“Nhưng không phải là…” Tại sao mới chỉ ăn một bữa cơm mà cô đã bị đóng gói đến nhà Hoài Cẩm Nam rồi thế này.
Đến tận khi Tịnh Kỳ đứng trước của nhà Hoài Cẩm Nam cô vẫn chưa hoàn hồn.
Nhớ lại mười phút trước khi cô đang bàng hoàng thì người mẹ yêu quý của cô lại quăng cho cô một vấn đề lớn.
“Ba, bác Tịnh chọn ngày không bằng đúng ngày hay chúng ta cho hai đứa về chung một nhà luôn.” Mẹ của Hoài Cẩm Nam nói.
Ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía cô.
Không hiểu sao Tịnh Kỳ thấy trong mắt bà ta có một tia khác thường.
“Được, ông bạn ông xem có được không?” Ông nội Hoài nói với ông Tịnh, ông nội của cô đáp lại bằng cái gật đầu vui vẻ.
Do đó bây giờ cô mới có mặt ở Viên Đình Hảo An khu biệt thự dành cho hào môn ở Nam Kinh.
Ai sống ở nơi này đều cho thấy địa vị và thân phận của họ không tầm thường.
“Vào thôi.”
“Nhưng tôi không có quần áo.” Tịnh Kỳ rối rắm, có phải quá vội rồi không? Cô nghiêng đầu nhỏ hi vọng anh có thể cho mình về nhà đêm nay.
“Đồ ở trong.” Nói xong liền lôi cô vào trong nhà.
Oa bất ngờ chưa đồ đạc ở biệt thự của cô đã được mang đến đây hơn phân nửa, người hầu đang mang đồ cô lên phòng.
Thấy vậy Tịnh Kỳ liền cảm thán tốc độ của ông nội.
Lúc này cô mới có tâm tư quan sát nơi ở mới của mình.
Căn nhà có tông màu vàng nhạt khá ấm áp, có hai tầng.
Tầng 1 không có phòng ngủ chỉ có phòng bếp, quầy rượu và phòng khách.
Chắc phòng ngủ ở tầng hai.
Ngoài ra căn nhà được trang trí vở nhiều bức tranh cổ có giá trị lớn xem ra chủ nhân căn nhà khá thích lĩnh vực này.
Sau khi quan sát một cách tỉ mỉ, cô lại đưa mắt về phía người đàn ông.
“Tại sao tôi không biết chúng ta còn phải ở chung trước kết hôn vậy?” Tịnh Kỳ lạnh nhạt nói, đừng cho rằng cô không biết ở đây có dấu vết của anh.
“Là do tôi thấy cô quá lề mề.” Hoài Cẩm Nam đi lên lầu, sau lưng anh là Tịnh Kỳ lẽo đẽo phía sau, quay đầu lại anh khó hiểu nhìn cô.
“Không đi theo anh thì tôi biết tôi ngủ ở đâu à” Cô mỉm cười nói, đợi khi anh quay lên thì âm thầm trợn mắt.
Đúng như cô dự đoán, phòng ngủ nằm ở tầng hai, bên phải có hai căn phòng đối diện nhau chắc là phòng ngủ.
Còn bên khi có thể là phòng đọc sách.
“Phòng của cô ở kia.” Theo ngón tay anh chỉ, phòng của cô có cánh của màu đỏ sẫm trên của phòng ghi A23.
Tịnh Kỳ gật đầu bước vào trong.
Căn phong khá tự nhiên đầy đủ mọi tiện nghi, có vẻ nó vừa được sửa sang lại.
Vì khá mệt nên Tịnh Kỳ không quan sát quá nhiều, cô mở tủ quần áo lấy bộ váy ngủ yêu thích rồi đi vào phòng tắm.
Cả ngày mệt mỏi, cô muốn ngâm nước nóng rồi.
Chính vì thế cô hoàn toàn không phát hiện có một bức ảnh rơi trên thảm mà trong bức ảnh ngoài Hoài Cẩm Nam còn có một người từng rất thân thiết với cô.
Bên này Hoài Cẩm Nam thấy cô đã vào trong cũng đi vào phòng mình.
Khi anh vừa tắm xong, đang chuẩn bị thay quần áo thì bên ngoài vang lên tiếng đổ vỡ.
Anh vội vàng đi ra ngoài
“A…!a…” Là tiếng của Tịnh Kỳ.
Vừa mở của anh đã thấy cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ mận, tay lỡ, khá rộng.
Theo từng bước di chuyển mà làn váy chạm vào cơ thể cô nhìn như nàng tiên nữ hạ phàm.
Tuy nhiên tâm tư của anh chưa kịp bay xa thì đã bị cú va chạm của cô mà suýt ngã ra sau.
“Con ong, có con ông trong phòng tôi.” Cô ôm chặt lấy anh, hai chân quấn lên người anh.
Giọng nói nức nở nhè nhẹ, Hoài Cẩm Nam có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run lên từng hồi.
Anh dùng một tay bợ mông cô, một tay đỡ lưng tránh cho cô ngã ra sau.
