trên tivi đang chiếu cái gì.

Qua nửa đêm, Diêu Tử Khê càng bất an lại gửi thêm một tin nhắn, thế nhưng đến ngày thứ hai vẫn không có bất kì hồi âm nào.

Diêu Tử Khê lăn qua lộn lại không ngủ được, đối với việc Diệp Đạt không để ý đến mình y liền cảm thấy bất an. Thời điểm ở phòng khám đụng phải bệnh nhân ho khan sẽ nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên Diệp Đạt đến khám bệnh.

Không biết người kia có chăm sóc tốt chính mình hay không, Diêu Tử Khê nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện ra tình cảnh trong tiệm bánh ngày hôm đó, Diệp Đạt hung hăng nắm lấy cổ áo mình, chính mình hô hấp không thông.

Kỳ quái chính là y lại không hề hận hắn, trái lại nghĩ, nếu như lúc đó y xin lỗi hắn là tốt rồi, hay là từ lúc bắt đầu giới thiệu Diệp Đạt với Liệt Diễm và Kỳ Nhất Hàn là tốt rồi.

Nếu vậy Diệp Đạt sẽ không tức giận càng không bị thương, sẽ không nhìn mình hung ác như vậy, cả ngày Diêu Tử Khê đều cau mày, toàn thân đều tỏa ra hàn khí.

Diêu Tử Khê thử gọi vào điện thoại của Diệp Đạt, lúc trước toàn là Diệp Đạt gọi cho y, lần đầu tiên y chủ động gọi cho hắn, còn cảm thấy có chút khó chịu, không biết sau khi hắn tiếp điện thoại thì nói gì mới tốt.

Thế nhưng đối phương không hề cho y cơ hội đó, di động vốn tắt máy!

Chẳng lẽ vì không muốn tiếp điện thoại của mình nên mới tắt máy? Diêu Tử Khê vừa nghĩ đến đối phương có suy nghĩ này trong lòng liền khó chịu, thế nhưng trong tối hôm đó vẫn tiếp tục gọi bốn năm cuộc điện thoại, nhưng điện thoại đối phương vẫn trước sau như một ở trạng thái tắt máy.

Không phải Diệp Đạt yêu mình sao? Không phải cho dù bị mình đuổi ra ngoài vẫn không chịu đi sao? Diêu Tử Khê hồi tưởng lại những lời hắn nói với y. Yêu thương của hắn đối với y y luôn cảm giác được. Nếu như yêu thích mình vì sao lại không đến?

Lẽ nào Diệp Đạt bắt đầu cảm thấy chán mình? Hay là cảm thấy mình không đáp lại tình cảm của hắn, lại bị mình lừa dối vào lễ tình nhân, cho nên nhiệt tình của hắn đối với mình nhạt đi?

Tâm tình Diêu Tử Khê càng ngày càng kém, ở phòng khám phạm sai lầm càng nhiều, mấy tiểu hộ sĩ bị Diêu Tử Khê càng ngày càng lạnh dọa đến nơm nớp lo sợ.

Buổi tối về đến nhà, trước đây cảm thấy Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn hai người rất thích đi du lịch các quốc gia khác, nghe họ kể về những sự việc họ trải qua nhưng không cách nào tập trung được, nói chuyện cũng câu được câu mất làm Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn rất ngạc nhiên nhìn y: “Không có việc gì chứ?” Nhưng y chỉ im lặng không nói.

**************

Mấy ngày kế tiếp Diệp Đạt vẫn không liên hệ với y.

Hắn thật sự từ bỏ mình sao? Diêu Tử Khê đứng ngồi không yên, cảm giác mất mác trong lòng càng lúc càng lớn. Muốn gọi điện cho bạn của Diệp Đạt, lúc này mới phát hiện hầu như mình chưa từng quan tâm đến sinh hoạt của đối phương.

Ngoại trừ biết hắn là sinh viên của Tinh Viên đại học, thích chơi bóng rổ, ở bên ngoài có bao nhiêu bằng hữu thì y hoàn toàn không biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN