Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu! - Chương 2: Hoắc Lăng Trầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!


Chương 2: Hoắc Lăng Trầm


Một lát sau, cô lập tức buông anh ra, rồi xông thẳng vào phòng.

“Niên Nhã Tuyền! Lợi hại đấy!” Trịnh Hiểu Kha hét lên một tiếng, trong phòng lập tức xôn xao hẳn lên.

Cửa phòng đã được đóng lại, khuôn mặt người đàn ông đó trầm xuống, đang chuẩn bị nói với đám bảo vệ ném cô xuống biển, lại có một cuộc điện thoại quan trọng gọi đến điện thoại của anh.

“Tôi đến ngay bây giờ!” Lại liếc mắt nhìn về phòng 501 đã đóng kín cửa, sắc mặt của Hoắc Lăng Trầm lạnh lẽo tới cực điểm, lần này coi như cô hên đấy, công ty có việc gấp, cần anh phải lập tức đi xử lý.

Cô tốt nhất là nên cầu nguyện từ về sau không bao giờ gặp lại anh nữa, nếu như lại trêu chọc phải anh, anh nhất định sẽ không tha cho cô!

Niên Nhã Tuyền ngồi trong phòng sờ lên gương mặt nóng hổi của mình, đây là chuyện điên rồ nhất mà cô từng làm! Má ơi! Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy dâng hiến cho một người xa lạ.

Đây có được coi như là không trung thành với hôn nhân không, đã có chồng mà còn vượt quá giới hạn?

Chắc là cũng chẳng có việc gì đâu nhỉ, dù sao thì cô cũng đã ký tên trên đơn thỏa thuận ly hôn rồi.

Coi như Hoắc Lăng Trầm không ký tên cũng không có việc gì, theo pháp luật thì hai vợ chồng họ ở riêng quá hai năm, coi như đã tự động ly hôn.

Cho nên bây giờ cô có phải là vợ của Hoắc Lăng Trầm hay không còn chưa biết nữa là, sao có thể nói là vượt qua giới hạn hôn nhân chứ?

Load một vạn bước suy nghĩ lại, chỉ là hôn một cái thôi mà..

Lúc này Trịnh Hiểu Kha bỗng nhiên hét to một tiếng, “Ông trời ơi!” Mười mấy người bị dọa đến nổi thiếu điều nhảy dựng lên.

“Cậu làm cái quái gì đấy, Trịnh Hiểu Kha, cậu dọa chết người rồi đấy!” Lâm Uyển Oánh đang chuẩn bị uống rượu thì liếc mắt sang, vỗ vỗ ngực.

Trịnh Hiểu Kha lập tức chạy đến bên cạnh Niên Nhã Tuyền vẫn chưa lấy lại tinh thần, nửa ngồi trên mặt đất, kích động quơ quơ tay trước mặt cô.

“Niên Nhã Tuyền, anh trai tôi ơi, cậu có biết người đàn ông vừa rồi là ai không?” Người vừa rồi đó là nam thần của con gái, đàn bà, và cả phụ nữ trên trái đất này đấy. Tiếng tăm vang dội khắp Việt Thành đấy, một tổng giám đốc có quyền thế ngập trời xuyên quốc gia! Mọi người thường gọi là Hoắc Thiếu!

Niên Nhã Tuyền bưng ly Champagne trên bàn lên, uống một ngụm, cố đè ép sự kinh ngạc trong lòng, “Hắn là ai vậy?” Vừa đúng lúc, cô cảm thấy người này rất quen mắt, cũng muốn biết hắn là ai.

“Hoắc Lăng Trầm!” Trịnh hiểu kha kích động vạn phần phun ra một cái tên, chính là Hoắc Lăng Trầm, đây chính là một nhân vật truyền kỳ không thể chọc vào!

“Phụt!” Niên Nhã Tuyền vừa nghe đến cái tên này, liền phun hết Champagne trong miệng ra ngoài. Trịnh Hiểu Kha trúng chiêu, đời này không có gì có thể đáng thương hơn nhìn gương mặt kinh hoảng của Niên Nhã Tuyền.

“Chết mịe, Hoắc thiếu à! Niên Ca gây ra chuyện lớn rồi!” Bố của Hàn Huệ Minh là tổng giám đốc của một công ty tài chính ở Việt Thành, tên Hoắc Lăng Trầm, đã sớm trở thành sấm rền bên tai!

Lâm Uyển Oánh cố gắng suy nghĩ cái tên quen thuộc này, ngay sau đó cô cũng hét toáng lên, “Nhã Tuyền, cậu thế mà lại đi hôn Hoắc Thiếu, Nhã Tuyền Nhã Tuyền, để tớ hôn cậu một cái, dính chút ít hương vị của Hoắc Thiếu.”

Niên Nhã Tuyền ngơ ngác cầm lấy khăn tay đưa cho Trịnh Hiểu Kha còn đang hậm hực để lau Champagne trên mặt, kinh ngạc đến mức nói xin lỗi cũng quên luôn.

Đối mặt với Lâm Uyển Oánh đang nhào tới, cô đột nhiên vứt khăn tay trong tay xuống, từ ghế salon đứng dậy.

“Bạn học Trịnh Hiểu Kha, vừa rồi cậu có gọi tên tớ đúng không?” Hình như là cô có nghe được.

Trịnh Hiểu Kha lấy khăn ướt lau mặt, tức giận trả lời cô, “Uh đấy! Cậu cũng đừng có mà kích động như vậy chứ!” Mặc dù, được hôn Hoắc Thiếu là một việc vô cùng nở mày nở mặt đấy, nhưng phun cho cô nguyên một mặt toàn Champagne.. Hức! Cô muốn điên luôn mà!

Xong đời! Xong đời! Niên Nhã Tuyền vỗ vỗ tay Trịnh Hiểu Kha để trấn an, “Mọi người cứ tiếp tục nhé, tớ đi trước!”

Mọi người thấy Niên Nhã Tuyền vội vàng rời đi, trợn tròn mắt. “Niên Nhã Tuyền đang muốn đi tìm Hoắc Thiếu đấy à?”

Không dám đâu! Nghe nói có rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường của Hoắc Thiếu, đều bị để trần truồng ném lên đường cái.

Mấy người vội vàng chạy ra ngoài quán bar, chuẩn bị ngăn lại ý nghĩ hão huyền của Niên Nhã Tuyền.

Nhưng, đã quá muộn màng, đã không thấy bóng dáng của cô đâu rồi.

Bên này Niên Nhã Tuyền vừa lao ra khỏi quán bar, lập tức chặn một chiếc xe taxi lại, đi về biệt thự.

Ông trời phù hộ, Hoắc Lăng Trầm tuyệt đối đừng có mặt ở biệt thự, cũng tuyệt đối đừng có nhận ra cô! Tránh cho Hoắc Lăng Trầm nghĩ cô đã hối hận khi đòi ly hôn, cố ý xuất hiện trước mắt hắn gì gì đó..

Nhắc tới cũng tâm tắc.

Ba năm trước đây, sau khi làm xong giấy đăng kí kết hôn, từ đó, ăn mặc ngủ nghỉ, Hoắc Lăng Trầm bảo Trác quản gia lo toàn bộ cho cô.

Chỉ là, cho tới bây giờ cô vãn chưa từng nhìn thấy hắn.

Một là bởi vì công việc của hắn luôn bận rộn, thường xuyên phải ở nước ngoài.

Hai là bởi vì cho dù hắn có về nước ở Việt Thành đi chăng nữa, nhưng hai thân phận của họ cách biệt một trời, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. Cho nên nhiều khi sinh hoạt trong cùng một thành phố, không thấy mặt nhau cũng rất bình thường.

Giấy hôn thú của bọn họ còn ở chỗ của bố. Trước khi qua đời bố cô sợ cô nghèo đói túng thiếu, đưa giấy hôn thú của cô cho chồng cô giữ.

Cho nên, cho tới bây giờ, cô cũng không biết chồng của cô có hình dáng thế nào.