“Nó bay đi rồi!” Khi cô mở cửa chạy ra, anh đã thấy nó bay đi và đang đậu ở trên bức tranh hoa cẩm tú.
“Thật sao?” Tịnh Kỳ vẫn chôn đầu trong ngực anh, nhỏ giọng hỏi lại.
Hoài Cẩm Nam dùng một tay xoay đâu cô về phía bức tranh.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào nó.
“Mau! Đập chết nó.” Cô vỗ nhẹ vào ngực anh.
Bàn tay mềm mại tiếp xúc với làn da trơn bóng, giờ phút này cô mới phát hiện ra anh không hề mặc áo, bên dưới chỉ quấn khăn tắm.
Nước ở trên ngực anh thấm vào lớp lụa mỏng làm nó dính sát vào cơ thể cô, đôi tay rắn chắc dưới mông cô tỏa ra sức nóng kì lạ.
Cô không được tự nhiên nhích nhích mông nhỏ.
Hoài Cẩm Nam thấy cô không an phận liền vỗ nhẹ vào mông cô.
Tịnh Kỳ lườm anh, trong nháy mắt Hoài Cẩm Nam thấy có tia nghịch ngợm lướt qua mắt cô.
Tay Tịnh Kỳ trượt xuống, ngay lập tức véo vào eo anh, Hoài Cẩm Nam không kịp phản ứng ném cô xuống.
Và tình hương không may là ngón chân của Tịnh Kỳ móc vào khăn tắm của anh.
“A…” Lại là tiếng hét của Tịnh Kỳ, cô ngơ ngác xoa eo, độ mắt lại nhìn Hoài Cẩm Nam ưu nhã nhặt tấm vải lên quấn lại.
Tai Tịnh Kỳ dần dần đỏ lên lan da cả mặt.
Anh thở dài kéo cô lên.
“Lưu…!lưu manh” Hai tay cô che mặt.
Hoài Cẩm Nam cười khẽ.
“Không phải đều nhìn hết rồi sao?” Trong lời nói không che đi sự cười nhạo.
Sao có thể giống nhau cơ chứ, tối đó cô say rượu, phòng còn tối um cô có thể thấy được gì.
Tịnh Kỳ quay đi không tiếp lời anh.
“Đập nó đi” Đôi tay thon dài đẩy nhẹ Hoài Cẩm Nam.
Anh nhận mệnh mà đi đập con ong.
Thấy nó đã chết, cô lại kéo Hoài Cẩm Nam vào phòng kiểm tra lần nữa, phát hiện không còn con nào cô liền thả anh về.
“Ngủ ngon” Cô nói.
Hoài Cẩm Nam không trả lời liếc nhìn cô, quay người vào phòng.
Tịnh Kỳ bĩu môi.
Cô nằm lên trên giường với tay lấy điện thoại thì thấy cuộc gọi nhỡ của Lưu Mộng Tuyền.
Chưa kịp gọi lại, video call của cô ấy đã đánh lại đây.
“Tịnh Kỳ, sao cậu không bắt máy của tớ.” Hờn dỗi đến mức cái miệng có thể đặt cái li nhỏ.
” Vừa rồi trong phòng có con ong.” Nghĩ lại tình huống vừa nãy cô không có tiền đồ mà đỏ mặt.
“Cậu thực sự đến sống với Hoài Cẩm Nam.” Lưu Mộng Tuyền không tin hỏi lại và nhận được cái gật đầu từ cô.
“Mà cậu biết gì chưa Ninh Cẩm quay lại với Kha Đinh rồi.
Nghe mọi người nói sắp tổ chức đám cưới.
Xem ra sau khi bị mất con rùa vàng cô ta liền nhanh chóng tìm người thế chỗ.” Lưu Mộng Tuyền khinh thường nói.
Tịnh Kỳ lắng nghe Lưu Mộng Tuyền nói đôi lúc đáp lại vài lời.
Cô còn tranh thủ dò hỏi chuyện của cô ấy và Tịnh Dương nhưng xem ra anh hai đầu gỗ của cô vẫn chưa tỉnh ra được.
“À Manh Manh” Mộng Tuyền ấp úng.
Tịnh Kỳ khó hiểu nhìn cô ấy.
“Hả”
“Anh Bác Thần về rồi” Lưu Mộng Tuyền nít thở chờ lời đáp lại từ Tịnh Kỳ.
Cô chỉ nhẹ giọng đáp đã biết rồi cúp máy.
Thở dài, cô đắp chăn ngay ngắn.
Tịnh Kỳ tự nhủ mình nên đi ngủ thôi.
Lúc đầu cô cứ nghĩ sẽ lạ giường nhưng không ngờ một lát sau cô đã tiếp đi, còn mơ về giấc mơ thời sinh viên.
Một chàng trai và cô gái đứng trước cửa sân bay, hai người đều rất đẹp thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Chàng trai vuốt tóc cô gái nói: “Chờ anh”
“Được”.
Nhưng cô gái chờ mãi chờ đến khi cô gái hết cô gái hết hi vọng chàng trai vẫn không qua trở lại.
Mà trên giường, khuôn mặt Tịnh Kỳ đã đẫm nước mắt..