Ủa! Không đúng, cô có lần muốn đến công ty của hắn tìm gặp hắn. Cô đích thân đi, mấy lần đều là trợ lí của hắn tiếp đãi, dù sao mỗi lần cũng đều không thấy hắn. Lần sau cùng cô cũng không nói rõ thân phận của mình, ở cổng công ty bị bảo vệ chặn đường. Hoắc Lăng Trầm mới công tác từ nước Mỹ trở về, thừa dịp hắn xuống xe một giây ấy, cô chỉ có thể đứng đằng xa xa nhìn hắn một chút.

Nhìn chút, cũng chỉ thấy đại khái, bây giờ trên cơ bản đều đã quên hết. Đồng thời coi như biết tên cũng vô dụng, Hoắc Đại Thiếu là người kín tiếng, xưa nay không tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, càng không cho phép truyền thông tuyên bố bất kì hình ảnh của nào của hắn lên internet.

Cô nhớ rõ Hoắc Lăng Trầm bị lộ ra ánh sáng truyền thông một lần, nghe nói là hắn cùng với một nữ tinh chụp hình chung trong buổi họp báo nào đó. Chỉ là cô còn chưa kịp nhìn, đã bị gỡ xuống rồi.

Sau nữa thì, chính là hôm nay.

Cô thế mà đi hôn hắn ngay trong quán bar, Chết.. Nếu như hắn cũng đã ký tên rồi, đó chính là chồng trước.

Còn có, nghe nói bên cạnh Hoắc Lăng Trầm không thiếu phụ nữ, tròn mập ốm gầy đều có, nhưng lại ghét nhất chính là phụ nữ chủ động.

Thảm rồi! Ông trời ơi! Phù hộ cho Hoắc Lăng Trầm đừng có nhận ra mình!

Trở lại khu biệt thự của người giàu ở Việt Thành, nhìn biệt thự mà mình ở, giống như thường ngày đen kịt một màu, lúc này mới thở dài một hơi.

Thật là một trận sợ bóng sợ gió, có lẽ Hoắc Lăng Trầm căn bản không nghe được Hiểu Kha gọi tên của cô, càng sẽ không nhận ra cô.

Ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, Niên Nhã Tuyền lại cảm thấy vừa rồi mình quá lỗ mãng, nếu như cô mà là trở thành người phụ nữ mà Hoắc Lăng Trầm chán ghét, như vậy không phải sẽ dễ dàng ly hôn hơn sao?

Học viện Quản lý Tài chính Việt Thành khoa Kinh Tế năm ba đại học lớp 22

Trong lớp hết thảy năm mươi mấy học sinh, trong đó chí ít có bốn mươi người là thi vào, mười người khác thì tốn nhiều tiền mua đầu vào.

Bởi vì đại học Việt Thành trong bảng xếp hạng tất cả các trường đại học, mỗi năm đều xếp thứ ba, Hoắc Lăng Trầm cũng là tốt nghiệp từ trường đại học này. Cho nên, rất nhiều người dù có phải sức đầu mẻ trán bỏ tiền mua đầu vào cũng muốn vào được trường đại học Việt Thành!

Giờ phút này, giáo sư già Đậu Minh Chí trên bục giảng mang kính mắt, đẩy đẩy gọng kính, nhìn thoáng qua những học sinh buồn ngủ đến muốn díp hai mí mắt lại ở dưới lớp, ruột gan đều đau nhói.

“Bốp!” Đậu Minh Chí ném sách giáo khoa trên bàn học, không ít bạn học lập tức tỉnh ngủ, ngồi nghiêm chỉnh.

Duy chỉ có hàng cuối cùng gần chổ cửa ra vào, một cô gái toàn thân mặc quần áo màu trắng khoát thêm mọt cái áo khoát trắng nữa, thoải mái nhàn nhã, ghé vào bàn học, vẫn nằm ngáy o o y nguyên.

Đậu Minh Chí nhìn lướt qua học sinh trong phòng học, “Niên Nhã Tuyền!” Mặc dù tóc đã bạc hoa râm, nhưng âm thanh thì tốt khỏi bàn, dọa toàn bộ học sinh trong phòng học càng thêm yên tĩnh.

Duy chỉ có Niên Nhã Tuyền đã bị gọi đến tên, vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người cô, cô cũng không hề hay biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN